Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu edit gặp trúng bộ gần trăm chương. Chắc sang năm cũng xong mà =]]

~o0o~

Chương 2

Editor: J  

Bổng nhiên người bên cạnh bấm nút gọi, tiếp viên chuyến bay nhanh chóng đi đến bên cạnh, cuối người hỏi:

"Xin hỏi ngài cần gì ạ?" Giọng nói ôn nhu khiến Văn Dư không khỏi ngẩng lên nhìn. Xinh đẹp! thời gian như lắng động . Khí chất phi thường tốt, ngũ quan tinh xảo, mũi tương đối thẳng, thân hình tuyệt đẹp, đôi môi mỏng phủ lên một lớp sơn bóng màu hồng nhạt, trông rất hợp với nàng. Trang phục nhàn nhạt nhưng lại tinh tế, làn da trắng nõn, tóc bới tỉ mỉ gọn gàng, nhìn qua có vẻ là một người nghiêm nghị <Mới gặp con gái người ta nhìn đánh giá thấy phát sợ =]]> . Ở khoảng cách gần thế này, cực kỳ thuận tiện cho Văn Dư nhìn ngắm mỹ nữ , Văn Dư mãi chìm đắm trong suy nghỉ của mình, không hề hay biết nam nhân bên cạnh đang gọi =]]]]]

"Văn tổng, Văn tổng?"

Văn Dư quay đầu, "Chuyện gì?"

"Tôi muốn uống một lon bia, Văn tổng có muốn dùng hay không?"

"Oh, không"

"Văn tổng, ngài cảm thấy không khỏe à? Có muốn dùng một ít nước ấm?"

"Ah, không cần, cảm ơn."

Nói xong ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt người tiếp viên hàng không bên cạnh, phát hiện cô ấy đang nhìn mình chăm chú, tuy rằng trên mặt mỉm cười nhưng ánh mắt dường như rất xem nhẹ, có chút địch ý, Văn Dư nghỉ vậy =)). Nhưng tại sao như thế? Nan giải ngoài dự đoán Văn Dư, cô nhìn lại tiếp viên hàng không đang đứng trong mắt ẩn dấu ý cười.

Lương Vận Hàm nhận ra tiếu ý của người kia liền thu hồi ánh mắt. Nữ nhân này thực khôn khéo, ánh mắt sắc bén, nhưng lại có ý trêu đùa ở bên trong, chẳng lẽ nhìn ra được mục đích của mình? Đột nhiên Lương Vận Hàm trong lòng dâng lên một loại bất an, bản thân không thích bị người khác công kích thế này, nàng muốn lãng tránh.

"Các người liếc mắt đưa tình" Sùng Hân trừng mắt Lương Vận Hàm bất mãn nói.

"Tiểu thư, cô xem ai cũng có thẩm mỹ như cô à? Hơn nữa ở đây mà có thể quan sát tận phía kia sao? Lương Vận Hàm trừng mắt trả lời, tiếp tục việc trong tay.

"Đây, nam nhân bên cạnh cô ấy muốn uống bia, hình như là trợ lý, cọi cô ấy là Văn tổng. Em đem đi không, đừng nói không cho cơ hội ah."

"Oh, cảm ơn tiếp viên trưởng!"

"Nha đầu chết tiệt kia !"

Sùng Hân soi gương, nở một nụ cười vừa ý, quay sang Lương Vận Hàm nháy mắt một cái, bước nhanh về hướng Văn Dư .

Hóa ra tiếp viên trưởng đây, Văn Dư chú ý tới lời nói của tiếp viên kia, mặc mỉm cười chuyên nghiệp, nhưng lại toát ra vẻ băng lãnh, kết hợp với dung mạo của nàng, cảm thấy như vậy là hiển nhiên. Ưhm, một nữ nhân thú vị. Văn Dư cảm thấy chuyến đi này không tệ, tâm trạng tốt hơn không ít.

Máy bay đáp xuống Thượng Hải. Văn Dư đứng dậy đi hướng cửa cabin, ngang qua cô Tiếp viên hàng không trẻ kia thì trong tay bị nhét môt tờ giấy, Văn Dư sửng sốt một chút thế nhưng lập tức khôi phục, bước nhanh đi ra cửa cabin, đầu cũng không quay lại.

"Sùng Hân, em điên rồi phải không?! Nếu như bị người khác thấy cậu sẽ bị trách phạt !"

Lương Vận Hàm có chút ão não, nàng không nghĩ tới Sùng Hân lớn gan như vậy, cảm đưa cho nữ nhân kia tờ giấy ! Sùng Hân đột nhiên chăm chú nhìn Lương Vận Hàm:

"Hàm, em cũng sợ, hiện tại tay đều đang run. Thế nhưng, em biết nếu như không làm như vậy, em rất có khả năng sẽ bỏ mất, bỏ qua một người khiến em động tâm. Tớ không muốn hối hận."

Lương Vận Hàm ít khi thấy Sùng Hân nghiêm túc như thế, cô bổng cảm tháy Sùng Hân là thực tâm. Tựa như lần đó có cuộc thi thăng chức, Sùng Hân vốn có không quá nhiều cơ hội, vì liên tục bị những lời đồn đại nên bị đều động nội bộ thế nhưng Sùng Hân nghiêm túc nói với Lương Vận Hàm: "Em nhất định sẽ đem hết toàn lực, em càng muốn làm trợ thủ cho chị." Vì vậy, cô ấy dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của họ, chăm chỉ làm việc, kết quả như mong đợi cô ấy thực sự thăng chức thành phi hành đoàn.

"Em vừa rồi mang bia qua, cô ấy nói với em cái gì ?" Lương Vận Hàm nhớ tới vừa rồi hai người bọn họ dường như có nói chuyện với nhau, cô ta nói gì mà làm cho Sùng Hân có dũng khí lớn như vậy? Ai ngờ Sùng Hân dùng ánh mắt ai oán nhìn mình:

" Cô ấy hỏi em tiếp viên trưởng tên Lương Vận Hàm có phải hay không?" Nói xong Sùng Hân cũng không quay đầu lại mà bước đi. Lúc này Lương Vận Hàm cũng ngây ngẩn cả người, chuyện gì thế kia????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net