Chương 15 - Bạch y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thì sao?"

"Diệp Sóc Nguyệt, đừng để ta nói đến lần thứ ba, trở về."

"Không muốn."

Diệp Sóc Nguyệt cau mày, nàng không thích Diệp Thanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm mình như vậy, cũng không thích vẻ mặt nghiền ngẫm của Tần Mặc Phi đứng ở một bên kia.

"Hay là, cứ để nàng ở lại đi." Tần Mặc Phi nhìn hai người giằng co, bỗng nói. "Một hài tử như nàng, một mình ở bên ngoài cũng không an toàn. Thanh Vũ, nếu muội muội ngươi tới là vì ngươi, thì cứ để nàng ở lại bên cạnh đi, cũng để nàng xem thử, rốt cuộc ta sẽ làm gì ngươi?"

Đường Vũ Tuyền khó hiểu nhìn Tần Mặc Phi, nàng lại đang tính toán gì đây?

"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi tới cầu tình." Diệp Sóc Nguyệt không chịu nhận 'hảo ý' của nàng. "Không cần ở đây giả mù sa mưa!"

"Nếu ngươi còn nói bậy, bây giờ ta sẽ lập tức mang người trở về!" Diệp Thanh Vũ bắt lấy tay nàng, giải thích với Tần Mặc Phi. "Quấy nhiễu Tần cô nương rồi, ta thay xá muội xin lỗi ngươi. Nhị vị đi về nghỉ ngơi trước đi, những chuyện còn lại ta sẽ xử lý."

Tần Mặc Phi gật đầu, nhìn theo các nàng rời đi, Đường Vũ Tuyền điểm nhẹ mũi chân nhảy xuống, đi đến bên cạnh nàng.

"Ngươi thật sự để nàng ta đi cùng chúng ta? Nử tử kia, chính là người đã theo dõi ta hôm đó."

"Bất quá chỉ là một nữ hài, có thể gây nên sóng gió gì?" Tần Mặc Phi khinh thường nói: "A~ Ta có thể để nàng ta lưu lại, tất nhiên cũng có thể khiến nàng chủ động bỏ đi. Diệp Thanh Vũ, Diệp Sóc Nguyệt —- hành trình lần này, thật ra càng ngày càng thú vị."

Diệp Thanh Vũ lãnh nghiêm mặt kéo Diệp Sóc Nguyệt lên lầu, vào phòng, đẩy nàng xuống bên giường.

"Đêm nay ngươi ngủ ở đây, sáng mai trở về ngay cho ta."

Diệp Sóc Nguyệt nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười.

"Ha ha, không phải ngươi vẫn luôn không chịu thừa nhận ta là muội muội ngươi sao? Vì sao ở trước mặt nàng lại nói chúng ta là tỷ muội?"

Diệp Thanh Vũ ngẩn người, nhìn thấy trên y phục của nàng dính đầy bùn đất cỏ khô, khẩu khí có chút dịu xuống: "Vì sao muốn đi theo chúng ta? Ngươi có biết không, vừa rồi thiếu chút nữa là ngươi đã mất mạng đó. Nếu nàng ta giết lầm ngươi, ngươi muốn ta phải ăn nói với cha thế nào đây?"

Diệp Sóc Nguyệt buông mí mắt, nghiêng mặt đi không muốn để Diệp Thanh Vũ nhìn thấy vẻ mặt của mình, nàng cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ta chẳng qua chỉ là —- lo lắng ngươi –"

Diệp Thanh Vũ lại là ngẩn ra, không tự chủ được, kéo mặt của nàng qua, phủi phủi bùn đất trên người nàng, ôn hòa nói: "Bằng chút công phu mèo quào này của ngươi, ngay cả tự bảo hộ cho mình còn không được, làm sao mà quan tâm ta đây? Nếu ngươi thật sự lo lắng cho ta, thì không nên hành động theo cảm tình như vậy, làm cho ta lo lắng —-"

Câu nói kia rành mạch tiến vào trong tai, làm taam Diệp Sóc Nguyệt đập mạnh liên hồi. Ngữ khí của nàng dịu xuống, ôn nhu giống như lúc mình bị thương vậy, mình có nghe lầm không, nàng cũng sẽ lo lắng sao?

