Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Editor: J  

Lúc hai người đang đùa giỡn thì phía cửa một thân ảnh tiến vào. Ngẩng đầu nhìn lại, là Văn Dư. Cô ấy một thân tây trang màu trắng, tay áo xoắn lên, trên cánh tay cầm một chiếc áo khoác. Đi bên cạnh còn có bốn người, trên tày cằm túi văn kiện tiếng Nhật. Có người mở ra tập văn kiện có lẽ đợi cô ấy ký tên. Văn Dư vừa đi vừa nói chuyện cái gì, biểu tình rất lãnh khốc.

"Soái ca!" Sùng Hân cảm khái một câu. Lương Vận Hàm không có gì biểu tình, Văn Dư như vậy thực cũng có chút lực hấp dẫn. Văn Dư nhìn quét một chút bốn phía, nhìn phía Lương Vận Hàm bên này. Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau Lương Vận Hàm sửng sốt. Mặc dù khoảng cách tương đối xa thế nhưng cô đột nhiên rõ ràng cảm giác được ánh mắt kia là hướng về mình, tâm theo đó mà rộn lên một chút. Nhưng nàng lập tức lại khôi phục lãnh đạm, nó cũng như chiếc mặt nạ của cô, một khi cảm thấy bất an thì nó sẽ xuất hiện như một điều hiễn nhiên.

Kỳ thực Văn Dư thị lực không tốt như vậy, cô là bị thu hút bở một thân đồng phục màu hồng nhạt. ."Được rồi, có việc cứ Email. Còn có, tôi muốn số lượng khách mời mau chóng hoàn thành cho tôi. Các vị trở về đi, tôi hẹn người ở bên kia."

"Mọi người vẫn khỏe chứ?~" Văn Dư mỉm cười chào hỏi, sau đó ngồi xuống. Sùng Hân ngồi ở giữa trung gian, quay đầu nhìn Văn Dư, chỉ mỉm cười không nói lời nào. Văn Dư bị nhìn có chút ngại, thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là trong mắt lộ ra chút mỉm cười dịu dàng nhìn lại. Lương Vận Hàm đột nhiên thấy phải mình ở đây thực sự là dư thừa, hai người họ liếc mắt đưa tình. Nén cảm xúc lại uống một ngụm cà phê, sau đó nhìn phía nơi khác..

Văn Dư như trước không nói chuyện, dù sao tuổi của bản thân so với Sùng Hân có vẻ lớn hơn, tính cách cũng ôn hòa hơn . Sùng Hân nhịn không được bật cười, "Ha ha, nếu ai nhìn vào đôi mắt cô khẳng định sẽ không thể thoát khỏi được!". Văn Dư sờ sờ mũi cười một thoáng, Sùng Hân đột nhiên giật mình cô thích cái động tác này, tiếp đó nhận thấy kỳ thực Văn Dư cũng không biểu hiện lãnh đạm như vậy.

Văn Dư ngẩng đầu nhìn Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm đang nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác, lộ ra sườn mặt 45 độ, đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp, ánh mắt có chút trống rỗng, cả người toát lên vẽ thanh tao. Văn Dư đột nhiên muốn biết vì sao lúc nàng nhìn mình luôn mang một tia lạnh nhạt. Kỳ thực dư quang Lương Vận Hàm nhận thấy ánh nhìn của Văn Dư đang hướng về phía mình, chẳng qua không muốn quan tâm, bởi vì không biết nói cái gì, bản thân vốn không phải là người giỏi nói chuyện phiếm. Sùng Hân cũng thấy được ánh mắt Văn Dư nhìn về phí Lương Vận Hàm nên có chút khó côu.

"Bên ngoài toàn mây mù" Sùng Hân lên tiếng phá bỏ bầu không khí im lặng.Lương Vận Hàm nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sân bay, mảnh nhỏ của bầu trời, có vẻ như âm u lợi hại

"Bên đây ngày dường như tối rất nhanh, có vẻ là có tuyết, không biết có lỡ chuyến bay hay không!" Văn Dư có chút do dự nói.

Lương Vận Hàm cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, trung tâm không gọi điện thoại thông báo."Tạm thời còn không có nhận được thông báo, một hồi tôi gọi điện thoại xác nhận thử." Lương Vận Hàm trả lời

Văn Dư tựa người lên sau ghê, có chút mệt mõi, tối hôm qua đến bây giờ chỉ ngủ hơn hai giờ. Buổi chiều Sùng Hân gọi điện thoại thì bản thân đang định đánh một giấc, thế nhưng thanh âm Sùng Hân trong điện vui vẻ làm cho cô không đành lòng cự tuyệt vì vậy hẹn trước 2 giờ gặp mặt tại sân bay. Sự nhiệt tình của cô gái này khiến Văn Dư cảm thấy dễ thương, từ lúc trên máy bay chủ động hỏi cô cần gì, tới việc tờ giấy, tiếp đó không biết từ đâu có được số điện thoại của mình, nếu nói không biết mục đích của cô ấy là nói dối. Cô thừa nhận Sùng Hân rất đẹp, như một ngọn lửa làm cho người ta khó có thể dứt đi ánh mắt. Nhưng cô chỉ là yêu thích vẻ đẹp của của cô ấy, vì niềm sở thích yêu cái đẹp của mình, cùng lắm chỉ là cảm giác cô em, không có ý muốn tiến thêm.

