Chương 20 - Nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù Tang quốc? Là cái nước có nhẫn giả sao?" Diệp Sóc Nguyệt bĩu môi: "Thật đúng là mấy kẻ không đứng đắn đều tụ tập cùng nhau, nhẫn giả Tây Vực cùng mấy ca cơ đó đều không phải người lương thiện gì."

"Cho nên a, ngươi phải trông coi bản thân cẩn thận." Trên mặt Diệp Thanh Vũ có vẻ trêu đùa: "Phàm là tiểu cô nương có chút tư sắc đều sẽ là mục tiêu của bọn họ. Ngươi chú ý một chút, chớ không một ngày nào đó bị người ta bắt mất, sẽ không tìm được đường về đâu."

Mặt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên: "Ta đã không còn nhỏ, sẽ biết bảo vệ tốt bản thân mình, ngươi đừng có mà nhìn người bằng nửa con mắt như thế!"

"Ồ? Vậy lúc trước là ai bị phi tiêu độc phóng trúng, bệnh nằm trên giường không dậy nỗi?"

"Diệp Thanh Vũ!" Diệp Sóc Nguyệt tức giận đến mặt đỏ tai hồng, từ khi nào mà nàng ấy cũng bắt đầu làm chuyện chọc vào nỗi đau của người khác thiếu đạo đức như vậy chứ!

"Được rồi được rồi, không cãi với ngươi, mắc công lát nữa thẹn quá thành giận, lại dây dưa không dứt." Diệp Thanh Vũ phất tay. "Đồ ăn lát nữa mới mang lên, ngươi ngồi xuồng nghỉ ngơi chút đi."

"Ta thích đứng thì đứng, muốn ngồi sẽ ngồi!" Diệp Sóc Nguyệt liếc liếc mắt vài cái xem thường, làm mặt nghiêm túc ngồi xuống, sau lại há mồm hỏi: "Uy, đưa hai quái nhân kia đến Lân Châu xong, có phải có thể về tiêu cục rồi không?"

Diệp Thanh Vũ ngẩn người, không có lên tiếng, Diệp Sóc Nguyệt nhìn chằm chằm nàng: "Chẳng lẽ ngươi còn phải làm cái gì cho các nàng nữa sao?"

"Không có, ta — chỉ là có chút chuyện cần xử lý. Ta đã gọi người đến Lân Châu chờ ngươi, đến lúc đó, ngươi cùng Lâm tiêu đầu trở về đi, cha đang đợi ngươi."

"Cái gì? Tại sao!" Diệp Sóc Nguyệt phi thường bất mãn: "Tại sao còn chưa chịu về? Chúng ta ra ngoài đã hơn một tháng, ngươi không sợ cha lo lắng sao?"

"Ta làm gì cũng có chừng mực, bảo ngươi trở về, thì ngươi về đi." Diệp Thanh Vũ không nhìn nàng. "Mang ngươi theo không an toàn, lại nói, có ngươi cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi."

Tâm Diệp Sóc Nguyệt đau xót, siết chặt nắm tay, chẳng lẽ mình không đáng tin cậy đến vậy sao? Ở trong mắt nàng, Diệp Sóc Nguyệt chính là một phế nhân sao?

"Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, không có liên quan gì đến ta hết." Diệp Sóc Nguyệt lạnh giọng nói: "Ta đã nói với ngươi rồi, ta không còn là tiểu hài tử nữa, chuyện gì ta cũng có thể tự giải quyết, ngươi không có tư cách gì quản ta cả. Ta muốn về thì sẽ về, không muốn trở về liền không quay về. Diệp Thanh Vũ, đừng đem suy nghĩ của ngươi áp đặt lên người ta!"

"Diệp Sóc Nguyệt, ngươi muốn bướng bỉnh đến khi nào?" Thanh âm Diệp Thanh Vũ cũng lạnh đi. "Đừng náo loạn nữa, chẳng qua ta cũng là vì lo nghĩ đến an toàn của ngươi thôi."

"Ha ha, theo như lời ngươi nói, ý của ngươi là, ngươi lo lắng cho an nguy của ta?" Diệp Sóc Nguyệt cười lạnh: "Thôi đi, nói tới nói lui, còn không phải là do ngươi cảm thấy chỉ là một tha du bình(*)! Nhưng nếu chúng ta đã đến đây, sẽ không có chuyện bỏ dỡ giữa đường, vậy thì kéo dài đến hết chuyện luôn đi!"

(*) nghĩa đen là kéo bình đựng dầu. Còn nghĩa bóng là con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay còn gọi là "con ghẻ". Và cũng có thể hiểu là gánh nặng, là người làm cản trở công việc của trong một nhóm.

Diệp Thanh Vũ bình tĩnh nhìn nàng, Diệp Sóc Nguyệt không hề trốn tránh, hai người đối diện, không hề nói chuyện.

