Chương 16 Kiss Kiss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi mai thứ 2 rồi, thi cử tới nữa rồi ==(((((((((


Chương 16

 Editor: VũPhi

Hai người ăn xong mì, cùng bà chủ chào hỏi, ra cửa. Dọc theo một bên đường tản bộ hướng siêu thị đi tới.

"Em không biết lái xe?" .

"Không." .

"Vì sao không học a?" .

"Bay tới bay lui đủ khổ cực , trở về đến mặt đất không muốn lại hao tổn tinh thần lái xe." .

"Ngôn ngoại ý hay muốn nửa kia phụ trách lái xe!" .

"Ha hả, tôi cũng không nói như vậy!".

"Tôi biết lái xe." . 9

"Chính chị lái sao?" . a96b65a721e561e1e3de768a

"Uhm, ngoại trừ hoạt động công việc, thời gian còn lại đều tự mình làm. Tôi thực chất bên trong đặc biệt tôn sùng tự do, không muốn chịu ràng buộc."

"Ngôn ngoại ý hay nửa kia của cô không quản cô!" .

"Ha ha, miệng lưỡi bén nhọn ! Trước đây thế nào không biết!"

"Hiện tại biết cũng không muộn!"

"Đúng vậy, vẫn rất thích"

"..." Lương Vận Hàm thực sự nói không lại Văn Dư, da mặt công cũng không dày như vậy!

Hai người người tới siêu thị, Văn Dư tự giác đẩy xa đi theo bên cạnh Lương Vận Hàm. Hai người nói nói cười cười không ngớt, vào giang hàng ở giữa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô hoán: "Vận Hàm"

Hai người dừng bước nhìn lại, là Nghiêm An

Nghiêm An rất bất ngờ nhìn thấy Lương Vận Hàm tại đây, hắn là bồi mẹ tới đây mua đồ. Nghiêm An là rất hiếu thuận chỉ cần không phải phi hành nhiệm vụ, đều sẽ ở trong bồi mẹ. Kỳ thực hắn từ nhỏ liền phi thường nghe lời, nhất là mẫu thân nói. Cho dù trưởng thành, có việc chính tập quán hòa mẹ thương lượng, bởi vậy ý kiến của mẹ với hắn mà nói trọng yếu phi thường .

"Thật là cô ! Tôi lúc đầu còn không nhận ra. Cùng bạn bè dạo siêu thị?"

Lương Vận Hàm khôi phục khí chất băng lãnh cười nhẹ gật đầu một cái trả lời "Đúng vậy." Sau đó thì không nói chuyện.

Nghiêm An lại bị trúng hàn khí. Rõ ràng vừa thấy Lương Vận Hàm cùng nữ nhân bên người nói cười vẻ mặt ôn nhu. Thế nào đến chính mình đến thì lại một bộ mang nét mựt lạnh như băng này.

"Tiểu An, gặp phải bạn?" Mặc dù là mỉm cười nói, thế nhưng trong thanh âm lộ ra cổ nghiêm khắc. Văn Dư giương mắt nhìn hướng nói nữ nhân trung niên, cùng Nghiêm An rất giống, vừa nhìn thì là mẹ con.

"Mẹ, con giới thiệu chút, đây là tiếp viên trưởng ưu tú của British Airways chúng con Lương Vận Hàm, bên cạnh vị này chính là bạn cô ấy." Nghiêm An ngữ khí lộ ra một cổ hưng phấn

"Chào dì" Lương Vận Hàm mỉm cười cùng Nghiêm mẫu chào hỏi

"Lương tiểu thư thực sự rất đẹp." Nghiêm mẫu trên dưới quan sát Lương Vận Hàm một chút, trong mắt lộ ra cổ khen ngợi, ngữ khí cũng nhu hòa rất nhiều

"Cảm ơn dì quá khen"

"Vừa lúc gặp gỡ , không biết buổi tối Lương tiểu thư có việc hay không? Không có việc gì thì cùng nhau ăn một bữa cơm chưa."

