Chương 91 - Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đó là cảnh sát, rõ ràng là có quen Tiểu Tuyên tỷ. Kế hoạch của các nàng, chính là đoạt lại thuốc phiện trên tay cô. Hơn nữa còn muốn tóm luôn bọn này." Hoàng Cần thêm mắm thêm muối nói: "Một ngày bất trung trăm ngày không cần, Tử Ngưng tỷ, cô chỉ là người trong cuộc u mê, đến nỗi bị xoay vòng vòng. Tâm lực mệt mỏi, kết quả chỉ tổn thương chính mình."

Lời nói của Hoàng Cần khiến Lam Tử Ngưng chấn động. Không thể nào! Vừa rồi Đinh Tiểu Tuyên còn nói cô sợ mình bị bắt, cô còn nói cô đã muốn ném máy theo dõi đi rồi! Cả ngày nay, nơi nơi đều là bẫy, khắp nơi đều là thế. Lam Tử Ngưng cảm thấy sắp nổ tung. Đầu óc không cách nào hoạt động nổi.

Daniel cười nói: "Cho nên, bạn của em tôi sẽ không xuất hiện, hắn chờ cô ở Anh quốc." Sau đó xoay người đi tới thang máy.

Hoàng Cần nói tiếp: "Tử Ngưng tỷ, Interpol giúp cảnh sát trong nước khống chế chiếc thuyền này, hì hì. Vở kịch ngày hôm nay, chỉ là vì muốn giáo huấn đám cảnh sát tự cho là đúng kia một chút thôi." Hoàng Cần đi đến trước mặt Lam Tử Ngưng, phất tay. "Đi lên tầng cao nhất, nhìn xem Tiểu Tuyên tỷ muốn diễn vở gì."

Đinh Tiểu Tuyên cố gắng khiến bản thân trấn định hơn, tuy rằng, hiện tại đầu óc đang hỗn loạn vô cùng, rốt cuộc cảnh sát đến đây bao nhiêu người cũng không biết. Nhưng có một điều có thể xác định, không thể nói với Lam Tử Ngưng. Nếu không với tình thế hiện tại của nàng, nhất định sẽ sống mái một trận với cảnh sát. Đến lúc đó thương vong thế nào, không thể tưởng tượng được. Còn có thể làm sao đây? Đưa tay chịu trói? Ngoài Lam Tử Ngưng, cảnh sát muốn bắt còn muốn tên người mua nước ngoài kia, nếu phá hủy giao dịch, không bắt được người mua, Lam Tử Ngưng hẳn cũng không trốn thoát. Không phá hủy giao dịch, Lam Tử Ngưng bị bắt, nàng lại phải gánh thêm một tội danh. Nhưng, nếu là từ trong tay mình giao ra, vậy thì, Lam Tử Ngưng có thể giảm án được một ít.

Lam Tử Ngưng đắm chìm trong khiếp sợ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Đinh Tiểu Tuyên sống chết đòi đi theo là vì cái gì? Ngay từ đầu đã muốn phá hủy cuộc giao dịch này sao? Vậy một màn thẳng thắn trên trực thăng kia là gì? Lạt mềm buộc chặt? Bây giờ lại là gì nữa đây?! Mềm không được nên chuyển qua cứng rắn? Không đúng! Đây quả là mâu thuẫn!

Đó là cảnh sát, người tiếp xúc với Đinh Tiểu Tuyên là cảnh sát. Nếu Đinh Tiểu Tuyên biểu hiện kinh ngạc, hoặc là, Đinh Tiểu Tuyên biểu hiện kinh hoảng, vậy có nghĩa là cô cũng không biết chuyện. Hô hấp của Lam Tử Ngưng dồn dập, chậm rãi chuyển tầm mắt đến trên người Đinh Tiểu Tuyên. Làm ơn, hãy cho ta nhìn thấy vẻ bất an của ngươi. Làm ơn, hãy cho ta tin tất cả đều không phải cái bẫy ngươi tốn công dựng nên!

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Tử Ngưng cũng đang nhìn mình, nhấc khóe miệng cười với nàng.

