Chương 13 - Thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đi cùng nàng ta?"

Diệp Sóc Nguyệt bất khả tư nghị trừng Diệp Thanh Vũ. "Ngươi đã quên cha dặn chúng ta áp tiêu xong phải trở về liền sao?"

"Ta chỉ hộ tống nàng đến Lân Châu, xong rồi sẽ trở về." Diệp Thanh Vũ quét mắt nhìn nàng: "Ký chứng từ xong, nàng cũng là tiêu chủ."

Hoàng Khuê lo lắng hỏi: "Nhưng Đại tiểu thư, chỉ có một mình ngươi, có phải là không an toàn lắm không?"

"Không có vấn đề gì, một mình ta ứng phó được. Tần cô nương không thích có người khác đi theo. Huống hồ, càng ít người thì càng tiện hơn. Thỉnh Hoàng tiêu đầu chuyển lời đến cha ta, ta sẽ trở về trễ hơn một chút."

"Vậy — được rồi, ta sẽ mang theo Nhị tiểu thư về trước. Đại tiểu thư ngươi một mình phải cẩn thận."

"Không được!" Diệp Sóc Nguyệt bắt đầu nổi tính tình, không biết như thế nào, cứ nghĩ đến Diệp Thanh Vũ sẽ đi cùng nữ nhân kia thì trong lòng sẽ khó chịu vô cùng. "Nữ nhân kia không rõ lai lịch, còn không biết mục đích kêu ngươi hộ tống nàng ta là gì, ngươi cứ như vậy tùy tiện đáp ứng, đến lúc đó bị thiệt ngươi cũng không biết!"

"Ta không nghĩ nàng là người như vậy." Sắc mặt Diệp Thanh Vũ có chút lãnh, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Sóc Nguyệt. "Ngươi ngoan ngoãn đi theo Hoàng tiêu đầu trở về là được, những chuyện còn lại, không cần ngươi quản."

"Ngươi nghĩ?" Diệp Sóc Nguyệt châm chọc nói: "Ngươi cứ nghĩ thế nào thì sẽ như thế đó sao? Vì sao ta phải nghe lời ngươi nói? Cha sẽ không cho ngươi hành động một mình!"

"Diệp Sóc Nguyệt!"

Tựa hồ là bị lời của nàng chọc giận, thanh âm Diệp Thanh Vũ đề cao mấy độ, khuôn mặt bình tĩnh lạnh băng băng nói: "Kêu ngươi về thì về đi, nói nhiều như vậy làm gì? Dọc đường chuyện phiền toái ngươi gây ra còn ít sao?"

"Ngươi!" Diệp Sóc Nguyệt siết chặt nắm tay, người trước mặt đây bỗng nhiên trở nên thật xa lạ. Trước đó, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói với mình. Chuyện có thể làm Diệp Thanh Vũ tức giận rất ít. Nàng cư nhiên sẽ vì người mới gặp mấy lần mà cãi nhau với mình –

Hoàng Khuê thấy hai tỷ muội các nàng giằng co, lập tức nói: "Được rồi, Nhị tiểu thư, ngài vẫn nên trở về với ta thôi. Đại tiểu thư đã ra ngoài áp tiêu nhiều lần, làm gì vẫn là rất đúng mực, ngươi không cần lo lắng cho nàng. Lúc ra ngoài, tổng tiêu đầu đã căn dặn ta chiếu cố ngươi cho tốt, chúng ta đi thôi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Diệp Sóc Nguyệt không nói lời nào, cũng không động đậy, chỉ cắn môi trừng Diệp Thanh Vũ, nhưng Diệp Thanh Vũ cư nhiên leo lên ngựa, quay đầu liếc nàng một cái, vung roi ngựa nghênh ngang bỏ đi.

"Diệp Thanh Vũ!"

Mùi hương thoang thoảng đi xa, lưu lại trong không khí là cát bụi vó ngựa khơi dậy, mang đi, đâu chỉ là tâm sự của mình. Chẳng lẽ mình thật sự không quan trọng như vậy sao, làm cho nàng tùy thời đều có thể bỏ lại?

