Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 22

Edit: VũPhi

Hai người cơm nước xong, Cao Lam tiễn Văn Dư về khách sạn. Cao Lam chờ mong biểu hiện ngày mai của Văn Dư, bởi vậy cô mong muốn cấp thời gian cho Văn Dư chuẩn bị. Mọi việc làm đều cần chuẩn bị tốt, đây là bản thân dạy cho Văn Dư chuyện thứ nhất, mà Văn Dư cũng chấp hành phi thường tốt.

Trở lại khách sạn, Văn Dư vừa thay quần áo vừa nhắn tin cho Lương Vận Hàm

"Chị về nhà khách, em cùng Sùng Hân còn cùng một chỗ sao?"

Không đợi trả lời, Văn Dư lúc này tập trung tinh lực chuẩn bị tư liệu, nhất là về Ngô Linh Nam, vì vậy cô gửi thêm một tin cho Vận Hàm

"Thời gian không còn sớm , hai ngươi cũng đừng về nhà quá muộn. Chị ngày mai báo cáo hạng mục, ngày hôm nay tìm được một phần tư liệu mới, buổi tối chị sẽ ngủ muộn, có việc thì gọi điện thoại cho chị."

Kỳ thực Văn Dư có rất nhiều nói muốn hỏi, chẳng hạn như ăn chưa? Ăn cái gì? Cùng Sùng Hân ở đâu? Đang làm gì? Ngày mai cái gì kế hoạch? Còn có, có hay không nhìn túi gấm? ... Thế nhưng, Văn Dư không hỏi, bởi vì cô biết hai người quan hệ còn chưa tới cái loại mức độ này, cho dù tới rồi, cũng cần cho cả hai một không gian riêng tư.

Văn Dư nhớ tới năm đó cùng với Tiêu thì mỗi ngày đều phải trò chuyện vài giờ, tùy thân mang theo pin dự phòng. Hơn nữa khi đó tích cóp vé xe lửa ước chừng một sấp dày. Văn Dư sau lại chỉnh lý đồ đạc bản thân đều nhịn không được thán phục. Suy nghĩ một chút, lại gửi Tiêu một tin nhắn, nói cô đã đến Đài Bắc, ngày mai báo cáo. Đêm nay muốn chuẩn bị tư liệu, cuối cùng cũng dặn cô đi ngủ sớm một chút thấy, có việc gọi điện thoại.

Tiêu giống như một thói quen, bất luận thế nao đều khiến Văn Dư nhớ tới. Mặc dù không tái đau lòng, thế nhưng chung quy chính đặc biệt. Văn Dư đang suy nghĩ nếu như bản thân cùng với Lương Vận Hàm, Tiêu sẽ như thế nào. Có thể chúc phúc mình sao? Hay là ghen tị? Mấy vấn đề này Văn Dư từng giải đáp không được, hiện tại vẫn như cũ như vậy. Cho mình pha ly trà, sau đó mở túi giấy, bắt đầu tiêu hóa nội dung. Trà không chỉ có tỉnh não, càng năng truyền lại một loại an tĩnh bình thản. Bởi vậy Văn Dư thích trà, cũng không – bỏ uống trà.

Mới vừa phóng trong tay văn kiện, điện thoại thì vang lên tới, Văn Dư nhìn thời gian, đã buổi tối hơn 11. Là Sùng Hân.

"Ahh ! Là Văn Dư sao !"

"..."

"Ahh! Vậy gọi lộn số sao?"

Văn Dư dịnh tiếp điện thoại chợt nghe đi ra đối phương lớn tự hỏi bản thân, xem ra không uống ít

"Em uống rượu a." Văn Dư ôn hòa hỏi.

"Ahh, không gọi nhầm. Là ngươi a !"

"Em ở đâu a, về nhà chưa?"

"Văn Dư ! Chị đừng quan tâm em ! Em không thích nghe !"

"Ahh, ta đây hoán cũng một cách. Em ! Mau về nhà ! Trời trời lạnh một cô gái ở bên ngoài uống nhiều như vậy ! còn ra bộ dáng gì nữa ! Mau chóng về đi !"

Đối phương không nói chuyện, sau đó Sùng Hân mang theo khóc nức nở :

"Hàm ! Chị ác với em ! Chị thế nào như vậy a !"

"Hàm ! Chị hay giả bộ bộ dạng lương thiện! Tính tình chị thật xấu xa !"

