Chương 90 - Địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trực thăng rời địa phận Thái Lan, bay vào vùng biển quốc tế, cũng đồng nghĩa với việc, thời khắc cuối cùng sẽ tiến đến.

Đinh Tiểu Tuyên nhìn Lam Tử Ngưng vẫn nắm tay mình, khẽ cười nói: "Ta có lời muốn nói."

Lam Tử Ngưng vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc, thấy vẻ lạnh nhạt sau khi trút bỏ gánh nặng trên mặt Đinh Tiểu Tuyên, cũng mơ hồ đoán được, lời nói tiếp theo có lẽ sẽ làm quan hệ vất vả lắm mới chữa lành của hai người tan vỡ một lần nữa. Áp chế khủng hoảng trong lòng, cố ý nâng cao giọng rồi nói: "Ngươi cười lên, như ánh mặt trời vậy!"

Đinh Tiểu Tuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hơi nhíu mi, nắm chặt tay Lam Tử Ngưng: "Lam Tử Ngưng."

Hành động thân mật vào lúc này càng khiến Lam Tử Ngưng cảm thấy hoảng hốt, bất giác rút tay lại, vuót nhẹ mái tóc ướt mồ hôi rũ bên vai, hơi cúi đầu dùng tóc chắn ánh mắt của mình.

"Ta không thể tin được, ta không thể tin được lúc này đây ngươi đang ngồi bên ta. Ngươi có biết không, ta thật vất vả lắm mới thấy được hy vọng, ta thật vất vả lắm mới dựng lên được giấc mộng này. Là ngươi nói, ngươi không đi, mới khiến ta dám làm như vậy, dùng hết toàn lực. Nay hai bàn tay trắng rồi, chỉ còn ngươi thôi."

Lam Tử Ngưng ngẩng đầu lên, nụ cười tái nhợt, sau đó đưa túi thuốc phiện kia tới tay Đinh Tiểu Tuyên.

"Ta hoàn toàn giao hết bản thân mình cho ngươi."

Đinh Tiểu Tuyên hơi đơ ra, sau đó cầm lấy cái túi siết chặt, thở một hơi dài, quay đầu đi không thèm nhắc lại.

Không khí trầm thấp quỷ dị quanh quẩn trong cabin. Hai tiếng trôi qua, không một ai mở miệng. Lam Tử Ngưng khẩn trương nhìn đồng hồ chằm chằm, hiện tại mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò.

Rốt cuộc, Đinh Tiểu Tuyên cũng lên tiếng: "Lam Tử Ngưng, ta không học được, ta không học được liều lĩnh như ngươi, ta không làm được. Tất cả mọi chuyện, ta đều cố gắng cân bằng, cân bằng ra một phương thức mà ta cho là đúng nhất."

Lam Tử Ngưng nhắm chặt mắt lại: "Ta muốn có nhà. Lúc trước ta không dám, hiện tại, có lẽ đến Anh quốc, ta có thể nói với ngươi, chúng ta về nhà." Nói xong, Lam Tử Ngưng lấy tay bịt tai lại.

Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi thở dài rồi nói: "Ta đã ném đi." Dùng sức gỡ hai tay đang bịt tai của Lam Tử Ngưng ra, tiếp tục nói: "Trong tai ta có máy theo dõi, ta đã ném đi, mới vừa nãy thôi."

Phương Ảnh rốt cuộc vẫn gắn máy theo dõi trên người Đinh Tiểu Tuyên. Đinh Tiểu Tuyên phát hiện, nhưng cô lại do dự. Không biết có nên mang máy theo dõi trở về tiểu đảo không, như vậy, Lam Tử Ngưng sẽ bị tìm ra. Cho nên cố ý để lộ cho Phương Ảnh biết tiếp theo Lam Tử Ngưng còn có thể có giao dịch, khiến Phương Ảnh an tâm một chút chớ nóng vội, thả dây câu dài bắt con cá lớn.

Nhưng như vậy, là lại cô phụ Lam Tử Ngưng một lần nữa. Đã có đấu tranh, chưa có tới thời điểm sau cùng, nội tâm Đinh Tiểu Tuyên vẫn bị dày vò, chưa đến phút chót, cô vẫn không thể hạ quyết tâm. Bây giờ, thuốc phiện đã tới tay, nhưng vẫn chưa có giao dịch với người mua. Nếu ngừng ngay lúc này, có phải mọi thứ còn có thể vẫn hồi không.

