Chương 11 - Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã về rồi?"

Nữ tử bưng chén trà xanh ngồi bên cửa sổ, môi đỏ mọng ướt át hàm chứa ý cười thản nhiên. Nàng đã tháo trâm cài tóc ra, mái tóc dài như thác xõa tự do trên vai, làm nổi bật thêm dáng người thướt tha của nàng.

"Ta chờ lâu rồi, ngươi lại tới chậm."

Đường Vũ Tuyền cởi mặt nạ, cung kính đứng bên người nàng.

"Hôm nay khi tìm ngươi trên chợ, có người đi theo, cho nên mới chậm trễ."

"Theo dõi? Ai?"

"Là một nha đầu mười sau mười bảy tuổi, trên tay còn cầm kiếm. Có thể là người của Khôi Nham thành không?"

"Tư Đồ An Nam muốn dẫn chúng ta tới đó, còn cần phái người theo dõi sao? Hắn biết ta nhất định sẽ đi." Tần Mặc Phi buông chén trà, lông mi khẽ rung động, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng ánh mắt Đường Vũ Tuyền: "Ngươi đã giết nàng?"

Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Có người."

"Có người theo dõi, chẳng cần biết từ đâu tới, đều phải diệt trừ. Dọc đường đi ta đã không thoải mái rồi, những người này còn muốn đi lên chịu chết —-"

Nàng cùng Đường Vũ Tuyền vì sao phải rời Hồng Hoa Cung, chính là nhờ Tư Đồ An Nam ban tặng. Hôm đó tại Đệ Lục cung, sau khi Đường Vũ Tuyền và hắn tỷ thí xong, tên tặc nhân kia cư nhiên thừa dịp bản thân không để ý mà trộm mất Hồng Liên Lệnh nàng luôn mang theo bên người.

Ngọc khuyết là vật đại diện của Hồng Hoa Cung, mỗi chủ nhân của các cung đều có một khối, thứ nhất là để chưởng quản binh lực trong Hồng Hoa Cung ; thứ hai nếu ở bên ngoài gặp tình huống nguy hiểm, chỉ cần đưa lệnh bài ra, sẽ có hồng y thủ vệ tương trợ. Nhưng hôm nay cư nhiên lại để rơi vào tay ngoại nhân, nếu để sư tôn biết, không phải còn chuyện nhỏ nữa.

Phiền toái không chỉ có như thế, không chỉ có đánh mất lệnh bài, ngay cả Vu Mục Thiền cũng mất tích theo. Nếu không phải Đằng Như Yên đến Đệ Cửu cung phát hiện Vu Mục Thiền làm Đông Ngọc giả trang nàng đang hôn mê nằm trên tháp(giường nhỏ), chắc là phải kéo dài một khoản thời gian sau mới phát hiện. Theo như lời của Đông Ngọc, sau khi đoàn người Tư Đồ An Nam đi rồi, Vu Mục Thiền mới vụng trộm chuồn ra.

Tư Đồ An Nam trộm Hồng Liên Lệnh đi, lưu lại một phong thư ở Đệ Cửu cung báo cho Tần Mặc Phi biết, nếu muốn lấy lại đồ của mình, đến Lân Châu tìm hắn. Tần Mặc Phi luôn là người có thù tất báo, chẳng qua chỉ ở Hồng Hoa Cung mấy ngày, lăn lộn quen mặt, đã dám làm càn như vậy. Còn chưa có kẻ nào dám giương oai trên lãnh địa của nàng đâu, Tư Đồ An Nam, nàng nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Đại cung chủ Nhan Sở Ca tùy sư tôn Lãnh Hinh Đông ra ngoài một thời gian, Hồng Hoa Cung liền do Nhị cung chủ Trì Mộ cai quản. Trên thư có viết, bọn Tư Đồ An Nam ra khỏi Hồng Hoa Cung, hội một đường bắc thượng đến Lân Châu. Rốt cuộc Vu Mục Thiền có đồng hành cùng bọn họ hay không còn chưa thể xác định. Đằng Như Yên đã dùng Hồng Liên Lệnh hạ mật lệnh đến các cửa hàng tơ lụa hồng ngọc trong thành, phái thám tử bắt đầu tìm kiếm Vu Mục Thiền, vừa có tin tức, phải lập tức bẩm báo lại. Trước mắt, nàng phải mau chóng tìm được Tư Đồ An Nam, lấy lại Hồng Liên Lệnh.

