Chương 17 - Dục vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm qua đi, mưa to rốt cuộc cũng ngừng. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, ông mặt trời trốn đâu hai ngày nay đã lộ mặt. Diệp Sóc Nguyệt hít sâu một hơi, nâng cánh tay trái, duỗi năm ngón tay che ánh nắng sáng ngời trước mắt, ánh mặt trời bao phủ khắp người, cảm giác thật ấm áp.

Thời tiết tốt làm tâm tình cũng vui vẻ theo, nàng âm thầm vui mừng, chỉ cần trời trong, thì có thể tiếp tục lên đường rồi.

"Cẩn thận!"

Sau lưng vang tiếng la hét, Diệp Sóc Nguyệt kinh ngạc xoay người, liền nhìn thấy cảnh Diệp Thanh Vũ ôm Tần Mặc Phi vào trong ngực.

Mùi thơm ập đến, nữ tử trong lòng nhu nhược mà kiều mỵ. Diệp Thanh Vũ không khỏi sinh ra cảm giác dịu dàng, thật cẩn thận đỡ nàng, sợ bản thân dùng sức lớn quá sẽ làm nàng đau.

"Mặc Phi, ngươi cẩn thận một chút, nếu ngã xuống sẽ trật chân đó."

"Cho dù là thế, ngươi cũng sẽ không mặc kệ ta, phải không?" Tần Mặc Phi khẽ nâng thủy mâu, cười khẽ, có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn ẩn sau đôi môi mỏng.

Nàng rúc vào trong lòng Diệp Thanh Vũ, dựa vào ngực của nàng, lướt qua bả vai nàng nhìn thấy ánh mắt tức giận Diệp Sóc Nguyệt, khiêu khích áp mặt hẳn lên cần cổ của nàng, nhướn mi với Diệp Sóc Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập ý tứ thách ngươi có thể làm khó dễ được ta.

"Nếu chuẩn bị xong hết rồi thì khởi hành đi, không nên loay hoay ở đây nữa, đường đến Lân Châu không phải chỉ mất vài canh giờ thôi đâu!" Diệp Sóc Nguyệt thở hồng hộc xoay người nhảy lên yên ngựa, cùng lắm làm như không nhìn thấy gì, còn có thể làm gì ta! Nàng cố nhìn xuống cơn tức, vươn tay ra với Mục Khuynh Thành: "Mục tiểu thư, ngươi ngồi chung một con ngựa với ta đi."

"Ân."

Mục Khuynh Thành gật đầu, nương sự giúp đỡ của nàng leo lên ngựa, thành thành thật thật ôm lấy thắt lưng của Diệp Sóc Nguyệt. Diệp Thanh Vũ liếc nhìn nàng một cái, nâng Tần Mặc Phi lên ngựa, rồi tự mình lên lưng Bạch Tông. Nàng dặn Mục Khuynh Thành: "Mục cô nương, những người đó không tìm thấy ngươi, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi nên tiếp tục che mặt đi, để tránh bị nhận ra."

"Ân, được." Mục Khuynh Thành gật đầu làm theo, bọc từ đầu đến chân như lúc trước, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo. Bởi vì không biết cưỡi ngựa, sợ sẽ ngã xuống, nàng chồm sát người Diệp Sóc Nguyệt, túm chặt lấy quần áo của nàng ấy.

Hành trình từ bốn người biến thành năm người, Diệp Sóc Nguyệt mang theo Mục Khuynh Thành đi ở bên trái, Tần Mặc Phi cùng Diệp Thanh Vũ đi ở giữa, Đường Vũ Tuyền vẫn luôn đi sau bên phải.

Đường ra khỏi thành thuận lợi bất ngờ.

Diệp Thanh Vũ vốn tưởng rằng những người đó không tìm thấy Mục Khuynh Thành, nơi này chắc chắn sẽ có nhiều binh lính canh gác để truy tìm tung tích của Mục Khuynh Thành. Nhưng kỳ quái là, ở cổng thành, ngay cả một binh lính thủ thành cũng không có.

Một đường đi thẳng tới, đại khái là khoảng sáng hôm sau sẽ tới Thanh Châu, khoảng cách đến Lân Châu, lại gần thêm một ít.