Như là mới phản ứng lại bản thân đang nói cái gì, vành tai Diệp Thanh Vũ tẩm một tầng phấn hồng, nàng lập tức buông tay ra, tránh tầm mắt tò mò của Diệp Sóc Nguyệt.

"Mau ngủ đi, ngày mai dậy sớm, còn phải lên đường."

Nến đỏ trên bàn bị thổi tắt, cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm bị Diệp Thanh Vũ đóng lại, ngăn cách chính mình cùng nàng. Nàng bỏ đi, nhưng càng như là hốt hoảng chạy trốn.

Diệp Sóc Nguyệt ngơ ngác ngồi trên giường, còn đang suy nghĩ về câu nói của nàng khi nãy. Bầu trời lấp lánh ánh sao, đêm tối bao trùm lên không giam yên tĩnh, trái tim vốn bị cảm xúc mất mát xâm chiếm bỗng nhiên được biển mật ngọt nhấn chìm. Nàng nằm xuống nhìn chằm chằm màn trên đỉnh đầu đến thất thần, chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều sao?

*****************************.

Những tia sáng chiếu tới báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Diệp Thanh Vũ bốn người tiếp tục đi trước Lân Châu lộ trình.

Không khí có chút nặng nề, Diệp Sóc Nguyệt đi giữa Diệp Thanh Vũ và Tần Mặc Phi, vẻ mặt đối địch đối diện với Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền. Khóe mắt Tần Mặc Phi thấy ánh mắt như dao nhỏ của nàng, mở miệng hỏi: "Diệp Nhị tiểu thư không lo nhìn đường đi, nhìn chằm chằm ta làm gì? Trên mặt của ta không có vẽ đường cho ngươi đi đâu."

Diệp Sóc Nguyệt trào phúng nói: "Thân chính không sợ bóng tà(*),nếu trong lòng ngươi không có quỷ, còn sợ ta nhìn nhiều một hai lần sao?"

(*): giống câu 'cây ngay không sợ chết đứng'

"Tính cách của ngươi cùng Thanh Vũ thật đúng là quá khác biệt." Tần Mặc Phi lắc đầu, khinh thường nói: "Trách không được khổng thể làm người ta thích."

Diệp Sóc Nguyệt không cam lòng yếu thế: "Ta thế nào, không liên quan tới ngươi!"

"Ngươi để ý tỷ tỷ đến vậy sao?"

Tần Mặc Phi bỗng nhiên nói, xuyên qua bả vai của nàng nhìn Diệp Thanh Vũ, cười đến ý vị thâm trường.

"Hình như nàng đối với ngươi mà nói, ý nghĩa không tầm thường, thật sự là — tỷ muội tình thâm nha —-"

"Ngươi nói lời này là có ý gì?" Diệp Sóc Nguyệt kinh ngạc, bị người chọc thủng tâm sự, trên mặt bắt đầu nóng rần.

"Con người khi đối mặt với thứ mình thích, luôn có vẻ rất ngu xuẩn." Tần Mặc Phi nói châm chọc đến lộ liễu, nàng xác định Diệp Thanh Vũ nghe không được. "Nhưng cho dù có thích cỡ nào, các ngươi cũng chỉ có thể làm tỷ muội —- Hay là bất chấp thiên hạ dị nghị, muốn kết làm vợ chồng sao?"

"Tần Mặc Phi! Ngươi không được nói bậy!" Diệp Sóc Nguyệt hận không thể khoét vài lỗ trên người nàng. "Ngươi —-"

"Như thế nào, là bị ta nói trúng, thẹn quá thành giận? Quả nhiên chỉ là hài tử, một chút kiên nhẫn cũng không có." Tần Mặc Phi nhún nhún vai, cắt ngang lời của nàng, mị nhãn lộ ra ý cười giảo hoạt. "Nhưng thứ ngươi thích, ngươi có năng lực đoạt về không?"

"Ngươi muốn như thế nào?"

"Như thế nào? Mới đầu, ta vẫn chưa nghĩ ra là muốn thế nào —- Nhưng ngươi cứ lặp đi lặp lại vu khống, nói ta có ý đồ gì —-Tần Mặc Phi ta, có thể tùy ý người khác chửi bới sao — Ngươi đã nói như vậy, ta đây sẽ thỏa mãn tâm ý của ngươi — Dù sao, quả thật ta có chút hứng thú với nàng."