Đinh Tiểu Tuyên thu hết vào mắt mọi cảm xúc của Lam Tử Ngưng lúc này. Thà rằng Lam Tử Ngưng khổ sở, thà rằng nàng cảm thấy thất vọng, cũng không muốn nàng giống như bây giờ, kiềm nén nước mắt, nhịn xuống bi thương, thầm muốn làm một đào binh. Trốn tránh, không giải quyết được vấn đề. Giữa hai người, một binh một tặc, không đấu đến cuối cùng, thì sẽ không có một ngày an bình.

"Ta giúp cảnh sát tìm ra hang ổ của Hạo lão. Cảnh sát sở dĩ không có xuất hiện, là vì bọn họ còn muốn đợi tới khi ngươi tiếp xúc với người mua xong, mới bao vây bắt trọn chúng ta. Ngay vừa rồi, ta nghĩ rằng ngươi đã xảy ra chuyện. Ta thực sợ cảnh sát sẽ từ bỏ phần sau của kế hoạch, cứ thế mà ập đến. Ta rất sợ ngươi sẽ đấu súng với họ."

Lam Tử Ngưng rốt cuộc mở hai mắt, giờ phút này cũng đã đẫm nước. Đinh Tiểu Tuyên thẳng thắn, càng khiến nàng thêm vô thố: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn ta làm như thế nào?"

"Đừng xuất hiện. Hãy rời khỏi trước khi cảnh sát tập kích lên thuyền kia. Ta làm không được, lần trước ta đã để ngươi lưu thông số hàng kia ra thị trường. Lúc này đây, ta không cho phép!" Đinh Tiểu Tuyên nắm bả vai Lam Tử Ngưng, chỉ vào biển sâu vạn trượng bên dưới. "Để thuốc phiện lại, ném xuống đó. Ta đi theo ngươi!"

"Ta không thể thất tín! Tất cả vốn liếng của ta đều dồn hết vào đây, không ra tay, ta lấy cái gì chia cho huynh đệ." Lam Tử Ngưng lắc đầu, đẩy Đinh Tiểu Tuyên ra, đoạt túi thuốc phiện kia về rồi ôm chặt lấy. "Ta lấy cái gì trả cho Lam Tiêu Tần! Đây là tâm huyết suốt đời của hắn. Ta đã muốn hủy tâm huyết của hắn, ngươi còn muốn ta làm như thế nào?! Ngoài nó ra ta còn biết lấy cái gì đền cho hắn?! Ta lấy cái gì cứu vớt cảm tình của chúng ta?!"

"Ta xác định ta không muốn nhìn thấy ngươi lại bị cảnh sát bắt một lần nữa. Ta cũng xác định, chỉ cần ngươi bình an." Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, nói như vậy, mặc dù là thật lòng, cũng đã cũng đã không đủ nắm chắc đúng lý hợp tình. Sự nhượng bộ của Lam Tử Ngưng cứ như vậy bị mình cô phụ.

Lam Tử Ngưng vẫn còn chút tỉnh tảo, kiên quyết nói: "Không phải bây giừo!" Trong đôi mắt nàng, sương mù càng dày, rời mắt đi nhìn bầu trời rộng lớn: "Lần này thật sự bất đồng. Ta không phải vì bản thân, mà là cho chúng ta, vì chúng ta a."

"Ngưng tỷ, chuẩn bị hạ cánh."

Đinh Tiểu Tuyên cắn môi, khẩn cầu nhìn Lam Tử Ngưng: "Ta sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình."

Nước mắt của Lam Tử Ngưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà rơi xuống: "Vậy còn ta?"

Đinh Tiểu Tuyên rũ mi mắt, nặng nề ngã lưng vào ghế ngồi, mờ mịt cười: "Ha ha, chúng ta vĩnh viễn đối đầu nhau."