Cười! Cô đang cười! Rốt cuộc có lời nào của Đinh Tiểu Tuyên là thật hay không!!!

Lúc này Lam Tử Ngưng dồn hết toàn bộ vốn liếng vào vụ này, không chỉ lấy ba ký hàng từ Hạo lão, trước khi rời Thái Lan, nàng còn sai Minh Huy lấy thêm từ chỗ Hạo lão tất cả thành phẩm, trên trực thăng còn có chừng trăm ký hàng, chuyện đó ngay cả Đinh Tiểu Tuyên cũng không biết. Bởi vì một lần này, nàng muốn gánh vác tương lai của tất cả huynh đệ trong Lam gia, bây giờ thật sự không thể thất bại! Giờ phút này Lam Tử Ngưng hoàn toàn không thể suy xét gì nữa, tâm tư loạn thành một đoàn. Tay siết chặt ly rượu, đáy mắt hiện ra từng mảnh từng mảnh tuyệt vọng, cuối cùng chuyển hóa thành hận ý sắc bén, xuyên thấu qua đôi mắt sáng trong của nàng. Bên miệng, lại đáp trả Đinh Tiểu Tuyên một nụ cười đầy thâm ý. Lam Tử Ngưng không thể bình tĩnh, khuôn mặt đỏ lên, sau đó nghiêm túc nói với Hoàng Cần: "Bây giờ. Lập tức!"

Hoàng Cần cười nâng chén với Đinh Tiểu Tuyên, trấn an Lam Tử Ngưng nói: "Đừng có gấp, cô đừng biểu hiện rõ ràng quá."

Ánh mắt Lam Tử Ngưng như chỉ nhìn mình Đinh Tiểu Tuyên, kỳ thật không phải, khóe mắt đã thoáng nhìn qua Vương Mộc Trà, giao cho Minh Huy một cái túi to giống như đúc. Lam Tử Ngưng cứng ngắc nở nụ cười với Đinh Tiểu Tuyên, run rẩy đưa tay chỉ chỉ Minh Huy phía sau Đinh Tiểu Tuyên.

Thần sắc Đinh Tiểu Tuyên ngưng trọng, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Tử Ngưng, khẽ cất giọng khàn khàn: "Là ta, lại một lần nữa đẩy ngươi về phía vực sâu vạn trượng."

Lam Tử Ngưng hất cằm với Minh Huy, Minh Huy trao cái túi mà Vương Mộc Trà đưa hắn cho Đinh Tiểu Tuyên.

Đinh Tiểu Tuyên cúi đầu, nhìn túi kia, hít một hơi sâu, giọng nói có phần nặng nề lên tiếng: "Đi đâu?"

Vương Mộc Trà híp hai mắt, khóe miệng nhanh chóng vẽ lên một tia cười nhẹ, giây lát lại biến mất không thấy bóng dáng, nâng tay lên, chỉ chỉ chỗ thang máy: "Tầng cao nhất."

Lam Tử Ngưng không thể nào bình tĩnh được. Đinh Tiểu Tuyên muốn làm gì?! Biết rõ có cảnh sát, nếu là vì bắt mình, túi kia không phải nên nằm trong tay mình sao? Hoặc là, cô lại ngu xuẩn đến vì muốn bắt người mua kia, vì ngăn cản đống hàng đó tràn ra thì trường, nên bán cả hai người. Đây là lựa chọn của cô, vì tín ngưỡng vì nguyên tắc có thể cái gì cũng không muốn! Tình yêu trong mắt chính là không đáng một đồng như thế!

---

Ra thang máy, đây là tầng cao nhất của du thuyền. Gió đêm xào xạc, cuốn đi tất cả ấm áp, chỉ chỉ còn lại một khoảng không lạnh giá.

Ở đây chỉ có một cái bàn dài. Trên bàn bày sẵn toàn là món ngon rượu thơm. Ngay khi Đinh Tiểu Tuyên lên tầng cao nhất, Lam Tử Ngưng và Hoàng Cần, cùng với tên con lai Daniel đã ngồi đó trước. Vương Mộc Trà kéo Đinh Tiểu Tuyên đi tới, bồi bàn đi tới kéo ghế cho các nàng.