"Ngại quá, con cùng bạn một hồi còn có việc, sẽ không quấy rối ngài cùng Nghiêm phó ."

Lương Vận Hàm nhàn nhạt cười cự tuyệt, Nghiêm mẫu nghe xong có chút mất hứng, liếc Nghiêm An một cái.

"Vận hàm, ngày mai có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được chứ?."

Thế này trắng ra ! Văn Dư trong lòng có chút ngạc nhiên. Người này quá tự tin hay là không hiểu cô gái này. ? Đừng nói mời đối tượng là băng sơn Lương Vận Hàm, đổi lại là nha đầu Sùng Hân kia, phỏng chừng cũng phải cho hắn một gáo nước.

"Ngại quá, ngày mai tôi có hẹn. Chúng ta lần sau gặp lại được chứ?"

Nhìn ! Bị cự tuyệt ! Trước mặt mẹ cùng bạn cô ấy, lại đối mặt với "sự tức giận" của mẹ, cảm thấy thật mất mặt!

Văn Dư ở trong lòng không ngừng vẽ lên hình ảnh Nghiêm 'xiên que' nhưng mặt ngoài vẫn duy trì phong thái vân đạm phong khinh kiêm ôn hòa có lễ

Nghiêm An nghe xong trong mắt lộ ra mất mát, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ahh, vậy được rồi. Lần sau có cơ hội mời cô ăn."

Lương Vận Hàm không trả lời, chỉ là mỉm cười đối Nghiêm mẫu nói rằng:"Dì, cháu đây cùng bạn đi trước, ngài cùng Nghiêm phó thông thả. Tạm biệt."

Nói xong hướng Nghiêm An gật đầu, xoay người ly khai. Văn Dư cũng hướng 2 mẹ con Nghiêm An gật đầu, xoay người đuổi kịp Lương Vận Hàm. Văn Dư không hỏi nam nhân này là ai, Lương Vận Hàm cũng không có giải thích cái gì. Hai người xem như chuyện vừa rồi không xảy ra

"Cô thích ăn thịt sao" Lương Vận Hàm đi qua quầy thịt hỏi

"Tôi không kén ăn."

"Dáng người không tệ, không mập." Lương Vận Hàm quay đầu nhìn dáng người Văn Dư

"Tôi vận động để giữ vóc dáng"

"Ăn rất nhiều, sau đó tái nỗ lực vận động tiêu hao?"

"Uhm"

"Sinh hoạt không quy luật."

"Cũng là không ai chăm sóc sinh hoạt tôi."

"Tự mình chăm sóc"

"Còn phụ trách kiếm tiền, làm sao có thời giờ chăm sóc bản thân a !"

"Đây là lý do sao !"

"Đây là lý do tôi tìm em!"

"Tôi mới lười quản cô."

"Tôi là người tự giác cũng không cần phải quản, chỉ cần có người nấu đồ ăn cho tôi ăn là được. Thế nào, yêu cầu không cao vậy được chưa !""

"Vậy cô chỉ cần tìm một bảo mẫu biết làm cơm là được."

"Bảo mẫu có thể trên giường sao?" =))

"Lưu manh !".

"Không được dùng ngôn ngữ chỉ trích"

Hai người mua một ít ăn, Văn Dư phụ trách thanh toán.

"Tôi sẽ phụ trách kiếm tiền !"

"Lẽ nào tôi phụ trách nấu cơm?"

"Em phụ trách dùng tiền !"

Hai người cười nói đi về nhà.

Trên đường, Văn Dư nhận được điện thoại của Tiêu, hỏi cô ở nơi nào. Văn Dư nói ở T thị. Tiêu hỏi cô lúc nào quay về A thị? Văn Dư nói trong ngắn hạn đều về không được, T thị mới có hạng mục mới đang ở giai đoạn trù bị, bề bộn nhiều việc. Hai người lại tùy tiện nói vài câu liền cúp điện thoại.