Lam Tử Ngưng nghe ra ý cười trong lời của Đinh Tiểu Tuyên, cũng cười tự giễu nói: "Cuối cùng, ngươi vẫn luôn thích tặng ta kinh hỉ ở phút chót." Cúi người, ôm túi thuốc phiến mang đầy hy vọng, Lam Tử Ngưng tựa hồ đã ra quyết định, lau đi nước mắt trên mặt, nghẹn ngào hỏi: "Ta dùng hết sức, vẫn không thể đổi được một lần thỏa hiệp của ngươi, vẫn không đổi được sự tha thứ của ngươi, đúng không?"

Đinh Tiểu Tuyên giật mình, cũng không có mở mắt ra: "Ta không làm được."

Trực thăng đang hạ cánh, Lam Tử Ngưng mở cửa hé ra, gió mạnh từ khe hở luồng vào.

Đinh Tiểu Tuyên đột nhiên mở mắt, hoảng sợ ôm chặt lưng Lam Tử Ngưng: "Ngươi làm gì đó?!"

Lam Tử Ngưng cười nghiêng đầu, bỗng hôn một cái lên mặt Đinh Tiểu Tuyên.

"Ngươi vẫn lo lắng cho ta. Mặc kệ như thế nào, ít nhất ngươi còn không nỡ nhìn thấy ta gặp chuyện không may."

Đinh Tiểu Tuyên ngã người ra phía sau, ôm chặt Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng cúi đầu, trong mắt hàm chứa lãnh ý nhàn nhạt, run rẩy nói: "Ngươi chịu đi theo ta, chỉ là vì một chút yên lòng?"

Tay Đinh Tiểu Tuyên vẫn ôm chặt, không dám có chút lơi lỏng. Giọng nói khàn khàn của Lam Tử Ngưng quanh quẩn bên tai, quả tim đập tình thịch bây giờ chỉ có nàng.

Lam Tử Ngưng nghẹn ngào quay đầu, cười thê lương.

"Ta biết ta sai rồi. Ta biết ta nói cái gì cũng vô dụng. Nhưng mà ta yêu ngươi a. Ngươi muốn ta dùng cái gì chứng minh, hôm nay tất cả những việc ta làm, đều là vì ngươi!"

Đinh Tiểu Tuyên liều mạng lắc đầu: "Nếu ngươi nhảy từ trên này xuống, ta thật sự sẽ quên ngươi, một mình sống tốt!"

Lam Tử Ngưng cười nhìn Đinh Tiểu Tuyên: "Có đôi khi ngươi thật sự rất tuyệt tình. Mắt đều khóc vì ngươi mà sắp mù. Dành hết tình yêu cho ngươi, cả trái tim cũng cho ngươi, cuối cùng, ngay cả nước mắt của ta ngươi cũng không thèm nhận."

Nước mắt Đinh Tiểu Tuyên từng giọt rơi xuống: "Ta là kẻ lừa đảo, từ đầu tới đuôi đều lừa gạt ngươi."

Lam Tử Ngưng đè nén cơn nức nở, nói: "Có lẽ đây là báo ứng của ta, ngươi là do ông trời phái xuống thu thập ta. Chỉ là không thể tưởng được, ta lại xui đến thế. Một viên đạn vô dụng, những lời nói dối tiếp nối có thể tra tấn ta đến xương cốt không còn."

"Đừng chết. Đừng chết." Đinh Tiểu Tuyên chỉ biết, muốn cho Lam Tử Ngưng sống sót.

"Ta không thể không có ngươi, không thể......" Lam Tử Ngưng biết, bản thân mình đang uy hiếp Đinh Tiểu Tuyên, dùng sinh mệnh của nàng đi uy hiếp cô, lợi dụng một chút quyến luyến còn sót lại của cô dành cho mình. Ngoài ra, căn bản không còn cách nào có thể giữ cô bên người.

Đinh Tiểu Tuyên mệt mỏi buông Lam Tử Ngưng ra: "Ta đi theo ngươi."

Lam Tử Ngưng đắm chìm trong thế giới của chính mình, ai oán, cảm động, đầu óc hơi hơi choáng váng, đề phòng nói: "Ta đã không thể đoán được lời của ngươi đâu là thật đâu là giả nữa rồi. Ta không tin."