Daniel gõ bàn, bồi bàn thắp nến lên, từng đợt hương thơm làm say lòng người nhất thời tràn ngập quanh bàn.

Khẩn cấp muốn biết chân tướng, Lam Tử Ngưng không kiên nhẫn nói: "Daniel tiên sinh, giao dịch gọn gàng dứt khoát đi."

Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt một chút, như là có chút hoảng hốt đối với thái độ bình tĩnh như vậy.

Daniel làm như không nghe thấy, vỗ vỗ tay, một đám bồi bàn từ ngoài cửa bước vào. Trên tay mỗi người đều bưng khay, đi đến bàn dài, đưa lên là món gan ngỗng.

Hoàng Cần tiến đến gần bên tai Lam Tử Ngưng nói nhỏ: "Sáu tên bồi bàn đều là cảnh sát, đại khái còn năm phút đồng hồ, trò hay sắp trình diễn." Hoàng Cần nâng ly nước trái cây với Đinh Tiểu Tuyên cười nói: "Tiểu Tuyên tỷ, có thể dạy tôi một chút, làm thế nào để được như cô, khiến Tử Ngưng tỷ tha thứ cho cô hết lần này tới lần khác, còn một lòng một dạ với cô đến vậy?"

Đinh Tiểu Tuyên rõ ràng ngửi được địch ý và sự châm chọc trong lời nói của Hoàng Cần, cười nhạt, ánh mắt chỉ nhìn Lam Tử Ngưng. Dưới ánh nến mờ ảo, ngắm Lam Tử Ngưng phong tình vạn chủng không sót một chút gì, Đinh Tiểu Tuyên nhìn đến có chút say mê.

Nụ cười của Lam Tử Ngưng ôn nhã lại hòa lẫn vẻ xa cách lạnh lùng: "Cái mạng này của tôi gần như là nằm trong tay cô ấy. Chỉ cần cô ấy muốn, tôi sẽ cam tâm tình nguyện dâng bằng hai tay."

Daniel quan sát một lượt, dường như ý thức của vài cảnh sát đã bắt đầu có chút mơ hồ, ngoài nữ cảnh sát mà Hoàng Cần chỉ định ra, hắn cười đứng lên, đi đến cái bàn phía sau bàn dài, lấy ra một cái thùng, hai tay chống lên cạnh bàn: "Các quý cô, trò chơi bắt đầu."

Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu nhìn Phương Ảnh, đột nhiên cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng.

Lam Tử Ngưng phát hiện tình huống Đinh Tiểu Tuyên có chút không ổn, nhíu mày định mở miệng, bị Hoàng Cần ấn xuống.

Vương Mộc Trà cười khẽ lắc chén rượu, nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Đinh Tiểu Tuyên, cầm túi của cô, đứng lên."

Đinh Tiểu Tuyên dùng sức lắc đầu, trong tiềm thức có chút kháng cự nhưng vẫn không thể chống lại chỉ lệnh vừa được đưa ra, cúi người cầm cái tui để bên chân lên, đẩy ghế dựa ra, lảo đảo đứng dậy.

Thuốc mê! Lam Tử Ngưng tỉnh ngộ quay đầu trừng Hoàng Cần. Hoàng Cần vẫn bình tĩnh tự nhiên vỗ vỗ tay Lam Tử Ngưng cười nói: "Đáng lý ra cô ấy sẽ không sao, ai biểu cô không cho cổ uống rượu, đó là giải dược. Đáng tiếc, không thể nhìn ra rốt cuộc Tiểu Tuyên tỷ muốn làm gì. Nhưng mà, cô có thể nhìn cảnh sát phía sau, buồn cười dễ sợ."

Lam Tử Ngưng quay đầu lại, mấy bồi bàn kia cũng đang loạng choạng. Chỉ có nữ cảnh sát từng tiếp xúc với Đinh Tiểu Tuyên là vẫn tỉnh táo, chẳng qua sắc mặt của nàng ta có vẻ khá nôn nóng. Lực chú ý của nàng ta chuyển qua chuyển lại giữa mấy đồng sự và Đinh Tiểu Tuyên.

