Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Editor: J  

Khi máy bay đã bay ổn định, từ lúc ở sân bay đến giờ, ai cũng có thể thấy tâm trạng phấn khởi của Sùng Hân . Sau khi kiểm tra chi tiết bữa ăn của các hành khách khoan hạng nhất, Lương Vận Hàm khẽ kéo Sùng Hân.

"Em có thể không hay không  bình tĩnh chút, khuôn mặt phơi phới như gió xuân! Sợ người khác không biết em đang trong tình yêu sao"

Sùng Hân nhìn Lương Vận Hàm, đột nhiên cười thật to, "Hàm, chị nghĩ Văn Dư thế nào?"

"Không được tốt lắm, vài ngày ngắn ngũi đã cùng với ngươi, cẩn thận bị lừa !" .

"Lừa cái gì?"

"Lừa sắc! Em keo kiệt như vậy, muốn lừa tiền của cậu khẳn không có khả năng."

"Lương Vận Hàm ! chị đáng ghét !"

"Em lưu tâm một chút được chưa ! Cô ấy bối cảnh thế nào em biết rõ hết sao?"

Sùng Hân không đáp lại vấn đề này, mà nói chuyện khác: "Đi ở bên cạnh cô ấy thì mới phát hiện bước đi của cô ấy rất kiên định, mặc dù là nữ nhân, nhưng cho người ta một loại cảm giác rất an tâm. Hơn nữa, tớ nghĩ cô ấy chắc chắn là người rất trí tuệ!". Lương Vận Hàm côu không nổi bộ dạng mê gái của nàng, trừng nàng liếc mắt xoay người bỏ đi. .

Trở lại khách sạn công ty bố trí, Lương Vận Hàm cả người mệt mõi, một chút khí lực không có, , đầu mùa đông phía nam baứt đầu lạnh dần, cô nhanh chóng tắm nước ấm, làm khô tóc, cho mình đổ ly rượu, ngồi sofa buồn chán chuyển kênh, về nhà là ý nghỉ đầu tiên của cô.

Nhiều năm như vậy , rất ít chủ động về nhà, dù sao cha mẹ cũng lớn tuổi, mẹ gọi điện thoại nhiều hơn, sẽ hỏi có mệt hay không, có lạnh hay không các loại. Mẹ con hai người đều mang khí chất lạnh như băng, nhất là đối với tình cảm, bất luận là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Vì thế nên hai mẹ con cũng không có thói quen biểu đạt tình cảm của mình. Mấy năm nay quan hệ với cha mẹ tốt lên không ít, thỉnh thoảng cha đi công tác đên thành phố cũng sẽ hẹn gặp trò truyện.

Cha cô là một kỹ sư, có lẽ vì thích văn học nên mang một phong thái nho nhã, mặc dù đã nhiều tuổi, thế nhưng vẫn toát lên nét thu hút của nam nhân. Cô cũng tự biết ngoại hình của mình được thừa hưởng từ cha, trước giờ luôn toát ra mị lực của nữ nhân. Cha cô là một người an phận, đối với công việc không đòi hỏi quá nhiều, hài lòng với cuộc sống hiện tại và có một tình yêu sâu sắc đối với mẹ cô, vì vậy trước giờ luôn cùng với những người khác rõ ràng mình bạch. . Đối với điểm này, Lương Vận Hàm rất may mắn. Cho dù mẹ cô thường xuyên lạnh lùng, thế nhưng cái này nhà này đúng thật la một gia đình hoàn chỉnh.

Trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến sáng sớm tại sân bay gặp phải Văn Dư, cô ấy nhìn qua tuổi không lớn, căn bản tương tự cô, thế nhưng cảm giác trưởng thành, từng trãi. Trên máy bay người nọ đều không phải gọi cô ấy là Văn tổng sao, xem ra là chức vụ không nhỏ.

Kỳ thực Lương Vận Hàm rất thích phụ nữ tự lập, tự cố gắn vì sự nghiệp của chính mình. Bản thân kỳ thật không phải thuộc loại nữ cường nhân, chẳng qua chỉ là một người chăm chỉ, sẽ luôn cố hoàn thành công việc thật tốt nhất có thể. Thế nhưng đối với tương lai, cũng chưa có tính toán gì, điểm này giống y như cha cô.

