Chương 83 - Góc chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đã nói rồi, Kha Hựu có vấn đề. Em phải tránh xa cô ta ra ngay!"

Là tiếng Lam Tiêu Tần nổi trận lôi đình, mở to mắt, chỉ nhìn thấy bốn phía tối như mực, hắn ở đâu.

"Anh đang ở đâu?"

Trước mắt đột nhiên xuất hiện tia sáng, như là có một lực lượng nào đó dẫn mình đi về phía trước, mờ mịt đi tới, tiếng của Lam Tiêu Tần truyền đến lỗ tai rõ ràng: "Em có nghe không?! Kha Hựu là tai họa! Mặc kệ thế nào, mục đích cô ta tiếp cận em không hề đơn giản!"

Tim như bị bóp nghẹn, tiếng nói của Lam Tiêu Tần như từng đợt đao búa đánh úp lại, nện xuống lồng ngực đến không thể thở nổi. Đôi chân cũng bất giác đi tiếp, thẳng tiến về phía ánh sáng chói lóa kia. Hình ảnh trước mắt phút chốc biến thành căn phòng quen thuộc, là thư phòng của Lam Tiêu Tần. Mà trong đó, Lam Tiêu Tần đang nắm lấy một bản thân khác, rống giận: "Nói chuyện đi! Phải tránh xa cô ta ra có nghe không! Cô ta muốn lợi dụng em đó!"

"Anh ơi...... em đây, là em, anh nhìn em đi." Khóc không thành tiếng, liều mạng muốn đi vào khung cảnh kia, nhưng thủy chung luôn bị ngăn cản bên ngoài, bất lực nhìn từng màn kia tái hiệòatrước mắt.

Lam Tử Ngưng trong đó, mặt đỏ bừng, hốc mắt ướt át, vẫn luốn cúi đầu lại đột ngột ngẩng lên, nhìn thẳng Lam Tiêu Tần, trong mắt là tự tin và kiên định vững chắc.

"Cô ấy không phải như thế. Em muốn ở bên cô ấy!"

Lam Tiêu Tần ngoan lệ đấm lên mặt bàn mấy cái, đến mức ly nước run lắc tràn nước ra ngoài.

"Anh đã nói là không được động chân tình với ai rồi. Em sẽ mất hết năng lực phán đoán mọi chuyện!"

Lam Tử Ngưng không hề để ý: "Cô ấy thì khác! Em tin tưởng cổ!"

Lửa giận trong mắt Lam Tiêu Tần cháy hừng hực: "Anh đây là đang báo cho cô biết, để cô ta cút đi!"

Yên lặng đứng phía sau hắn một lúc lâu, sau đó nghẹn ngào nở nụ cười với Lam Tiêu Tần: "Chẳng lẽ ngay cả em anh cũng muốn đuổi?"

Lam Tiêu Tần bình tĩnh nhìn nàng, mặt đầy chua xót: "Cô ta đã cho em uống thuốc gì thế hả? Từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ chống đối anh!"

"Từ nhỏ đến lớn em đều nghe lời anh. Lúc này đây em muốn tự mình làm chủ!"

Rất nhiều cảm xúc phức tạp chợt lóe trong đáy mắt hắn, Lam Tiêu Tần chỉ có thể cười khổ lắc đầu: "Ha ha, anh chỉ vì muốn tốt cho em thôi."

Đôi mắt Lam Tử Ngưng hiện ra vài phần không xác định, lại vẫn cố chấp ngẩng cao đầu: "Em đã u mê rồi, không muốn tỉnh lại nữa. Mặc kệ cô ấy cho em có phải là thuốc độc hay không, chỉ cần là cô ấy đưa, em đều cam tâm tình nguyện đi uống!"

Nháy mắt, tất cả hình ảnh đều rối tung loạn xa, chỉ có Lam Tiêu Tần bất ngờ xoay người, chỉ thẳng vào bản thân trong đó tức giận quát: "Cô ta sẽ hủy hoại em!"

"Anh......" Nhìn kỹ Lam Tiêu Tần, cô đơn đau buồn và bi thương trong mắt Lam Tiêu Tần cứ thế ánh vào mi mắt. Cảm giác được cả người mình không ngừng run run, ngoại trừ thốt ra một chữ đó, không thể nói thêm được lời nào nữa.

