Chương 19 - Lặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Đường Vũ Tuyền bị cơn nóng rát trong cổ họng kêu tỉnh, cái cảm giác này làm nàng vô cùng khó chịu, khàn khàn phát không ra tiếng. Nàng nhíu mi mở to mắt, một chén nước liền đưa đến bên miệng.

"Khát nước sao?"

Tần Mặc Phi bưng chén trà ngồi bên giường, ôn nhu sờ sờ trán của nàng.

"Đêm qua ngươi phát sốt. Cũng đã lớn như vậy rồi, còn không biết tự chăm sóc minh sao."

Đường Vũ Tuyền ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm, mình vẫn còn đang nằm mơ sao, nếu không thì sao nàng ấy lại ở bên cạnh thế?

"Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?" Tần Mặc Phi có chút buồn cười ngắt ngắt mặt nàng. "Làm sao vậy?"

Mặt bị nàng nhéo, hơi hơi đau, Đường Vũ Tuyền mới xác định là Tần Mặc Phi đang ở trước mặt vô cùng rõ ràng.

"Ta tưởng mình còn đang nằm mơ chưa tỉnh –"

Nàng muốn ngồi dậy, vô tình động đến vết thương trên cánh tay phải, một trận đau nhức ập đến, Đường Vũ Tuyền than nhẹ một tiếng, nhịn không được mà hấp một ngụm khí lạnh. Tần Mặc Phi đỡ lưng nàng giúp nàng ngồi xuống, sau khi để nàng ngồi ổn thỏa, mới bưng chén trà thúc giục nói: "Nước sắp lạnh rồi, mau uống đi."

Đường Vũ Tuyền gật đầu, thuận theo uống, sau khi uống xong, ánh mắt còn mê mang dừng trên mặt Tần Mặc Phi. Xúc cảm mềm mại nơi khóe miệng, là ngón cái của nàng.

Tần Mặc Phi phá lệ cẩn thận lau nước đọng bên khóe miệng cho Đường Vũ Tuyền, không cho nó nhiễu xuống áo của nàng.

Sáng nay thức dậy không thấy Đường Vũ Tuyền ở bên ngoài, có chút kỳ quái, vào phòng của nàng, nhìn thấy người nọ đổ mồ hôi đầy người, hai mắt nhắm chặt nằm trên giường, mới biết được là đêm qua đã phát sốt. Hôm qua cánh môi Đường Vũ Tuyền vẫn còn hồng nhuận, hôm nay đã rút hết huyết sắc, chỉ còn lại màu tái nhợt làm người ta kinh hãi, phía trên còn có mấy đường nứt nẻ.

Nhớ tới những lời khiển trách của mình đêm qua, bản thân vốn là người luôn luôn tâm cao khí ngạo, coi mình là trung tâm, cư nhiên có cảm xúc nói không rõ. Rõ ràng Đường Vũ Tuyền cũng bị thương, mà bởi vì chuyện của Diệp Thanh Vũ lại đối xử nàng ấy như vậy, có phải đã hơi quá phận rồi không –

Từ sau khi rời Hồng Hoa Cung một đường đi Lân Châu, Tần Mặc Phi cảm thấy mình càng ngày càng không giống mình nữa, thậm chí đôi khi không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì. Những rung động quấn chặt trong lòng không thể kéo ra, những suy nghĩ trong đầu nghĩ mãi chẳng rõ, đều làm nàng nghi hoặc. Đầu tiên là đối với Diệp Thanh Vũ, tiếp theo là đối với Đường Vũ Tuyền — không phải cho tới nay, đều vì giữ chặt nàng mới dùng mỹ nhân kế sao–

Đầu ngón tay bỗng cảm thấy ấm nóng, Tần Mặc Phi hoảng hốt hoàn hồn lại, mới phát giác lúc mình đang ngẩn người, đầu ngón tay còn đặt trên môi Đường Vũ Tuyền, lúc này theo cử động vô ý thức của mình, đã tiến vào trong miệng nàng. Đầu ngón tay chạm tới chiếc lưỡi hồng hồng giấu sau hàm răng, phối hợp với vẻ đỏ ứng trên hai gò má Đường Vũ Tuyền, thế mà lại dẫn theo chút hương vị tán tỉnh.

"Trên mặt có chút huyết sắc, như vậy mới đẹp–" Tần Mặc Phi không lấy tay ra, dùng đầu ngón tay niết qua cánh môi còn thấm những giọt nước trà của nàng, xúc cảm mềm mịn lướt qua đầu ngón tay, đáy lòng thật ngứa. Đây là nơi nàng chưa bao giờ chạm tới, mềm mại, nhẵn nhụi, e thẹn, cho dù đã trêu chọc đến khiến nàng thở dốc liên tục, cả người nóng bỏng, cũng chưa từng ý nghĩ muốn chạm vào, lúc này, thế nhưng lại cảm thấy hai má vì tâm mà nóng bừng.

