Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 19

Editor: VũPhi (PhiVũ)

Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tấm màn mông lung chiếu thẳng trên giường, Vận Hàm một giấc ngủ này ngủ rất ngon. Lương Vận Hàm tỉnh rất sớm, tỉnh lại thì bản thân đưa lưng về phía Văn Dư, eo bị cô ấy gắt gao ôm lấy. Văn Dư hô hấp trên vai thân thiết như thế khiến Lương Vận Hàm có chút ngẩn ngơ. Tay nàng nhẹ nhàng nắm tay Văn Dư , nhẹ nhàng vuốt ve nàng ngón tay, nhớ lại đêm qua.

Lương Vận Hàm đang ngủ cảm giác được lòng minhd bị quấy rầy, cô gắng sức nhận ra, là tay Văn Dư đang tác quái ! Thế nhưng cũng không phải thuần túy đặt ở đó, mà là cách áo ngủ thỉnh thoảng, ấn – xoa một cái. Lương Vận Hàm có chút lạnh giọng gọi một tiếng Văn Dư, thế nhưng ngoại trừ tiếng hít thở đều đều cùng cái tay "tác oái" kia, cũng không có hồi âm, gọi thêm vài tiếng cũng như vậy. Lương Vận Hàm cẩn thận quan sát một chút, mới xác định Văn Dư là đang ngủ . Điều này làm cho Lương Vận Hàm dở khóc dở cười !

Cô bắt lấy cánh tay kia vứt đi một bên. Văn Dư cũng xoay người đưa lưng về phía Lương Vận Hàm. Thế nhưng vừa muốn ngủ, Văn Dư lại trở mình tay còn đang quơ quào cái gì, đụng phải Lương Vận Hàm, lại tập tức đem ôm vào trong lòng chỉ chốc lát sau tay lại đi lên vị trí cũ ! Lương Vận Hàm tức giận muốn đem cô ấy đạp xuống giường! Cái thói quen quảy quái gì thế này! Bình thường ngủ cô ấy ngủ thì sờ ai !? Lương Vận Hàm nắm lấy tay cô và ném đi, sau đó xoay người đưa lưng về phía Văn Dư.

Văn Dư bị của nàng động tác của Vận Hàm làm tỉnh, mơ màng hỏi:

"Sao vậy?"

Lương Vận Hàm không lên tiếng. Văn Dư không nghe thấy động tĩnh, miễn cưỡng mở mắt, nhẹ nhàng lắc lắc Lương Vận Hàm

"Tiểu Hàm ?"

Lương Vận Hàm vẫn như cũ không phản ứng lại với cô, Văn Dư bản thân lẩm bẩm:

"Nằm mơ ah"

Sau đó đấp góc chăn cho Lương Vận Hàm, từ phía sau ôm sát cô rất nhanh lại ngủ say. Lương Vận Hàm nghe cô nói bản thân ngủ nằm mơ, trong lòng là thật bất đắc dĩ vừa tức giận ! Là ai ngủ nằm mơ, trong ngủ mơ đối với người khác quấy rối tình dục ?! Thế nhưng vừa nghĩ đến Văn Dư từ công ty trở về sợ rằng vô cùng mệt mõi cũng sẽ không tính toán, tựa ở trong lòng cô ấy ngủ. Tỉnh lại thì, phát hiện Văn Dư tay coi như củ, thật muốn cắn cho một cái! =))

Nhẹ nhàng dời tay Văn Dư đi, Lương Vận Hàm rời giường đi rửa mặt, sau đó làm bữa sáng

Văn Dư là nghe thấy được mùi thức ăn thì tỉnh lại , sờ bên người lại không có ai. Văn Dư có chút không bằng lòng, thế nhưng vừa nghĩ cũng biết Lương Vận Hàm là làm bữa sáng đi, tâm trạng lại ấm áp. Sáng sớm tỉnh lại là có bữa sáng nóng hổi ngon miệng, thật tốt. Nhất là người trong lòng vì chính mình làm , một loại hạnh phúc cảm giác tự nhiên mà sinh. Không nằm nướng nữa Văn Dư đứng dậy đi tới phía sau Lương Vận Hàm, thắt lưng ôm của nàng, hôn một cái ở trên mặt

"Cảm tạ Lương tiếp viên trưởng !"

