Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9
Editor: VũPhi  

Nhân viên thay thế Lương Vận Hàm đã được sắp xếp. Theo công ty bố trí và sắp xếp các phi hành đoàn đế bên trong khách sạn để nghỉ ngơi và chờ đợi thông báo. Nhìn điện thoại Sùng Hân liên tục oán hận Văn Dư, bản thân cũng không biết nên nói cái gì.
"Hàm, cậu sắp xếp ổn chưa? Bây giờ mình qua tìm cậu. Hiện tại mình với kẻ ngốc kia không ai nói lời lại. Thật xấu hổ chết được."
"Vậy em còn ở đó làm gì."
" chính là muốn khiến cô ấy khó chịu !"
"Trẻ con"
Lương Vận Hàm không muốn quan tâm chuyện của hai người bọn họ, quan điểm khác nhau, bản thân vốn có thì không giỏi ăn nói, chỉ e là đến lúc đó ba người đều không dễ chịu. Tình cảm là chuyện của hai người, tìm cớ né đi cũng tốt.
3h sáng, sân bay bố trí bộ phận nhân viên công tác đến khách sạn gần sân bay nghỉ ngơi. Vì hành khách nên chỉ còn một ít phòng trống có thể không đủ.
Lương Vận Hàm thấy Sùng Hân thì kinh ngạc: ""Quầng thâm mắt cậu có vẻ nghiêm trọng !"
"Cho em cùng cái đồ ngốc kia ở chung một chỗ cũng sẽ như vậy."
Lương Vận Hàm thầm nghĩ, cô đây làm vậy làm chi! Thế nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề, phải kéo cô gái kia đi nghỉ ngơi nếu không bị bị nghe mấy lời lãi nhãi. Sau khi sắp xếp xong mới phát hiện bản thân mình không có chỗ ngủ T_T . Vốn là ở cùng Sùng Hân thế nhưng một thực tập sinh bị thương nên không còn cách nào khác đành nhường chỗ của mình cho cô ấy.

Lương Vận Hàm uể oải kéo lê tấm thân tìm một chỗ ngồi nghỉ. Vừa lúc thấy Văn Dư cùng trợ lý bước ra, cô suy nghỉ một chút mới lên tiếng gọi. Văn Dư thấy Lương Vận Hàm nhất thời ngạc nhiên.
"Sùng Hân không phải nói cùng cô về khách sạn sao? Sao cô vẫn còn ở đây?"
"Các phòng đã sắp xếp đủ rồi"
"Cô không có phòng?"
"Uhm, tôi nghỉ chuyến bay của cô ngày hôm nay cũng không thể khởi hành"
"Ahh, tôi biết cho nên đang định về nhà"
"Nhà cô tại đây?"
"Uhm, hay cô đến nhà của tôi, có thể nghỉ ngơi được một lúc. Bình thường chạy xe khoảng 20', hôm nay có thể chậm hơn một tí."
"Không cần phiền cô, tôi ở lại đây là được rồi. Trời hừng sáng tôi phải đi các tầng kiểm tra lại một chút"
"Hừng sáng, còn có vài giờ! Mau tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, đợi chút nữa là sáng cô lại phải làm việc không thể nghỉ được" Ken nhịn không được nói
Quả thực, bởi thời tiết đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người là trở tay không kịp, giao thông đi lại khó khăn nên nhân viên bên ngoài không có cách nào khác đến đây trợ giúp, chỉ có thể để nhân viên sân bay và phi hành đoàn đảm nhiệm ở đây. Hôm qua đến giờ cô cũng chưa được chợp mắt, nếu không phải có Peter hỗ trợ có lẽ cả thở cũng không có thời gian. Giờ mà còn ở đây chân mình chắc sẽ tàn phế mất. Nghỉ vậy cố sức đứng dậy đi cùng Văn Dư. Dù sau đều là nữ, hơn nữa Lương Vận Hàm cảm thấy Văn Dư cũng thật tâm muốn giúp mình.
Văn Dư rất hài lòng quyết định của Lương Vận Hàm  "Hành lí của cô đâu"
"Tại cửa G"
"Ken, cậu giúp cô ấy lấy hành lí đi, chân cô ấy đi không tiện."
Ken chạy đi lấy hành lí, Văn Dư đỡ vh chậm trãi ra phía cửa
"Chân cô so với vừa rồi có vẻ nghiêm trọng hơn"
"Uhm, vẫn không kịp nghỉ ngơi. Cảm ơn Văn tổng, giúp tôi nhiều như vậy, còn cho tôi ở nhà cô."
Văn Dư nhìn nàng một cái "Ngay cả nha đầu Sùng Hân kia đều gọi thẳng tên tôi, cô cũng đừng khách khí  , gọi Văn Dư là được."
