Chương 24 - Bỡ Ngỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 24

Edit: VũPhi

"Nam nhân đưa em trở về là ai !" : Văn Dư buồn bực vừa nói

Lương Vận Hàm sửng sốt, cô ấy đều không phải đang ngủ sao ! : Chị không phải đang ngủ sao?

"Lòng tràn đầy vui mừng trở về, kết quả trong phòng tối đen không có em." Văn Dư có chút ủy khuất nói.

"Chị đã ăn gì chưa?"

Văn Dư không nói chuyện. Cô lúc này trong lòng có chút chua, vừa đến sân thượng đứng một chút, vừa lúc thấy Lương Vận Hàm từ trên một chiếc xe xuống, một người nam nhân theo xuống xe, hai người đứng ở bên cạnh xe hàn huyên một hồi. Văn Dư không muốn quá nhạy cảm, mặc dù lý trí nói cho cô phải kiên nhẫn đợi Lương Vận Hàm đứa ra lựa chọn, thế nhưng trong lòng vẫn cứ ngập tràn chiếm hữu. Không muốn mang tâm trang không tốt đối diện với Lương Vận Hàm, vì vậy thẳng thắn đi ngủ một giấc.

Thế nhưng khi Lương Vận Hàm đi tới bên giường, Văn Dư nghe thấy được hương thơm trên người cô ấy, để xoa diụ nổi nhớ trong lòng, mở mắt nhìn thấy Lương Vận Hàm ngay trước mắt lập tức ôm cô ấy vào trong lòng thật chặt.

Lương Vận Hàm thở dài, giải thích: "Buổi chiều Sùng Hân về nhà, em đi dạo phố, vừa vặn tình cờ gặp Hứa tổng cùng em họ nên có cùng nhau đi ăn, vừa rồi em họ Hứa tổng có bạn đến đón nên Hứa tổng đưa em về."

"Uhm"

"Chị không phải ngày mai mới trở về sao? Công việc giải quyết xong cả rồi ?"

"Sáng mai em không phải muốn phi sao, muốn gấp trở về thấy em."

Lương Vận Hàm giờ khắc này có chút yêu thương Văn Dư. Vừa vào phòng phát hiện Văn Dư đã trở về, cái loại cảm giác ngọt ngào này từ đáy lòng ra bên ngoài tuôn ra. Lúc này bị cô ôm lấy, nghe cô có chút ủy khuất đi, trong lòng mềm mại cực kỳ. Lương Vận Hàm quay về ôm lấy Văn Dư, hỏi:

"Có mệt hay không?"

"Uhm"

"Mấy giờ đến ? Ăn gì chưa?" .

"Tầm 2 giờ. Chưa"

"..." Lương Vận Hàm phát hiện bản thân vẫn áp chế ý niệm nhớ về Văn Dư trong đầu. Nhất là Sùng Hân nói trúng tâm lý mình rồi —— đối với công việc hai người các nàng, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều là chuyện thường, đây vô hình trung là lo lắng của Lương Vận Hàm đối với quan hệ hai người. Thế nhưng lúc này Văn Dư ở ngay nơi này, ôm mình, Lương Vận Hàm vô luận như thế nào cũng không muốn nữa lừa gạt bản thân , cô muốn vì chính mình mạo hiểm một lần. Cô nhẹ nhàng dẩy nhẹ Văn Dư ra, hai người nhìn nhau, Lương Vận Hàm muốn chủ động làm chút gì, thế nhưng thẹn thùng, cuối cùng xấu hổ quay mặt đi. Đứng dậy nói:

"Em nấu chút gì cho chị ăn."

Vừa muốn đứng dậy, đột nhiên trên môi mang đến một hương vị quen thuộc quấn lấy Vận Hàm. Văn Dư vẫn có chút bá đạo, có chút vội vã, nhưng vẫn đang mang theo phần cẩn thận.

Văn Dư liếm môi Vận Hàm như đang thưởng thức hương vị bánh ga-tô luyến tiếc chẳng buông ra. Dần dần, hai người hô hấp có chút gấp, trong phòng nhiệt độ dần lên cao, Lương Vận Hàm cảm thấy có chút vô lực, tim đập không thể kiểm soát được. Sự cuồng nhiệt của Văn Dư dần dần đã khống chế toàn bộ lý trí của Vận Hàm. Lương Vận Hàm dựa vào lòng Văn Dư mặc cho Văn Dư tùy tiện lộng hành.