Lương Vận Hàm không hỏi Văn Dư đối phương là ai, thế nhưng biết hẳn là rất quen thuộc . Văn Dư ngữ khí có chút tùy ý, nhưng đúng là này phân tùy ý mới tiết lộ vẻ quen thuộc. .

Lương Vận Hàm tự nhận mình không thích quản chuyện người khác cô kỳ thực rất sợ phiền phức. Cho dù đối tượng là ai, Lương Vận Hàm vẫn thấy không cần trông gà hoá cuốc. Nếu là trong lòng đối phương thay đổi, lời nói dối sẽ tự giác tuông ra mà đến phòng không được. Bởi vậy đối phương không nói, bản thân cũng sẽ không hỏi. Mặc dù như vậy từng khiến bản thân mất đi mối tình đầu, thế cô vẫn cảm thấy hai người với nhau, nếu không mỗi sáng để chống lại sự cám dỗ để với thế giới bên ngoài, sau đó một phòng thủ chặt chẽ để không có kết quả.

Về đến nhà, hai người thay phiên tắm, một người ngồi trên sô pha đọc sách, một nguồi cầm Notebook làm việc. Văn Dư khi làm việc phi thường chăm chú, thỉnh thoảng Lương Vận Hàm sẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, thấy cô ấy khi thì cau mày, khi thì ánh mắt kiên quyết, Văn Dư như vậy cùng trước kia da mặt dày, ba hoa, hoàng toàn bất đồng . Chín chắn, giỏi giang, bình tĩnh làm cho nhìn không ra tuổi tác thực tế của cô ấy.

Bản thân kỳ thực không thích cái loại người người đầy tham vọng trong công việc, người như vậy thường càng coi trọng lợi ích, cũng càng bạc tình. Chí ít không có quá nhiều thời gian quan tâm gia đình. Đối với người yêu, Lương Vận Hàm yêu cầu cũng không cao. Hai người thu nhập trung bình, hàng năm có thể đi nước ngoài du lịch một lần. Ngày thường có thời gian hai người ở cùng một chỗ, làm cơm, quét tước vệ sinh, mua sắm, vận động, như vậy là tốt rồi.

Kỳ thực tiếp viên hàng không, suốt ngày chủ yếu bay tới bay lui, rất khó như giống nhau nữ nhân hay chiếu cố tốt gia đình. Mặc dù Lương Vận Hàm đặc biệt thích công việc của mình, thế nhưng cô ấy cũng muốn cùng người yêu có cuộc sống bình thản hạnh phúc. Lương Vận Hàm vẫn chờ đợi người kia, nếu như gặp, Lương Vận Hàm tin tưởng cho dù người đó muốn cô từ bỏ công việc này bản thân cũng sẽ không chút do dự. . Đương nhiên, trước hết là Lương Vận Hàm yêu người đó.

Lương Vận Hàm thừa nhận rất yêu thích Văn Dư, cũng rất thích cô ấy ôm ấp, hơn nữa thích loại cảm giác an toàn Văn Dư mang cho mình . Chỉ là, rốt cuộc đây là tình yêu sao? Này đoạn cảm tình tới quá đột nhiên, đột nhiên khiến Lương Vận Hàm phân không rõ này rốt cuộc có đúng hay không tình yêu.

Văn Dư chuyên chú vào mở rộng kế hoạch lý, rốt cục cũng giải quyết vấn đề. Buông Notebook, duỗi thân một chút thân thể. Cử động bất chợt đánh thức Lương Vận Hàm đang trầm tư.

Nàng thầm thở dài, quyết định tạm thời buông những ... này, đi một bước tính một bước. Nhớ lại lúc hai người quay về trên đường có mua trà, Lương Vận Hàm đứng dậy đi pha trà mang đến cho Văn Dư. .

