Chương 37 - Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Chu Nam tàng trữ thuốc cấm rất nhanh đã truyền khắp ngục giam. Người sáng suốt đều rõ ràng, đây là cản việc của ai bị người ta hãm hại, nếu không sao mấy năm nay lão ngục trưởng nghiêm khắc kiểm tra không ra cái rắm gì, đột nhiên lại có thể bắt được Chu Nam tại trận.

Cứ tưởng Chu Nam chắc là phải gánh hết, mà trên thực tế mấy ngày bị mang đi điều tra, cô đều luôn trầm mặc ứng đối với bất cứ cưỡng bức lợi dụ nào. Ai cũng không ngờ, chỉ năm ngày cô đã được thả trở về.

Ngày đó trở về, lão Lý, Thẩm Lâm, còn có tên hay đi theo bên cạnh Lâm Bình đều bị mang đi. Vì thế, Chu Nam lại không thể tránh khỏi trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.

Chu Nam mang cặp mắt thâm đen, đầy mặt tiều tụy bị đuổi về phòng bếp. Con đường phía trước có gian nan chăng nữa cô cũng không quản nhiều như vậy, cười hì hì không thèm nhìn mấy ánh mắt đối địch, nhanh chóng đi tới chỗ Đinh Tiểu Tuyên.

"Hi~"

"Chu Nam."

Đinh Tiểu Tuyên nhìn điệu bộ Chu Nam lắc lư đi tới, mẫu tính (bản tính làm mẹ ( ̄3 ̄)) lại tràn ra, trước mắt bao người chụp lấy củ khoải lang nóng bỏng tay ấy.

"Không có việc gì chứ?"

"Thật thiếu đạo đức, cũng không biết cho người ta ngủ một hồi mà đã ném tới nơi này."

Chu Nam cũng không phải làm bằng sắt, chẳng là bọn cảnh ngục cũng ngại cô bệnh nặng mới khỏi, sợ ép buộc ra án mạng, không hề dùng hình phạt riêng. Nhưng thẩm vấn một ngày một đêm cũng là tra tấn cô đến biến thành quỷ cũng không ra quỷ.

Lam Tử Ngưng thấy Đinh Tiểu Tuyên sáp lại gần như muốn dính vào người Chu Nam, trực tiếp kéo về trong lòng mình.

"Cách xa nó ra một chút, chuyện tiếp theo tôi sẽ không quản, em cũng đừng cho tôi thêm phiền." Sau đó lại cười cười sâu xa với Chu Nam: "Tiểu Quỷ, cảm giác như thế nào?"

Lấy lùi làm tiến, Lam Tử Ngưng cũng thật đủ ý tứ, Chu Nam thành thật gật đầu: "Thực cám ơn chị Ngưng, đại khái qua vài ngày tôi lại tới phòng y tế ngủ."

"Đừng cảm ơn tôi, chịu không nổi."

Đinh Tiểu Tuyên nghe ra ý tứ trong lời của Chu Nam, vội vàng giải thích giúp Lam Tử Ngưng: "Chu Nam, em cũng thấy đấy, lần này, mặc kệ nói như thế nào cũng là chị ấy giúp em..."

"Ấy, em hiểu mà, không liên quan tới chị Ngưng. Đó đều là em tự tìm. Cơ mà em còn phải cảm ơn chị Tuyên nữa, chị Ngưng chịu giúp một tay, đó cũng là nể mặt chị đấy."

Lam Tử Ngưng hao hết tâm tư thiết kế bẫy như vậy, không đơn giản chỉ vì chỉnh Lâm Bình, mà nhiều nhất là có thể vãn hồi chút hình tượng của nàng ta trước mặt Đinh Tiểu Tuyên; thứ hai chính để mình có cơ hội thừa dịp khổ nhục kế khiến Đinh Tiểu Tuyên động lòng từ bi, càng tiến thêm một bước tiếp cận cô ấy.

Đinh Tiểu Tuyên quả thật trúng chiêu.

"Chu Nam, bọn họ không làm khó em chứ?"

