Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp Thanh Vũ! Ngươi đứng lại! Thắng bại chưa phân, ngươi không được đi!"

"Thua chính là thua, thế nào, không thừa nhận sao?"

Nữ tử trước mặt xoay người, mày liễu hẹp dài, hàng mi cong vút, con ngươi thâm thúy trong trẻo, mũi thẳng môi cong, chiếc cằm tinh xảo như tạo từ bạch ngọc, cùng với biểu tình trên mặt vĩnh viễn không thay đổi, tất cả đều làm Diệp Sóc Nguyệt phẫn hận không thôi. Nàng nắm chặt kiếm trong tay: "Rõ ràng chúng ta còn chưa đánh xong!"

Diệp Thanh Vũ cười khẽ, chậm rãi tiến lên, tà váy bằng lụa màu tím theo động tác của nàng nhẹ nhàng phất lên. Nâng ngón tay ấm áp lên, đặt trên cổ Diệp Sóc Nguyệt, vuốt nhẹ lên mạch máu trên cần cổ của nàng.

"Chẳng lẽ phải đợi đến khi bị thương chảy máu, ngươi mới bằng lòng thừa nhận rằng ngươi kĩ không bằng nhân sao?"

Nhiệt độ trên đầu ngón tay truyền tới, có chút đau đớn. Diệp Sóc Nguyệt lui ra sau mấy bước, trên khuôn mặt còn non nớt khẽ chau mày, hừ lạnh một tiếng, cắn môi không nói.

"Sóc Nguyệt, Thanh Vũ, hai nha đầu các con lại tranh hơn thua sao!"

Diệp Hướng Khôn bình tĩnh đi tới, nhìn hai nữ nhi vừa khiến hắn đau đầu lại làm hắn đau lòng kia.

"Tỷ muội các con là muốn đấu đến khi nào mới coi như có kết quả đây?"

"Cha, lời này về sau không cần nói nữa, nàng không coi con là muội muội, con cũng không thèm xem nàng là tỷ tỷ!"

Diệp Sóc Nguyệt thu kiếm, nếu nói khi còn nhỏ ngây thơ không biết, nàng không hiểu được nhân tình ấm lạnh, đến bây giờ, cũng nên hiểu được rồi, nàng không đọc được suy nghĩ của người kia, nhưng lại biết rõ mồn một rằng, nàng ấy chán ghét mình.

"Thanh Vũ, không phải con lại mắng Sóc Nguyệt chứ? Nương của các con sớm qua đời, cha tân tân khổ khổ mới nuôi hai đứa lớn lên, Sóc Nguyệt đối với con như thế nào, ngươi còn không nhận ra sao? Cha cung đã từng này tuổi , không hy vọng xa vời các con thân mật khăng khít, nhưng cũng không cần cả ngày lục đục với nhau! Thật muốn nháo ngày tỷ muội trở mặt luôn sao?"

Diệp Thanh Vũ lãnh đạm nhìn phụ thân. "Cái gì con cũng chưa nói, là có người ghi hận trong lòng, muốn cùng con tranh đấu phân cao thấp, chẳng qua là tỷ thí, cha làm gì khẩn trương như vậy."

"Là ta tranh cường háo thắng." Diệp Sóc Nguyệt nhìn thấy mái đầu hoa râm của Diệp Hướng Khôn, cũng mềm lòng xuống. "Là Sóc Nguyệt sai rồi, con chỉ là không phục."

"A, đường đường Diệp nhị tiểu thư, cũng biết xin lỗi sao?"

Diệp Sóc Nguyệt trừng nàng: "Diệp Thanh Vũ, ta chỉ là không muốn cha sinh khí tổn hại thân thể, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Muốn thắng ta, còn phải luyện thêm cả trăm lần những chiêu kiếm pháp mà Mộ Dung thúc thúc dạy ngươi , nóng nảy bộp chộp, có thể luyện được cái gì?"

"Diệp Thanh Vũ!"

"Được rồi được rồi, hai đứa đừng cãi nữa !" Diệp Hướng Khôn bất đắc dĩ lắc đầu. "Có thể hòa hòa nhã với người khác, sao mà ở trước mặt người trong nhà lại không thể nhẫn một chút? Cha thấy hai đứa các con ở trong tiêu cục cũng chỉ biết gây chuyện thị phi, từ nay về sau phải theo Hoàng tiêu đầu cùng áp tiêu đi!"

Diệp Thanh Vũ liếc mắt nhìn Diệp Sóc Nguyệt, cầm kiếm nghênh ngang mà đi. Diệp Hướng Khôn thở dài, vỗ vỗ bả vai tiểu nữ nhi : "Sóc Nguyệt a, tỷ tỷ của con từ nhỏ tính tình lạnh lùng, cha biết nàng có khúc mắt với con, nhưng, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của con, có một số việc, đừng để ở trong lòng. Thanh Vũ là người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, cũng không phải cố ý tổn thương tình cảm tỷ muội, các con cứ đấu đến đấu đi như vậy, sao cha có thể an tâm đây?"

Diệp Sóc Nguyệt gục đầu xuống.

"Chỉ là con không hiểu, sao nàng lại đối xử với con như vậy."

Nàng còn nhớ rõ khi còn nhỏ, Diệp Thanh Vũ đã quát lên với nàng một câu như thể này: Ai là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không được gọi ta như vậy!

Diệp Thanh Vũ đứng ở nơi mà nàng vĩnh viễn đều không theo kịp, nàng ấy vẫn duy trì một khoảng cách vô hình vói mình, còn tâm, lại thật sự cách rất xa, vô luận nàng cố gắng thế nào, cũng không thể gần người nọ hơn một phần.