"Tần Mặc Phi, chúng ta chỉ phụ trách đưa ngươi đến Lân Châu, cũng không có nghĩa vụ khác phải làm, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để cho ngươi khi dễ tỷ tỷ của ta –" Diệp Sóc Nguyệt khẽ cắn môi, khuôn mặt non nớt xẹt qua tia băng lãnh: "Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng nếu ngươi thương tổn nàng, chính là không được –"

"Ngươi có tư cách gì đấu cùng ta?" Tần Mặc Phi khinh chọn mi phong, mang theo ba phần nghiêm túc bảy phần khiêu khích: "Nếu ta muốn gì đó, không có ai có thể ngăn được — Còn nữa, ta cũng có thể giúp ngươi thử xem tâm ý của nàng, xem nàng đối với ngươi, có phải cũng như ngươi đối với nàng hay không, không phải sao? Ha ha."

Sát khí trong mắt nàng làm Diệp Sóc Nguyệt chợt thấy lạnh hết cổ. Nữ nhân này thật là như nhược như vẻ bề ngoài của nàng ta sao? Có lẽ bộ mặt thật của nàng ta cách mức tưởng tượng của nàng xa lắm, điều này làm nàng không thể đoán ra thân phận của nữ nhân này.

Đi đi một hồi, đã đến buổi trưa. Đúng là đầu hạ, mặt trời chính ngọ thật gay gắt. Tần Mặc Phi nói bản thân mệt mỏi, nên mấy người liền ngừng chân bên một quán trà ven đường, tìm chỗ khá sạch sẽ để ngởi ngơi.

Các nàng vừa mới ngồi xuống, Diệp Sóc Nguyệt chợt nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao từ bốn phía truyền tới, nghi hoặc quay đầu lại, ngồi bàn phía sau là một hán tử cao lớn thô kệch, thấy mình quay đầy lại nhìn, lập tức nhếch miệng nháy nháy mắt cười.

"Ai, mỹ nhân mặc lục y kia sao không quay đầu lại nhìn chúng ta một chút?"

Tần Mặc Phi bất động thanh sắc, bưng chén trà nhấp một ngụm, đã quá quen với bọn tam giáo cửu lưu(*) này rồi, làm bộ như không nghe thấy. Mấy hán tử kia thấy nàng đạm mạc như thế, tiếp tục ồn ào: "Người mang mặt nạ kia là ai, sao không dám lộ mặt ra cho mọi người nhìn một chút. Thế nào, chẳng lẽ làm chuyện gì đuối lý nên không có mặt mũi đi gặp người?"

(*): Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người.

Vừa nói xong, mấy người lập tức cười thành một đoàn, cười đến đắc ý, lập tức thấy hoa mắt, sau đó liền cảm giác đau đớn từ bàn tay truyền đến.

Đôi đũa trúc vốn nằm yên trên bàn lúc này đã găm vào trong thịt, làm tay bọn họ dính chặt lên bàn. Diệp Sóc Nguyệt sửng sốt, người mang mặt nạ này xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức nàng chưa kịp nhìn rõ ràng.

"Ở nơi để nghỉ ngơi này, nên an an phận phân nghỉ ngơi, mấy vị nếu còn chưa nghỉ đủ, thì cũng phải giữ cái mồm của mình cho cẩn thận, đừng ở đây quấy rầy người khác phẩm trà."

"Không nghĩ tới kẻ này còn có chút tài, tê –" Mấy người nhe răng trợn mắt rút đũa ra, phẫn nộ trừng mắt nhìn các nàng một cái, lại không dám nói gì thêm, nhức đầu dời ánh mắt về phía khác.

"Ai, các ngươi nghe nói chưa, gần đây giang hồ có truyền, giang sơn này của Công Tôn gia, hình như mới đổi chủ."

"Đổi chủ? Sao có thể, trước mắt quốc thái dân an, chẳng lẽ lại có thể phản loạn thêm lần nữa sao? Mọi người sống tốt, ai ăn no rảnh mở mà đi tạo phản vậy chứ!"