Cho tới nay, rốt cuộc, thì mình coi nàng là cái gì, cấm luyến? Công cụ? Vật hi sinh?

Trong lúc suy tư, nàng không tự chủ được muốn tới gần Đường Vũ Tuyền đang vì ngón tay của mình mà hé mở đôi môi, đẩy ra mặt mấy lọn tóc bên má nàng, tay phải đè lên môi nàng, tay trái đặt trên vai phải của nàng, một tấc lại một tấc, từng chút lướt xuống, vì khá gần nên có thể cảm giác được hơi thở khẩn trương của nàng phun quanh chóp mũi, vì khá gần nên có thể cảm giác được độ ấm của môi nàng.

Nơi đó là dạng cảm giác gì?

Mà Đường Vũ Tuyền, đã thấy hình ảnh phán chiếu của mình trong đôi mắt Tần Mặc Phi. Cả người nàng cứng ngắc tùy ý nàng ấy bài bố, quả tim trong lồng ngực đập mạnh lợi hại.

"Mặc Phi, đang ở trong đó sao?"

Thanh âm nhẹ nhàng ngoài cửa quấy nhiều sự gần gũi của Tần Mặc Phi, tay đặt trên vai mạnh chợt ấn mạnh một đường xuống cánh tay, đè chặt lên miệng vết thương của Đường Vũ Tuyền.

"Ối –"

Đường Vũ Tuyền than nhẹ ra tiếng, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu cùng một chỗ, cắn môi dưới, hiển nhiên là đau cực. Tần Mặc Phi lập tức buông tay, có chút kích động, tay huơ huơ, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Ngoài phòng, Diệp Thanh Vũ đợi lâu mà không thấy trả lời, nghĩ rằng nàng cũng không ở phòng trong, xoay người định rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Tần Mặc Phi vội vàng mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Thanh Vũ dừng lại: "Nga, ta chỉ muốn hỏi một câu, Vũ Tuyền cô nương đã đỡ hơn chưa?"

"Ân, đã hạ sốt, không có gì trở ngại, thu dọn một chút, chúng ta liền có thể khởi hành."

Diệp Thanh Vũ hơi nghi ngờ: "Như vậy có nhanh quá không? Nàng ấy có thể chịu được sao?"

"Không còn cách nào, ta muốn nhanh nhanh đến Lân Châu, nếu lại trì hoãn, phải kéo dài thêm nhiều ngày."

"Được rồi, chúng ta chờ hai người ở dưới lầu."

"Ân."

Tần Mặc Phi xấu hổ ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn Đường Vũ Tuyền đang ngồi trên giường, đứng dậy rồi nói: "Hôm nay phải lên đường, ngươi chuẩn bị nhanh lên rồi xuất phát."

Đường Vũ Tuyền mờ mịt, giật mình một cái rồi đáp: "Dạ."

---

Bởi vì Bạch Tông của Diệp Thanh Vũ bị thương, cánh tay phải của Đường Vũ Tuyền lại không thể dùng sức, nên Tần Mặc Phi đưa ngựa của mình cho Diệp Thanh Vũ, còn bản thân thì ngồi cùng Đường Vũ Tuyền.

Trước khi đi Diệp Thanh Vũ nhờ chưởng quầy khách điếm trông giúp Bạch Tông, dặn hắn chờ khi thương thế của Bạch Tông tốt hơn thì cứ cởi dây thừng ra là được, nó sẽ tìm được đường về nhà.

Bị Tần Mặc Phi khóa vào trong ngực ngồi trên lưng ngựa, mỗi một lần xóc nảy đều có thể làm xúc giác phía sau lưng Đường Vũ Tuyền va chạm mạnh hơn một chút. Nàng không được tự nhiên muốn ngồi thẳng lưng cách Tần Mặc Phi xa một chút, lại bị Tần Mặc Phi giữ chặt: "Đừng lộn xộn, coi chừng lại động đến vết thương."

vì thế nàng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, ngửi được hương thơm từ trên người Tần Mặc Phi, tựa hồ miệng vết thương chẳng còn đau.

Lúc tới Thanh Châu đã là giữa trưa ngày hôm sau, người đến người đi tấp nập nhộn nhịp quả thật có thể sánh ngang với kinh thành phồn hoa, uy danh hộ quốc tướng quân càng góp phần làm cho mảnh đất này thêm giàu có và phồn thịnh.

"Phía trước chính là phủ tướng quân, Mục tiểu thư, chúng ta sẽ không đến đó, dù sao chúng ta cũng là người giang hồ, sẽ không đưa ngài đến tận phủ."