Dọc đường Diệp Sóc Nguyệt không cảm thấy thú vị mấy, thoáng nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Thanh Vũ, nàng hết sức chăm chú nhìn phía trước, khuôn mặt thanh tú không có biểu tình gì, nhưng vẻ mặt của Tần Mặc Phi kia nhìn vô cùng nhàn nhã, trông thật là thoải mái tự tại.

Diệp Sóc Nguyệt bất giác bĩu môi, nhìn thấy Tần Mặc Phi thì trong lòng nàng lại không thoải mái. Tầm mắt vô tình nhìn qua Đường Vũ Tuyền, lúc này Diệp Sóc Nguyệt lại nắm bắt được một tia ôn nhu và mơ màng trong ánh mắt của nữ tử luôn luôn trầm mặc kia.

Đường Vũ Tuyền lập tức mở to mắt nhìn sáng hướng khác, nhưng cảm xúc chát chứa trong ánh mắt nào lại bị Diệp Sóc Nguyệt nhìn không sót một chút. Diệp Sóc Nguyệt kinh ngạc nhìn Tần Mặc Phi, lại nhìn Đường Vũ Tuyền, chuyển qua chuyển lại mấy lần, Mục Khuynh Thành thấy thần sắc nàng khác thường, mở miệng khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có việc gì. Ta chỉ nhìn bốn phía có dị thường hay không thôi."

Diệp Sóc Nguyệt thu hồi tầm mắt, nắm chặt dây cương trong tay. Có phải nàng ấy cứ ở phía sau Tần Mặc Phi yên lặng chờ đợi nhiều năm rồi không? Tần Mặc Phi là người cao ngạo lãnh khốc, nếu yêu phải nàng, thứ nhận được chắc cũng chỉ là đau đớn cuồn cuộn không ngừng mà thôi.

Từ trong mắt của Đường Vũ Tuyền nàng thấy được quyến luyến, cô độc, là những cảm xúc mình từng nảy sinh với Diệp Thanh Vũ, nhìn nàng, nhớ nàng, tưởng niệm nàng, lại vĩnh viễn vĩnh viễn, không thể nói ra miệng.

Cô đơn thủ hộ đổi lấy là chua sót nồng đậm, nàng sợ một khi mở miệng, sẽ làm cho tình cảm vốn không vững chắc của hai người sụp đổ mất. Diệp Thanh Vũ bài xích chính mình, mà bản thân, lại bất tri bất giác thích tỷ tỷ thân sinh của mình!

A, thật sự là châm chọc, chẳng lẽ nàng tiện mệnh từ trong xương sao, rõ ràng bị chán ghét, còn mặt dày mày dạn đi thích người ta!

"Diệp cô nương — cách Thanh Châu còn bao xa vậy?"

Mục Khuynh Thành chần chờ hỏi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệp Sóc Nguyệt, nàng lấy lại tinh thần, cô đơn đáp: "Chúng ta vừa mới ra khỏi thành không xa, muốn tới Thanh Châu còn xa lắm, ngươi không nên sốt ruột."

"Không phải ta sốt ruột –" Mục Khuynh Thành tâm sự nặng nề gật đầu, theo bản năng đè ngực, nghĩ nghĩ rồi nói: "Chỉ là, chỉ là có chút chuyện, còn chưa có hạ quyết tâm –"

"Chuyện gì mà phải hạ quyết tâm mới làm?" Diệp Sóc Nguyệt thực buồn bực. "Mục tiểu thư, không phải ngươi muốn về phủ tướng quân sao?"

"Phải, có muốn trở về — Nhưng — lòng ta có hơi loạn, không biết có nên trở về hay không nữa." Đôi mày xinh đẹp của nàng nhíu lại một chỗ, vẻ mặt u buồn, như là đang nói cùng Diệp Sóc Nguyệt, mà cũng như đang thì thào với bản thân: "Không thì, các ngươi bỏ ta lại đây đi, để ta đi một mình cũng được."

"Điều này sao có thể? Đường núi hoang vu, thiếu nữ tử như ngươi sao có thể đi một mình? Lại nói, những người kia còn đang truy bắt ngươi, một mình hành động thực không an toàn. Mục tiểu thư, rốt cuộc ngươi đang do dự cái gì?"