Điện thoại bên kia Sùng Hân rõ ràng nghe được giọng "Gia trưởng" tố cáo, Văn Dư cầm điện thoại, nhếch miệng cười. Điện thoại bên trong rốt cục truyền đến giọng nói của Lương Vận Hàm, cô ấy đang vỗ về Sùng Hân

"Ai bảo em nhất định muốn gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy quan tâm em thì em lại không thích"

"Chị một chút cũng không ôn nhu !"

"Vốn có em sẽ không ôn nhu a !"

"Chị nhất định giả bộ !"

"Em mới biết a !"

Văn Dư có điểm hết chỗ nói rồi, Lương Vận Hàm này là vì vồ về Sùng Hân đem bản thân ra sức giẫm lên ahh !

"Không cần đỡ em ! Chính chị trước hết đứng vững vàng đi! Em phải đem nói với Văn Dư rõ ràng !"

Ra là hai người đều uống có chút nhiều, Văn Dư có chút lo lắng hỏi: "Sùng Hân, em cùng Vận Hàm hai người làm sao?"

"Uhm ! Hai chúng ta! Chị lại đây !"

"....."

"Này ! Chuyện gì xảy ra ! Lại không nói lời nào !"

"Sùng Hân, em là tốt cô gái, tôi nhất định tìm người tốt tài năng yên tâm đem em gả cho."

"Chị cái này bại hoại ! Giả bộ cái gì! Tôi cần chị tìm dùm sao?

"Ah tôi là chủ tỏi, em là củ hành tây chứ gì.! Dù sao, chúng là những món ăn bên! Hãy tử tế! Ta hoàn cho chị tìm đồng loại, chị xem cà rốt tốt hay hành tây tốt? Cà rốt chứ ! Cà rốt dinh dưỡng giá trị cao ! Chị xem là màu tím và màu trắng hay màu vàng đó? "

"Hàm ! Chị khi dễ người ! Chị thế nào như vậy đáng ghét ahhh !!!"

"Ha ha ha ha..." Văn Dư cái này mà không nín được, điện thoại bên trong tiếng cười truyền đến.

"Văn Dư, chị đừng đùa, cô ấy thực sự khóc! " Lương Vận Hàm có chút nóng nảy

Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân lúc này mới từ như ý tiệm mì đi ra trở về đi. Cửa hàng sớm đóng cửa, nhưng hai cô nhìn rõ ràng là say rượu. Chú Trương rất lo lắng ông ấy xi bà chủ về trước, sau đó đóng cửa đưa 2 cô về nhà, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lương Vận Hàm đứa nhỏ này rất nhiều người thích, người lớn lên đẹp, bụng dạ cũng tốt. Nàng xem ra đến chính bà chủ ông cũng thích, có việc gì luôn giúp ông trước mặt bà chủ. Đối nhân cũng có lễ phép, là cô gái tốt ! Cô gái đối diện kia bản thân cũng gặp qua, là đồng nghiệp Vận Hàm, hai người quan hệ rất tố . Hai người lớn lên đều rất xinh đẹp, đi làm cùng một chỗ mà hấp dẫn người! Chỉ là nhìn thấy cửa hàng luôn có một và người liếc về phía 2 bịn họ, quyết định lưu lại coi chừng một chút. Bất quá, có vẻ rằng các cô gái có thể trải qua một cái gì đó, uống rất nhiều rượu. Hia người vào quán khá muộn gọi hai phần mì, sau đó cô gái trẻ hơn muốn uống rượu. Lương Vận Hàm ngăn không được, không thể làm gì khác hơn là cùng uống. Lúc này hai người vốn muốn đi, bản thân đang ở khóa cửa, các nàng lưỡng bên kia không biết cho ai gọi điện thoại, sau lại kia cô gái còn khóc .

Thực ra Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân cơm nước xong trở về Lương Vận Hàm gia , về đến nhà sau đó Sùng Hân phát hiện chai Văn Dư lưu lại rượu vangg, Vì vậy lôi kéo Lương Vận Hàm chị một chén em một chén, thì cũng hết sạch chai rượu kia.

Lương Vận Hàm tửu lượng không bằng Sùng Hân, nhưng vì chuyện với Văn Dư trong long cảm thấy hổ thẹn với Sùng Hân, vì vậy cungx uống với Sùng Hân, uống được một nữa thì không thể uống nổi, còn lại Sùng Hân một mình uống sạch.