"Chị hai, lời này của chị thật sự là vô nghĩa. Mấy chiêu thẩm vấn đó chị cũng thử qua rồi nhỉ. Luân phiên oanh tạc, mấy ngày nay tôi không có lần chợp mắt nào ra hồn, cũng may ý thức tôi đủ tỉnh táo, chưa nói gì cả."

Chu Nam cố ý tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua mấy ánh mắt như hổ rình mồi trong phòng bếp, cố ý nói to: "Nhưng mà tôi thật sự cũng không biết gì, muốn tôi nói cái gì chứ."

Lam Tử Ngưng liếc mắt nhìn Hướng Diệc Song ở một bên làm bộ không nghe nhưng cứ nhướn nhướn tai về phía này, vuốt vuốt tay.

"Cô vừa trở về, Hoàng Linh đã bắt đầu điều tra, kế tiếp sẽ có trò hay xem."

"Để nói sau, mệt muốn chết."

Chu Nam ngáp liên tục, mắt thấy sắp ngã xuống, Hướng Diệc Song tay mắt lanh lẹ vội vàng đưa tay đỡ cô.

"Đi qua một bên đi, trạng thái như vậy chỉ làm liên lụy người ta."

Chu Nam hiển nhiên không có đoán được Hướng Diệc Song sẽ quan tâm mình nữa. Sửng sốt một hồi cô mới thu hồi nụ cười cà lơ cà phất, đứng dậy tránh khỏi nâng đỡ của Hướng Diệc Song, sửa lại khẩu khí lỗ mãng, nói: "Cám ơn."

Hướng Diệc Song ho nhẹ một tiếng, cầm đậu nành đi ra ngoài.

Lam Tử Ngưng và Đinh Tiểu Tuyên nhìn nhau một cái, cười khặc khặc: "Đầu gỗ sư thái cũng có người muốn?"

Đợi Hướng Diệc Song đi xa, Chu Nam từ chối cho ý kiến, đầy mặt cười xấu xa: "Chị Ngưng muốn làm bà mai?"

"À, tôi muốn xem kịch. Người giống cô như vậy, có trái tim sao?" Lam Tử Ngưng chọt chọt cằm Đinh Tiểu Tuyên. "Tôi ngược lại là cảm thấy hai chị em các cô cũng không tệ, trái tim đều cứng như hòn đá."

"Như nhau."

Chu Nam nhìn qua chỗ của Hướng Diệc Song mấy lần, quay đầu lại, nở nụ cười đầy thâm ý với Lam Tử Ngưng.

Nụ cười này, Đinh Tiểu Tuyên thấy mà hoảng hốt một trận.

"Chu Nam, Tiểu Song cũng lo lắng cho em."

"Ha ha." Chu Nam cười lắc đầu.

---

Thời gian nghỉ ngơi cũng không có bao nhiêu, tổ trưởng phòng bếp đến đánh thức Chu Nam, đá cô một cái.

"Sướng quá nhỉ!"

Chu Nam xoa xoa mắt, từ trên thùng giấy ngồi dậy.

"Lãnh đạo, tôi không được ngủ mấy ngày rồi."

"Trong phòng bếp bận việc bù đầu, mày thì ngon rồi, một mình hưởng thụ."

Chu Nam vỗ vỗ quần, không sao cả nói: "Chắc vậy."

"Chắc cái gì, người ta đều ăn xong rồi, mày, đi ra thu khay thức ăn về, xong thì rửa hết cho tao."

Chu Nam không phản kháng nhiều, mình là thịt cá người ta là dao thớt, nhận mệnh mang tạp dề đeo bao tay vào đến bàn để khay thức ăn. Phạm nhân ở đó khá nhàn rỗi, chà chà tay rồi cũng tự mình tránh ra.

Nên đến chung quy sẽ đến, từ xa Chu Nam đã nhìn thấy bọn tay chân của Lâm Bình bưng khay nghênh ngang đi lại đây. Cô ta ném khay xuống, rơi ở trước mặt Chu Nam, cành thừa trên khay đổ hết lên người cô.

"Ai nha, thiệt là xin lỗi."

Mày Chu Nam hơi hơi nhướng cao, cũng không nói tiếng nào cúi người nhặt khay lên.