Lương Vận Hàm cười cười, Sùng Hân lúc này phỏng chừng đã sớm đang ngủ. Cô đến nhà Văn Dư, Sùng Hân biết chắ chắc tám phần mười sẽ phát điên với cô. Lương Vận Hàm đột nhiên có chút hối hận đã nhận lời Văn Dư, chỉ là bản thân thực sự mệt chết đi được, chân rất đau, chỉ  muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Ken rất nhanh cầm hành lý đến: "Văn tổng, tôi mang hành lý đi ra xe trước, ngài cùng Lương tiểu thư cũng ra xe đi. Xe vị trí thì ở hướng kia."
"Được, đi thôi."
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi , thế nhưng gió vẫn đang rất lớn. Nhiều năm không có bão tuyết lớn như vậy, rất nhiều phương tienj bị phá hỏng. Bên ngoài sân bay có nhiều xe nghiệp vụ cùng xe cảnh sát, đang xử lý mặt đường do tuyết đọng lại cùng các phương tiện bị phá hỏng.
Gió lạnh thấu xương, khiến người ta không thể đứng thẳng được. Lương Vận Hàm chỉ mặc kiện đồng phục, lạnh đến hai hàm răng muốn va vào nhau lặp cập. Văn Dư hỏi nàng áo khoác đâu rồi, Lương Vận Hàm nói cho một người phụ nữ mượn để đấp cho đứa bé rôi, nữa đêm về sáng thời tiết càng lúc càng lạnh, hai mẹ con lạnh đến mức run rẫy, Lương Vận Hàm không đành lòng, đem áo khoác cho bọn họ mượn, nên cô chỉ còn bộ đồng phục.
Văn Dư nghe xong không nói gì, nàng ôm Lương Vận Hàm sát vào người mình , cố gắng hết mức giúp nàng chắn gió. Lương Vận Hàm trên bị thương ở chân khiến cô không thể dụng lực. Cô hầu như là dựa cả vào trong lòng Văn Dư, nữa người bị ôm đi về phía trước. Vóc dáng Văn Dư so với cô không khác biệt lắm, có vẻ cao một chút, tuy rằng gầy, thế nhưng cảm giác rất khỏe. Lương Vận Hàm có chút xấu hổ, cô nhớ tới Sùng Hân từng nói Văn Dư cho người ta một loại cảm giác an toàn. Bây giờ gió lạnh cắn thổi khuôn mặt đau rát, thế nhưng Văn Dư bên cạn giúp cô chắn gần như hết cả gió, , điều này làm cho Lương Vận Hàm tâm sinh ra một loại tin cậy.
Ken cẩn thận lái xe, đến nơi tầm 20' không sai biệt lắm. . Đem hai người hành lý vào phòng, lại kiểm tra cửa sổ một lần rồi mới chào tạm biệt.
"Trợ lý của cô rất chu đáo"
"Theo tôi 2 năm, tính tình không tệ"
Văn Dư đỡ Lương Vận Hàm ngồi trên sô pha, sau đó vội vàng xoay người đi. Lương Vận Hàm quan sát   một chút bốn phía, trắng đen là màu chủ đạo vô cùng đơn giản. Hơn nữa, có vẻ ở đây không thường có người lưu lại.
Văn Dư đem tới  một chậu nước nóng, ngồi xổm trên mặt đất, đem khăn tẩm ướt sau đó chườm lên chân bị thương của Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm ngượng ngùng   muốn ngăn cản, Văn Dư không để ý nàng.
"Chân cô nếu không xử lý tốt, tôi nghỉ trong thời gian ngắn cũng không thể đi làm lại được" Văn Dư   giọng nói có chút máy móc, nhưng lộ ra mặc quan tâm, khiến Lương Vận Hàm không biết phải nói gì.
Văn Dư nhìn chân Lương Vận Hàm sưng to bất giác nhíu mày. Chân Lương Vận Hàm rất đẹp. Chân của cô ấy rất nhỏ, ngay cả ngón chân cũng phi thường dễ thương, nhưng hiện tại cũng có chút sưng. Chỗ đau bị đụng đến Lương Vận Hàm bị đau run lên. Không hiểu sao Văn Dư có chút tức giận.
Lương Vận Hàm nhìn mày nhìn thẳng vết thươngcủa mình rồi nhìn Văn Dư, lòng có chút như nhũn ra. Cô ấy trông như đang tức giận :" "Y tế chỗ   Tiểu Vương kiểm tra qua, bị trật một chút, nghỉ ngơi  liền không sao  ." Lương Vận Hàm ôn nhu giải thích.
"Thế nhưng hiện tại nhìn qua rất nghiêm trọng. Chườm nóng như thế này một chút tôi sẽ giúp cô thoa dầu."
"Uhm tôi nghỉ trước hết tôi có thể tắm một chút hay không?" So với chân thương, bận rộn cả đêm Lương Vận Hàm càng muốn tắm nước ấm, sau đó ngủ một giấc.
"Đương nhiên. Tôi đi chuẩn bị nước cho cô, cô chườm chân đi." Văn Dư nói xong đứng dậy đi hướng phòng tắm.