Nữ nhân như Văn Dư nhất định là rất lãnh khốc, sao có thể cần nam nhân làm chi. Người như vậy sẽ rất coi trọng sự nghiệp, sẽ đặc biệt lý tính, không thích hợp mình. Bản thân muốn có một người hết lòng yêu mình, sẽ dành thời gian cho mình, cả hai cùng nấu ăn, xem phim, mà công việc thì cả ngày chẳng thể gặp nhau.

Tiền nhiều hay ít miễn đủ sống là được, xã hội này, mọi người sẵn sàng dành thời gian với bạn, trừ khi là những người yêu bạn, thời gian là thứ quí giá nhất. . Như Văn Dư người như vậy, nhất định sẽ không có thời gian bên cạnh người yêu. Bởi vậy, đều không phải style của mình. Thế nhưng cô ấy cùng Sùng Hân ni? Là đơn thuần chơi đùa? Hay thực sự nghiêm túc?

Ngay trong lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Lương Vận Hàm trên người mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa. Cô tưởng Sùng Hân, hóa ra là đứng phó cơ trưởng Nghiêm An.

"Nghiêm cơ trưởng, muộn như vậy có việc gì thế?"

"À, vừa đi ra ngoài ăn, tiện thể mua về cho cô một phần bánh ngọt, bánh ngọt rất nổi tiếng đấy." Nói xong đưa lên trong tay gì đó.

"Ah, cảm ơn nhưng tôi không có thói quen ăn đêm" Lương Vận Hàm không có tiếp nhận thứ này, chỉ lạnh nhạt trả lời.

Nghiêm An xấu hổ đứng ở cửa, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Lương Vận Hàm là người đẹp trứ danh ở British Airways, kể cả năng lực công tác của nàng. Vẻ lạnh lùng của cô ấy cũng nổi tiếng không kém, , đối đãi người theo đuổi nàng càng lãnh mạt.

Những lời này thực sự là do British Airways Hứa Phóng Nhân hứa tổng nói , hứa tổng năm nay bốn mươi, thế nhưng độc thân, tướng mạo tao nhã, thạc sĩ có tiếng, bối cảnh gia đình không phải bình thường, có người nói thủ trưởng British Airways cũng phải nễ hắn vài phần. Lúc trước hắn đích thân dẫn đến các trường học trong việc tuyển dụng loạt nhân viên cùng khóa Lương Vận Hàm.

Bối cảnh gia đình Lương Vận Hàm không có gì nổi bật, mặc dù không ai phủ nhận năng lực cô ấy, thế nhưng năng đi bước một thuận lợi trở thành Tiếp viên trưởng, rất nhiều người cho rằng là do Hứa tổng an bài. Soái ca và mỹ nữ, đẳng cấp không khác gì những idol nổi tiếng nói hai người bọn họ không có việc gì, không mấy người tin tưởng

Lương Vận Hàm kỳ thực đã sớm nghe đồn đãi, thế nhưng cô vốn là người kêu ngạo, tuyệt đối sẽ không đi giải thích cái gì, cô chỉ là trước sau như một tận lực hoàn thành tốt bổn phận của mình. . Hứa Phóng Nhân đối với cô là có tình thế nhưng cũng giới hạn ở cấp trên, cấp dưới, từ lời nói đến hành động chưa bao giờ đối với cô quá phận, bởi vậy Lương Vận Hàm tin tưởng Hứa Phóng Nhân đều không phải cái loại công và tư bất phân, lâu dần sinh ra một phần tín nhiệm cùng cảm kích.

Nghiêm An miễn cưỡng cười một thoáng, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng chính bị sock vì hàn khí quá lớn. Khi biết chuyến bay này được làm việc cùng với Lương Vận Hàm, hắn thì vẫn rất kích động, muốn tiếp cận Lương Vận Hàm. Bản thân đã 30, tuy không thể nói là đại gia lắm tiền, thế nhưng coi như là nhân tài của British Airways. Tuổi còn rất trẻ thì lên tới phó cơ trưởng, năng lực tuyệt đối không phải bình thường. Quan trọng là ... Nhận thấy bản thân không tệ, cha mẹ cũng là người trí thức, điều kiện như vậy , người theo đuổi cũng không ở số ít.

