Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Editor: VũPhi  




Đến xe Văn Dư thả lỏng một chút, bất kể thế nào, ít nhiều cũng có chuẩn bị, Sân bay đã phát thanh thông báo bão tuyết dẫn đến toàn bộ máy bay bị hoãn lại. Bên trong sân bay một mảnh hỗn loạn, cách đó không xa lại có vài âm thanh gây huyên náo truyền đến, Văn Dư nhíu chặt lông mày.


Một lúc sau Ken trở lại "Văn tổng, máy bay hoãn lại. Ngài có muốn hay không đi ngay bây giờ?"


Văn Dư nhìn thời tiết bên ngoài một chút "Thời tiết hiện giờ, lái xe chỉ sợ cũng khó khăn, vẫn là đợi rồi nói sau."


"Thời tiết thế này mà có tuyết rơi"


"Dù sao vẫn an toàn hơn so với ngồi trên máy bay"


Ken mỉm cười "Văn tổng cũng có khiếu hài ah". Ken thực thích cấp trên của mình , mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng là phi thường có dứt khoát. Sự kiện khủng hoảng năm ngoái, cổ phiếu bị sụt giảm nghiêm trọng, điện thoại của đối tác như đánh giặc, nhưng boss vẫn bình tĩnh. một bên an bài quan hệ xã hội bộ ra mặt hài hoà, một mặt gọi người tập trung giá thị trường chứng khoán, chú ý sao để bình ổn quỹ. Cuộc khủng hoảng đến ngày thứ tư đã đã bắt được vài kẻ tình nghi, đi theo nó để tìm ra kẻ chủ mưu, và nắm lấy cơ hội để tiêu diệt những con ma. Bộ phận quan hệ công chúng do chính tay cô đề bạt phó tổng Nhạc Linh Uyển nhắm vào thời cơ, lợi dụng truyền thông đảo ngược tuyên truyền giá cả thị trường cổ phiếu tại báo cáo cuối ngày nhật rốt cục trở lại cao điểm. Không kịp chúc mừng, Văn tổng thì một người bay đi Đài Loan, tự mình hướng ban giám đốc báo cáo.


Trong suốt thời gian Ken làm trợ lý, toàn bộ hành trình đi theo Văn tổng, hắn cũng biết được nữ nhân tài hoa hơn người này, cũng có một mặt lãnh khốc. . Đương nhiên, hắn sẽ không nghe theo người khác, dù sao tâm bất ngoan người rất khó ngồi vào vị trí này.


"Than phiền cũng không làm nên chuyện gì. Thượng đế đúng yêu người trần, đã cho phước lành cho tất cả mọi người." Văn Dư vừa cười vừa nói. Điện thoại di động tiếng chuông truyền đến, là Tiêu, hóa ra TV bá báo sân bay hoãn lại vì bão.


"Em bên kia thế nào?"


"Tốt, bị mắc kẹt tại sân bay. Truyền hình đã phát sóng? nhìn thấy tôi? Ha ha ..."


Ken đứng dậy đi đến quầy nước, Văn tổng bình thường rất ít khi cười, thế nhưng đối với cô gái kia lại cười tươi như vậy. Nữ nhân khi đang yêu luôn luôn như vui vẻ vậy. Ken nhớ tới bạn gái hắn.


Văn Dư cúp điện thoại, tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn lên. Tiêu rất ít quan tâm tới cô. Nhưng không phải thực sự không quan tâm, chỉ là cách quan tâm của cô ấy Văn Dư đoán không ra. Thế nhưng tình cảm như thế này rất kỳ quái. . Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động lần thứ hai vang lên, là Sùng Hân. Sùng Hân nói chân Lương Vận Hàm vị thương không có gì trở ngại, đến phòng y tế kiểm tra một chút liền, tiếp tục công việc của mình.


Văn Dư nhìn bên ngoài bão tuyết, dừng lại một chút ý tứ đều không có, đường băng máy bay đã phủ một lớp tuyết có mấy người trong gió tuyết khốn khổ làm cái gì đó, dường như mỗi bước đi đều khó khăn. .


Ken cầm nước đi trở về, đưa cho Văn Dư: "Tiếp viên hàng không British Airways thật xinh đẹp !"


Văn Dư có chút không rõ nhìn Ken. Ken tiện tay chỉ hướng tấm bảng tuyên truyền cách đó không xa, trên đó là bốn người thân mặc đồng phục tiếp viên British Airways vô cùng xinh đẹp , ở giữa chính là Lương Vận Hàm, bên cạnh chính là Sùng Hân.


Một sự tương phản, Văn Dư cảm thấy tướng mạo Lương Vận Hàm càng giống y như kiểu mẫu mà cô yêu thích.. Rất đẹp, khiến người ta muốn có được. Văn Dư bị ý nghĩ của chính mình àm chohoảng sợ, không muốn lại nhiều nghĩ. Trực giác nói cho bản thân, ái tình gì gì đó rất phiền phức, nhất là nữ nhân trong tình yêu. Nếu như còn chưa bắt đầu, tốt nhất sống bằng lý trí miễn cho có một ngày hại người hại mình.