"Ai nha, thiệt là trơn quá."

Lời này vừa dứt, lại có một khay bay đến, như trước đổ hết lên đầy người.

Nhìn mấy người không có hảo ý trước mắt, Chu Nam không thèm để ý tới, máy móc lặp lại động tác thu khay thức ăn.

"Chắc chưa ăn cơm đâu nhỉ, coi như chị đây thưởng cho mày chút canh."

"Chuyện kia, người ta giờ coi như là có công báo cáo, Hoàng Linh còn chưa cho nó giảm hình phạt tăng đồ ăn à."

"Giảm hình phạt? Chỉ cần bà mẹ của nó còn ở đây một ngày, nó cũng sẽ tới nữa. Giảm hình phạt thì sẽ phá một phen hiếu tâm của người ta đó."

"Là thế à? Nhưng mà bà mẹ người ta giờ phải gánh hai cái án mạng, ngồi chắc phải vài thập niên đấy."

"Mẫu từ nữ hiếu, chậc chậc, cảm động trời đất quá."

Nghe tai này lọt ra tai kia, bức chính mình không để ý mấy lời đó, là lựa chọn duy nhất của Chu Nam bây giờ.

Một thân ảnh dần dần áp sát vào, khinh thường quạt quạt tay.

"Bẩn, thối chết..." Lời còn chưa dứt, nàng bỗng lui về phía sau vài bước. "Khốn!"

Chu Nam nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, trợn mắt liền thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt. Người ấy cầm cây lau nhà lê trên mặt đất mấy vòng, khiến mấy người đang vây quanh phải lui ra sau mấy bước.

Lau sạch rồi Hướng Diệc Song vỗ vỗ tay, đón nhận khuôn mặt âm trầm của mọi người, không hề sợ hãi nói:

"Bẩn là quần áo của em ấy, thay bộ khác sẽ sạch lại ngay. Còn các người, bẩn từ trong lục phủ ngũ tạng, đống đồ ăn thừa này là từ trong bụng các người phun ra hả? Đi rửa ruột đi, thuận tiện súc miệng một chút."

Từng cặp mắt âm lãnh từ trên người Chu Nam chuyển đến Hướng Diệc Song, sắc bén như mũi tên. Mặt Chu Nam nhất thời trầm xuống.

"Muốn chơi trò gì thì tìm Chu Nam tôi này!"

Rồi sau đó không nói gì thêm nữa mà cởi bao tay ra, lại đi qua nắm tay Hướng Diệc Song, mặc kệ bọn người kia nghiến răng nghiến lợi, đẩy xe đi tới phòng bếp.

Vừa mới vào phòng bếp, Chu Nam lập tức buông tay Hướng Diệc Song ra, run run rẩy rẩy vụng trộm nhìn nàng. Vừa định mở miệng, Hướng Diệc Song đã giành lên tiếng trước.

"Đừng cảm ơn tôi, tôi có khiết phích, những lời này ô uế lỗ tai tôi."

Rồi sau đó lại nhìn chung quanh một hồi, đi đến chỗ nghỉ ngơi bưng một khay thức ăn đến trước mặt cô: "Ăn đi."

Ngây người giây láy, khóe miệng Chu Nam lộ ra nụ cười hiểu ý. "Ngoài cám ơn, tôi còn có thể làm cái gì cho chị?"

"Đừng cả ngày sầu mi khổ kiểm." Hướng Diệc Song nở nụ cười tự nhiên, thở dài một tiếng. "Em bây giờ có thể coi như khá ổn trọng, tôi đây vẫn là thích em lúc vô tâm vô phế."

Ý cười trên mặt Hướng Diệc Song rõ ràng khiến cô an tâm, là thật, cô có chút vui sướng. Bất giác, mâu quang chuyển động, trong mắt lóe ra vui sướng không kiềm chế được, úp mở nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Thích à?"

Cô cười rộ lên rất tươi sáng, ánh mắt trong suốt, Hướng Diệc Song ẩn ẩn cảm thấy giờ phút này Chu Nam có chút khác biệt, nhưng cụ thể thế nào cũng nói không nên lời.