"Không thấy bẩn sao! ! Nhanh đi rửa mặt !"

Văn Dư sờ sờ mũi, cười cười. Sau đó đi tắm. Chỉnh đốn thỏa đáng trở ra thì, bữa sáng phong phú đã mang lên. Lương Vận Hàm vào phòng ngủ sắp xếp giường, Văn Dư cười nói:

"Thực sự là giỏi giang ah ! Phải sớm đem em lấy về nhà mới được !"

"Lấy về nhà để làm chi? Thay chị gấp chăn làm cơm?"

"Em không chịu ah ! Lấy về nhà để dành cưng chìu yêu thương thật tốt ! Không khéo khiến sau này em sững sờ, rồi bản thân xúc động: 'Em thế nào như thế hạnh phúc như thế !' " .

"Này có chị nói thì có!"

"Muốn thử không?"

Lương Vận Hàm cười trừng mắt liếc cô.

"Nhanh ăn cơm đi ! Sáng sớm mà bắt đầu lắm mồm !"

Văn Dư cười cười không nói chuyện, ngồi ở đối diện Lương Vận Hàm, cách bàn gấp thức ăn cho Lương Vận Hàm nước, sau đó mới bắt đầu lấp bụng.

"Tôi mười giờ đi Đài Bắc."

"Uhm?" Lương Vận Hàm bị này tin tức khiến cho sửng sốt hỏi lại "Mười giờ sáng hôm nay,?"

"Uhm. Hạng mục ra điểm vấn đề, tôi phải nắm chặt đã đến giờ tập đoàn đi hội báo. Báo cáo xong tôi thì lập tức quay lại, bên này còn có thật nhiều công việc phải làm. Nguyên bản thời gian đầy đủ, kết quả hiện tại biến thành cùng thời gian thi chạy ."

"Vậy chị sẽ ở T thị nghỉ ngơi bao lâu ?"

Văn Dư có chút khó hiểu nhìn cô, Lương Vận Hàm bị nhìn có chút chẳng biết tại sao: "Làm sao vậy?"

"Em đang ở thành phố T, tôi tất nhiên trong này ah, nó không quan trọng, nếu dự án ngay hay cả không có dự án ở đây, tôi sẽ đến đây. Tôi bây giờ, chính là theo đuổi tình yêu, ah! Cả hai làm thế nào để theo đuổi? "

Nghe xong lời này Lương Vận Hàm trong lòng rất cao hứng, thế nhưng vẫn đang đáp trả cay cú: "Theo đuổi tình yêu, mà có thời gian toàn chạy theo công việc, đuổi này không biết cái dạng gì!" .

Văn Dư không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu ăn. Ăn hai miếng, lại buông đũa, ngẩng đầu nhìn trứ Lương Vận Hàm, nghiêm túc nói:

"Vận hàm, ta nói chính là lời nói thật. Tôi nếu quyết định làm một chuyện, liền sẽ không bỏ dở nửa chừng, nhưng không phải với mục đích giả vờ làm một cái gì đó không phù hợp với phong cách của mình. Nói được mà không làm được không phải tác phong của tôi. Tôi nếu quyết định theo đuổi em, thì tôi tin tưởng có khả năng cho em hạnh phúc. Tôi không còn là tuổi trẻ khinh cuồng xung động, hiện tại tôi đối với hứa hẹn mình nói ra là có năng lực đi thực hiện"

Rõ ràng là hay nói giỡn nói, thế nhưng Văn Dư nghiêm túc trả lời làm cho có chút cảm động, . Lương Vận Hàm thấy Văn Dư như vậy có chút đáng yêu, cố ý nói rằng:

"Tốt, tôi nhớ kỹ lời ngày hôm nay chị nói . Nếu có một ngày chị làm trái lại, thì tôi đem chị tống ra khỏi nhà !"

