Chương 18 - Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đến canh ba, bỗng Tần Mặc Phi nghe thấy tiếng ngựa tê rống chói tai.

Nhanh chóng mở mắt, chỗ bên cạnh đã trống không, Đường Vũ Tuyền đi đâu rồi? Nàng phủ thêm áo khoác đẩy cửa ra, vừa bước ra đã gặp Diệp Sóc Nguyệt, vì thế hai người cùng nhau xuống lầu chạy tới chuồng ngựa.

Bóng đêm âm u, đèn đuốc của khách điếm phần lớn đều đã tắt, chỉ còn mấy đèn lồng treo cao le lói, lắc lư giữa sương mù mông lung như bóng ma du đãng, hết sức quỷ dị.

Sao lại sương mù lại nổi lớn như vậy? Tần Mặc Phi nghi hoặc nhìn xung quanh, xách một cái lồng đèn đuổi theo Diệp Sóc Nguyệt. Chuồng ngựa khá hỗn loạn, cỏ khô đổ khắp nơi, mấy vách ngăn bằng gỗ cũng đổ tới đổ lui, dưới ánh lửa chập chờn, Diệp Sóc Nguyệt cùng Tần Mặc Phi nhìn thấy một con ngựa nằm dưới đất thống khổ khò khè. Trên đùi trước của nó máu tươi đầm đìa, có một vết thương rất sâu, máu vẫn còn rỉ ra ngoài ướt đỏ bộ lông trắng, hình như là Bạch Tông của Diệp Thanh Vũ.

Ở bên cạnh, còn có hai người đang đứng chỉa kiếm vào nhau. Là Diệp Thanh Vũ và Đường Vũ Tuyền. Trên cánh tay Diệp Thanh Vũ nhiễm đỏ một mảng, màu đỏ chói mắt kia làm tâm Tần Mặc Phi tê rần.

"Xảy ra chuyện gì, tại sao Bạch Tông lại bị thương?" Diệp Sóc Nguyệt kinh hoảng Bạch Tông nằm dưới đất, vội vàng thuốc mang theo trên người cầm máu cho nó, ngẩng đầu phát hiện trên cánh tay Diệp Thanh Vũ cũng chảy máu, lại luống cuống tay chân lấy tay khăn băng bó giúp nàng.

"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Mặc Phi ôm hai cánh tay mắt lạnh quét khắp người các nàng một lượt, cuối cùng dừng ở trên người Đường Vũ Tuyền đang đeo mặt nạ cầm kiếm đứng bên cạnh. So với Diệp Thanh Vũ, nàng bị thương nặng hơn, vết thương kéo dài từ đầu vai phải đến cánh tay, còn có mấy vét thương nhỏ trên mu bàn tay, máu chảy nhuộm đỏ cả ống tay áo.

"Lời này ta cũng rất muốn hỏi Đường cô nương một chút, mời ngươi giải thích cho ta, khuya khoắt không ngủ vì sao lại chạy đến chuồng ngựa, còn đâm bị thương Bạch Tông của ta?"

"Đường Vũ Tuyền, thật là ngươi làm?"

Tần Mặc Phi lạnh giọng chất vấn, Đường Vũ Tuyền lắc lắc đầu, dùng thanh kiếm đầy máu chỉ chỉ mặt đất chỗ bên cạnh con ngựa.

Đó là mấy dấu chân không hoàn chỉnh, Tần Mặc Phi xem cẩn thận, nhăn mi, quay đầu lại hỏi Diệp Thanh Vũ: "Thanh Vũ, ngươi nói cho ta biết trước, lúc ngươi tới đã nhìn thấy gì?"

