Chương 82 - Tuẫn tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn đèn phát ra chút ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối, chiếc thuyền vẫn tiếp tục lướt sóng trong đêm, Đinh Tiểu Tuyên kiểm tra bên trong thuyền hết một lượt, không có phát hiện máy theo dõi, hệ thống định vị cũng bị phá hủy, nhưng có như thế cô cũng không dám lơ là. Nếu Lam Tử Ngưng phát hiện, thì nàng cũng chỉ mất mấy tiếng là đuổi được tới đây thôi.

Bình tĩnh nhớ lại một dãy số, Đinh Tiểu Tuyên dùng di động của A Bưu gọi điện thoại. Đầu bên kia truyền tới tiếng 'đô đô', cảm giác khẩn trương khiến Đinh Tiểu Tuyên gần như nín thở chờ đợi. Cuộc gọi này là phúc hay họa, sẽ có hậu quả gì cô cũng không nắm chắc, người cô gọi điện, là Phương Ảnh.

Từ chiếc di động này, có thể sẽ tra ra phạm vi chỗ Lam Tử Ngưng giam giữ mình. Nếu Phương Ảnh điều tra kỹ càng, tra ra đảo nhỏ, vậy Lam Tử Ngưng sẽ không còn chỗ ẩn thân. Nếu Phương Ảnh ghi âm lại cuộc gọi này, tra được điện thoại của Lam Tử Ngưng, rồi tìm được vị trí của Lam Tử Ngưng, có lẽ sẽ tóm gọn hang ổ của Lam gia tại Thái Lan. Nhưng, Lam Tử Ngưng sẽ không kịp chạy trốn.

"A lô?" Đầu bên kia vang lên giọng điệu biếng nhác, như là bị đánh thức dậy.

Bị một câu này làm cho tỉnh lại, Đinh Tiểu Tuyên lấy lại bình tĩnh: "Theo dõi điện thoại này, nói cho tôi biết vị trí gần thuyền nhất."

"Đinh Tiểu Tuyên!" Đầu bên kia đột nhiên hưng phấn hẳn lên. "Tôi biết là cô không chết mà!"

"Phải nhanh lên. Tôi đưa Tiểu Nghiên qua đó, cô đón em ấy." Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Nghiên bị mình đánh bất tỉnh.

"Chờ đã, tôi đang tiếp điện thoại." Bên trong điện thoại vang lên tiếng động, sau đó có tiếng gõ bàn phím liên tục. "Lam Tử Ngưng dùng Đinh Tiểu Nghiên khống chế cô?"

Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên căng thẳng, tay nắm bất giác tăng thêm sức. "Nếu không muốn xảy ra thương vong, tạm thời thả tôi một con ngựa, tôi còn có việc phải xử lý."

"Ha ha, vẫn là câu nói đó, phải xem năng lực của cô đã." Khẩu khí vẫn phong khinh vân đạm như trước.

"Tôi chỉ muốn thương vong giảm đến thấp nhất. Bây giờ chuyện gì Lam Tử Ngưng cũng có thể làm được." Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên khoang thuyền, đã qua hai tiếng rồi, Lam Tử Ngưng vẫn chưa gọi tới, có lẽ là nghĩ rằng mình đã ngủ. Vậy nếu nàng có đuổi tới, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai.

"Cô còn vọng tưởng có thể khiến nàng cải tà quy chính đi tự thú?"

Đinh Tiểu Tuyên có chút hoảng hốt, tự thú? Không, chỉ là, muốn cho nàng thoát thân, chỉ thế mà thôi. Giọng nói mang theo ý thương lượng, giữ cho nó thật bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại mê mang một mảnh.

"Bán cho cô một tin, tập đoàn cảng vụ Vương Mộc Trà, Anh quốc cảng vụ Hoàng Cần. Tôi không biết các nàng đang làm gì, nhưng là, đổi với cô Lam Tử Ngưng."

"Ấy, cái này gọi là tuẫn tư(*) đó."