Ngón tay khẽ vòng vòng trên bàn, Tần Mặc Phi cười lạnh, a, thật sự là không biết điều, dẫn chính mình đi ra, đã nghĩ đến đại giới phải trả sau đó chưa?

"Mặc Phi."

"Sao vậy?"

"Ngươi có tâm sự."

"Ta chỉ trách nha đầu ngốc Mục Thiền kia, biết rõ sư tôn không cho phép nàng ra ngoài, thế mà vẫn muốn lén đi. Tư Đồ An Nam không giống người lương thiện, nếu hắn có ác ý gì với Mục Thiền, chẳng phải là đẩy bản thân vào hiểm cảnh sao."

Tần Mặc Phi đứng lên, cầm tay Đường Vũ Tuyền, bàn tay mềm mại như không xương, ngón tay thon dài, chỉ là có chút lạnh.

Nàng khẽ nhíu mày, lầm bầm nói: "Sao luôn lạnh như vậy? Ngươi mặc quá ít rồi."

"Vũ Tuyền từ nhỏ thể hàn, luôn như vậy mà –" Đường Vũ Tuyền muốn rút tay về, lại bị Tần Mặc Phi nắm chặt hơn, nên đành phải tùy ý nàng, ngoan ngoãn để nàng nắm.

Tần Mặc Phi tách những ngón tay của nàng ra, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón một, theo bụng ngón theo tới đầu ngón tay, làm chúng ấm hơn. Nàng buông ánh mắt, hàng mi khẽ rung động, bộ dáng thật sự chăm chú. Đường Vũ Tuyền nhìn lông mi của nàng chằm chằm, tầm mắt lướt xuống cánh mũi hơi cong của nàng, dừng trên đôi môi mỏng, lại lập tức dời mắt.

"Hôm nay, ta cũng chạm một đôi tay qua như vậy, nhưng mà, bàn tay kia là ấm."

Đường Vũ Tuyền nghi hoặc hỏi: "Là ai?"

"Một nữ nhân xa lạ."

Tần Mặc Phi không có ngẩng đầu, ánh mắt dời về nơi khác, nghĩ đến chuyện phát sinh bên ngoài. Nàng bỏ rơi Đường Vũ Tuyền trên đường đi, vốn tâm tình không tốt, nhìn thấy gian hàng có thứ thú vị, cầm lên muốn nhìn kỹ, thế nhưng lại có kẻ không biết sống chết đoạt túi tiền của nàng. Trước là bị người trộm lệnh bài, nay lại là túi tiền, Tần Mặc Phi là người dễ dàng để người ta khi dễ như vậy sao? Nàng lãnh nghiêm mặt xoay người, tay phải sờ roi sắt giấu bên hông, quyết định sẽ chặt hai tay của tên tiểu tặc này xuống. Ai ngờ nam nhân kia chạy không được vài bước đã ngã nhào trên mặt đất.

Nữ tử giúp nàng cầm lại tiền túi kia mặt mày tinh tế, mặc tử y, buộc thắt lưng màu xám, treo một túi hương tua rua màu đỏ. Dù có xuất hiện trong Hồng Hoa Cung, cũng đủ để khiến người ta kinh diễm. Khi đầu ngón tay của nàng ấy chạm vào lòng bàn tay mình, Tần Mặc Phi ngửi được mùi hoa lê dịu mát. Từ nhỏ lớn lên trong Hồng Hoa Cung , gặp qua không ít nữ nhân, hoặc là xinh đẹp, hoặc là lãnh diễm, hoặc là cao ngạo, nhưng nữ tử này có vẻ tự nhiên phóng khoáng của người trong giang hồ, trong sự mềm mại lại có cương quyết, là hoàn toàn tương phản với yêu diễm.

Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc cũng là người thường xuyên đi lại trên giang hồ, không biết là đệ tử của môn phái nào? Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy buồn cười, Tần Mặc Phi nàng sao lại sinh hứng thú với một người chị mới gặp mặt một lần chứ? Chính mình rõ ràng là đối với rất nhiều chuyện chỉ để ý ba phần mà thôi –

Động tác trên tay bất giác dừng lại, Đường Vũ Tuyền nhìn chằm chằm ngón tay đang quấn quít một chỗ của các nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Tần Mặc Phi đang nghĩ gì?