"Ta — quên đi, không có gì."

Đoàn người cưỡi ngựa dọc theo đường lớn đi suốt một ngày, đến khi màn đêm buông xuống, tìm được một khách điếm tên Phúc Lai nghỉ chân.

Diệp Sóc Nguyệt kéo Đạp Tuyết đến chuồng uy nó ăn cỏ, nhìn thấy Bạch Tông của Diệp Thanh Vũ đã ở đó, lập tức dắt đi qua đến tận cùng bên trong, ai ngờ Đạp Tuyết sáp đến trước mặt Bạch Tông không đi, nó dùng đầu cọ mặt Bạch Tông, hai con ngựa vô cùng thân thiết dính một chỗ cùng nhau. Diệp Sóc Nguyệt giận không có chỗ xả, tung một cước đá lên đùi con ngựa.

"Yêu, sao thể, là ai chọc Diệp Nhị tiểu thư của chúng ta không thoải mái, đến mức phải xả giận lên thân con ngựa luôn vậy?"

"Đây là ngựa của ta, ta muốn làm thế nào thì làm thế đó, có liên quan gì tới ngươi?" Diệp Sóc Nguyệt lườm Tần Mặc Phi một cái, cứng rắn dắt dây cương tách Đạp Tuyết cùng Bạch Tông ra, bắt nó đến chuồng ngựa bên cạnh, luồn dây thừng cột chặt lên cọc gỗ, xoay người ôm cỏ khô bỏ lên máng thức ăn của chuồng.

"Ngựa cũng là động vật có linh tính, ngươi đối đãi nó thô bạo như vậy, làm nó nóng nảy, cẩn thận nó đá ngươi đó." Tần Mặc Phi chậm rãi tiêu sái đi qua, sờ sờ đầu Bạch Tông, khóe miệng chứa nụ cười ý vị thâm trường: "Đối chúng nó tốt một chút, kiên nhẫn một chút, chúng nó cũng sẽ hồi báo cho ngươi, dù là đối với người hay vật, kỳ thật cũng là cùng một đạo lý thôi."

Diệp Sóc Nguyệt cười nhạt: "Tần tiểu thư không ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, đến cái chỗ dơ bẩn như chuồng ngựa này để làm gì? Chắc không phải chỉ là để nói với ta mấy câu đó nhỉ."

"Đương nhiên không phải. Ta là đến giúp Thanh Vũ cho ngựa ăn, nàng có chút mệt mỏi, nên ta bảo nàng nghỉ ngơi ở trong phòng rồi." Tần Mặc Phi khiêu khích liếc nhìn Diệp Thanh Vũ. "Ta giúp tỷ tỷ của ngươi cho ngựa ăn, ngươi sẽ không để ý chứ."

"Ngươi uy của ngươi, ta uy của ta, ai thèm để ý ngươi cho ngựa của ai ăn chứ." Vẻ mặt Diệp Sóc Nguyệt không vui, ngoài miệng lại không nói gì thêm, tiếp tục nhồi nhét thêm cỏ khô, đến nỗi đầy ngập cái máng, cũng không quản ngựa có ăn hết không, quay đầu bỏ đi.

Tần Mặc Phi nhìn nàng rời đi, vừa lòng nhấp khóe miệng, nhéo nhéo lỗ tai Bạch Tông, sau đó cũng xoay người rời chuồng ngựa.

---

Nữ tử ngồi trước gương đồng chỉ mặc trung y, tóc đen tùy ý thả trên vai, tuy rằng trên mặt chưa trang điểm, nhưng lại mang vẻ đẹp thanh thuần khác biệt. Trong đôi mắt đen tuyền của nàng long lanh vài điểm sáng, có vẻ hơi mờ mịt.

"Đang phát ngốc cái gì?"

Phía sau lưng bỗng nhiên có một thân thể ấm áp dán lên, Đường Vũ Tuyền cả kinh, lược gỗ đào trong tay rơi xuống đất.

"Thế nào, ta làm ngươi sợ?" Ngữ khí Tần Mặc Phi bình thản, xoay người nhặt lược gỗ lên, bàn tay nhẹ nhàng cầm tóc của nàng, chậm rãi chải từ trên xuống dưới, động tác thong thả nhẹ nhàng.