"Tàn nhẫn vậy?."

"Chính chị nói là, nói một đằng làm một nẻo không phải tác phong của chị."

"Ahh, này là chuẩn mực rồi, chắc chắn sẽ không có ngày đó" Văn Dư vừa nghe rất tự tin trả lời, sau đó hài lòng gắp đồ ăn ăn

"Xem ra khi còn trẻ chị từng thề thốt không ít"

"..."

Văn Dư có chút ngây ngốc nhìn Lương Vận Hàm, nói không nên lời. Vận Hàm không nhìn thấy cô ấy, nhưng mỉm cười miệng tiếp tục ăn.

Lương Vận Hàm tiễn Văn Dư đi sân bay, Văn Dư lái xe.

"Kỳ thực em không cần đến tiễn tôi cho vất vả, sáng sớm còn dậy sớm nấu cơm, lúc này tại nhà ngủ bù thật tốt."

Từ khi Lương Vận Hàm nói muốn tiễn Văn Dư đi sân bay, Văn Dư đã lải nhải. Tuy rằng Văn Dư cũng là mong muốn có thể cùng Lương Vận Hàm ở cùng nhiều hơn, nhưng cô không nỡ nhìn Lương Vận Hàm một mình rời đi,, sau đó tái một mình về nhà. Thế nhưng Lương Vận Hàm nói cô vừa lúc muốn đi British Airways, tiện đường mới tiễn Văn Dư.

"Văn Dư, kỳ thực em đều không phải cố ý tiễn chị, em là đang đợi chị đem trả cái chìa khóa nhà cho em."

"..."

Văn Dư không lên tiếng cũng không lải nhải . Lương Vận Hàm cố nén cười, tiếp tục nói: "Chị nói là ở lại một đêm, thế nào giờ còn không chủ động trả cái chìa khóa!"

"Chìa khóa của ai? "

"Của em"

"Của em đều không phải trong túi em sao !"

"..."

Lương Vận Hàm lần thứ hai bị Văn Dư da mặt dày khiến cho hết chỗ nói rồi. Văn Dư lấy lòng cười cười, tiếp tục nói rằng:

"Nếu như báo cáo thuận lợi, tôi muộn nhất ngày mốt là có thể trở về."

"Em ngày mốt bay ra ngước ngoài."

"Mấy giờ?"

"Buổi sáng 9 giờ đa, 5 giờ thì chuẩn bị để xuất phát."

"Vậy em sáng sớm ăn cái gì?"

"Không ăn, tới rồi sân bay rồi tính sau."

"Mua sẵn chút thức ăn đặt ở trong tủ lạnh, sáng sớm dùng lò vi sóng hâm lại ăn. Trời lạnh, sáng sớm ăn chút đồ nóng, dạ dày cũng ấm. Nếu không em lên máy bay làm sao có thời giờ ăn cái gì !" .

"Không kịp. Em kỳ thực sáng sớm rất không muốn rời giường, sáng nay là ngoài ý muốn. Bởi vì có người xa lạ bên cạnh !"

"..."

Văn Dư bị nghẹn nói không nên lời nói, Lương Vận Hàm tại một bên cười trộm ! Nhìn cô bộ dạng kiêu ngạo, Văn Dư tức giận nghiến răng, thừa lúc đèn đỏ hung hăng hôn lên môi kẻ phủ phàng kia....

Lương Vận Hàm bị hôn bất ngờ hoảng hốt, trừng mắt Văn Dư, khuôn mặt có chút hồng. Văn Dư đang lái xe không có biện pháp, chỉ có thể đấm cô áy vài cái.

Văn Dư cũng không thèm để ý, còn đắc ý chép miệng

"Lưu manh !"

"Hương chanh"

"...."

Lương Vận Hàm quyết định không cùng Văn Dư đấu võ mồm, kết quả chỉ có bản thân bị thiệt.

Nhìn Lương Vận Hàm bộ dạng tức giận nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không nói lời nào, Văn Dư trong lòng mềm mại hẳn đi. Vì vậy tay phải cầm tay trái Vận Hàm, mười ngón đan vào nhau.