"Vì sao ngươi cứ nhìn ta thế?" Tần Mặc Phi bỗng quay sang, vừa vặn bắt quả tang Đường Vũ Tuyền. Đường Vũ Tuyền không kịp trốn, lập tức lắc đầu: "Không có."

"Đường Vũ Tuyền, ngươi có biết ta thích cái gì không?" Tần Mặc Phi kéo nàng đến trước mặt, nắm cằm nàng. "Mười mấy năm, ngươi vẫn gióng như trước kia, chưa từng thay đổi."

Trên đời này làm Tần Mặc Phi nắm chắc nhất, chính là Đường Vũ Tuyền. Nàng đơn giản, nàng ngây ngô, cùng với sự ngây thơ không muốn xa rời mình của nàng, thành vũ khí có lợi nhất để Tần Mặc Phi khống chế Đường Vũ Tuyền. Mặt nạ bạch ngọc trên bàn là vật bốn năm trước mình đưa nàng sau khi mang nàng đi từ bên cạnh Quan Thủy Manh. Từ đó về sau liền thành vật không rời khỏi người Đường Vũ Tuyền. Nàng đã tuyên cáo với Quan Thủy Manh sự chiếm hữu của mình đối với Đường Vũ Tuyền, thân thể này, khuôn mặt này, thanh âm này, đều chỉ có thể là thuộc về Tần Mặc Phi nàng.

Quan Thủy Manh dùng bạo lực thô lỗ trói buộc Đường Vũ Tuyền bên người, mà nàng lại làm Đường Vũ Tuyền cam tâm tình nguyện tự định ra phạm vi, vĩnh viễn thủ hộ bên người. Nàng cũng có đủ tự tin kết luận, chính mình sẽ là người duy nhất Đường Vũ Tuyền không hề đề phòng.

Mặt Đường Vũ Tuyền bỗng nóng lên, thói quen theo sau nàng như bóng với hình, làm cái bóng trung thành nhất, luôn không thể thích ứng sự đối đãi vô cùng thân thiết của Tần Mặc Phi như thế. Nàng câu nệ rũ mắt: "Trời tối, ngươi nên nghỉ ngơi."

"Vậy ngươi muốn ở lại bồi ta không?" Tần Mặc Phi cười khẽ, ôm lấy vòng eo của nàng đưa vào trong lòng, dán lên vành tai phải của nàng hà một hơi nóng: "Hoặc là nói, muốn ta ở lại bồi người không?"

"Không phải — ta không có ý khác—-"

Ánh mắt của người trong lòng bối rối, quẫn bách ấn bả vai mình: "Ta chỉ là, chỉ là —-"

"Chỉ là cái gì?" Tần Mặc Phi được một tấc lại muốn tiến một thước, cởi vạt áo của nàng ra, một bàn tay đã luồn vào trong, vuốt ve vòng eo tiêm gầy của Đường Vũ Tuyền."Muốn ta nghỉ ngơi, không phải ngươi nên bảo hộ ta, bất ly bất khí sao? Cho dù là thay đổi chủ tử, cũng phải như thế."

Con ngươi căng thẳng, Đường Vũ Tuyền nghiêng mặt đi, Tần Mặc Phi cũng không thích người bên ngoài quản chế nàng, tính tình lại quái đản, ở bên cạnh nàng đã lâu, cũng có thể hiểu biết đôi chút. Lời này là đang nhắc nhở mình, muốn Đường Vũ Tuyền chú ý thân phận. Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là một tùy tùng, có tư cách gì yêu cầu nàng nên nghỉ ngơi? Cho dù là Tần Mặc Phi đối xử với mình khác, cũng không được sơ suất.

Thân mình nàng cứng ngắc rúc vào trong lòng nàng, nhỏ giọng trả lời: "Là ta lắm miệng."

Môi bị đè lại, biểu tình trên mặt Tần Mặc Phi không có gì biến hóa, vẫn mang theo ý trêu đùa. Nàng dùng ngón cái niết môi Đường Vũ Tuyền. "Từ nhỏ Quan Thủy Manh đã là kẻ tâm cao khí ngạo, không chịu thua ai, muốn thứ gì, nhất định phải giành được, mặc kệ là dùng phương pháp gì, đạt tới mục đích coi như thắng lợi. Ngươi xem thử mình là chiến lợi phẩm thứ mấy của nàng ta? Ta thấy, Hồng Hoa Cung cũng là thứ nàng ta cực kỳ muốn đoạt được."