Nàng từ rất lâu đã biết người nọ không thích mình, không chỉ có không thích, thậm chí là phi thường chán ghét. Nhưng nàng vẫn không vì trở ngại này mà từ bỏ, ngược lại còn càng ngày càng muốn thân cận nàng ấy, đó là tỷ tỷ duy nhất của nàng. Tuy rằng Diệp Thanh Vũ chưa bao giờ lên tiếng chấp nhận, ít nhất, ở trong lòng Diệp Sóc Nguyệt cũng đã nhận nàng làm tỷ tỷ. Diệp Thanh Vũ không thích nói nhiều, Diệp Thanh Vũ không thích ăn đồ ngọt, Diệp Thanh Vũ thích đi theo phụ thân học kiếm pháp, Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ.......

Tiêu cục to như vậy, trong lòng tiểu Diệp Sóc Nguyệt lại chỉ chứa duy nhất một người, hơn nữa còn là dùng cả toàn bộ trái tim đi chứa. Nàng có thể nhớ rõ Thanh Vũ thích cái gì chán ghét cái gì, thường xuyên xuất hiện ở nơi nào, khi nào trở về, nhưng cũng không thể làm nàng ấy đẻ ý mình thêm một chút nào. Diệp Thanh Vũ giống như tên của nàng vậy, lạnh lùng lại hờ hững, chẳng qua, loại hờ hững này chỉ nhằm vào duy nhất một mình mình . Cố ý xem nhẹ, cố ý vắng vẻ, cố ý châm chọc. Diệp Sóc Nguyệt không hiểu, rõ ràng nàng đã cố gắng lấy lòng tỷ tỷ như vậy, tại sao nàng ấy vẫn luôn chán ghét mình.

Thanh Vũ lớn hơn Sóc Nguyệt năm tuổi, cho nên lúc Sóc Nguyệt còn mặc áo choàng hồng nhạt cầm mứt quả hưng trí bừng bừng cùng mấy thúc thúc xem múa bóng(*) trên phố, Thanh Vũ đã cầm mộc kiếm cha đưa, bắt đầu từng chiêu từng chiêu một nghiêm túc tập võ. Mãi đến khi có một đoạn thời gian Diệp Sóc Nguyệt sốt ruột vì không tìm thấy thân ảnh Diệp Thanh Vũ trong tiêu cục, mới từ trong miệng cha biết được Thanh Vũ đang ở Bắc Sơn luyện kiếm một mình.

(*) : 皮影 – 'bì ảnh' trong 'bì ảnh kịch' – kịch đèn chiếu

Vì thế nàng cũng vô cùng cao hứng chạy đến Bắc Sơn tìm Thanh Vũ, Thanh Vũ không để ý tới, liền ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá một bên nhìn nàng ấy luyện kiếm, chờ nàng ấy luyện đến khi mặt trời xuống núi rồi lại đi theo Thanh Vũ trở lại tiêu cục.

Thời gian chờ đợi luôn dài đằng đẳng, nhưng Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy thời gian đó là dùng để chờ Thanh Vũ, thì nàng có thể chịu được. Chờ nhàm chán , nàng liền chạy theo đuổi bắt bướm ngay tại trong rừng, tiếng cười như chuông bạc xuyên qua rừng cây truyền tới tai Diệp Thanh Vũ, luôn làm nàng khó chịu nhíu mày.

Có một lần Sóc Nguyệt chơi trong rừng đến quên thời gian, Thanh Vũ luyện kiếm xong tự đi về rồi, để nàng ở lại Bắc Sơn một mình. Diệp Sóc Nguyệt trở về phát hiện không thấy tỷ tỷ, vội vã chạy đi tìm, nhưng khi sương mù bắt đầu nổi lên thì bị lạc đường, mãi đến khi sương mù tản đi, trăng đã treo cao trên bầu trời cũng không tìm được đường về.

Trong núi thỉnh thoảng truyền đến tiếng dã thú thê lương tru lên. Diệp Sóc Nguyệt lẻ loi đứng trong rừng lạnh run, nước mắt bất lực lộp bộp rơi xuống, cha nói dã thú trong núi sẽ ăn thịt người , nếu như nàng bị ăn, có phải sau này sẽ không được nhìn Thanh Vũ luyện kiếm nữa không?

Đừng sợ đừng sợ, cha còn nói, chỉ cần người có gan lớn, dã thú cũng không dám đến gần đâu. Nàng tự an ủi mình, ổn định tâm thần nghĩ dùng biện pháp gì để dời đi lực chú ý của mình. Chờ người của tiêu cục đến tìm.

Lúc Diệp Thanh Vũ xuyên qua rừng cây tìm thấy Diệp Sóc Nguyệt, nhìn thấy cảnh tượng nàng đứng đó được ánh trăng bao phủ, khuôn mặt phủ một tầng sáng bạc cực kỳ nhu hòa, thân mình nhỏ bé của nàng dưới ánh sáng thực mềm mại thướt tha, ngón tay cong lên, góc váy tung bay như là vũ y chân chính.

Nghe tiếng sàn sạc, Diệp Sóc Nguyệt lập tức ngừng lại, mở to hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng vang, môi run run hỏi : "Ai?"

"Sóc Nguyệt." Diệp Thanh Vũ đi ra từ chỗ tối, con ngươi sáng ngời lẳng lặng nhìn nàng, đó là lần đầu tiên từ lúc Diệp Sóc Nguyệt có thể ghi nhớ cho tới nay, Diệp Thanh Vũ kêu tên của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net