"Đa tạ các vị nữ hiệp, ân tình của các ngươi, Khuynh Thành sẽ khắc ghi trong lòng."

Mục Khuynh Thành cảm kích nói lời cảm tạ, xoay người rời đi, đi được hai bước thì chần chờ quay lại, tay vẫn đè ngực, sau đó lại quay đầu chậm chậm chạy đi.

"Cuối cùng ta vẫn cứ cảm thấy nàng đang cất chứa rất nhiều tâm sự." Diệp Sóc Nguyệt nhìn bóng dáng Mục Khuynh Thành cứ đi lại ngừng, đi rồi lại ngừng. "Lo lắng muộn phiền, cũng không biết đang suy nghĩ gì, giống như muốn trở về, lại giống như không muốn trở về."

"Chuyện của người ta, để ý nhiều như vậy làm gì." Tần Mặc Phi ôn hoà nói. "Đưa nàng về nhà, chúng ta đã quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi, giang hồ và triều đình vốn là băng hỏa không liên quan."

"A, chiếu theo tác phong lãnh huyết của ngươi, quả thật là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, sự tình gì, đều không thể lọt vào mắt xanh của Tần cô nương, đều là việc nhỏ, để ý thôi cũng là phiền toái."

Tần Mặc Phi nhướn mày. "Ta còn không biết, ngươi lại có thể nghiền ngẫm tâm tư của ta thấu đáo như vậy đó, a, người khác chết sống, vốn là không có quan hệ gì đến ta. Cái gọi là giang hồ anh hùng của các ngươi, võ lâm hào kiệt, nói cái gì là hiệp can nghĩa đảm, chẳng qua chỉ là thích quản chuyện bao đồng, rõ ràng năng lực không đủ, không giúp được gì, còn muốn phồng má giả làm người mập(*), đến cuối cùng biến mình thành một thân chật vật, để làm chi?"

(*) ý chỉ việc khuếch đại năng lực của mình, cố đi làm chuyện quá sức

Diệp Sóc Nguyệt bất mãn nhíu mày: "Chúng ta? Thế nào, chẳng lẽ Tần cô nương không phải người trong giang hồ sao?"

"Được rồi, đừng cãi nữa. Chẳng qua chỉ là quan điểm bất đồng thôi, muốn làm như thế nào, không cần lấy ra tranh luận." Diệp Thanh Vũ cắt ngang tranh luận của, nhìn thoáng qua Đường Vũ Tuyền nằm trong lồng ngực Tần Mặc Phi có chút buồn ngủ. "Ta thấy Vũ Tuyền cô nương cũng mệt mỏi, Mặc Phi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chốc lát rồi hẵng khởi hành đi."

"Ân, sẵn tiện ta đổi thuốc cho nàng." Tần Mặc Phi cúi đầu nhìn hai mắt mù sương của Đường Vũ Tuyền, mỉm cười, sao lúc còn trong Hồng Hoa Cung lại chưa từng gặp bộ dáng giống con mèo nhỏ này của nàng nhỉ? Lúc nào cũng đứng một chỗ, mặt lạnh như băng, trầm mặc giống như đầu gỗ, vẻ mặt lúc nào cũng phòng bị, chỉ có thời điểm cố ý trêu chọc, mới có thề mềm hóa cái cứng ngắt của nàng.

Nhưng Tần Mặc Phi nào biết, trong lòng người nhìn có vẻ kiên cường lạnh như băng, chỉ có ở trước mặt nàng mới biểu hiện dáng vẻ mềm yếu mỏng manh thôi. Bức tường phòng bị cứng ngắc kia, là để che dấu khỏa tâm yếu ớt, nếu phá vỡ bức tường đó, chạm vào trái tim non mềm bên trong, chỉ cần nàng nhẹ nhàng nắm chặt, liền có thể làm miệng vết thương rách nứt chảy máu, mỗi một giọt, đều là có thể tổn thương độ ấm của nàng.

Khóe mắt chợt lóe, Tần Mặc Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngay tại vừa rồi, bỗng nhiên nàng cảm thấy một luồng sát khí lan tỏa xung quanh, chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, lại lập tức tiêu thất, tìm thế nào cũng không thấy, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?

"Làm sao vậy?"

Tần Mặc Phi không xác định lắc đầu: "Không có gì."

Nàng xuống ngựa, đỡ Đường Vũ Tuyền xuống dưới, cùng hai người Diệp Thanh Vũ dẫn ngựa đến trước cửa khách điếm, cột vào cọc gỗ, giao cho mã phu trông giữ.