(*): 徇私, 'tuẫn' trong làm theo, thuận theo, 'tư' trong riêng tư, việc riêng; dịch nghĩa là 'vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp', 'làm việc thiên tư'

"Bảo vệ tính mạng tài sản an toàn của công dân ......" Sương mù trong mắt Đinh Tiểu Tuyên bị gió đêm thổi lạnh, khẽ lắc đầu, bên môi hiện lên nụ cười tự giễu, cúi đầu chậm rãi nói: "Hiện tại, tôi có chút không hiểu câu này. Chẳng lẽ không phải mỗi người đều cần được bảo vệ, mặc kệ người đó có phải buôn ma túy hay không, có phải xã hội đen hay không sao. Nếu nàng bị bắt về, sẽ chết ngay tức khắc. Pháp luật không bảo vệ được nàng, cảnh sát không bảo vệ được nàng. Tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt?"

"Cô thật hồ đồ, nàng ta hại chết bao nhiêu người rồi? Không có quy tắc làm sao thành chuẩn mực, tất cả mọi người đều phải trả giá cho hành vi của mình. Hai người cũng sẽ trốn không thoát. 25 độ phía trái mạn thuyền, cách 350(*), đi thẳng về hướng đông nam."

(*) trong bản raw chỉ có '距离 350', là 'cự ly 350' mà không đề rõ là 350 gì hết

Trong gió lạnh vù vù, Đinh Tiểu Tuyên cảm giác cả người vô lực, âm thầm thở dài một hơi, cắn môi nói: "Nhìn năng lực của cô đã, cúp đây."

Giọng nói nôn nóng vang lên: "Ai da! Lúc này tôi thả cô một con ngựa."

"Cám ơn." Bất đắc dĩ cười cười.

"Đến lúc đó gặp."

Tắt điện thoại, Đinh Tiểu Tuyên đắp lại chăn cho Đinh Tiểu Nghiên: "Tiểu Nghiên, mẹ cần em. Chị đáp ứng với em, sẽ cố gắng sống sót. Nếu không thể......"

Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên hơi ửng đỏ, có chút ướt át, khóe miệng giương lên, khẽ cười, nhắm mắt lại, che khuất tầm mắt của mình, nhưng không cách nào ngăn cản đau đớn đang không ngừng tràn lan khắp người.

Đi theo tọa độ mà Phương Ảnh đưa, cũng phát hiện được vị trí Phương Ảnh nói, là một hòn đảo nhỏ khác, mà khi đi ngang qua ngọn hải đăng lại thấy một con thuyền, là thuyền đánh cá. Đinh Tiểu Tuyên mở đèn trên thuyền lên, khi thuyền tới gần thì giơ tay ý muốn họ dừng lại, sau đó cô cõng Đinh Tiểu Nghiên đi lên thuyền đánh cá kia.

Trên thuyền là một cặp vợ chồng trung niên, thấy trên mặt trên cổ Đinh Tiểu Tuyên đều có vết thương chật vật không thôi, trong lòng đại thẩm có chút cảnh giác. Đinh Tiểu Tuyên lập tức thả Đinh Tiểu Nghiên xuống boong thuyền.

"Đại tỷ, tôi và em gái bị bắt cóc, vừa mới trốn ra được. Tôi đã báo công an, phiền hai người đưa em gái tôi về đảo nhỏ đó với."

Đại thúc quan sát một phen, nhìn diện mạo hai người có vẻ giống nhau, gật gật đầu: "Được rồi, để tôi đưa qua."

"Cám ơn hai người, nhưng tôi phải tách ra, những người đó có thể còn theo dõi chiếc thuyền này." Đinh Tiểu Tuyên vui sướng nói lời cảm tạ.

"Đừng sợ, về đảo đi, trên đảo có cảnh sát." Đại thẩm vội vàng xua tay, đưa cho Đinh Tiểu Tuyên một ly nước ấm, sau đó lại cầm khăn ướt lau mặt cho Đinh Tiểu Nghiên, muốn gọi nàng tỉnh lại.