"Là thật, ta cũng không nói giỡn với ngươi, có người không phục hoàng đế, nói hoàng đế ngồi trên ngôi vị này lai lịch bất chính, có ý đồ mưu phản!"

"Ngai vàng kia không phải là do mấy người có huyết mạch hoàng gia tranh đến tranh đi sao. Có gì mà lai lịch bất chính, ai đấu thắng, thì là của kẻ đó. Lúc này thái bình thịnh thế, không tai không bệnh, bọn họ lấy cớ gì mưu phản?"

"Hừ, ngươi đừng nói nữa, còn nhớ mười sáu năm trước Tứ vương gia Công Tôn Thượng Đức bị tịch biên không? Ai ô ô, kia thật đúng là thảm sát, cả gia sản bị cướp mất không nói, còn bị thiêu thân đến tứ chi mơ hồ. Nghe nói tiên hoàng vốn muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho vị vương gia đó, nhưng lại để thái tử nhanh chân hơn, ở trước mặt tiên hoàng cáo trạng hắn. Tiên hoàng dưới cơn tức giận, đã tịch biên cả nhà Công Tôn Thượng Đức. Ta còn nghe người ta nói a, lúc đó Công Tôn Thượng Đức cùng phu nhân của hắn vaf toàn bộ gia quyến đều bị thiêu rụi, nhưng vẫn còn một hài tử, may mắn trốn được. Bây giờ đang có rất nhiều người truy tìm tung tích đứa bé này khắp nơi, có người thì muón bảo vệ nó, có người lại muốn giết nó."

"Đều là chuyện từ năm nào rồi, ngươi còn ở đây nói bậy nói bạ, Công Tôn Thượng Đức kia rõ ràng là vì không đáp ứng cùng Lục vương gia cướp ngôi hoàng đế, mới bị hãm hại, chết trước cả Công Tôn Sở. Sao lại liên quan đến thái tử? Bọn họ tìm cốt nhục của Tứ vương gia là giả, muốn mượn binh lực Phù Tang quốc soán quốc mới là thật!"

"Quản nó là thiệt hay giả làm chi, ai thắng ai thua, có quan hệ gì tới chúng ta đâu, chỉ cần mỗi ngày qua đi, không đói là được. Nếu cốt nhục Công Tôn Thượng Đức lưu lại là con trai, còn có thể tạo thanh thế gì đó, nếu là nữ nhi, hừ hừ, phỏng chừng, không làm nổi chuyện gì."

Diệp Thanh Vũ nghe đám người nghị luận bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, nàng bỗng nhiên đứng lên: "Mặc Phi cô nương, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi nhanh thôi."

"Ân." Tần Mặc Phi chú ý tới hàng mày đang nhíu lại của nàng, liếc mắt nhìn người vẫn còn lải nhải bên cạnh, người nọ lập tức sợ tới mức câm miệng.

"Vũ Tuyền, chúng ta cũng đi thôi."

"Dạ."

Người vừa rồi bị đũa găm vào tay thấy các nàng dắt ngựa bỏ đi, mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, quăng cái chén trong tay.

"Phi! Thật sự xui xẻo! Hôm nay ra được gặp cái vận quỷ gì, tiện nghi không chiếm được, còn bị đâm tay!"

"Ai biết các nàng nhìn văn văn nhược nhược, còn có công phu cao thế, đám nữ tử bây giờ ai cũng nguy hiểm." ( ̄ω ̄)

"Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi, ăn mặc hung thần ác sát, thế mà cũng bị người ta hù dọa, chớ để lát nữa bị vạch trần, còn phải nhận giáo huấn nữa. Không bằng đến trấn trên lừa mấy tên trong sòng bạc!"

Mấy người để lại ba đồng tiền trên bàn, kẻ kia ngậm tăm rầu rĩ lầm bầm, người cầm đầu phát hiện phía trước xuất hiện một bóng trắng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi — ngươi sao lại quay lại — chúng ta cái gì cũng chưa làm –"

Bạch y đứng đối mặt với bọn họ, mũi kiếm chỉ thẳng mi tâm người nọ, ha ha cười: "Ta đến, là vì lấy cặp mắt của ngươi –"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net