Trước kia, trong mắt Chu Nam luôn có tia tình tố phức tạp, hiện tại giống như đã không còn sót lại chút gì. Hướng Diệc Song gật đầu đáp: "Không phải em quỷ kế đa đoan? Hiện tại bị ác bá ăn gắt gao, em chịu được à?"

"Ấy." Chu Nam chép chép miệng, nhấc đũa lên bắt đầu chọn lựa. Mấy món vốn giống thức ăn cho heo, bây giờ đã lạnh càng là sắc hương vị đều thiếu, hơn nữa cảm giác hưng phấn nào đó bị cưỡng ép xuống, nhất thời khẩu vị hoàn toàn biến mất.

Hướng Diệc Song đi đến bên người cô, nắm tay cô gắp một chút rau đưa đến miệng cô.

"Ăn, không ăn sao có sức đấu tranh."

Trong lòng khe khẽ chấn động, tay bị nàng nắm mềm giống như không còn chút sức nào. Chu Nam nháy mắt mấy cái, chỉ ngây ngốc cúi đầu há miệng ăn vào.

Hướng Diệc Song cười xoa xoa đầu cô, Chu Nam chợt rụt đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng: "Chị làm gì đó?"

Xoay người đẩy xe toàn khay bẩn đến bồn rửa.

" Tiểu Quỷ nghe lời rất dễ thương."

Trái tim bỗng nhiên thình thịch đập nhanh dữ dội, Chu Nam buông mi mắt né tránh, mãi đến khi Hướng Diệc Song rời khỏi tầm mắt mới ngẩng đầu, lại nhìn thấy thân ảnh ấy bận rộn cách đó không xa.

"Chị lại làm gì đó?"

"Ăn nhanh lên, lâu quá thì em phải rửa đó."

"Quên đi, bẩn quá."

Trên tay Chu Nam phảng phất còn lưu lại xúc cảm mềm mại kia. Nhìn Hướng Diệc Song đối mặt với một đống khay bẩn mà chân tay luống cuống, cô dần dần phát hiện, trên người nàng thế nhưng có nhiều ưu điểm như vậy. Nàng là người khoan dung, chân thành, tâm địa lương thiện, am hiểu ý người, xử sự... xử sự không cần não ... ( ̄. ̄)

Được rồi, quan trọng nhất, nàng không giống những người khác thích bỏ đá xuống giếng. Cho dù là mình làm chuyện không chịu nổi như vậy với nàng, nàng vẫn mặc kệ mà đối tốt với mình như trước.

Chính cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả nàng ngẫu nhiên thả hồn ngẫu nhiên bỏ quên não ngẫu nhiên xen vào việc của người khác ngẫu nhiên không biết tự lượng sức mình, ở trong mắt cô cũng là không... giống người thường như vậy! ( ̄. ̄)

"Dù sao em cũng gọi tôi một tiếng chị, quan tâm em gái cũng là nên làm."

Nửa là giận dữ nửa là không cam lòng, Chu Nam nhàn nhạt lên tiếng: "Hừm..." Một hồi, lại lấy chất giọng trầm thấp, khẽ lẩm bẩm: "Tôi đây sẽ không gọi chị là chị nữa..."

"Nói gì đó?"

Chu Nam ra vẻ nghiêm túc, như có chút đăm chiêu nói: "Không, sau này chị đừng như vậy nữa, tôi không muốn liên lụy tới chị."

Tinh tế nghiền ngẫm những lời này, Hướng Diệc Song cười, chậm rãi nói: "Đều đã như vậy rồi, em nói chi nữa?"

Đón nhận ánh mắt đầy ý cười của nàng, cô cũng không khỏi mỉm cười, ấm áp ôn nhu vẫn chảy xuôi đến đáy lòng.

"Ha ha."

-------

Editor có lời muốn nói: Năm mới vui vẻ~~~

Các bạn chọn thích ai nhất trong bốn nhân vật chính?~

Mình thì thích Hướng sư thái nha~ lý do, Chu Nam đã kể rồi đó~ Nếu gặp được ngự tỷ ôn nhu như này là phải cưới về ngay~~ ( ̄∇ ̄)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net