"Mặc Phi."

"Ân?"

Đường Vũ Tuyền bỗng nhiên muốn hỏi Tần Mặc Phi một chút, lúc trước mang mình từ bên cạnh Quan Thủy Manh đi, là vì cái gì? Thái độ của nàng lúc nóng lúc lạnh, làm Đường Vũ Tuyền không biết phải theo thế nào. Rõ ràng bản thân không nên hy vọng xa vời nhiều, lại vẫn không tự chủ được, muốn chiếm một vị trí trong lòng nàng, cho dù chỉ là một nơi nho nhỏ –

"Ngươi, lúc trước vì sao không chọn lựa người thủ hộ là—-"

"Bởi vì, người ta vẫn luôn muốn là ngươi." Khóe miệng cùng ánh mắt Tần Mặc Phi đều nhiễm ý cười: "Trong một đống người, ngươi là ưu tú nhất. Ta biết ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng, phải không?"

Cơ thể bị cởi sạch, bị ôm bổng lên, Đường Vũ Tuyền kinh ngạc ôm cổ Tần Mặc Phi, dán mặt lên nàng ngực. Tần Mặc Phi nâng eo nàng, ôm nàng đi đến trước giường, động tác ôn nhu thả Đường Vũ Tuyền lên giường, cởi giầy, lại đoạt kiếm trong tay nàng, bỏ qua một bên, nhấc chăn đắp cho Đường Vũ Tuyền, chỉnh góc chăn kín mít.

"Mặc Phi –"

Đường Vũ Tuyền bị một loạt động tác của nàng làm cho hồ đồ, nghi hoặc nhìn nàng. Tần Mặc Phi ngồi bên giường, cúi xuống vén tóc mái trước trán cho nàng. "Thời gian không còn sớm, ngươi không muốn ngủ sao? Nếu để mệt mỏi bị bệnh, ai tới bảo vệ an toàn cho ta?"

"Nhưng, đây là phòng của ngươi."

"Nơi này là khách điếm, ngủ ở chỗ nào mà không giống nhau? Nếu ngươi nguyện ý, hai người chúng ta chắc có thể ngủ chung, chỉ sợ là ngươi không chịu nỗi. Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm xuất phát." Thanh âm nhu nhuyễn dịu êm vang lên bên tai, là sự ôn nhu như nước mà cho tới bây giờ Đường Vũ Tuyền vẫn chống cự không được. Nàng gật đầu thuận theo, nhìn Tần Mặc Phi đứng dậy, thổi tắt nến đỏ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Nến đỏ trên bàn bay lượn lờ khói trắng trong căn phòng im ắng, rất nhanh đã tan biến. Đường Vũ Tuyền trợn tròn mắt nằm trên giường, nghe tiếng mở cửa bên phòng cách vách. Góc chăn tựa hồ vẫn còn hơi thở của Tần Mặc Phi, hai tay không còn nhiệt độ của nàng, lại có chút lạnh. Nàng nghiêng thân đối diện với vách tường, nghe tiếng 'sột soạt' ở bên kia tường dần dần biến mất, mới an tâm nhắm hai mắt lại.

Nàng biết mình cùng Tần Mặc Phi chỉ cách một bức tường. Nhưng bức tường này là khoảng cách duy nhất sao? Tần Mặc Phi có thể nhìn thấu nàng, nhưng nàng không cách nào nắm chặt người nọ. Cho dù có gần gũi gắn bó, Đường Vũ Tuyền cũng vô pháp vượt qua bức tường kia, chỉ có thể đứng bên ngoài thế giới của Tần Mặc Phi, hoàn thành tất cả những gì nàng giao phó.

Trên cổ tay vẫn còn mang theo vòng tay bằng bạc ngày ấy nàng đưa cho. Mỗi một thứ Tần Mặc Phi đưa, nàng đều hảo hảo bảo quản, hoa văn điệp luyến hoa kia, bị ngón tay vuốt ve tới lui vô số lần, càng sáng bóng hơn. Tần Mặc Phi là kiếp số của nàng trong kiếp này, cam tâm tình nguyện, đều là bởi vì một hồi ôn như trong đôi mắt kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net