Đinh Tiểu Tuyên lại đột nhiên xuất hiện trong lúc này, chắn Lam Tiêu Tần sau lưng, là Đinh Tiểu Tuyên ở lần đầu tiên gặp mặt. Trong ánh mắt sâu thẳm của cô chứa sự dịu dàng sủng nịch, khóe miệng treo tiếu ý quen thuộc.

Cảm giác được tay Đinh Tiểu Tuyên đang vuốt ve thân mật trên mặt mình, xúc cảm kia tựa như cơn lốc xoáy liều mạng muốn cuốn mình vào trong đó. Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều như bị ngăn cách bên ngoài, không còn năng lực tự hỏi, chỉ biết thì thào: "Ngươi sẽ không, ngươi sẽ không đâu."

Đinh Tiểu Tuyên cười nhạt: "Lam Tử Ngưng, ta yêu ngươi."

Ôn nhu như nước kiểu đó, căn bản là vô lực chống cự, tâm mắt như mơ hồ bởi lệ, lại liều mạng muốn mở to hai mắt, sợ chỉ một cái chớp mắt, Đinh Tiểu Tuyên sẽ biến mất.

"Tử Ngưng, đẩy cô ta ra!" Là tiếng của Lam Tiêu Tần.

"Ngươi chọn ai?" Đinh Tiểu Tuyên nhìn mình: "Muốn ta rời khỏi ngươi sao?"

Tầm mắt vẫn luôn nhìn Đinh Tiểu Tuyên chuyên chú, không cảm giác, chỉ biết một câu đó đã khiến cơn sợ hãi càn quét toàn thân.

"Ta không muốn ngươi rời khỏi ta, đừng rời khỏi ta."

"Tử Ngưng!"

"Xin lỗi, thật xin lỗi anh, Tiêu Tần. Em không thể không có cô ấy."

Đinh Tiểu Tuyên trước mắt cười nhẹ, đi đên bên cạnh, nâng tay lên, tầm mắt nhất thời bị che lại, cái gì cũng thấy không rõ. Chỉ cảm giác thấy trong tay mình như đang cầm vật thể lạnh lẽo cứng ngắc nào đó, cùng với giọng nói của Đinh Tiểu Tuyên vang bên tai: "Nổ súng."

Lắc đầu, liều mạng lắc đầu, liều mạng khóc kêu, liều mạng muốn thả tay ra, lại bất lực tùy ý Đinh Tiểu Tuyên sắp xếp, ngay cả nói cũng nói không được.

"Đoàng."

Một tiếng này, khiến tất cả mọi thứ đều trầm lặng xuóng, cảm giác hạ xuống làm Lam Tử Ngưng bừng tỉnh.

Mở mắt ra, bản thân đang ngồi trong cabin trực thăng.

"Thực xin lỗi, Ngưng tỷ, vừa rồi đụng con chim nhỏ, hoàn hảo tốc độ hạ cánh không nhanh lắm."

Giấc mộng đó cứ quấn lấy nàng không dứt, mỗi một lần đều là khóc tỉnh. Lam Tử Ngưng đưa tay quẹt qua mặt, đúng là đầy nước mắt, mà trái tim, đau đớn giống như bị cắt thành hai nửa vậy.

Dẫu là mộng, hay là hiện thực, đều bị hãm sâu trong thế giới của Đinh Tiểu Tuyên hết thuốc chữa. Một đường đâm đầu vào, dù biết là góc chết vẫn cứ không buông. Coi như là trầm mặc gánh vác một phần tội lỗi của mình với Lam Tiêu Tần ki, chỉ cần Đinh Tiểu Tuyên không buông tay, thế nào cũng được.

Đêm nay Đinh Tiểu Tuyên không dùng thuốc, không biết cô ngủ có ngon không, không biết nửa đêm cô có khó chịu đến tỉnh lại giữa chưng không......

Hành trình vốn mất bốn ngày ba đêm, sau khi bàn bạc trung gian giữa Hạo lão và Hoàng Cần xong xuôi, nàng bỏ lại Vương Mộc Trà và Hoàng Cần suốt đêm đi về.