Văn Dư nhìn nàng thân ảnh dịu dàng, một chút cũng không muốn dời tầm mắt. Thấy cô ấy vào phòng bếp pha trà, Văn Dư trong lòng bỗng nhiên ngập tràng hạnh phúc. Giống như 2 người là một gia đình, Lương Vận Hàm là người vợ ôn nhu vì cô mà pha trà, sau đó bồi bên cạnh. Hai người một cái đọc sách, một cái làm việc. Mặc dù không có nói chuyện quá nhiều, thế nhưng có một loại hạnh phúc ngập tràn.

Lương Vận Hàm cảm giác được ánh mắt nóng rực của người kia, dù xa nhưng cảm giác rất rõ ràng. Trong lòng có chút khác thường, có chút khẩn trương lại có chút chờ mong, cô nỗ lực hít sâu vài lần, nói cho bản thân đừng miên man suy nghĩ, sau đó bưng trà trở lại phòng khách, khẽ đặt ở trên bàn.

"Cám ơn." Văn Dư nói

Lương Vận Hàm quay về với một cái quyến rũ tươi cười, dáng vẻ tươi cười này khiến Văn Dư trong lòng ngứa ngáy. Tắm rửa xong Lương Vận Hàm ăn mặc áo choàng tắm, tóc tùy ý cột lên, vài sợi tóc vén vào bên tai. Lộ ra khêu gợi cổ, nhất là kia một đôi xương quai xanh tinh xảo. Văn Dư đột nhiên cảm thấy trên người khô nóng.

Văn Dư không hề suy nghĩ nhiều, trên tay dùng một chút lực, mang đến một tiếng hét kinh hãi, đem Lương Vận Hàm kéo vào trong lòng. Lương Vận Hàm còn chưa lấy lại tinh thần thì Văn Dư đã hôn tới. Nhẹ nhàng mấp mấy môi Lương Vận Hàm, đầu lưỡi qua lại vẽ phác thảo hình môi của nàng, nhẹ nhàng ôn nhu, lay động lòng người. Môi Lương Vận Hàm rất mềm, hôn thoải mái cực kỳ. Văn Dư chậm rãi thưởng thức, giống như một món ngon khoái khẩu. Lương Vận Hàm từ ngơ ngác, xuất thần, Văn Dư vô cùng ôn nhu làm cho cô cả người vô lực, cũng không nghỉ sẽ đẩy ra.

Dần dần, Văn Dư muốn nhiều hơn, cô muốn một nụ hôn sâu hơn. Lương Vận Hàm mới vừa thích ứng hành động ôn nhu kia, còn chưa phát hiện ý đồ Văn Dư, đã bị cô ấy không nhẹ không nặng cắn một phát môi, Lương Vận Hàm bị đau hô liên một tiếng, thừa cơ hội lưỡi Văn Dư thuận lợi tiến vào, , không đợi cô phản ứng, lại dùng lực cạy ra hàm răng, trong nháy mắt cướp đoạt cái lưỡi ngượng ngùng kia, qua lại triền miên quấn lấy.

Lương Vận Hàm nhịn không được hừ một tiếng. Nụ hôn có chút ngang ngược khiến Lương Vận Hàm tim đập rất nhanh, rồi lại mang theo một cổ mê hoặc nói không nên lời, làm cho cô có chút mụ mị.

Lương Vận Hàm lúc này đầu óc trống rỗng. Cô bị Văn Dư gắt gao ôm vào trong ngực, đầu lưỡi bị xâm chiếm, xung quanh tràn đầy Văn Dư hương vị, hương trà quen thuộc. Lương Vận Hàm đột nhiên cảm thấy trên người khô nóng cô rụt rè đáp lại, một lúc sau Lương Vận Hàm có chút thở không nổi, bắt đầu né tránh đứng dậy.

Lương Vận Hàm có chút giãy dụa, khiến cho Văn Dư tỉnh lại, chậm trã buông đi cánh môi Vận Hàm. Nhìn cánh môi trơn bóng kia, nhịn không được đặt vài nụ hôn như mưa rơi trên đó rồi mới buông ra. Lương Vận Hàm tựa trên người Văn Dư gấp gáp thở phì phò, Văn Dư nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của nàng.

B




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net