Sùng Hân trước đen Văn Dư quở trách một lượt, sau lại đến tình cảm chị em cao cả của cô với Vận Hàm, Vận Hàm ngồi sofa mỉm cười, cùng Sùng Hân châm chọt Văn Dư vài câu.

Trước đó, hai người không biết ngủ lúc nào, tới lúc Sùng Hân gọi Vận Hàm tỉnh dậy thì trời đã tối, Sùng Hân đói, la hét muốn ăn thịt bò, Vận Hàm không biết làm gì khác hơn la đi tiệm mì sau đó mới có chuyện như thế.

Sùng Hân rảnh tay với lấy điện thoại để gọi Văn Dư. Kỳ thực Sùng Hân như thế uống rượu, cũng là vì phát tiết. Sùng Hân là rất kiên cường cho dù bị ủy khuất cũng không khóc. Nhìn cô ấy như thế một uống liên tục, Lương Vận Hàm ngoại trừ lo lắng không biện pháp khác nhưng dù sao cũng phải để em ấy phát tiết ra ngoài đi ! Hiện tại tuy nói là dỗ Sùng Hân, thế nhưng tốt xấu thực sự mong Sùng Hân phát tiết đi ra, Lương Vận Hàm trong lòng cuối cùng cũng có chút yên tâm

Thực ra Văn Dư nhận được điện thoại, vừa nghe thanh âm, thì nghi một tám chín phần mười. Lương Vận Hàm kia tính cách chỉ biết đối người khác yếu đuối . Sùng Hân tính cách hướng ngoại, thậm chí có chút hào phóng, gặp phải việc này lựa chọn buông tay, thậm chí chúc phúc, này đích xác cần dũng khí cùng ý chí. Nhưng dù sao cũng là cô gái gia, có thể nào không ủy khuất ! Gọi điện thoại cho mình, nói cái gì em tốt, em không tốt, ai xin lỗi ai, ai phụ ai, vô dụng. Chuyện tình cảm không phải đen hay trắng, thích hay thích, không thích hay không thích. Tất cả mọi người là người thông minh, nếu không thể trở thành người yêu, năng trở thành bạn bè tốt chị em tốt cũng là tốt ! Nếu như Văn Dư lúc này tại Sùng Hân bên cạnh, Cô sẽ không nói bất luận cái gì nói, chỉ biết bồi Sùng Hân uống rượu. Vì không thể nên mới nghĩ biện pháp để Sùng Hân đem tâm tình thẳng thắn phóng xuất ra hết, cho nên mới cố ý đùa cô ấy.

Lương Vận Hàm vốn có chút say, thế nhưng nhìn Sùng Hân càng khóc càng dữ dội, chỉ có thể ôm cô ấy vỗ về an ủi miệng nói: "Không có việc gì , không có việc gì, chờ cô ấy trở lại chúng ta cùng khi dễ cô ấy một chút !"

Văn Dư nghe xong cảm giác thực sự là nên phục tùng. Cô nói: "Vận Hàm, em đem điện thoại cho Sùng Hân."

"Không cho ! Chị xem chị đem em ấy biến thành cái dạng gì rồi!"

Văn Dư lần thứ hai bóp trán, có vẻ hai người này đều uống mơ hồ ! Văn Dư rất lo lắng cho hai cô âý, đã trễ thế này, ở đâu?

"Hai người đang ở đâu?"

Không ai trả lời, điện thoại bên trong truyền đến Sùng Hân khóc thút thít cùng tiếng Lương Vận Hàm như đang vỗ tiểu hài tử.

"Vận Hàm, em đem điện thoại cho Sùng Hân, chị nói với cô ấy vài câu."

Quá một hồi, Sùng Hân mang theo nồng đậm thanh âm giọng mũi truyền đến: ""Làm gì !"

"Tôi vẽ tranh, trở lại đưa cho em được không?"

"Cái gì bức tranh?"

"Trở lại sẽ biết"

"Chị không nên !"

"Đừng, ah, xem như tôi cầu xin em!" "Nếu không tôi đem phân nửa chụp được bức tranh cho em nhìn?"

"Chị thực sự sẽ vẽ?"

Lương Vận Hàm lúc này không nghe thấy các hai người nói cái gì, thế nhưng Sùng Hân dần dần đừng khóc. Cái này Văn Dư, quả nhiên là lừa người !