Hít sâu một hơi, nhìn chấm tròn nhấp nháy trên máy theo dõi, Lam Tử Ngưng siết chặt nó.

Nỗi háo hức về nhà căng tràn.

Mặc kệ hiện tại Đinh Tiểu Tuyên hờ hững với mình, mặc kệ cô cứ luôn miệng nói không thích, Lam Tử Ngưng vẫn tin tưởng, đó chỉ là Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cô biết mình không có cách nào quên đi cái chết của Lam Tiêu Tần, cho nên cô mới hết lần này đến lần khác đẩy mình ra, vì muốn mình không thẹn với lòng mà thôi.

Nếu không phải như vậy, nếu không phải, cũng không sao, chỉ cần cho nhau thêm chút thời gian, chuyện gì cũng sẽ qua đi. Tình cảm sâu đậm đến thế, vết rạn đó chẳng là gì cả.

Vỗ vỗ mặt mình, hít thở sâu, tự khích lệ như vậy luôn có ích trong việc dằn xuống tâm tình bất an của bản thân, tìm cho mình một khoảng thời gian thoải mái, bằng không thật là sẽ phát điên mất.

Trực thăng cuối cùng cũng chạm đất. Lam Tử Ngưng khẩn cấp đẩy cửa ra đi xuống dưới.

Cổng biệt thử mở toang trước mắt, không thấy A Bưu ở phòng khách, hơi thở nặng nề tràn nhập khắp không gian. Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, cửa phòng đóng, chấm tròn trong máy theo dõi vẫn gần đó.

Vực dậy tinh thần, Lam Tử Ngưng cẩn thận vặn nắm cửa, dùng bước chân nhẹ nhàng nhất có thể đi vào. Nàng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim mình bối rối nhảy lên từng nhịp.

Cửa phòng vừa hé mở, liền thấy A Bưu ngã trên sàn, nhất thời khiến Lam Tử Ngưng cứng đờ cả người, sững sờ tại chỗ.

Một ý tưởng kinh sợ chợt lóe trong đầu, có người xâm nhập biệt thự!

Đẩy mạnh cửa ra, tay run rẩy mở đèn lên, cái giường vốn nên có Đinh Tiểu Tuyên nằm ở trên chỉ còn lại đống chăn gối lộn xộn, cùng với Tiểu Bì đang co thân ngủ ở trên.

Nàng nhìn quanh toàn bộ phòng, đột nhiên cảm thấy không khí im lặng đến đáng sợ. Phải dùng hết khí lực toàn thân, nàng mới nhấc chân lên được, chậm rãi đi đến bên giường. Nhìn Tiểu Bì ai oán, sự thật đau lòng này đã đánh nát tất cả kiên cường của nàng, mệt mỏi tha hồ đánh úp tới, ngã thẳng xuống giường.

Tiểu Bì rúc sát vào người nàng, liếm mặt của nàng.

Ánh bạc chói mắt thoáng hiện, đột nhiên nghiêng mặt, trên chân sau của Tiểu Bì có đeo một chiếc lắc. Khóe miệng nàng khẽ cong, ôm Tiểu Bì vào trong lòng, mờ mịt cười. Hốc mắt bỗng nóng bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

"Cô ấy đúng là cái gì cũng không cần."

"Ngưng tỷ......" Một tiếng gọi này có vẻ chần chờ, hiển nhiên là đang chờ nàng ra quyết định.

Lam Tử Ngưng chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng mở miệng: "Truy, tìm, tìm trở về, tìm cho ra cô ấy!"

Tiếng bước chân dồn dập dần xa, Lam Tử Ngưng đột nhiên trợn mắt ngồi dậy rống to: "Quay lại!"

Tiểu Trương và Tiểu Hồ vội vàng trở lại.

Lam Tử Ngưng nhìn chiếc lắc trên chân Tiểu Bì, nước mắt khẽ rơi xuống: "Mang theo hòm thuốc."

-------

Tác giả có lời muốn nói: Lam hạ quyết tâm a, vứt bỏ lão ca chỉ cần mỹ nhân, sao có thể ngược được nữa chứ. Đinh chết một lần đã dọa nàng thảm, các ngươi đã đoán sai.

-------

Editor có lời muốn nói: tội Ngưng Ngưng~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net