Cửa đột nhiên chấn động ba người ngẩng đầu nhìn lại, bên ngoài gió lớn dữ dội. Nhiều năm kinh nghiệm nghề nghiệp khiến Lương Vận Hàm cảm thấy thời tiết thay đổi hình như có gì đó không đúng . Vì vậy đứng dậy, "Sùng Hân, tớ muốn đi xem đi kiểm tra lại một lúc, cậu chờ điện thoại ah". Văn Dư cũng đứng dậy, đối mặt với Lương Vận Hàm mặc dù biểu tình không biến hóa gì nhiều, thế nhưng rõ ràng ngữ khí nhanh hơn bình thường, có loại dự cảm không tốt lắm

"Hay tớ cùng đi với cậu" Sùng Hân cũng chuẩn bị đứng dậy.

Lương Vận Hàm nhìn nàng cùng Văn Dư : "Tạm thời không cần, tớ đi xem xem, giữ liên lạc" Nói xong nhìn Văn Dư gật đầu, bước nhanh rời đi.

"Hàm là Tiếp viên trưởng, rất có năng lực, chúng tôi đều rất tín nhiệm cậu ấy." Văn Dư gật đầu.

Cảm thấy thời tiết không ổn có thể sẽ hoãn chuyến bay làm lỡ việc, Văn Dư liền gọi cho trợ lý "Ken, cậu lập tức lái xe đến sân bay, tôi nghỉ thời tiết không ổn. Được rồi, trong xe có áo khoác. Ngắt máy Văn Dư có chút uể oải, gần đây công việc không mấy thuận lợi, luôn trong tình trạng chạy nước rút, cô lại cực ghét cái trạng thái bị động này. Sùng Hân thấy Văn Dư đang suy tư nên cũng không quấy rầy, cô thích dáng vẻ suy tư này.

Bên ngoài gió tựa hồ càng lúc càng lớn, bên trong sân bay mọi người đều tại thảo luận về thời tiết. Phía nam mùa đông rất ít có tuyết, thế nhưng hiện ở bên ngoài gió trộn lẫn với tuyết dữ dội va vào kính khu vực chờ đợi. Căng thẳng bắt đầu lan rộng. Đột nhiên, điện thoại Sùng Hân đổ chuông, Văn Dư liếc qua màn hình là tấm ảnh chụp Lương Vận Hàm bĩu môi. Trái ngược với hình tượng lạnh lùng bình thường của nàng, Văn Dư cảm thấy không hợp lắm, nhưng phải thừa nhận rất gợi cảm. Cô cảm thấy vẻ đẹp của Lương Vận Hàm có thể thích hợp với mọi biểu cảm.

"Hàm, thế nào ." "Lập tức tới hệ thống" "Được." Ngắt điện thoại đứt điện thoại, Sùng Hân nhìn phía Văn Dư "Xin lỗi, tôi phải đi đến hệ thống, sợ rằng có chút không ổn ."

Văn Dư gật đầu, "Mau đi đi."

Sùng Hân đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, "Văn Dư, giữ liên hệ được chứ?" Văn Dư mỉm cười gật đầu.

"Ý tôi không chỉ là ngày hôm nay" Văn Dư lại sửng sốt một chút, lần này không đợi nàng đáp lại, Sùng Hân thì xoay người rời khỏi

Giọng của Hàm trong điện thoại có chút lo lắng, sợ tình hình tồi tệ hơn so với tưởng tượng. Nhưng mà vừa nghĩ đến biểu cảm ngơ ngác của Văn Dư, Sùng Hân nhịn không được nở nụ cười, , đột nhiên phát hiện người này kỳ thực rất xuất sắc. Một chút nhất định nói cho Hàm biết phát hiện mới này.

Văn Dư ngồi một chỗ nhàm chán, điện thoại bỗng báo có tin nhắn: "Bão tuyết, chuyến bay bị hoãn" là tin nhắn của Sùng Hân.

Văn Dư vừa muốn gọi điện thoại cho ken, muốn hỏi xe đến chưa. Lúc này, sân bay radio vang lên, gọi chính là Lương Vận Hàm. Lặp đi lặp lại một lần thứ hai Văn Dư ý thức được Lương Vận Hàm là vừa mới ngồi ở đối diện mình. Lúc này ánh mắt dừng lại một người cách đó không xa, chính xác là Lương Vận Hàm, nhìn theo hướng nàng thì có vẻ như là một hành khách đã có một cuộc tranh cãi với nhân viên sân bay, bảo an cũng ở đó, âm thanh càng lúc càng to hơn.