Ánh mắt Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm Đường Vũ Tuyền, nhớ lại nói: "Lúc ấy sương mù rất dày, ta ở trong phòng nghe có tiếng động, cảm giác không thích hợp, nên đã ra ngoài xem thử. Còn chưa đi đến chuồng ngựa đã nghe tiếng hí vang, trước mặt còn có ánh sáng chợt lóe. Đến lúc ta vọt vào, thì có người ập đến, ta tránh không kịp, cánh tay bị cắt qua một chút, chờ thấy rõ ràng, mới phát hiện người đến nơi này sớm hơn ta chính là Đường cô nương."

"Không phải nàng ấy làm." Tần Mặc Phi dùng ngữ khí khẳng định. "Vũ Tuyền sẽ không làm ngựa của ngươi bị thương."

"Sao ngươi có thể khẳng định không phải nàng ta làm?" Diệp Sóc Nguyệt tức giận trừng nàng một cái: "Nàng ta là người đi theo ngươi, phạm cái gì, đương nhiên ngươi sẽ không nói ra. Ngựa không phải nhân, bị đâm bị thương cũng không thể chỉ ra ai đâm nó. Ngươi có chứng cớ gì mà nói không phải nàng ta làm?"

"Trên mặt đất có mấy cái dấu giày, thứ nhất nhìn kỹ kích cỡ cùng hoa văn phía trên, đều không thuộc về ai trong chúng ta cả ; thứ hai dấu giày này đầu và đuôi đều rõ ràng, chứng tỏ người này là từ từ bước đến, không giống như chúng ta vội vội vàng vàng chạy tới."

Diệp Thanh Vũ cúi đầu, quả nhiên ở bên cạnh Bạch Tông có những dấu chân như vậy, nàng trầm ngâm chốc lát, nhớ lại Mục Khuynh Thành, lập tức ngẩng đầu hỏi Diệp Sóc Nguyệt: "Mục cô nương đâu?"

"Nga, ta đã bảo nàng nên ở yên trong phòng không được ra ngoài –"

Lời còn chưa dứt, Diệp Thanh Vũ đã xoay người chạy về phía căn phòng, mấy người các nàng nghe thấy động tĩnh đều ra ngoài hết, cũng chỉ còn lại Mục Khuynh Thành ở khách điếm, chẳng lẽ trúng kế điệu hổ ly sơn?

Diệp Thanh Vũ vội vàng lên lầu đẩy cửa phòng ra, Mục Khuynh Thành ngồi trên giường nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng nên hoảng sợ, sợ hãi dò hỏi: "Diệp cô nương, sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì khôn? Ta nghe thấy bên ngoài thực ồn."

"May thật, người còn ở đây." Diệp Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, Diệp Sóc Nguyệt đuổi theo cũng đã vào phòng, buồn bực hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì, ta đoán người đánh lén Bạch Tông có thể là vì tới bắt Mục cô nương không." Diệp Thanh Vũ thở phào một hơi. "Sóc Nguyệt, ngươi ở đây bảo vệ nàng ấy, các ngươi ở trong này không được tùy tiện hành động, ta đi xuống xem thương thế của Bạch Tông, chốc lát trở về."

"Khách quan, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Điếm tiểu nhị cầm theo ngọn nến bước tới hỏi thăm, Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Đều giải quyết xong rồi, chỉ là có chuyện phải làm phiền tới ngươi. Ngựa của ta bị thương, thỉnh ngươi theo ta đến chuồng ngựa một chuyến."

"Nga, được, được rồi."

"Nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này?"

Tần Mặc Phi kéo Đường Vũ Tuyền vào phòng, ấn nàng ngồi bên cạnh bàn, lấy bình thuốc đặt một bên, kéo đồng cắt đi ống tay áo dính đầy máu của Đường Vũ Tuyền, lộ ra miệng vết thương dữ tợn. Da thịt kiếm khí cắt sâu, miệng vết thương hở rộng, huyết nhục đỏ sẫm bên trong lộ ra làm người ta sợ hãi.