Ken ở một bên cười nói "Nói đến diện mạo, tôi nghĩ người ở giữa kia là đẹp nhất, vừa nhìn cũng rất ngự. Văn tổng nghĩ sao?"


"Rất ngự?"


"Ahh, chính là ngự tỷ, hình mẫu của mấy em gái !"


"Uhm, chẳng qua cậu dường như có thâm ý." Văn Dư cười nhìn Ken.


"Ha ha, đẹp là đẹp, thế nhưng cảm thấy rất xa cách. Chỉ có thể từ xa nhìn xem không thể đến gần!., Người bên cạnh thì ngược lại xinh đẹp gần như nhau, làm cho người ta cảm giác muốn bảo vệ" Ken bình luật hào hứng hắn nói chính là Sùng Hân. Quả thực, so với Lương Vận Hàm, Sùng Hân mỹ hơn phần lực tương tác. Thế nhưng ánh mắt Văn Dư chính là vẫn nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm. Cô bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi chân Lương Vận Hàm, cắn môi nhìn bộ dáng mình.


Hiếm khi thấy cô ấy bộ dạng yếu đuối như thế so với nét mặt lãnh đạm như vậy có vẻ dịu dàng hơn, làm cho người khác nhịn không được muốn ôm lấy nàng mà bảo vệ trong lòng. bên trong điện thoại Sùng Hân nói chân của Lương Vận Hàm bị thương không nghiêm trọng, xử lý qua loa một chút thì vội vàng đi làm việc xem ra là một người mạnh mẽ.


Điểm này Văn Dư rất hiểu Lương Vận Hàm . Làm phụ nhân trong xã hội này nếu muốn ganh đua, muốn giành được địa vị, tất yếu phải bất chấp gian khổ. Nếu như không muốn nhờ vào cách thức khác, hiển nhiên phải trả giá so với người khác càng nhiều, nỗ lực đồng thời hi sinh vì nó càng nhiều. Về phần này rốt cuộc đáng giá hay không, là mỗi người mỗi ý.


Văn Dư đối với công việc của người này cũng không rõ, thế nhưng cũng nghe nói không ít nghe đồn. Cô luôn tin rằng một người phụ nữ muốn thành công là không sai, cách chỉ là cách thức mỗi người chọn khác nhau. Cho dù là chọn đường tắt, cũng không dễ dàng. Dù sao phía bên kia tôn vinh rất khó đoán trước. Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt vấy dầu, cái bụng phình to, vẻ mặt dâm mỹ của lão gia này nằm sấp trên giường, thì nhịn không được một hồi ớn lạnh =))))))). Cho nên dù ai đi con đường nào thành công đều không dễ dàng, không cần phải dùng vị xã hội đi phê phán người khác, có đôi khi một chút khoan dung, một chút thông cảm đối với mình, với người điều tốt.


Về Lương Vận Hàm cùng Sùng Hân, Văn Dư tình nguyện tin tưởng các nàng là nữ nhân tự tôn. Nhất là Lương Vận Hàm, nàng có mang chút cảm giác giống Bạch Liên Hoa (Hoa sen).,mặc dù trông có vẻ kêu căng, thế nhưng thấy Lương Vận Hàm, cô liền nghĩ đến Bạch Liên Hoa


"Văn tổng, ngài có đói không?"


"Có chút."


"Chúng ta là qua bên kia ăn một chút gì thế nào?"


Hai người đi hướng nhà hàng, phát hiện hầu như mọi người đều ở đến đây, đồ ăn đã bán hết. Cuối cùng chỉ có thể dùng tạm mì gói. Văn Dư cố tình mua hai ly mì còn có một túi nước trái cây. Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng để làm thói quen của cô, và các thói quen nhiều lần để giúp cô qua cuộc khủng hoảng.


Bên trong sân bay như trước lộn xộn, hỗn loạn người lớn chửi bới cùng với tiếng trẻ em khóc nháo. Văn Dư tìm được một cái chỗ ngồi, mở Notebook nỗ lực tập trung tinh thần muốn xem văn kiện, thế nhưng hiển nhiên hiệu suất cực thấp. Ken từ trong xe cần áo khoác đi tới


"Văn tổng, bên ngoài tuyết rất lớn. Tôi ra nơi đỗ xe thì thấy nữa thân xe đã bị lấp, có chiếc còn thảm hơn không còn nhìn thấy được."


"Tuyết đọng quá dầy, hơn nữa rất trơn, không có cách nào khác đi được."


"Vậy đêm nay khẳng định ở lại ở chỗ này, chỉ sợ ngày mai cũng đi không được."


Trên xe có xẻng, vừa rồi trước khi tới khi tôi đã thay lốp xe xịn rồi phòng trơn trượt. Ngày mai mặt đường được dọn dẹp chỉ cần có thể lái được sẽ không vấn đề lớn."