Uất ức trong lòng Diệp Sóc Nguyệt khó giải, muốn đuổi theo, lại bị Hoàng Khuê ngăn cản: "Nhị tiểu thư, đừng đuổi theo, chuyện Đại tiểu thư đã quyết định thì sẽ không đổi được. Theo như lời hai người nói, Đại tiểu thư hẳn là quen biết Tần cô nương kia, hơn nữa, võ công của nàng không thấp, chỉ hộ tống vị cô nương kia đến Lân Châu mà thôi, rất nhanh sẽ trở về. Ngươi vẫn nên đi theo ta thôi, ra ngoài đã nhiều ngày rồi, tổng tiêu đầu nhất định rất tưởng niệm."

"Nhưng ngươi không thấy hai người kia thực khả nghi sao?" Diệp Sóc Nguyệt nhíu mày. Ngay từ đầu nàng còn cảm thấy người mang mặt nạ kia không phải người xấu, nhưng giờ lại thấy nàng đứng cùng nữ nhân Tần Mặc Phi kia, liền cảm thấy các nàng là lạ. Xét đến cùng, nàng đều là xem Tần Mặc Phi không vừa mắt.

"Người mang mặt nạ thì có kỳ quái một chút, nhưng Tần cô nương kia, quả thật ta không cảm thấy một chút sát khí nào trên người nàng ta cả. Hành tẩu giang hồ, loại quái nhân gì mà không có a, chắc là nàng ta bị hủy dung, mới không thể không mang mặt nạ. Ngươi yên tâm đi, thực ra là hạng người gì, ta tin tưởng Đại tiểu thư đều có thể ứng phó được."

"Nhưng mà –"

"Được rồi, đừng nhưng nhị nữa, ngươi vẫn là theo ta trở về thôi!" Hoàng Khuê cười lắc đầu, vỗ vỗ bả vai nàng, vừa kéo vừa đẩy nàng lên Đạp Tuyết trước mặt, giúp nàng lên ngựa xong mới nói với mấy người phía sau: "Xuất phát."

Diệp Sóc Nguyệt nắm dây cương, thân mình ở trên lưng ngựa nhẹ nhàng lắc lư, nhìn chằm chằm tông mao bóng lưỡng của Đạp Tuyết trầm mặc. Nàng cắn môi dưới đến để lại vết lằn, cánh môi bị ép đến sung huyết. Các nàng đang đi về hướng tới Hoài An, còn Diệp Thanh Vũ thì đi hướng ngược lại. Thói quen có nàng trong tầm mắt, chỉ cần nghĩ đến nàng cùng một chỗ với Tần Mặc Phi, trong lòng giống như bị cái gì cào cấu, hẳn đó là xuất phát từ loại cảm xúc tên là ghen tị.

Nàng cư nhiên lại bất an vô cớ.

Tiêu đội không nhanh không chậm đi suốt một buổi chiều. Diệp Sóc Nguyệt vốn vẫn luôn trầm mặt, rốt cuộc kiềm chế không được mà giật căng dây cương quay đầu ngựa lại, lúc này bỗng nhiên nàng suy nghĩ cẩn thận đến một vấn đề.

Từ nhỏ nàng đã có loại cảm giác này với Diệp Thanh Vũ, cái loại cảm xúc ngây thơ, chưa bao giờ bởi vì hai người tranh chấp mà biến mất. Mặc kệ rốt cuộc Diệp Thanh nghĩ như thế nào, làm như thế nào, trong lòng Diệp Sóc Nguyệt, nàng đều là một sự tồn tại đặc biết, được lắng đọng lại sau một khoảng thời gian dài, chôn dấu càng sâu.

Mông mông lung lung quanh quẩn trong lòng, có lẽ, là thích.

****************************************************.

Diệp Thanh Vũ nắm dây cương giục ngựa tiến lên trước, con ngựa này được Diệp Hướng Khôn khiên trở về cùng Đạp Tuyết, giữa trán có nhúm lông bạc, nên gọi nó là Bạch Tông. Quan hệ giữa chủ nhân không hợp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự thân thuộc của hai con ngựa.

Nàng dùng dư quang khóe mắt đánh giá Tần Mặc Phi đang bên song song cạnh chạy. Lông mi của Tần Mặc Phi dài hơn so với người bình thường, như quạt hương bồ gắn trên mí mắt, sóng mũi vừa thẳng vừa cao, đôi môi anh đào sở hữu độ cong tinh xảo, nhìn thế nào đều là tuyệt sắc. Trước đây, nàng vẫn chưa nhìn cẩn thận dáng vẻ của nàng ấy, hiện tại cân nhắc, không khỏi tâm sinh cảm thán.