Đinh Tiểu Tuyên run giọng nói: "Ta để ngươi xuống địa ngục, kẻ đáng chết như ta cũng nên nhảy xuống theo."

---

Trực thăng hạ cánh chuẩn xác trên boong chiếc thuyền nằm giữa biển.

Túi đồ vẫn được Lam Tử Ngưng ôm chặt. Mới xuống trực thăng, Hoàng Cần và Vương Mộc Trà đã tới đón, hiển nhiên là thấy ánh mắt ửng đỏ của hai người. Con ngươi thâm thúy của Hoàng Cần liếc qua: "Đấu tranh một hồi, quyết định rồi? Xác định cô sẽ không đổi ý?"

Đinh Tiểu Tuyên tức giận nói: "Người mua đâu?"

"Nóng vội thế?" Vương Mộc Trà híp mắt cười nói, rồi từ choàng vai Hoàng Cần, mang nàng trở về.

Lam Tử Ngưng nắm chặt Đinh Tiểu Tuyên, kéo cô đi theo Vương Mộc Trà. Đám người Minh Huy vừa đuổi tới cũng đi theo sau Lam Tử Ngưng.

Vào bên trong khoang thuyền, Lam Tử Ngưng giao túi đồ cho Minh Huy, đi qua một hành lang dài, đẩy ra một cánh cửa vừa lớn vừa nặng, đi vào sảnh bên trong. Đèn đuốc sáng trưng huy hoàng, tiếng người ồn ào, nơi này hình như đang mở tiệc rượu.

"Người mua ở đâu?" Đinh Tiểu Tuyên sợ mình lại hối hận một lần nữa, thầm muốn nhanh chóng để hàng lại, cầm tiền bỏ đi.

Bồi bàn đưa tới vài ly rượu, Vương Mộc Trà đưa cho từng người, ung dung cười nói: "Đinh cảnh quan hình như rất có thành kiến với tôi thì phải?"

Nếu Đinh Tiểu Tuyên nói thật, không chỉ là vì tạm thời dụ dỗ mình, vậy thì trước khi cảnh sát còn chưa có ập đến nơi này, thành sự xong phải lập tức rời khỏi nơi này! Lam Tử Ngưng buông ly rượu ra, rồi cầm lấy ly của Đinh Tiểu Tuyên, cười khẽ nói với Vương Mộc Trà: "Tôi cũng có thành kiến với chị. Nhanh lên, tôi không thể chờ thế giới của hai người."

Hoàng Cần cụng ly với Lam Tử Ngưng, nhấp một ngụm, nhíu mày thè lưỡi: "Rượu khó uống như vậy, sao lại có người thích chứ."

"Giống như ma túy vậy, biết rõ sẽ chết, vẫn có người rất thích." Vương Mộc Trà xoay người đối diện với Hoàng Cần.

Ma túy sẽ giết người, cho dù không phải trực tiếp ra tay giết, buôn lậu nó, cũng là đồng lõa. Đinh Tiểu Tuyên cười thê lương, cả người bất giác phát run lên.

Lam Tử Ngưng hít sâu một hơi, dằn xuống lửa giận trong lòng, quay đầu nói với Đinh Tiểu Tuyên,"Ngươi đang nghe chó sủa, không cần để ý."

Hoàng Cần quay đầu, đưa ly rượu tới trước mặt Đinh Tiểu Tuyên: "Cảnh quan tỷ tỷ, hợp tác vui vẻ."

Lam Tử Ngưng tức giận không thể dằn được nữa, vung tay hất bay ly rượu của Hoàng Cần. Rượu bên trong văng vào người quý bà Anh quốc. Mấy người ở đó đều dồn ánh mắt qua bên này.

Lam Tử Ngưng không thèm để ý, khẽ nhíu mày, lạnh lẽo nói: "Cô đang giỡn trò gì đó?"

Hoàng Cần vô tội nháy mắt: "Tử Ngưng tỷ, một cửa này nếu không qua được, Tiểu Tuyên tỷ sẽ áy náy cả đời, các ngươi hạnh phúc nổi sao?"

Lam Tử Ngưng cũng chấn động cả người, cúi đầu nhìn thoáng qua Đinh Tiểu Tuyên, người từ lúc xuống trực thăng tới giờ vẫn cứ như mất hồn mất vía, kiềm chế bối rối trong lòng, ra vẻ trấn định nói: "Cảm ơn, đó là chuyện của tôi."