Cảnh sát, đồ giảo hoạt Phương Ảnh! Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, rồi qua lại thuyền của mình: "Những người đó ngay cảnh sát cũng không sợ. Tôi đã nhờ người quen đưa em gái về rồi, nàng là cảnh sát. Tôi phải đi đây, cám ơn hai người nhiều lắm!"

Để lại Đinh Tiểu Nghiên còn đang mê man và đôi vợ chồng hiền lành còn đang kinh ngạc không thôi kia, Đinh Tiểu Tuyên quyết định gặp Phương Ảnh một lần. Cố ý cho thuyền chạy chậm, hành trình vốn dĩ chỉ mất 1 tiếng này đã kéo dài thành 2 tiếng. Từ xa xa đã thấy một chiếc thuyền, không lớn lắm, cũng là du thuyền, đang lắc lư trên mặt biển. Trên boong thuyền có một đôi trái gái nhìn như tình nhân đang ôm nhau, ánh mắt lại không ngừng nhìn quét mặt biển.

Đinh Tiểu Tuyên khẽ cong môi, rút hết thuốc ngủ vào ống tiêm, giấu vào ống tay áo, sau đó chậm rãi lái tới du thuyền kia, còn chưa tới gần, đã hô to với người trên đó: "Tiên sinh, giúp dùm chút được không?"

Người thanh niên đeo kính mắt giật mình, ngay cả tay đang bưng nước ngọt cũng lung lay, nhìn như có chút nôn nóng nhảy dựng lên. Cô gái đội mũ vội vàng kéo thanh niên đeo kính lại, người kia lúc này mới định thần, đi tới lan can mạn thuyền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đinh Tiểu Tuyên nhìn thoáng qua cô gái vẫn đứng yên không quay lại, tỏ vẻ khẩn trương nói: "Em gái của tôi té xỉu, mà thuyền của tôi lại gần hết nhiên liệu, anh có thể cho chúng tôi lên thuyền về nhờ không."

Thanh niên đeo kinh do dự một lúc, mới ngửa cổ hô: "Ừ được, tôi đưa các cô về. Cô lại đây."

Đinh Tiểu Tuyên vẫn chỉ nhìn cô gái đang không để ý mình kia, cười nói: "Cám ơn! Anh có thể tới đây cõng em tôi không?"

Thanh niên đeo kính sững lại: "A?" Bạn gái phía sau đẩy hắn một cái.

"Tôi nghĩ, bạn gái anh sẽ không để ý đâu." Đinh Tiểu Tuyên cười bổ sung một câu.

Cô gái lại đẩy thanh niên đeo kính một cái, lúc này hắn mới sợ hãi rụt rè nói: "Vậy, vậy cô lái lại gần đây một chút."

Đinh Tiểu Tuyên đi vào buồng lái, cô không bật đèn, chỉ mở cửa buồng lái ra, sau đó lái thuyền lại gần du thuyền kia. Khi hai thuyền chỉ cách nhau một hai tấc, thanh niên đeo kính tung dây thừng cố định hai thuyền với nhau, sau đó nhảy lên thuyền của Đinh Tiểu Tuyên. Cô gái kia lúc này cũng đi theo. Thanh niên đeo kính đi rất chậm, cô gái thỉnh thoảng ở sau lưng đẩy hắn đi trước, lúc sắp bước vào buồng lái, dường như cố tình đi chậm lại, cách thanh niên đeo kính khảng hai sải tay, cúi đầu kéo mũ đi tới.

Đinh Tiểu Tuyên núp phía sau cửa buồng lái. Tuy cửa đang mở, nhưng kính bên trong đều màu đen, chỉ dựa vào ánh trăng thì không thể thấy rõ tình hình bên trong được. Trong tay Đinh Tiểu Tuyên vẫn nắm ống tiêm, chẳng qua lúc này đây có hai người, còn mình thì thương tích khắp người, trong lòng có chút không chắc chắn.

Thanh niên đeo kính đi ở đằng trước, cúi đầu dò xét tiến vào: "Em gái cô ở đâu?"