Trên chân thoải mái hơn, điều hòa thổi   gió mát bản thân thoải mái cực kỳ, Lương Vận Hàm lần đầu tiên không hề phòng bị ngủ trên sô pha tại nhà người khác.
Văn Dư chuẩn bị xong nước, khăn mặt cùng khăn tắm, đi ra nhưng phát hiện Lương Vận Hàm nằm trên sô pha đang ngủ. Trên người nàng mặc đồng phục tiếp viên hàng không, y phục hiện tại có hơi nhăn, váy ôm sát người. Văn Dư không thể dời tầm mắt mình, Lương Vận Hàm có một loại lực hấp dẫn làm cho người ta không muốn chống cự .
Văn Dư đèn nén cảm xúc của mình, muốn để cho Lương Vận Hàm ngủ thoải mái chút nên cúi người giúp cô ấy cởi áo khoác. Nghĩ sao làm vậy. Nhưng mà, đang lúc Văn Dư cố sức cẩn thận cởi ra áo áo khoác ra, Lương Vận Hàm đột nhiên mở mắt.
Nhìn gương mặt ở ngay trước mắt Lương Vận Hàm sửng sốt. Lập tức cảm giác được tay người nọ đang ở trên người mình. Cúi đầu vừa nhìn, một đôi tay đang ở cúc áo mình! Nhất thời ngồi dậy, tim đập cực nhanh.
Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm mở to mắt cũng bị hoảng sợ ! Nhanh chóng rụt tay trở về, lại vội vã giải thích: "Xin lỗi, tôi chỉ là muốn giúp cô cởi áo khoác." .
Lương Vận Hàm nhìn nàng một cái, "Tôi biết."
"Ta là sợ ngươi ngủ khó côu, y phục, có chút chặt."
Văn Dư nói xong thì hối hận , lời này nói nghĩa khác! Chặt bất chặt mắc mớ gì đến tự mình? Hơn nữa, cái gì gọi chặt, lẽ nào nói Lương Vận Hàm béo?
Lương Vận Hàm ngồi dậy vén lọn tóc ra sau tai, cô thực ra cũng không có bình tĩnh như vậy, trong lòng có chút hốt hoảng. Bản thân không biết thế nào lại đang ngủ, sau đó đột nhiên lại tỉnh. Tỉnh lại thấy tay Văn Dư trên y phục mình, tâm run lên.
Bản thân tin tưởng Văn Dư  không có ý đồ gì, chỉ là hiện tại hai người đều ngượng ngùng nhìn đối phương, không ai biết tiếng tim đập thùng thùng của đối phương, làm sao cũng thấy nghĩ này tình cảnh có chút loạn.
Văn Dư ổn định tinh thần đứng dậy nói: ""Nước nóng đã được rồi, cô tắm một chút về trên giường ngủ tiếp, chân cô như vậy đừng ngâm nước, tốt nhất nên để trên thành bồn."
Lương Vận Hàm gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. Văn Dư giúp dậy nàng, lại nghĩ tới tới tắm rửa giặt quần áo
"Cô tắm đi y phục có mang theo chứ?"
"Uhm, cô không cần lo cho tôi, nhanh nghỉ ngơi một chút đi. Tự tôi làm được rồi."
"Khẳng định không có vấn đề gì?"
"Khẳng định"
"Tốt lắm, tôi bên ngoài, có việc gì gọi tôi."
Lương Vận Hàm cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi vào phòng tắm, nhìn trên kính thấy bản thân, vẻ mặt tiều tụy, đồng phục trên người có chút nhăn, nhớ tới vừa Văn Dư muốn giúp mình cởi áo khoác, trên mặt lại nổi lên hai điểm hồng.
Văn Dư liên lạc với tông ty, chuyến bay không thể bay được nên không có cách nào đành thay đổi thời gian hội nghị. Kế hoạch mở rộng này Văn Dư đã có bảy tám thành chắc chắn , chỉ là bởi thời gian cấp bách, có chút chi tiết không thể hoàn thiện. Hiện tại bị thời tiết nên phải ở tại thành phố S, vừa vặn có thể chuẩn bị tốt hơn, Văn Dư làm việc thích chuẩn bị đủ kĩ càng.
Lương Vận Hàm đi ra, Văn Dư đem cô đến phòng nghỉ ngơi, sau đó cũng đi tắm.
Lương Vận Hàm quan sát một chút này căn phòng. Căn phòng sắc thái ấm áp, phong cách châu âu nổi bật cùng tổng thể các vật trang trí hoàn toàn không khớp nhau. Bàn trang điểm có đặt một bức ảnh vs cũng một nữ nhân, người kia cười rất tươi, Văn Dư chỉ cười nhạt. Thế nhưng cảm giác hẳn là rất yêu thương nữ nhân bên cạnh. Là bạn bè sao? Lương Vận Hàm không hơi sức muốn nghĩ nhiều nữa, lúc này chỉ muốn ngủ một giấc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net