Hương vị Lương Vận Hàm khiến Văn Dư càng ngày càng mê luyến, cộng thêm lâu ngày không gặp bị kích động. Văn Dư cạy khớp hàm Lương Vận Hàm , tìm được cái lưỡi xấu hổ khả ái kia, nhiệt tình yêu kỳ cùng múa.

Cảm giác khô nóng kéo tới, hai người hôn càng lúc càng cuồng nhiệt tựa hồ muốn đền bù một ngày đêm một đêm không gặp. Văn Dư tay không an phận trượt dài trên cơ thể Vận Hàm, tìm được vạt áo, ngay lập tức luồng vào bên trong. Cảm giác trơn nhẵn non nớt, khiến người ta nhung nhớ. Văn Dư nhẹ nhàng vuốt ve lưng, eo, Lương Vận Hàm cũng không muốn cản lại.

Văn Dư không dám quá nhanh, sợ sẽ làm cho Lương Vận Hàm kinh hãi, làm chậm tốc độ của bàn tay của mình một chút.

Kéo dài nụ hôn Lương Vận Hàm đầu óc có chút hỗn loạn. Phía sau lưng cái tay kia tựa hồ mang theo dòng điện, mơn trớn vừa thoải mái, lại khó nhịn. Lương Vận Hàm thấy phải chính mình lúc này mẫn cảm cực kỳ, thậm chí nhịn không được có chút run.

Tay Văn Dư bị một cái dây lưng cản trở. Ngón tay cô khẽ động, đẩy dây lưng ra , để bàn tay không trở ngại ngại chuyển động trượt tới trượt ui cực kỳ thoải mái.

Văn Dư một bên hôn một bên nhẹ nhàng đem Lương Vận Hàm đẩy ngã trên giường, cánh tay Lương Vận Hàm ôm quanh cổ Văn Dư. Tay Văn Dư chậm trãi di chuyển bên hông Vận Hàm, cô biết đó là nơi Vận Hàm cực kỳ mẫn cảm. Lương Vận Hàm lần thứ hai nhịn không được phát ra tiếng rên khẽ.

Văn Dư tay chậm rãi hướng về phía trước, đi tới mép nội y ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, cảm giác được thân thể Lương Vận Hàm có chút cứng nhắc, Văn Dư tay lại rời đi nơi đó, chuyển hướng nơi khác

Lương Vận Hàm nghĩ thân thể có chút không giống của mình , toàn bộ cảm quan đều tập trung tại cái tay đang vuốt ve thân thể mình, mơ hồ cũng có chút chờ mong.

Văn Dư dần dần dừng tay lại, chuyên chú hôn Lương Vận Hàm, đầu lưỡi một chút xẹt qua từng bộ phận khoang miệng Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm nhịn không được "Ưm..." một tiếng. Tay Văn Dư đột nhiên vói vào nội y Lương Vận Hàm bàn tay dán sát vào nơi mềm mại, ngón cái hơi chút cố sức đảo qua đỉnh núi kia

"Ưmm....."

Một dòng điện tập kích khiến cả người Lương Vận Hàm rung lên, Lương Vận Hàm mẫn cảm khiến Văn Dư mừng rỡ không ngớt. Văn Dư bàn tay lập tức nắm toàn bộ địa phương tròn trĩnh kia. Cơ thể Lương Vận Hàm vô cùng 'tốt', bản thân một tay căn bản nắm giữ hết

Xúc cảm mềm mại khiến Văn Dư cảm thán. Lương Vận Hàm nhịn không được cong người lên, điều này làm cho lòng bàn tay dán vào nơi đó càng chặt.

"Văn Dư"

Lúc này Văn Dư cảm thấy giọng của Vận Hàm vô cùng quyến rũ khiến cho cô dường như không thể ngừng lại hành động vuốt ve. Văn Dư lập tức cảm thấy nhiệt tình bị thiêu đốt, cô tách khỏi môi Lương Vận Hàm , môi di chuyển lên khuôn mặt của nàng. Trên tay đem áo đẩy cao, lộ ra làn da trắng noản, Văn Dư di chuyển xuống phía dưới, hôn lên bụng Lương Vận Hàm, rồi lại lưu luyến không rời cái rốn kia. Bỗng nhiên, vươn cái lưỡi liếm một cái nơi rốn xinh xắn.