Lúc này mà còn diễn. Đinh Tiểu Tuyên từ sau nhảy ra, dùng sức đẩy thanh niên đeo kính tới trước mấy bước, sau đó nhanh chóng nhấc chân đá cửa đóng sập lại, cả người tựa lên cửa chặn lại.

Thanh niên đeo kính lảo đảo vài bước, xoay người lại nhất thời trợn tròn mắt: "Cô muốn gì."

Thế này mới nhìn rõ thanh niên đeo kính kia, bề ngoài thanh nhã lịch sự, thân cao chừng 1m75, vóc người khá gầy, nói chuyện rụt rè, lại đeo kính mắt, không giống cảnh sát cho lắm.

Phương Ảnh ngoài cửa rốt cuộc nóng nảy, vọt tới đập cửa: "Đinh Tiểu Tuyên! Cô mở cửa ra mau!"

Đinh Tiểu Tuyên nắm chặt ống tiêm trong tay, nhìn chằm chằm thanh niên đeo kính, thấy hắn có vẻ rất sợ, tay còn run lẩy bẩy, bĩu môi, Đinh Tiểu Tuyên quát với cánh cửa: "Sao cô lại giảo hoạt đến vậy hả?! Tôi đã nói là muốn giảm bớt thương vong mà!"

"Tôi tới là để cứu em gái cô, mở cửa nhanh!"

"Tôi... tôi liều mạng với cô!" Thanh niên đeo kính cố lấy dũng khí vọt tới trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, đưa tay muốn túm lấy tay Đinh Tiểu Tuyên, chân cũng đạp loạn xạ. Đinh Tiểu Tuyên nghiêng người né tránh, khuỷu tay dùng sức nện lên lưng thanh niên đeo kính. Hắn nhất thời ngã về phía trước đập người lên cửa, lại nhanh chóng chống cửa đứng lên một lần nữa, nắm chặt nắm đấm xoay người cố sức vung quyền. Đinh Tiểu Tuyên xoay người ngửa ra sau tránh thoát một quyền này, lại nhanh chóng đá một cước xuống đầu gối hắn, đứng thẳng dậy, ống tiêm trong tay kề ngay cổ hắn.

"Còn lộn xộn nữa cẩn thận tôi giết cậu!"

Thanh niên đeo kính cương cứng cổ, hét thảm: "A, chị ơi, cứu mạng!"

Cửa bị Phương Ảnh đập đến rung lên.

"Cậu có tiền đồ một chút đi! Đinh Tiểu Tuyên, cô muốn làm gì?"

Một tay Đinh Tiểu Tuyên vòng ra trước người thanh niên đeo kính, giam cầm cổ hắn, một tay ở phía sau thong thả tiêm thuốc vào, còn hô to với Phương Ảnh ngoài cửa: "Ném súng của cô vào đây."

"Cô không mở cửa thì tôi ném vào bằng cách nào?! Mở cửa nhanh!"

Trên tay dần dần cảm nhận được trọng lượng cơ thể của thanh niên đeo kính, Đinh Tiểu Tuyên nâng hắn đứng đối diện với cánh cửa, mở chốt nhưng không mở cửa, thật cẩn thận kéo hé ra một khe nhỏ, Đinh Tiểu Tuyên dùng thân thể hai người chặn lại.

"Ném vào đi."

"Này."

Đột nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh, bởi vì thanh niên đeo kính kia, Đinh Tiểu Tuyên lui ra sau mấy bước. Đúng lúc này Phương Ảnh vọt vào, Đinh Tiểu Tuyên vội vàng đẩy người thanh niên mềm nhũn về phía Phương Ảnh. Phương Ảnh vốn muốn né, lại nhìn thấy thanh niên đeo kính sắp ngã sập xuống, vội vàng vươn hai tay ôm lấy hắn. Đinh Tiểu Tuyên thuận thế dùng sức gạt chân, làm hai người cùng nhau ngã xuống.

Phương Ảnh đang định đẩy thanh niên đeo kính ra, Đinh Tiểu Tuyên đã thừa dịp leo lên ngồi trên người cả hai, kê ống tiêm ngay cổ Phương Ảnh.