"Đinh Tiểu Tuyên, đi qua đi." Vương Mộc Trà còn đang ra lệnh không tha. "Giao thuốc phiện của cô, cho hắn."

Đinh Tiểu Tuyên cố gắng muốn bản thân tỉnh táo lại mà vẫn không cách nào làm được, từng bước một đi về phía trước. Nhưng khi nghe thấy hai chữ thuốc phiện, bỗng giật mình một cái. Ý thức rõ ràng hơn vài phần, đột nhiên dừng bước nhìn qua Lam Tử Ngưng. Sắc mặt Lam Tử Ngưng xanh mét, dường như cũng không muốn nhìn mình.

Vương Mộc Trà trực tiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nắm tay cô đem gói to đưa tới trước mặt Daniel, sau đó đẩy cánh tay Đinh Tiểu Tuyên, ghé vào bên tai cô nói: "Dùng túi của cô trao đổi với hắn."

Phương Ảnh phát hiện tình thế không ổn, tựa hồ có chút nghịch chuyển. Người mua đã biết hành động của cảnh sát nên có phòng bị, nếu giao dịch thành công vậy thì một số lượng lớn thuốc phiện sẽ chạy vào thị trường. Khẩn trương nhìn Đinh Tiểu Tuyên, tay đã len lén đặt lên khẩu súng bên hông.

Đinh Tiểu Tuyên mờ mịt gật gật đầu, sau đó đẩy túi to ra phía trước.

Phương Ảnh đột nhiên giơ súng lên đến nhắm ngay Daniel, hô to với Đinh Tiểu Tuyên: "Đinh Tiểu Tuyên, ném xuống! Ném túi thuốc phiện đó xuống biển ngay!"

Đinh Tiểu Tuyên đang đẩy túi đồ thì bỗng chững lại, đầu óc choáng váng, hình ảnh trước mắt cứ xoay mòng mòng. Cố gắng chớp mắt, trước mặt là nụ cười vặn vẹo của một người đàn ông, bên tai là tiếng vang khiến người ta đau muốn nứt đầu ra.

Thuốc phiện. Ném xuống. Trong tiềm thức, Đinh Tiểu Tuyên cố gắng nắm lấy những từ mấu chốt, tay cầm túi bắt đầu lui về.

Lam Tử Ngưng chợt đẩy ghế dựa ra, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Ảnh, sau đó đi đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, khẽ vuốt bàn tay Đinh Tiểu Tuyên, kề sát bên tai cô thấp giọng nói: "Ngươi còn muốn đi theo ta sao?" Lam Tử Ngưng không nhanh không chậm buông lỏng tay ra, lui ra sau một bước, ôn nhu dỗ dành: "Giao túi cho hắn, cầm tiền, chúng ta đi ngay lập tức."

Hỗn loạn, Đinh Tiểu Tuyên do dự đứng tại chỗ.

Ngoài cửa đột nhiên vọt vào một nhóm người, Phương Ảnh quay người lại, đó là Interpol liên hệ cùng cảnh sát. Ngay khi nàng nghĩ rằng sự tình lại xuất hiện chuyển biến, một đám gọi là Interpol kia bỗng nhiên ập tới khống chế mấy đồng nghiệp của nàng. Bị tính kế! Phương Ảnh hít một hơi lạnh, họng súng vẫn nhắm ngay Daniel, hô to với Đinh Tiểu Tuyên: "Đinh Tiểu Tuyên! Mau ném thuốc phiện đi!"

Lam Tử Ngưng siết chặt tay, cùng đợi Đinh Tiểu Tuyên đưa ra quyết định của cô.

Hoàng Cần bưng ly rượu mang theo ý cười đầy mặt đi đến bên cạnh Lam Tử Ngưng, đưa cho nàng: "Để Tiểu Tuyên tỷ tỉnh táo ra quyết định chứ?"

Tất cả đều bình tĩnh như thường, cũng không có ai ngăn lại mình, tay cầm súng của Phương Ảnh bất giác trở nên run rẩy. Đám người này rốt cuộc là làm gì?! Phương Ảnh chỉ biết là cố gắng một lần cuối khiến Đinh Tiểu Tuyên ném túi thuốc phiện xuống: "Đinh Tiểu Tuyên!"