"Ầy. Vậy, Tiểu Tuyên tỷ chờ một lát, tôi mượn Tử Ngưng tỷ khoảng năm phút nha." Hoàng Cần cũng không giận, thân mật ôm cánh tay Lam Tử Ngưng, kéo nàng đi ra ngoài.

Lam Tử Ngưng không rõ tình hình lắm, nhưng, chỉ liếc mắt một cái qua Đinh Tiểu Tuyên đang phát ngốc kia, ra hiệu cho thủ hạ ở phía sau cô chú ý hơn một chút, rồi mới đi theo Hoàng Cần. Hoàng Cần cũng không có đi xa, chẳng qua chỉ kéo Lam Tử Ngưng đến bên cửa sổ. Bên cạnh cửa sổ lớn sát đất là một người đàn ông lai, mắt xanh tóc nâu.

Hoàng Cần thả tay Lam Tử Ngưng, cười gật đầu với người đàn ông kia: "Daniel."

Người đàn ông chủ động vươn tay ra: "Lam tiểu thư, cửu ngưỡng đại danh."

Lam Tử Ngưng không dấu vết đánh giá người trước mắt, mỉm cười vươn tay ra nắm nhẹ: "Hân hạnh."

"Tôi là anh của Hoàng Cần." Daniel yêu tưng xoa đầu Hoàng Cần, ưu nhã nói: "Em gái tôi mang tới nhiều phiền phức cho cô rồi."

Lam Tử Ngưng cười khẽ gật đầu, cũng không muốn nói nhiều.

Trùng hợp bồi bàn lúc này lại bưng qua ba ly champagne, Hoàng Cần cười đưa cho Lam Tử Ngưng một ly, sau đó nghiêng đầu nói với nàng: "Trên chiếc thuyền này, có bao nhiêu cảnh sát, tôi nắm rất rõ. Chỉ là không xác định, Tiểu Tuyên tỷ, có phải hay không?"

Lam Tử Ngưng hơi giật mình, nghiêng người, bưng ly rượu để lại chỗ cũ, thỉnh thoảng liếc về phía Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên đứng ở xa xa, ánh mắt cũng liếc về phía Lam Tử Ngưng. Trong lúc vô tình, không cẩn thận đá bồi bàn đang thu dọn mảnh vụn thủy tinh, cô vội vàng thu hồi tầm mắt, hoảng hốt ngồi xổm xuống hỏi thăm bồi bàn: "Xin lỗi, tôi không chú ý."

Bồi bàn ngẩng đầu, nháy mắt đồng tử Đinh Tiểu Tuyên không kiềm chế được mà co rút lại.

Bồi bàn không phải ai khác, chính là Phương Ảnh. Phương Ảnh đã không còn mang vẻ vui cười thường ngày, giữa chân mày mang thần sắc ngưng trọng.

"Tôi còn tưởng cô sẽ không xuất hiện."

Sợ bị phát hiện khác thường, Đinh Tiểu Tuyên mấp máy môi cúi đầu, vừa trợ giúp thu dọn mảnh vỡ, vừa dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: "Vì sao...... Rõ ràng tôi......"

"Cảnh sát đã xin được sự trợ giúp của Interpol, tập trung vây chiếc thuyền này. Định chờ các người giao dịch xong, đánh bất ngờ Hạo lão. Cô xem như lập được công, trở về tôi có thể xin giảm hình phạt cho cô. Cảnh sát sẽ bảo vệ Lam Tử Ngưng, cô không cần băn khoăn. Đương nhiên, nếu nàng vẫn muốn đối đầu với cảnh sát, tôi đây cũng hết cách."

Đinh Tiểu Tuyên nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ. Chiếc thuyền đã bị cảnh sát khống chế? Lam Tử Ngưng làm sao đây?

Phương Ảnh nhìn ra Đinh Tiểu Tuyên đang thất thần, huých tay cô: "Cô đừng khiến tôi thất vọng." Bưng đống mảnh vỡ đứng dậy, cười gật đầu với Đinh Tiểu Tuyên rồi sau đó rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net