"Ah~~"

Lương Vận Hàm một cái giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Cô khẽ run đè vai Văn Dư lại:

"Đừng"

Văn Dư ngẩng đầu nhìn hướng về phía Lương Vận Hàm, phát hiện Lương Vận Hàm gương mặt đỏ bừng, hô hấp gấp gáp , tóc có chút tán loạn, cả người đều lộ ra một cổ gợi cảm.

Thế nhưng ánh mắt tiết lộ một loại lo lắng cùng sợ hãi, điều này làm cho Văn Dư rất là không nỡ. Cô suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn là không nỡ. Vì vậy đứng dậy tại trên trán đặt một cái hôn, thay cô ấy chỉnh lý y phục, sau đó tìm một tư thế thoải mái đem Vận Hàm kéo nhẹ nhàng vỗ về.

Lương Vận Hàm dần dần trầm tĩnh lại, cô cảm thấy chính mình có chút thích Văn Dư săn sóc như thế. Kỳ thực ban nãy cô là quá khẩn trương , không nghĩ tới Văn Dư thể có nhanh như vậy thì châm nhiệt tình mình . Lương Vận Hàm nghĩ thân thể càng ngày càng không bị khống chế, thậm chí chờ mong càng nhiều, muốn phóng túng một lần, ý nghĩ dọa bản thân nhảy dựng. Loại này nhiệt tình đối Lương Vận Hàm mà nói rất xa lạ , cô không biết bản thân cũng sẽ có cảm xúc không ổn định lớn như vậy, thân thể cũng sẽ có lúc mẫn cảm như thế. Lúc mọi thứ thiếu chút nữa bị đốt cháy thì, trực giác Lương Vận Hàm muốn lùi bước .

Cô nhìn vào ánh mắt Văn Dư, trong ánh mắt nhìn như hồ nước sâu lắng, bên trong đen kịt một mảnh nhưng cảm giác được có loại tâm tình gần phá thủy ra. Ánh mắt như vậy làm cho Lương Vận Hàm hãm sâu, nhưng lúc này đây đã có chút sợ. .. Lương Vận Hàm biết chỉ cần vừa do dự, tất cả đều muốn xảy ra. Nàng xem đã hiểu Văn Dư trong ánh mắt tiết lộ cảm xúc biến hóa: Đầu tiên là mờ mịt, sau đó xem xét, cuối cùng là rồi sau đó yêu thương... Khi cô ấy ấn một nụ hôn trên chán, Lương Vận Hàm bỗng nhiên không thể khống chế cảm động .

"Văn Dư, cảm ơn.!" Lương Vận Hàm nhỏ giọng nói

"Đứa ngốc." Văn Dư nhắm mắt lại trả lời

"Chị có đói không? Em làm cho chị chút gì ăn nha?"

"Không quá đói, không ăn. Em đi tắm, đi ngủ sớm một chút, sáng mai không phải muốn dậy sớm sao."

Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn về phía Văn Dư, cảm giác được động tác của người trong lòng , Văn Dư mở mắt nhìn Lương Vận Hàm, hai người đều không nói chuyện, như thế nhìn nhau.

"Nhìn nữa thì tôi lại nhịn không được." Văn Dư vừa cười vừa nói

Vừa Văn Dư nói không ăn, kêu mình đi khi tắm, Lương Vận Hàm bỗng nhiên có điểm lo lắng Văn Dư có đúng hay không tức giận. Thế nhưng không có, Văn Dư nhìn mình trong ánh mắt tất cả đều là cưng chiều. Lương Vận Hàm dán hướng về phía khuôn mặt Văn Dư, cọ cọ.

Lương Vận Hàm động tác nhu thuận khiến Văn Dư cảm thấy lại mềm nhũn. Cô xem ánh mắt đã hiểu Lương Vận Hàm, có chút đau lòng. Một người băng lãnh như vậy nên cố gắn bảo vệ trái tim đó.

Văn Dư gắt gao cánh tay, nói: "Ở trước mặt tôi, em không cần cẩn thận từng li từng tí, cũng không cần suy nghĩ toàn diện, chỉ cần thả lỏng bản thân là tốt rồi. Không nên lo lắng tôi sẽ tức giận hay không, có thể hay không thất vọng. Tôi hiện tại nói cho em, những cảm xúc đó tôi đều có, thế nhưng toàn bộ cộng lại cũng không bằng yêu thương tôi dành cho em. Nhìn em cười, tôi cảm thấy khí trời đều tươi sáng. Tôi đã muốn đối với em thật tốt, muốn nuông chiều em, che chở em."