Lần kia British Airways chụp trailer thì Nghiêm An đứng ở một bên xem Lương Vận Hàm chụp ảnh, cái hình ảnh đó sâu khắc ở trong lòng hắn, từ đó về sau không thể nào quên được. Thật vất vả cố lấy dũng khí tìm đến Lương Vận Hàm, kết quả bị đối phương một câu nói đông cứng tại cửa, chẳng biết nên nói như thế nào cho phải .

Văn Dư đột nhiên hắt xì một cái, sáng sớm tại sân bay cùng Sùng Hân và Lương Vận Hàm nói chuyện thì cảm giác cổ họng khó côu, không lẽ cảm mạo chứ. Tháo kính xuống, dùng thuốc nhỏ vào mắt, chương trình phát triển này đã làm cho cô hai đêm không ngủ, sáng sớm lại phải lên máy bay, oán niện dâng lên. Cầm lấy trà trong tay uống một hớp lớn, thực sự là cực phẩm! xa xỉ, trà ngon. Bản thân cười khổ . Do sức khỏe nên Văn Dư đã sớm không uống cà phê mà bắt đầu uống trà. Cô thích trà Phổ Nhị. Nhìn vào trà màu nâu sẫm cốc, cô chợt nhớ Tiêu. Nữ nhân duy nhất nàng từng yêu, giờ đang hạnh phúc bên gia đình, đã sớm buông bỏ, nhưng nói không còn cảm giác thì là nói dối. Lần kia cùng nhau mua nội y, Tiêu có thói quen cho cô vào cùng để giúp cô ấy, nhìn than thể kia, mùi hương kia, không thể không muốn chạm vào, đành mượn cớ thoái lui. Nhấc điện thoại lên, đã gửi một bức thư cho Tiêu vi "Đang làm gì?" nữa buổi không thấy trả lời. Văn Dư liếc nhìn đồng hồ, 10:00, có thể đang cùng người kia ngủ mất rồi ai mà biết được. Văn Dư lười biếng duỗi người, đeo kính xem tv.

Sáng sớm bị tiếng đập cửa đánh thức, Lương Vận Hàm bực bội rời giường. Áo choàng tắm, đầu tóc rối bời, lần này nhất định là Sùng Hân. Sùng Hân ăn mặc tươm tất, áo form dài tôn lên thân hình tuyệt vời, cô ấy kích động đóng cửa bổ nhào tới hỏi:

"Nghe nói tối hôm qua chị làm Nghiêm phó đông lạnh bên ngoài ?"

Lương Vận Hàm mắt lim dim nhìn Sùng Hân, "bà tám !" Xoay người bò về trên giường dự định tiếp tục ngủ. Sùng Hân buông túi xách, lại lại gần.

"Hàm ! Việc chuyện này hiện giờ truyền đi khắp nơi ! Đủ loại phiên bản ! Còn nói Nghiêm phó vội tới đưa đồ ăn khuya cho chị, nhưng bị cự tuyệt ngoài cửa. Còn có nói là tới tỏ tình với chị, kết quả bị chị quở trách một phen giận dữ rời đi. Còn có càng quá phận, nói hắn uống rượu hóa điên, muốn phá cửa mà vào, kết quả là.... "

"Sùng Hân ! Lo cho chính em đi".

Còn chưa nói xong đã bị Lương Vận Hàm vặn lại, Sùng Hân bĩu môi nói:

""Hàm ! Thật lãnh huyết ! Sau này ai cưới chị thì chẳng khác gì mua cái tủ lại công suất lớn. Để xem ai cường đại như thế"

Lương Vận Hàm không để ý tới Sùng Hân lẩm bẩm tiếp tục ngủ. Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, Lương Vận Hàm bực mình tưởng Sùng Hân quên quan điện thoại di động thì liền nghe thanh truyền đến, nguyên lai là Sùng Hân "Uhm, là tập đoàn? Ở Hongkong ? Ahh ~ Hành Nhất? Độc lập ? Cái này mình không hiểu, cậu đã nói cô ấy là làm gì ! Lợi hại như vậy ! Ahh ~ thật không ! Uhm...""