"Ngươi có chuyện muốn hỏi ta sao?"

Tần Mặc Phi nhìn không chớp mắt, chỉ thoáng cong khóe miệng, tóc đen trên vai theo gió phiêu bồng, thêm vài phần biếng nhác.

"Ngay từ đầu, ngươi vẫn luôn đánh giá ta, phải không?"

Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, ta chỉ cảm thấy Tần cô nương tư sắc hơn người, xưng với câu phong hoa tuyệt đại."

"Ngươi cứ gọi ta Tần cô nương Tần cô nương, nghe thật xa lạ. Gọi là Mặc Phi thì được rồi." Tần Mặc Phi cười nhẹ: "Chắc ngươi không đơn giản chỉ là một tiêu sư ở Hách Liên tiêu cục đâu nhỉ? Ta nghe tiêu đầu kia gọi ngươi là tiểu thư."

"Ân, chúng ta từ Hoài An lại đây, chủ nhân của Hách Liên tiêu cục, là cha ta."

"Thì ra là thế. Nếu ngươi là tiêu sư, chắc hẳn sẽ hiểu biết nhiều hơn chúng ta. Một đường này ta cùng Vũ Tuyền đều sẽ nghe theo an bài của ngươi, hy vọng Diệp tiêu sư có thể đưa chúng ta tới nơi an toàn."

"Đáp ứng ngươi, tất nhiên ta sẽ dốc hết sức." Tầm mắt Diệp Thanh Vũ lướt qua Tần Mặc Phi dừng ở trên người Đường Vũ Tuyền. Nữ nhân mang mặt nạ này vẫn luôn không nói chuyện nhiều, cũng chưa từng cởi mặt nạ xuống. Nàng xem mình như không tồn tại, ánh mắt cũng chưa từng liếc tới mình.

"Từ nhỏ Vũ Tuyền chính là như vậy, bởi bị lửa làm tổn thương khuôn mặt, dung mạo bị hủy, cổ họng cũng bị thương, mới không thể không làm như vậy." Như là đoán được suy nghĩ trong lòng Diệp Thanh Vũ, Tần Mặc Phi không nhanh không chậm giải thích. Đường Vũ Tuyền nghe vào trong tai, trên mặt không có dao động gì.

"Lửa?" Đầu mi Diệp Thanh Vũ rung động: "Quý phủ từng gặp đại hỏa sao? Xin hỏi Mặc Phi cô nương, quê nhà cô nương là ở Lô Châu sao?"

"Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, ta cũng không nhớ rõ, chỉ là sau khi tỉnh lại thì không còn thấy cha mẹ đâu cả." Tần Mặc Phi nói tiếp: "Nhắc lại cũng có ích gì? Đều là chuyện thương tâm thôi. Ngươi — sao ngươi lại nói đến chuyện này?"

"Nga, không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, ngươi không cần để trong lòng." Diệp Thanh Vũ lo lắng hỏi nhiều sẽ làm đối phương khả nghi, liền đem những lời trở lại nuốt hết về bụng trở lại..

Nàng sở dĩ đi theo Tần Mặc Phi, đều bởi vì hôm nay lúc trong khách điếm, vô tình liếc thấy điếu trụy hình(*) hồ lô trên đai lưng của nàng. Toàn thân điếu trụy màu đỏ sáng bóng, phần đuôi gắn liền với vòng màu xanh lơ, vô luận là hình dáng màu sắc, đều giống hệt với cái trong trí nhớ kia.

(*) mặt dây chuyền

Diệp Thanh Vũ không thể tùy tiện hỏi Tần Mặc Phi điếu trụy hồ lô kia rốt cuộc là từ đâu mà có, thân là một tiêu sư, phải tẫn trách nhiệm đưa người đến nơi an toàn, thân phận bối cảnh là bí mật của khách hàng, nàng không có quyền hỏi đến, đây là chuyện Diệp Hướng Khôn luôn luôn căn dặn, biết được càng ít, phiền toái sẽ càng ít. Hiện tại làm như vậy, rõ ràng là không thích hợp, chỉ có thể tìm thời cơ khác.