"Có ah! Tranh của tôi đã chiến thắng nó!"

"Lúc nào?"

"Tiểu học."

Sùng Hân cười một cái

"Tiểu học chị hoàn không biết xấu hổ!"

"Tiểu học làm sao ! Kia cũng là thành tích !" .

" Điều đó tại sao không thể tin?."

"Bởi vì vội vàng học tập, Tôi định hướng chậm trễ! Nếu không, ở đây và bây giờ, còn làm công cho các nhà tư bản à.

"Khoác lác"

"Em xem, tôi nói em còn không tin ! Tôi hiện tại gửi cho em, thế nhưng chỉ gửi phân nửa ! Em đoán nghi bức tranh là cái gì ! Thế nào?"

"Chị gửi đi"

Một lát sau Văn Dư hỏi : "Nhận được chưa?"

Sùng Hân nhìn điện thoại di động "Không nhận được"

"Không nhận được? Có lẽ tín hiệu không tốt! Hai người ở đâu? Nếu không đổi nơi khác thử xem."

"Không có a, chúng ta tại nhà Hàm trong tiểu khu, tín hiệu tốt a. Hàm, chị giúp em nhìn, chuyện gì xảy ra..."

Một lát sau Sùng Hân còn nói: "Văn Dư, chúng ta bên này tín hiệu không thành vấn đề, là chị bên kia chứ !"

"Tôi đều đã gửi hai lần ."

Văn Dư ở bên cạnh lại nhếch miệng nở nụ cười, kỳ thực căn bản không có cái gì bức tranh. Cô chỉ muốn biết hai người bọn họ đang ở đâu. Trực tiếp hỏi nói, nàng cùng Lương Vận Hàm ai cũng sẽ không nói

"Vẫn là không có a !"

"Quên đi ! Trở lại cho em xem!"

=v=v=v=

Chú Trương giúp hai người đi trở về tiểu khu, mới rời đi. Lương Vận Hàm đỡ Sùng Hân thất tha thất thểu vào nhà, buổi tối gió thật lớn làm cho người ta lạnh từ trong ra tới ngoài

Vừa nghe Sùng Hân thành thật nói ra bản thân cùng nàng ở nhà, Lương Vận Hàm đoán được Văn Dư là cố ý đùa Sùng Hân cô mới không tin có cái gì bức tranh. Suy nghĩ kia củaVăn Dư cô hiểu rõ hơn Sùng Hân! Nhưng nhìn Sùng Hân đã chuyển chú ý thành công, tâm trạng tốt lên, cô thấy rất ngưỡng mộ Văn Dư.

"Được rồi, về nhà lại trò chuyện sau, em xem, tay đều đông lạnh cả rồi!"

Lương Vận Hàm cầm điện thoại Sùng Hân, nói với Văn Dư: "Chị đùa em ấy nã à, không có bức tranh em ấy sẽ không bỏ qua cho chị."

"Khà khà, có lạnh hay không? Hai người mau nhanh vào nhà đi: " "Uhm. Quay về em để cô ấy ngủ, tôi cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Chuẩn bị vào thang máy cúp máy ah"

"Vận Hàm "

"Uhm"

"Vất vả em ."

Văn Dư trong lòng có chút không đành lòng, mặc dù biết việc này chỉ có thể Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân bản thân đi giải quyết người khác xen vào không được, thế nhưng vẫn đang nghĩ lúc này chính mình muốn là có thể ở cùng cô ấy thì tốt rồi.

Lương Vận Hàm rõ ràng ý tứ của cô, trong lòng ấm áp một chút, thanh âm ôn nhu nói: "Sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có báo cáo công tác. Hy vọng tất cả thuận lợi."

"Uhm, ngày mai hai em ngủ nhiều một chút."

"Uhm, ngũ ngon." .

"Ngủ ngon." Chờ Lương Vận Hàm cúp máy trước sau đó Văn Dư mới gác máy. Văn Dư thấy mình thật nhớ người con gái này!

##########################

Lãm nhãm: Thực ra ban đầu edit bộ này chỉ là tự nhiên hứng thôi :)) không nghỉ đến được mọi người ủng hộ. Vốn dĩ văn chương - diễn đạt blablabla liên quan đến ngôn ngữ là mình thuộc dạng dỡ tệ, ai có lướt ngang qua thì thông cảm :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net