"Không, không có." Đường Vũ Tuyền lên tiếng phủ nhận, cúi đầu, rũ mắt, hai tay câu nệ xoắn cũng một chỗ.

"Vậy vì sao lại mang vẻ thất hồn lạc phách kiểu đó?" Động tác trên tay Tần Mặc Phi không ngừng, mái tóc đen bóng của Đường Vũ Tuyền vẫn còn hơi ướt, còn có một loại mùi hường nhàn nhạt, lúc ngón tay lướt qua, cảm giác mềm mại, loại xúc cảm này làm cho nàng thật thích. "Có phải oán ta đã vắng vẻ ngươi nhiều ngày không, trong lòng mất hứng?"

"Không có –" Đường Vũ Tuyền lắc đầu. "Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy — Ngươi làm cái gì, tất nhiên đề có lý do của ngươi –"

"Nhưng trong lòng ngươi không phải nghĩ như vậy."

Ấm áp đằng sau bỗng bao trùm lấy nàng, mái tóc của nàng ấy dán lên mặt, có mấy cọng tóc chọc chọc khiến nàng thật ngứa. Cằm của Tần Mặc Phi để trên bả vai Đường Vũ Tuyền, động tác ái muội, ánh mắt quyến rũ, ở bên tai nàng thổ khí như lan(*).

(*): câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

"Bởi vì biểu tình trên mặt ngươi nói cho ta biết, ngươi mất hứng –"

"Thật sự không có." Đường Vũ Tuyền nhỏ giọng nói, mặt lại đỏ, phấn phấn nộn nộn như đóa hoa vô cùng đáng yêu. Tần Mặc Phi nâng môi, đẩy mấy sợi tóc vướn trên cổ nàng ra, dùng những ngón tay tinh tế vén vén cho đều, sau đó chậm rãi cúi xuống, khẽ ấn đôi môi đỏ mọng lên, một chút một chút hôn, tay thì di chuyển đến trước ngực Đường Vũ Tuyền, rất quen thuộc cởi nút thắt trên áo của nàng, hai ba lượt thì cởi vạt áo xong, lộ ra lafn da trắng mịn ẩn dưới lớp áo.

"Mặc Phi –" Đường Vũ Tuyền bất an chặn tay nàng, lại bị người nọ mãnh liệt đè ra sau, phía sau lưng liền bị ép lên bàn. Nụ hôn ướt át như rắn lướt qua sườn mặt rồi đến cần cổ, sau đó quyến luyến tại xương quai xanh.

Da thịt bại lỗ ngoài không khí làm nàng không khỏi rùng mình. Tay của Tần Mặc Phi không chút khách khí tham nhập vào của yếm của nàng, không có chút xấu hổ, cầm khỏa mềm mại trước ngực nàng, tùy ý xoa nắn.

"Đừng –" Phản kháng một cách yếu ớt, mà lọt vào mắt người kia chính là dục cự còn nghênh.

Phía sau là cạnh bàn lạnh lẽo, trước người lại là cơn nóng bức làm thân thể càng ngày càng vô lực, đối mặt với động chạm của Tần Mặc Phi đụng vào, Đường Vũ Tuyền luôn không thể kháng cự được. Hai gò má nàng hồng thấu mà nó cũng có xu hướng lan khắp da thịt của nàng rồi, cơ thể tinh xảo bắt đầu phiếm hồng mê người. Quần áo hỗn độn, suy nghĩ hỗn loạn, hai tròng mắt phủ đầy hơi nước bất lực nhìn phía Tần Mặc Phi, trên khuôn mặt khuynh thành kia là nụ cười nhạt mà khiến người ta hồn xiêu phách lạc, làm Đường Vũ Tuyền hoàn toàn mất phương hướng.

Nơi cằm bị cắn nhẹ, thân mình bị nàng đè lên, da thịt kề sát, giữa hai người chỉ là một tầng tơ lụa mỏng manh lạnh lẽo, các nàng đang trong lúc thân mật nhất, nhưng cũng không phải là không có khe hở.