"Khi nãy ta nghe thấy tiếng động, liền đi ra ngoài xem thử, phát hiện sương mù nổi lên dày đặc, trong chuồng ngựa có người, khi ta đến gần vài bước, chỉ nhìn thấy một bóng trắng chợt lóe qua, sau đó ngựa của Diệp Thanh Vũ gục trên mặt đất."

"Sau đó nàng nhìn thấy ngươi, nghĩ là ngươi làm bị thường ngựa của nàng, thế nên các ngươi liền đánh nhau?"

"Ân."

Tần Mặc Phi nhíu mày, không nói, đổ hết thuốc bột cầm máu lên vết thương của nàng, bột thuốc rơi xuống nều ngấm hết vào miệng vết thương. Cảm giác đau đớn ập tới, Đường Vũ Tuyền cắn môi, vết thương hở ngấm thuốc, thật sự rất đau.

"Biết người đâm ngựa bị thương là loại người nào không?"

Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Ta chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng, tốc độ rất nhanh, còn lại đều không kịp chú ý."

Tần Mặc Phi lại hỏi: "Vết thương trên cánh tay nàng ấy, là ngươi đâm?"

Đường Vũ Tuyền chần chờ nhìn nàng một lát, gật gật đầu: "Ta tưởng người làm ngựa bị thương là –"

"Nếu không phải nàng phản ứng nhanh tránh thoát, một kiếm kia của ngươi có thể làm nàng trực tiếp mất mạng." Tần Mặc Phi cắt ngang lời nói của Đường Vũ Tuyền, thanh âm nặng nề. "Đường Vũ Tuyền, võ công của nàng không bằng ngươi, nếu ngươi thật sự giết nàng, đã từng nhĩ sẽ ăn nói với ta như thế nào chưa? Hay là, ngươi cố ý muốn vi phạm lời của ta?"

"Vũ Tuyền không dám –" Đường Vũ Tuyền thì thào nói nhỏ, rũ mắt xuống. Vết thương trên cánh tay vẫn luôn đau nhức. Kỳ thật lúc vung kiếm ra, nàng cũng đã phát hiện người nọ là Diệp Thanh Vũ, khẩn cấp muốn thu kiếm về, tránh không kịp mới có thể bị Diệp Thanh Vũ chém một đường bên vai phải như vậy.

"Thực xin lỗi –"

Nàng làm sao lại không biết người kia rất đặc biệt đối với Tần Mặc Phi? Tần Mặc Phi đã sớm nói với mình, không nên đụng đến Diệp Thanh Vũ, cho dù là bất kỳ lúc nào đi nữa. Lời Tần Mặc Phi từng nói, bản thân mình sao có thể không nhớ rõ? Nhưng chuyện của đêm nay, thật sự là ngộ thương –.

"Đường Vũ Tuyền, ta hy vọng loại chuyện này đừng xuất hiện lần thứ hai." Ánh mắt Tần Mặc Phi lạnh như băng nhìn đến làm tâm Đường Vũ Tuyền phát lạnh, cho dù là lòng có ủy khuất, bị thương nàng, nói đến cũng vẫn nên là mình.

"Dạ." Bởi vì mất máu mà đôi môi trở nên tái nhợt khẽ hé, thấp giọng đáp lại. Nàng chưa bao giờ biện giải nhiều.

Tần Mặc Phi dùng vải bố băng bó quanh vết thương cho nàng, sau cùng lại thắt một cái nút, thu xếp thỏa đáng, mới cầm mảnh vải đỏ chót ở trên bàn ném qua cửa sổ.

"Được rồi, ngươi cũng bị thương, nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta đi xem Thanh Vũ thế nào. Chuyện đêm nay, ta sẽ giải thích rõ ràng với các nàng."

"Dạ."

Cửa gỗ bị đóng lại, tiếng bước ngoài cửa dần dần đi xa, Tần Mặc Phi cứ như vậy mà bỏ đi, thậm chí không thèm hỏi nàng bị thương như thế nào.