"Ngươi thật giống như có tâm sự?"

Ánh mắt Tần Mặc Phi lóng lánh trong như nước lướt trên người nàng một lượt, tầm mắt Diệp Thanh Vũ luôn cố ý vô tình dừng bên hông của mình, nàng ta đang tìm cái gì?

"Không, không có."

Hồng Hoa Cung luôn luôn không thích giao thiệp với ngoại nhân, Tần Mặc Phi nàng lần này lại phá lệ yêu cầu một tiêu sư đưa mình đến Lân Châu. Lúc ấy đầu óc nóng lên thế nào mà lại làm ra hành động như thế? Ngay cả chính nàng cũng không biết mình bị sao vậy, huống chi là Đường Vũ Tuyền. Tần Mặc Phi biết, sau khi gặp Diệp Thanh Vũ, lòng của nàng có hơi hơi dao động, xuất hiện một loại cảm xúc thực kỳ lạ, thực nhạt, thực cạn.

Tới Lân Châu rồi sẽ thế nào? Diệp Thanh Vũ sẽ không phát hiện thân phận của mình? Tần Mặc Phi chưa từng xem xét cẩn thận. Chỉ là có chút thích phần hơi thở đặc biệt trên người nàng, thích ánh mắt luôn ẩn chưa tia kiên định của nàng. Cảm giác thích này, cùng với cảm giác thích Đường Vũ Tuyền, có chút tương tự, lại có chút khác biệt.

Nàng cư nhiên cảm thấy người này độc đáo.

Đường Vũ Tuyền yên lặng đi theo sau lưng Diệp Thanh Vũ cùng Tần Mặc Phi, động tác của hai người tất nhiên đều rơi vào trong mắt nàng không sót tí nào. Trong trí nhớ, Tần Mặc Phi chưa bao giờ để ý ai đến như vậy.

Tâm hơi hơi đau. Trong quan niệm của Đường Vũ Tuyền, chỉ có thuận theo, không có thay đổi, nhưng người xa lạ này lại làm một Tần Mặc Phi luôn luôn đạm mạc lạnh như băng có chút ấm áp, cho dù sự thay đổi kia chỉ có chút ít, nàng cũng có thể phát hiện ra được.

Tần Mặc Phi chưa bao giờ để ý tới ánh mắt của nàng. Bởi vì có mặt nạ che, Đường Vũ Tuyền có thể yên tâm che dấu cảm xúc của bản thân, cũng sẽ không lo lắng bị nhìn thấy, trên gương mặt phái sau mặt nạ, cất dấu nhàn nhạt mất mát. Chỉ có ở phía sau mặt nạ, nàng mới có thể thực sự là chính mình.

Trong nội tâm bỗng nhiên có một loại sợ hãi khủng hoảng bị chiếm mất. Loại cảm xúc mạc danh kỳ diệu này tới nhanh chóng, rời đi lại chậm chạp dị thường. Có thể có một ngày, nàng sẽ chán ghét ngày lặp lại không ngừng như vậy, cũng chán ghét chính mình làm bạn luôn không?

Thói quen là thứ gì đó rất đáng sợ, thói quen thuận theo, sẽ không có phản kháng, thói quen bên cạnh của nàng chỉ có bản thân mình, khi thấy có kẻ khác xuất hiện sẽ mãnh liệt bài xích. Có gió thổi qua, đóa hóa không biết từ đầu rơi xuống y bào, chỉ dừng lại một lát liền bị gió thỏi báy tiếp. Đường Vũ Tuyền có chút xuất thần, quyết định phương hướng của nó là gió, vậy còn bản thân mình thì sao?

Tại sao nàng lại có cảm xúc này? Đường Vũ Tuyền một chút cũng không thích cảm giác như vậy. Nó sẽ làm lòng nàng cảm thấy nao nao bất định.

-------

Editor cói lời muốn nói: quá trinh để Tần cung chủ và Diệp đại tiểu thư nhận ra tình cảm thật sự của bản thân sẽ rất dài~~ trong lúc đó Tuyền Tuyền nhi và Diệp nhị tiểu thư sẽ bị ngược tơi tả~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net