Khách điếm tên là Tố Quân An, sinh ý không tệ, mấy lầu đều đông khách. Tần Mặc Phi tới chỗ chưởng quầy mượn gian phòng để đổi thuốc cho Đường Vũ Tuyền, Diệp Thanh Vũ cùng Diệp Sóc Nguyệt thì chờ các nàng tại đại sảnh.

Diệp Sóc Nguyệt cầm chén trà, dư quang khóe mắt ngắm ngắm Diệp Thanh Vũ bên cạnh. Bỗng nhiên nhớ lại: "A, nguy rồi, lúc ta đi quên nói cho Hoàng tiêu đầu khi nào thì trở về!"

"Ta đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho cha, nói với ông ấy ngươi đang ở cùng ta rồi." Diệp Thanh Vũ bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái. "Đợi ngươi nhớ tới, có nước thiên hạ sớm loạn."

"Ta đây chắc phải cảm tạ ngươi quan tâm rồi." Diệp Sóc Nguyệt bĩu môi. "Diệp đại hiệp thần thông quảng đại, lại thần cơ diệu toán, đừng có chấp nhặt với ta."

Diệp Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng: "Cái tật xấu mạnh miệng của ngươi, nên sửa lại một chút đi."

"Miệng ta có cứng cỡ nào, cũng không cứng bằng tâm của ngươi." Diệp Sóc Nguyệt bóp chặt chén trà, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng chính là tảng đá, có hun nóng thế nào, trong chốc lát cũng lạnh lại."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta thích nói cái gì thì nói cái đó, liên quan gì tới ngươi?"

Diệp Sóc Nguyệt hầm hừ nói: "Dù sao mấy chuyện long gà vỏ tỏi của ta, cũng không dám để Diệp Đại tiểu thư hao tổn tinh thần."

"Nói như vậy, cũng phải, ta nghĩ, ngoài gây sự, ngươi cũng không có làm được chuyện gì khác." Thanh âm Diệp Thanh Vũ không có phập phồng, nhấp một ngụm trà xanh, nghĩ tới cái gì, lại nhìn nàng một cái, môi giật giật, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Diệp Sóc Nguyệt chú ý tới động tác của nàng, chờ nàng ra tiếng, Diệp Thanh Vũ lại chuyển mặt sáng hướng khác.

Bên cạnh bỗng nhiên bị đụng một chút, mùi son phấn nồng nặc lập tức ập vào mũi, Diệp Sóc Nguyệt bịt mũi kỳ quái quay đầu lại, là một người mặc trang phục kiều diễm như ca cơ, cầm cây quạt đi từ bàn bên cạnh qua, vì vung tay quá mạnh, mới đụng tới mình.

Phát giác Diệp Sóc Nguyệt đang nhìn mình, nàng ta xoay mặt đối diện với tầm mắt của nàng, lộ ra nụ cười quyến rũ, nhưng cũng không xin lỗi, mà trực tiếp lắc vòng eo đi xuống lầu.

"Thật là, son phất đánh một ít là đủ rồi, bôi nhiều như vậy làm gì, nồng chết người."

Diệp Sóc Nguyệt vung tay huơ huơ muốn phui bay mùi son phấn, cánh tay mạnh bị túm lại, sau đso bị kéo đứng dậy, cánh tay túm chặt phát đau, Diệp Sóc Nguyệt tức giận trừng Diệp Thanh Vũ: "Ngươi làm cái gì thế?"

"Đừng ngửi nữa, trong đó có độc."

Diệp Thanh Vũ kéo nàng lùi ra sau mấy bước ngồi vào bàn khác: "Không đến mức miệng sùi bọt mép chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, nhưng có thể khiến buổi tối nằm gặp ác mộng."

"Cái gì? Nàng ta là ai? Tại sao muốn hại chúng ta?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Ta nghe người ta nói, gần đây có vài nơi bắt đầu xuất hiện loại ca cơ hóa trang xinh đẹp giống thế, lấy cớ biểu diễn mà phóng loại độc mùi giống phấn son trong không khí, người trúng độc sẽ bị gặp ác mộng mấy đêm liền, sau đó là thần trí không rõ, xuất hiện ảo giác, đến lúc đó sẽ để ca cơ đó toàn quyền xử trí. Nam bán làm nô, nữ bán làm kỹ."

"Còn có chuyện đó nữa?!" Diệp Sóc Nguyệt khó có thể tin. "Các nàng từ đâu đến? Sao có thể sử dụng loại bàng môn tả đạo đó?"

"Ngươi nhìn trang phục của các nàng, hẳn là không phải người của nơi này." Diệp Thanh Vũ đổ ấm trà xuống nền đất: "Là người Phù Tang quốc."

-------

Editor có lời muốn nói: cầu like cầu nhắn lại~~ OTL

A;r]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net