Trì độn, không có nghĩa là không hiểu. Không nói, không có nghĩa là không đau. Nơi ngực trái rõ ràng trống rỗng, lúc này lại truyền đến cơn đau âm ỉ, tạng phủ như bị xé rách làm nàng khổ sở, lại nói không nên lời. Đường Vũ Tuyền kinh ngạc ngồi bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm cây kéo vẫn còn dính máu mình trên bàn.

Tấm chăn trên giường đã lạnh thấu, mới hai cái canh giờ trước thoi, rõ ràng nàng còn nằm trong lòng Tần Mặc Phi, lúc này còn có thể tìm được hơi thở nàng lưu lại không?

Đường Vũ Tuyền để ý Tần Mặc Phi.

Tối nay, lần đầu tiên nàng đối mặt với tâm của mình. Chỉ cần là Tần Mặc Phi muốn, chính mình sẽ giúp nàng lấy đến.

---

"Miệng vết thương còn đau phải không?"

"Hoàn hảo, chỉ là vết thương da thịt, Sóc Nguyệt đã giúp ta băng bó rồi, mong ngươi dẫn ta đến giải thích với Đường cô nương, là ta hiểu lầm nàng, còn không cẩn thận –"

"Vũ Tuyền sẽ không để trong lòng, ngươi không cần áy náy." Tần Mặc Phi nhẹ nhàng nâng cánh tay nàng lên, nhìn vải bố quấn quanh lộn xộn, không khỏi nhăn mặt nhíu mày. "Sao mà băng thô như vậy, đến lúc nhiễm trùng(*) thì phải làm sao bây giờ?"

(*) mình có đọc ở đâu đó từ 'nhiễm trùng' này chỉ mới có đây thôi, có vẻ là khá hiện đại(?), không biết dùng cho cổ đại có hợp không~ bạn nào rành thì góp ý với nhé~

Nàng cởi vải băng đó ra, một lần nữa băng bó lại cho nàng. Diệp Thanh Vũ có chút ngượng ngùng, cười cười nói: "Không sao đâu, cầm máu thì tốt rồi, thô một chút cũng không sao cả."

"Không thể, ta cũng không mong ở trên làn da này sẽ để lại dấu vết xấu xí nào đó." Ngữ khí của Tần Mặc Phi thực nhu hòa, nhìn thấy Diệp Thanh Vũ bị thương, nàng thế mà lại cảm thấy đau. Trên người Diệp Thanh Vũ có một loại hơi thở độc đáo, không ngừng hấp dẫn nàng. Nàng vẫn cảm thấy chính mình chỉ là có chút hảo cảm với nàng, nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy nàng bị thương đã phẫn nộ không thôi, không phân phải trái trút hết lửa giận lên người Đường Vũ Tuyền.

Cái này gọi là động tâm như lời người ta hay nói sao?

Diệp Sóc Nguyệt bưng chén cháo còn nóng hổi đẩy định cửa bước vào, lại nhìn thấy Tần Mặc Phi ở trong phòng, nàng nắm cánh tay Diệp Thanh Vũ, còn cởi xuống vải băng của mình.

Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Diệp Thanh Vũ cùng ôn nhu trong mắt nàng. Diệp Sóc Nguyệt chỉ cảm thấy ngực như bị đá tảng đè nặng, làm nàng khó chịu không thôi.

Nếu là ghét bỏ mình băng bó không tốt, sớm nói là được rồi! Cần gì phải bảo người khác tới thay lại. Diệp Sóc Nguyệt có chút bực mình, không đưa cháo, cũng không bước vào, bưng khay gỗ về phòng mình, nhìn nàng chắc không cần ăn, đổ đi cũng lãng phí, vậy để mình ăn là được!

Lúc đi ngang qua phòng của Đường Vũ Tuyền, Diệp Sóc Nguyệt dừng lại, Tần Mặc Phi ở chỗ của Diệp Thanh Vũ, Đường Vũ Tuyền kia nhất định đang ở một mình. Nàng ta cũng bị thương, nên chắc là cần người quan tâm.