Tần Mặc Phi luôn có thể nắm rõ bản thân trong lòng bàn tay, dễ dàng kích thích ngàn vạn gợn sóng trong lòng nàng, dù là thân thể, hay là tâm. Nàng đẩy Đường Vũ Tuyền vào biển sâu dục vọng ngọt ngào, vô cùng khó thở, lại không thể thoát khỏi.

"Mặc Phi –" Đường Vũ Tuyền nhẹ giọng gọi tên nàng, hô hấp có chút hổn hển, chỉ có thể ôm lấy lưng của nàng mới không ngã từ trên ghế xuống. Phía sau lưng bị đè chút đau, nàng hơi hơi nhíu mi, trên lưng căng thẳng, bị cánh tay phải Tần Mặc Phi ôm chặt.

Nếu nàng là cành dây leo yếu ớt, thì Tần Mặc Phi chính là thân cây cho nàng dựa vào sinh trưởng. Sinh tử không thể rời, nhưng cũng không phải mãi mãi gắn bó.

Bàn tay mềm mại không xương lướt từ mắt cá chân đi lên, nhẹ nhàng vỗ lên làn da mịn màng của nàng, vỗ vỗ một hồi gây nên cảm giác ngứa ngáy không chịu nỗi. Thân mình Đường Vũ Tuyền bắt đầu mềm nhũn, vô lực dựa sát vào Tần Mặc Phi thở hổn hển, lông mi tinh tế lấp lánh những giọt mồ hôi.

"Đường Vũ Tuyền, ta đã từng nói rồi, ngươi chỉ có thể là của ta." Tần Mặc Phi bình tĩnh nhìn Đường Vũ Tuyền cắn môi ẩn nhẫn, nhìn bộ dáng nhu nhược vô tội của nàng, nội tâm không tự chủ mà nảy sinh cảm giác dịu dàng, cứ thế làm nàng kìm lòng không đậu nói ra một câu như vậy. Mà thực tế, cũng là như thế, dù nàng đặt Đường Vũ Tuyền ở địa vị nào, mặc kệ nàng dùng loại thái độ gì đối đãi Đường Vũ Tuyền, thì người này, chỉ có thể thuộc sở hữu của nàng.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc từng chút lan tràn đến toàn thân, Đường Vũ Tuyền ở trong lòng của nàng không ngừng run khẽ, cánh môi bị cắn chặt thoát phá ra từng đợt thở gấp. Nến đỏ trên bàn từng chút từng chút tan chảy, ngọn lửa giữa tâm nến bỗng bừng sáng. Không khí vào đêm lại dần ấm hơn, nhiệt độ này như hâm nóng người Đường Vũ Tuyền, làm cho nàng quên thân đang ở chỗ nào, quên phân u buồn trong lòng kia.

Tâm tự song ty võng, trung hữu thiên thiên kết. (*)

(*) Câu thơ trong bài 'Thiên thu tuế' của Trương Tiên. Dịch nghĩa (theothivien.net): Lòng tựa lưới đôi tầng, trong có ngàn mối kết.

Giữa cơn mông lung, nàng nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng cùng lời thủ thỉ của Tần Mặc Phi bên tai. Dịu dàng luẩn quẩn bên tai, tựa như ảo mộng, hư vô mờ mịt.

"Đường Vũ Tuyền, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi ta."

Nến đỏ trên bàn dập tắt, một tia ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất. Ánh trăng mờ ảo lơ lửng ngoài cửa sổ, bấc nến rơi xuống giọt nến nóng bỏng. Nàng vui sướng nhưng cũng vô cùng mệt mỏi ngã vào lồng ngực ấm áp an toàn của Tần Mặc Phi, như con mèo nhỏ vùi vào lòng nàng, hai tay đè lên bả vai của nàng, trong bóng đêm lâm vào mộng cảnh yên bình.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trên đường về trường sau khi đi dạo siêu thị với bạn học, nhìn thấy có một a di đứng phát báo Sức khỏe, liền cầm hộp sữa chạy tới giơ tay nói 'ta cũng muốn'. A di ôn nhu nói một câu giọng địa phương nghe không hiểu. Kết quả cầm lên nhìn bìa mới biết là Tạp chí sức khỏe nam giới. Lúc ấy lấy cũng không được mà trả cũng không xong, Thực sự mất mặt muốn chết...... /(ㄒoㄒ)/~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net