Nghe Văn Dư nói, Lương Vận Hàm có chút muốn khóc. Đã bao lâu, bao lâu không ai nói với tự mình sinh lòng yêu thương quá như thế. Bản thân vẫn khát vọng một loại cảm tình, thì là như thế này, có thể bị người che chở thương yêu, thể có thay bản thân chắn gió che mưa, thể có xem hiểu ánh mắt mình đọc hiểu tâm tư của mình , mặc dù người này là nữ nhân, thế nhưng, Lương Vận Hàm lúc này nghĩ điểm này không trọng yếu, cô chờ mong người ngay trước mắt. Lương Vận Hàm thấy phải chính mình hẳn là cố lấy dũng khí đáp lại Văn Dư,... ít nhất ... Làm cho cô ấy biết mình đều không phải thờ ơ. .

"Văn Dư, em từng chờ mong có thể có một người, có thể chủ động làm được như chị nói mấy năm nay em gặp phải rất nhiều người, thế nhưng cảm giác không hợp. Em không nghĩ tới chị sẽ đột nhiên xuất hiện, đột nhiên bước vào cuộc sống của em, em vẫn lo lắng có chút quá nhanh, em sợ không rõ tình cảm. Em đều không phải đối với chị không cảm giác. Kỳ thực có cảm giác, chị không ở đây một ngày một đêm, em nỗ lực kiềm nén không thèm nghĩ đến chị nữa, cố gắng phân tán sự chú ý, thậm chí không nhìn di động, không liên lạc với chị. Thế nhưng khi vào cửa trong nháy mắt nhìn thấy chị trở về, em nghĩ tất cả áp lực đều mất đi, hóa ra bất tri bất giác em đã như vậy nhớ chị ."

Văn Dư càng ôm sát Lương Vận Hàm, hôn tóc Lương Vận Hàm: "Cám ơn em nói cho tôi biết những điều này."

Lương Vận Hàm vô cùng thích động tác thân thiết này của Văn Dư, làm cho cô cảm thấy thật sự được che chở.

Lương Vận Hàm đứng dậy đi tắm. Trở ra thì, phát hiện Văn Dư không có tại phòng ngủ. Trên giường có một cái hộp quà mở sẵn , bên trong là vòng tay. Lương Vận Hàm cầm trên tay, vừa nhìn đã thích. Bốn khối bất quy tắc màu sắc rực rỡ đá quý , ở giữa là một viên kim cương nho nhỏ bị khảm nạm lại sắp xếp nối tiếp là bảo thạch màu lam , lộ ra cổ linh kình nhi cùng quý khí, phi thường đặc biệt. Lương Vận Hàm đem vòng tay đeo, càng xem càng thích.

Văn Dư đi vào phòng ngủ nhìn một màn này, Lương Vận Hàm nhìn chằm chằm vòng tay vừa đeo trên cổ tay mình vẻ mặt vô cùng yêu thích. Văn Dư nhịn không được nở nụ cười, bình thường Lương Vận Hàm đều mang một bộ dáng bình thản lạnh lùng , hiện tại trái lại như một đạt tiểu nữ hài nhi được tặng quà.

Văn Dư đi lên trước từ phía sau ôm Lương Vận Hàm: "Thích không?"

Lương Vận Hàm gật đầu. Vung cổ tay lên: "Đẹp mắt không?"

"Đẹp. Đầu tiên nhìn thấy thì quyết định mua, rất thích hợp em." .

Lương Vận Hàm xoay người đối mặt Văn Dư, tinh nghịch chớp mắt nói

"Văn Dư, chị dường như đang tâng bốc mình a "

Văn Dư cười xoa bóp mũi Lương Vận Hàm : "Em ah !"

"Cảm ơn, em vô cùng thích."

"Vậy có cái gì ... thưởng không ah !"

"Được em đồng ý là phần thưởng lớn rồi. Chị nên mừng rỡ mới đúng !"

"Thật đúng là ! hiện ở trong lòng tôi vui như đi hội luôn rồi ahh"

"Hahaha"

Nói đùa một chút, bởi vì sáng mai Lương Vận Hàm phải dậy sớm, hai người quyết định nghỉ ngơi sớm một chút. Có Văn Dư ở bên cạnh Vận Hàm không còn sợ bóng tối nữa. Tắt đèn, nằm trong lòng Văn Dư, ngửi thấy mùi hương trà quen thuộc Lương Vận Hàm thoả mãn khóe miệng đều mang theo ý cười.


~ End chương 24~

Từ đầu đến giờ mình thích nhất chương này ^^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net