Nghĩ như vậy, Diệp Sóc Nguyệt gõ cửa xong liền đẩy ra bước vào, Đường Vũ Tuyền còn ngồi ở bên cạnh bàn quét mắt nhìn nàng, hai mắt chứa đầy địch ý. Đây là nằm trong dự kiến của Diệp Sóc Nguyệt, nếu có lúc nào mà nàng ta không như vậy mới kỳ quái. Tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt nàng như thế nào, nhưng nhìn cả cánh tay nàng đều bị băng lại cùng với nắm tay đang siết chặt kia là biết chắc chắn nàng không hề thoải mái.

"Ngươi không cần khẩn trương, ta chỉ nghĩ rằng ngươi bị thương, thuận đường đến xem sao."

Diệp Sóc Nguyệt đặt chén cháo còn nóng lên mặt, đối mặt với người cả ngày đều dùng cái mặt nạ lạnh băng đó áp người, nàng thật đúng là không biết ở chung như thế nào.

"Cái kia — cái kia —miệng vết thương của ngươi còn đau phải không?"

Đường Vũ Tuyền không nói lời nào, chỉ nhìn nàng, đoán không được ý đồ đến đây của nàng.

"Ta ở phòng bếp nấu cháo, có dư một chút, ngươi chảy nhiều máu như vật, hẳn là nên lập tức bồi bổ, mất máu nhiều, thân thể sẽ không khỏe." Diệp Sóc Nguyệt thấy nàng không hé răng, bất đắc dĩ thở dài, đẩy cháo đến trước mặt nàng. "Ngươi thừa dịp còn nóng ăn đi, không có độc đâu. Ân — ta hơi buồn ngủ rồi, đi về trước."

Đường Vũ Tuyền rất chút ngoài ý muốn, nàng ta đến chỉ vì đưa cho mình chén cháo?

"Đúng rồi, quên nói cho ngươi, cháo này là Tần Mặc Phi nhờ ta đưa tới, cho nên ngươi có thể yên tâm." Lúc gần đi, nàng lại vòng trở lại nói một câu như vậy.

Tâm tư khẽ rung động, nội tâm một cảm giác không nói thành lời. Nhìn Diệp Sóc Nguyệt ra khỏi cửa, Đường Vũ Tuyền giật giật môi, cố gắng hồi lâu vẫn là không nói ra câu nào.

Tầm mắt nàng quay trở lại dừng trên chén cháo Diệp Sóc Nguyệt để lại kia, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt hơi tái, chậm chạp vươn tay cầm muỗng, múc từng muỗng cháo còn nóng từ từ ăn.

Tay chân lạnh lẽo bắt đầu ấm lên, đầu cũng không còn nặng trĩu như khi nãy. Nàng đè cánh tay phải còn đau nhức, nhìn thoáng qua cửa, nó vẫn đang đóng chặt.

Đường Vũ Tuyền nằm xuống giường, đệm chăn lạnh ngắt, xương quai xanh ẩn bên dưới vạt áo vẫn còn dấu hồng nàng ấy lưu lại, miệng vết thương đau đến khiến nàng không thể ngó lơ. Tâm tình có chút tụt dốc, là tư vị khổ sở. Đường Vũ Tuyền mờ mịt nhìn chằm chằm đỉnh màn, ngón tay chạm tới vòng tay bạc trên cổ tay, nhẹ nhàng vuốt ve, chạm đến mặt hoa văn trên đó, tất cả đều đã thành thói quen của nàng.

Tối nay, chắc là không đợi được nàng rồi.

Nghĩ như vậy, Đường Vũ Tuyền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

-------

Editor có lời muốn nói: bản chất tra nhân của Tần cung chủ đã lộ ra~ có bạn nào ủng hộ Tiểu Nguyệt Nhi đến với Tiểu Tuyền Nhi không~~ :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net