"Tốt." Văn Dư rất yên tâm Ken làm việc, 2 năm nay , trợ thủ này rất được việc.



Sùng Hân bận rộn sứt đầu mẻ trán, nàng nhớ đến Văn Dư, nhưng mà dành thời gian cho việc khác không có phương pháp. Thật vất vả mới được ăn cơm, cô ăn qua loa vài miếng thì chạy đến tìm Văn Dư, còn cầm một một hộp cặp lồng đựng cơm.


Rất xa, thì trông thấy một nữ nhân ung dung ngồi ở chỗ kia, mở notebook tại viết thứ gì. Bên cạnh một người đàn ông tuổi còn trẻ, đang nhìn điện thoại di động, hình như không giống người uống bia trên máy bay lần trước thì phải. Sùng Hân rất yêu thích Văn Dư điềm tĩnh như vậy.


Lúc nãy Lương Vận Hàm giải quyết chuyện xảy ra thì Văn Dư cũng ở đó giúp đỡ. Cô đã được nghe nhân viên ở đó nói lại, và một số nhân viên nữ nói chuyện nhiệt tình nói Văn Dư cả người toả ra phong thái cường đại, một thân tây trang màu trắng, toát lên phong cách lãnh đạo . Sùng Hân nghe cảm thấy đắc ý không thôi, so với khen chính mình có khi còn vui vẻ hơn, tất nhiên, là xử lý vết thương ở chân Lương Vận Hàm cũng nghe nói, nhưng không nói bất cứ điều gì. Sùng Hân biết Lương Vận Hàm là sợ nàng bị lừa cho nên chung quy xem kỹ ánh mắt Văn Dư. Thật ra thái độ Văn Dư lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy nghiêm túc... ít nhất... mình cũng phát đủ loại tín hiệu, không bằng nhân cơ hội chiếm tiện nghi.


Điều duy nhất khiến Sùng Hân bất an là không xác định Văn Dư rốt cuộc có thích nữ nhân không. Vấn đề này ngày đầu tiên Lương Vận Hàm thì hỏi qua cô, bản than cô lúc đó kiêu ngạo nói dù không thích nữ nhân cũng đem Văn Dư bẻ cong. Thế nhưng vài lần tiếp xúc, đối mặt Văn Dư lãnh tĩnh cùng thản nhiên, Sùng Hân đột nhiên thấy mình như bông vải yếu đuối rơi rụng.


Sùng Hân bước nhanh hơn tới trước mặt Văn Dư: "Ăn rồi sao?"


Văn Dư ngẩng đầu, vừa thấy là Sùng Hân, mỉm cười nói: "Rồi. Mệt muốn chết rồi hử, mau ngồi một chút." Vừa nói vừa dịch chuyển hành lý bên cạnh cho cô một chỗ ngồi.


"Không cần, tôi không thể ngồi, cái này phải vội trở về. Sợ cô mua không được thức ăn, cho ngươi đem cơm đến. Nếu ăn xong , tôi lát nữa cho người khác chứ nguội cũng không thể ăn." .


"Uhm, cũng tốt. Đêm nay hành khách cũng không thể rời đi sân bay sao?"


"Uhm, bão tuyết ảnh hưởng rất lớn, đêm nay đều phải ở lại đây, ai cũng không được ra. Cô vẫn có có tính toán trước, có mang đồ dự phòng."


"Đây là trợ lý cuar tôi, Ken. Cậu ấy do tôi gọi tới. Ahh, cậu ta vừa khen cô xinh đấy"


Ken ngượng ngùng cùng Sùng Hân gật đầu


"Giữ liên lạc, nửa đêm về sáng tôi đại khái còn có thể sang đây, đến lúc đó sẽ gọi." .


"Cô công việc bận rộn, tôi không có việc gì đâu. Rỗi rãn nghỉ ngơi tốt đi."


"Nhìn thấy cô cũng như là nghỉ ngơi" Sùng Hân cười khanh khách nhìn Văn Dư nói không thèm để ý ánh mắt Ken bên cạnh


Văn Dư không biết thế nào trả lời, cúi đầu sờ sờ mũi, không nói chuyện. .


"Được rồi, tôi phải trở về làm việc. Chút nữa gặp."


"Uhm, cô cũng chú ý an toàn."


Sùng Hân xoay người rời đi, xung quanh không ít ánh mắt nhin cô ấy, Văn Dư đột nhiên cảm giác phải chính mình dường như cũng bị nhìn chằm chằm.


Văn Dư kế tục nhìn máy vi tính, bỗng nhiên nghe cách đó không xa truyền đến một thanh âm rất êm tai. Văn Dư quay đầu lại nhìn, là Lương Vận Hàm, nàng đang cầm trong tay mấy cặp lồng đựng cơm đưa cho mấy người già . Trong đó một cái bác gái kéo tay nàng liên tục nói cảm ơn, hỏi nàng đã ăn chưa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net