Lương Vận Hàm thề cô không bao giờ mở cửa cho Sùng Hân vào nữa. Đáng ghest1 Gọi đt thì ra ngoài mà gọi, nói chuyện lớn tiếng như vậy ! Bị làm phiền , Lương Vận Hàm đứng dậy đi tắm, rửa mặt đi ra phát hiện Sùng Hân vẫn còn nói chuyện điện thoại. Nhìn đồng hồ đeo tay, 7 h35 , xuống dưới ăn điểm tâm chứ. Trưng diện ổn thỏa, bước vào thang máy, Sùng Hân mới cắt đứt điện thoại. Sau đó không nói một câu nào, con mắt sáng trông suốt nhìn chằm chằm điện thoại di động chỉ chốc lát sau, tin nhắn linh âm vang lên, Sùng Hân rất nhanh mở, sau đó thỏa mãn nở nụ cười. Lương Vận Hàm khó hiểu nhìn cô bạn mình, ngày hôm nay Sùng Hân làm sao vậy, bình thường tuy rằng hoạt bát, thế nhưng những lúc thục nữ liền thục nữ, bình thường hoàn toàn lém lĩnh không sợ hãi, hôm nay như thế nào lại cười kỳ lạ như vậy. Thẳng đến hai người cầm bữa sáng đến trên chỗ ngồi, Sùng Hân mới thần bí rướn người qua thăm dò.

""Hàm ! Chị đoán Văn Dư làm gì ?"

Lại Văn Dư ! Lương Vận Hàm bất đắc dĩ, thế nhưng nhìn Sùng Hân hào hứng như vậy không nỡ đã kích cô ấy không thể làm gì khác hơn là trả lời không biết. Kỳ thực Lương Vận Hàm đối xử người thân một chút cũng không lạnh, trái lại rất quan tâm săn sóc, ít khi cự tuyệt yêu cầu đối phương.

"Là tổng giám đốc hành chánh một tập đoàn Hành Nhất"

"Ahhh"

"Lương Vận Hàm thái độ vậy là sao !"

"Chị chẳng biết nói cái gì"

"Chị có biết điều đó có nghĩa gì không ?."

"Có nghĩa là em tìm thấy một bạch mã 'hoang tử' à? Nhưng cô ta không có vẻ trắng ah."

"Lương Vận Hàm chị cố ý đối nghịch em ah !"

"Chị tẻ nhạt như vậy ak !"

"Vậy chị hay đố kị !"

"Đố kị cái gì?"

"Đố kị em nhặt được Văn Dư trong bảo khố !"

" Rốt cuộc bảo khố chỗ nào?" Lương Vận Hàm bất đắc dĩ nghĩ thầm

"Một người ưu tú, sâu sắc, lịch sự, trưởng thành và ổn định, ngọai hình kém hơn mình chút nhưng bạn gần như nhau. Uhm, tao nhã , là người nhạy bén, người lại phát ra lực hấp dẫn nữa!. .. "

Lương Vận Hàm nhìn Sùng Hân thao thao bất tuyệt về Văn Dư, bắt đầu không thèm quan tâm, dần dần có thể đã quen , cũng bắt đầu nhớ lại hình dạng Văn Dư. Uhm, không thể không nói, đối nhân xử thế rất thỏa đáng, lộ ra một cổ khí chất, thông minh? Tạm thời không biết. Lương Vận Hàm nghĩ tới đôi mắt Văn Dư tựa như hồ nước, nếu như sóng gió nổi lên sẽ là cái gì dạng gì?! Sau đó, có những đồng nghiệp của tôi đến chào hỏi, cắt ngang suy nghĩ Lương Vận Hàm . Cô đột nhiên nhớ ra dự suốt ngày hôm nay không thể tách rời khỏi chủ đề Văn Dư .




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net