Lương Vận Hàm ánh mắt dần dần nhu hòa lại, giờ khắc này cô có chút không nỡ nhìn đi Văn Dư. Hai người không nói nữa, nhưng trong xe lưu lại bầu không khí ngọt ngào trong sự yên lặng

Tới sân bay rồi, Lương Vận Hàm cùng Văn Dư sóng vai hướng bên trong đi, trên đường tình cờ gặp người quen Lương Vận Hàm sẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi, Văn Dư cố ý nhỏ giọng nói

"Em dám hay không nắm tay tôi chào hỏi"

"Hà cớ gì phải nắm tay chị"

"Em nắm tay tôi thì tôi đem trả chìa khóa nhà cho em."

"Không muốn"

"Hahaha"

Xong xuôi thủ tục đến thời gian đăng ký, Văn Dư lại dặn dò vài câu, sau đó nhét vào trong tay Lương Vận Hàm một cái túi.

" Túi gấm thần kỳ! Trở về liền xem!" Văn Dư chớp chớp mắt, nói

"Thần thần bí bí !" Lương Vận Hàm cười nói, thế nhưng vẫn rất thận trọng đem túi bỏ vào trong túi xách.

Nhìn hành động của nàng, Văn Dư muốn ôm lấy Vận Hàm ôn tồn một cái. Thế nhưng xung quanh đều là người, bản thân cũng không cởi mở đến trình độ kia, huống chi còn chưa có được đáp án của Vận Hàm . Văn Dư thật muốn như vậy làm, sợ rằng sẽ chọc giận Lương Vận Hàm. Văn Dư thấy phải chính mình sau này khẳng định sẽ bị Lương Vận Hàm ăn hiếp gắt gao !

"Trở về đi. Tôi rất nhanh quay về T thị, sau đó tại nhà chờ em." Văn Dư lôi kéo hai tay Lương Vận Hàm, thấp giọng nói.

Trong ánh mắt Văn Dư lại tự hồ nước sâu lắng, Lương Vận Hàm cảm thấy nếu chính mình nhìn nữa sẽ hãm tiến vào. Cô gật đầu, vi cười một thoáng.

"Đừng có làm nét mặt đó, tôi nhịn không được sẽ hôn em mất." Văn Dư kề sát vào bên tai Lương Vận Hàm nói. Lúc này đây Lương Vận Hàm không né tránh, cũng không oán trách. Cô hiểu Văn Dư là thật luyến tiếc mình, thế nhưng lý trí cũng nói cho cô biết Văn Dư là người biết cái chuyện nào có thể làm cái chuyện nào không thể làm. Tuy rằng tiếp xúc thời gian không lâu lắm, thế nhưng ở điểm này Lương Vận Hàm rất tín nhiệm Văn Dư.

Cô nhìn Văn Dư ôn nhu nói: "Đừng vội vàng trở lại trong thời gian, chú ý đến an toàn.".

"Em cũng vậy, quan tâm đến an toàn của mình."

Lương Vận Hàm gật đầu, cô lúc này vừa luyến tiếc, lại sợ, thật nhiều cảm xúc đan vào cùng một chỗ, khiến lòng có chút loạn.

Văn Dư tựa hồ biết Lương Vận Hàm nghĩ gì, cô vuốt tóc Lương Vận Hàm tóc, nói: "Đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôi sẽ gọi điện thoại cho em , em lúc rảnh rỗi cũng hãy gọi tôi, nhắn tin cũng được, em 24 tiếng phải khởi động máy."

Nói xong Văn Dư xoay người đăng ký . Lương Vận Hàm nhìn của nàng bóng lưng có chút xuất thần, rõ ràng cũng là nữ tử, nhưng trong mắt cô tấm lưng kia cho người ta một loại cảm giác kiên định tin cậy. Nếu như yêu nhau đối tượng là Văn Dư, dường như rất tốt

End chương 19

-----------------

Có ai đang đợi H không vậy? =]]]]]]]]] 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net