Văn Dư đều không phải một người lắm chuyện, thế nhưng dù sao nàng cùng Lương Vận Hàm rốt cuộc cũng quen biết, vì vậy đứng dậy, kéo hành lý đi đến hướng đám người kia. Đi tới phân nửa, đám người gây rối càng làm kịch liệt hơn, thêm 3 bảo an cấp tốc tiến vào, người xem càng ngày càng nhiều che khuất tầm nhìn của Văn Dư, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh màu hồng đang bị vây ở đó.

Cô bước nhanh hơn, vừa lúc muốn chen vào đoàn người, đột nhiên thấy thân ảnh màu hồng nhạt kia ngã xuống đất, ! Đám người càng thêm hỗn loạn, Văn Dư bất chấp mọi thứ, vừa nói:

"Làm phiền, nhường đường, nhượng đường, nhường đường một chút,......." Một bên nhanh chóng đi đến bên người Lương Vận Hàm Lương Vận Hàm ngồi trên mặt đất, đồng nghiệp bên cạnh vừa định kéo nàng, Văn Dư trước một bước bắt lấy tay Lương Vận Hàm , vừa mới đỡ dậy Lương Vận Hàm kêu lên "Đau !" .

Do thời tiết thay đổi dẫn đến một số lượng lớn các chậm trễ chuyến bay, các vài cá nhân được thông báo về chuyến bay bị hủy bỏ. Một số hành khách nói với nhân viên sân bay tranh chấp xảy ra, mâu thuẫn trở nên gay gắt, bắt đầu xô đẩy, Lương Vận Hàm đột nhiên bị người va chạm, bị ai đó dẫm lên chân lập tức bị té, chân truyền đến một trận đau nhức, trong nháy mắt đau ra mồ hôi lạnh. Lương Vận Hàm cảm giác được có người cầm tay mình, muốn kéo mình, thế nhưng mới vừa dùng sức đứng dậy thì vừa một trận đau nhức truyền tới, nhịn không được hô đau.

Văn Dư cúi người, lo lắng hỏi: "Thế nào? Trật chân rồi?" Lương Vận Hàm ngẩng đầu nhìn đến là Văn Dư, có chút sửng sốt. Văn Dư ánh mắt để lộ ra lo lắng, Lương Vận Hàm không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể cắn môi gật đầu. Bên cạnh hai người nhân viên cũng khẩn trương ngồi xổm xuống xem tình huống, Văn Dư bảo mau nhanh gọi y tế nhân viên đến, sợ là chân bị bong gân.

Xung quanh nghe một vài tiếng nói khinh bỉ .

"Chân bị bong gân và làm thế nào, Làm lỡ việc kinh doanh của tôi! Cô bay đủ khả năng côu trách nhiệm không?"

"Chỉ biết làm những chuyện nhảm nhí! Tôi cần phải giải quyết được vấn đề!"

"Bảo một người yếu đuối vô dụng như vậy đến. Mau gọi phụ trách của các người đến. Ít nhất cũng gọi phụ vụ viên đến phục vụ chúng tôi"

Càng nói càng khó nghe, Văn Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên nam nhân la hét ầm ĩ kia, đứng dậy nói với bảo an: "Tôi thấy mấy người bọ họ cố ý đẩy ngã cô ấy, hơn nữa to tiếng làm mất trật tự công cộng.

Mọi người đều là sửng sốt, bảo an sửng sốt vài giây cấp tốc hoàn hồn, mời ba vị theo chúng ta đi một chuyến, phối hợp một chút điều tra. Ba đàn ông sững sờ rồi, đột nhiên kêu to "Dựa vào cái gì ! Các ngươi XXX có bệnh rồi sao !" Trong đó một người chỉ vào Văn Dư vừa nói.

Văn Dư lớn tiếng nói: "Mấy người các anh ở đây cố ý lớn tiếng huyên cho, gây ra hỗn loạn ! Có ý đồ gì! Kinh doanh? Ông chủ nào có thời gian ở đây đây làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy! Mấy người các anh có đúng hay không trong ngoài phối hợp thừa dịp loạn trộm cướp?!" Nói xong, quay đầu ra hiệu bảo an, ba người bị Văn Dư quát mắng còn không có lên tiếng trả lời đã bị bảo an mang đi.

Xung quanh mọi người lập tức bắt đầu trở kiểm tra túi tiền xem có đúng hay không bị đánh cắp. Nhân viên công tác nhân cơ hội trấn an mọi người, tình hình hiện trường dần dần được kiểm soát. Văn Dư hỏi người mặc đồng phục bên cạnh lúc nào thì nhân viên y tế đến, Sùng Hân thì mang theo người chạy tới ."Hàm ! Cậu thế nào rồi! Mau để Tiểu Vương kiểm tra xem !"

Văn Dư đứng lên lui qua một bên, ken gọi điện thoại đến "Uhm, tại C khu chờ tôi, tôi bây giờ đi qua." Cuối người nhìn xuống Sùng Hân cùng mọi người, dường như bề bộn nhiều việc, Vì vậy Văn Dư xoay người rời đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net