Phương Ảnh căm giận vỗ sàn, đỏ mặt gầm nhẹ: "Mau đứng lên, tôi thở không nổi!"

Đinh Tiểu Tuyên đẩy một ít thuốc vào, liều lượng kia không đủ để mê man lập tức, đợi nửa ngày, thấy Phương Ảnh bắt đầu có chút mơ hồ mới đẩy thanh niên đeo kính ra, sau đó bắt đầu lục soát cả người nàng.

"Tiểu Nghiên đang ở phía bắc của đảo, lúc đón con bé thì sẵn tiện chuyển lời dùm, tôi sẽ tự chiếu cố mình."

Phương Ảnh cố gắng mở mắt ra, nhìn Đinh Tiểu Tuyên bật cười: "Trong khoảng thời gian này cô sống hẳn là rất kích thích, khẩu vị nặng nha."

Tìm một lượt, trên người Phương Ảnh không có súng, một chuyến nay không công rồi, Đinh Tiểu Tuyên có chút phẫn hận đứng dậy, túm thanh niên đeo kính đi về phía cửa.

"Cô muốn súng để...... làm gì...... Nỡ lòng...... bắn tính nhân của cô sao?" Phương Ảnh cố gắng muốn đứng lên, nhưng ngay cả nâng tay thôi cũng không đủ sức.

"Chống lại tội phạm không được sao?" Đinh Tiểu Tuyên cắn răng, kéo thanh niên đeo kính đi ra ngoài. "Sao cô bình tĩnh thế, không sợ tôi ném xác? Hình như là em trai cô."

Phương Ảnh cười cười, từ chối cho ý kiến. "Tôi không mang theo súng...... Có mang theo cũng sẽ không bắn...... Còn có khả năng......bị cô cướp đi...... Tôi đây chẳng phải là thật mất mặt sao...... Còn phải viết báo cáo......"

Đó là sự tin tưởng của Phương Ảnh, đáy lòng Đinh Tiểu Tuyên có chút cảm kích, cũng không thể nghĩ nhiều, quay đầu kéo thanh niên đeo kính về thuyền của họ, rồi quay lại buồng lái, kéo Phương Ảnh lên lôi đi. Phương Ảnh cam chịu một chút cũng không giãy dụa, tùy ý Đinh Tiểu Tuyên lôi nàng trở về, chỉ là ngoài miệng vẫn lầm bầm: "Một chút cũng...... không thương hương tiếc ngọc...... Hơn nửa đêm tôi mặc kệ sắc đẹp không ngủ...... chạy tới đây, còn bị đánh......"

Sau khi lôi hai người kia về thuyền xong, Đinh Tiểu Tuyên cũng đã mệt đến bở hơi tai, ngồi bên cạnh Phương Ảnh thở phì phò, nhìn nàng một hồi, sau đó cầm lấy ống tiêm lại một lần nữa đem kim đâm vào da Phương Ảnh, vỗ vỗ mặt của nàng: "Ngủ đi."

Phương Ảnh cố gắng lắc đầu: "Nhớ kỹ...... Cô...... đã thề rồi đó ......"

Đinh Tiểu Tuyên hơi sửng sốt, cầm ống tiêm ném qua một bên, ngẩng đầu, ánh mắt phiêu xa, hồi lâu mới mở miệng: "Hiện tại, tôi chỉ là một đào phạm."

-------

Editor có lời muốn nói: Mấy bữa nay mình bắt đầu beta truyện. Ban đầu chỉ định chỉnh xưng hô cho hợp với mấy chương gần đây thôi, ai ngờ phát hiện, ôi chao, lỗi quá trời luôn~ Haiz~ có nhiều chương lỗi lồ lộ muốn chướng mắt luôn á~ Thành ra, thật cảm ơn mấy bạn còn theo truyện đến tận đây~ orz

Cũng mong các bạn có thấy lỗi ở chỗ nào hay có khó hiểu chỗ nào thì cmt nhắc mình một tiếng, để bộ truyện được hoàn thiện hơn~ ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net