Lam Tử Ngưng không có nhận, nhưng Hoàng Cần trực tiếp kéo tay nàng, nhét chén rượu vào trong tay Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng cũng không phản kháng, sắc mặt trắng bệch nhắm hai mắt lại. Hoàng Cần cầm lấy tay Lam Tử Ngưng hắt ly rượu về phía Đinh Tiểu Tuyên.

Phương Ảnh vừa lui về góc tường, vừa chuyển họng súng, nhắm ngay Lam Tử Ngưng: "Đinh Tiểu Tuyên! Không ném thì tôi sẽ giết Lam Tử Ngưng đó!"

Tinh thần Đinh Tiểu Tuyên đang chậm rãi khôi phục tỉnh táo.

Lam Tử Ngưng chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình đang giật tưng tưng, hung hăng siết chặt tay, xương ngón tay đều bắt đầu trắng bóc, mở hai mắt, bên trong đã đỏ bừng: "Bắt cô ta câm miệng!"

Hoàng Cần vung tay lên, đám cảnh sát bị thuốc mê khống chế đều bị bắn vào chân, đau đớn ngã khuỵu xuống sàn. Hoàng Cần cười nói với Phương Ảnh: "Một khẩu súng của cô đấu với năm khẩu. Còn có, dưới lầu có mấy người của cô? Tự nhẩm lại một chút đi." Sau đó, trên đầu năm tên cảnh sát kia đều có thêm một khẩu súng đang chỉa vào huyệt thái dương.

Phương Ảnh lăng lăng đứng ở đó, súng trong tay bị Daniel chậm rãi tịch thu.

Đinh Tiểu Tuyên bình tĩnh nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, đầu vẫn còn mê muội. Hoàng Cần đang chủ đạo cục diện hiện tại, giờ phải làm sao mới được đây? Đinh Tiểu Tuyên luống cuống ngẩng đầu, nhìn Lam Tử Ngưng giờ phút này mặt xám như tro tàn.

Tất cả có phải do Đinh Tiểu Tuyên thiết kế hay không đã không còn quan trong, hiện tại, Lam Tử Ngưng thầm muốn một đáp án, một đáp án cuối cùng. Trên trực thăng, là mạng của mình bức Đinh Tiểu Tuyên lựa chọn, như vậy là không công bằng với cô. Bây giờ, lại cho cô chọn một lần nữa.

Ánh mắt Lam Tử Ngưng âm lãnh như băng nhìn thẳng Đinh Tiểu Tuyên, lạnh lùng nói: "Thả đám cảnh sát đó ra." Lam Tử Ngưng xoay người sang chỗ khác, không dám đối mặt với sự lựa chọn của một Đinh Tiểu Tuyên đang tỉnh táo, cố gắng khiến giọng của mình không có chút khác thường nào, khẽ cười nói: "Một cơ hội cuối cùng, ta cho ngươi chọn. Lúc này đây, ta không bức ngươi, không ai bức ngươi, ta cam đoan với ngươi, sẽ không làm khó đám cảnh sát đó."

Đinh Tiểu Tuyên kịch liệt rung lên một cái, cả người bị đông cứng ngắc, đột nhiên cảm thấy bối rồi cùng sợ hãi. Giống như là đặt mình tại vách núi, tiến tới một bước là vực sâu không thấy đáy, rơi xuống, tình yêu tan biến không còn. Lui ra sau một bước lại là luyện ngục tra tấn vô tận, hối hận cùng áy náy sẽ khắc sâu trên người, để lại dấu vết cả đời cũng không xóa sạch.

Lam Tử Ngưng khoanh hai tay trước ngực, năm ngón tay nàng bấu chặt cánh tay, móng tay găm sâu vào làn da, dùng nỗi đau đó để bản thân được tỉnh táo, để bản thân sẽ không làm ra bất kỳ hành động gì ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Đinh Tiểu Tuyên.

"Cuối cùng, đi hay ở, ngươi hãy nói cho ta biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net