"Sao vậy, mới đi đổi thuốc cho Vũ Tuyền một lát, trở về liền thấy không khí nặng nề hẳn thế." Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền một trước một sau đi tới, ngồi xuống bên cạnh bàn, trùng hợp tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đến, đặt từng thứ xuống bàn.

"Hai tỷ muội các ngươi, lại đấu võ mồm sao?"

"Không có." Diệp Thanh Vũ thản nhiên nói một câu. "Chẳng qua vừa rồi gặp một ca cơ Phù Tang mà thôi. Nếu đã đến đông đủ, vậy thì ăn luôn thôi, đi lâu như vậy, cũng mệt mỏi hết rồi."

Tần Mặc Phi gật đầu, nhận chén đũa Diệp Thanh Vũ đưa, để xuống trước mặt Đường Vũ Tuyền.

Tuy rằng bụng đói kêu vang, nhưng vừa mới cãi một trận kia, đói khát gì cũng bị quét sạch, Diệp Sóc Nguyệt bưng chén cơm, liếc mắt nhìn thấy bàn tay Diệp Thanh Vũ còn băng bó, nhớ lại nàng cũng bị thương, ăn cơm không tiện, liền gắp chút măng muốn bỏ vào chén cho nàng, thì một miếng thịt gà đã xuất hiện trong chén của Diệp Thanh Vũ.

"Ngươi ăn nhiều chút, miệng vết thương mới có thể mau khép lại."

Tần Mặc Phi như không thấy động tác cứng đờ của nàng, ngữ khí ôn hòa thể hiện sự quan tâm với Diệp Thanh Vũ, đầu cũng không nâng lên một chút.

Trong lòng Diệp Sóc Nguyệt tức giận nhưng không thể bọc phát, cứng rắng nghẹn vào trong, hung hăng đâm chọt chén cơm, ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Tuyền ngồi đối diện, thấy nàng dùng tay trái cầm đũa, động tác có chút gượng gạo, cái miệng nhỏ nhắn chỉ ăn cơm trắng, đồ ăn lại chưa động miếng nào, liền vươn đũa gắp miếng cà đưa vào trong chén cho nàng.

Lúc này mấy người trên bàn đều dừng tay lại, Diệp Thanh Vũ nhìn Diệp Sóc Nguyệt, lại nhìn qua Đường Vũ Tuyền, Tần Mặc Phi nhìn Đường Vũ Tuyền, lại nhìn qua Diệp Sóc Nguyệt, sắc mặt lộ vẻ bực bội, giống như lãnh địa của mình bị ngươi ta xâm phạm, hơi có chút khó chịu. Mà Đường Vũ Tuyền lại nhìn chằm chằm cà trong chén, không biết có nên ăn hay không đây.

"Vũ Tuyền, ngươi bị thương nặng như vậy, cần phải bồi bổ nhiều mới được." Diệp Sóc Nguyệt không để ý tới ánh mắt của Tần Mặc Phi và Diệp Thanh Vũ, tiếp tục gắp rau cho Đường Vũ Tuyền. "Rau dưa hay thịt gì cũng phải ăn nhiều vaoo, ngươi gầy như vậy sao mà được, đi theo vị tiểu thư vô tâm thế kia, cũng chỉ có thể chịu khổ. Cả ngày không có việc gì, còn phải đeo mặt nạ, ngay cả ăn cơm cũng không làm cởi ra, chỉ có thể he hé cái miệng –"

"Diệp Sóc Nguyệt, ngươi không biết là ngươi lo chuyện bao đồng sao?" Tần Mặc Phi híp mắt. "Vũ Tuyền là người của ta, nàng thế nào cũng là chuyện của ta, đến phiên ngươi nói tới sao?"

"Ta nói cái gì sao?" Diệp Sóc Nguyệt vô tội nhún nhún vai. "Chẳng qua ta chỉ quan tâm nàng ấy chút thôi, như vậy cũng không thể sao? Ngươi cũng quá bá đạo đi?"

"Vũ Tuyền cô nương quả thật nên ăn nhiều một chút." Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng nói, thu ánh mắt về. "Miệng vết thương lớn, cần một khoảng thời gian dài mới lành hẳn được."

Tần Mặc Phi không nói, Đường Vũ Tuyền lại nhìn trong núi đồ ăn nhỏ trong chén, nàng chần chờ nhìn Tần Mặc Phi, hiển nhiên là đang trưng cầu ý kiến.

"Chọn mấy thứ ngươi thích ăn, còn thứ không thích, vứt thẳng xuống là được." Tần Mặc Phi trừng mắt nhìn Diệp Sóc Nguyệt, hạ giọng nói với Đường Vũ Tuyền, chẳng lẽ thật là tính chiếm hữu của mình cao quá, nhìn thấy Diệp Sóc Nguyệt gắp thức ăn cho Đường Vũ Tuyền, nàng thế mà lại nổi giận. Chắc là vì đồ vật thuộc về mình bị người ta động tới, mới có thể như vậy đi.

Ăn cơm xong, bốn người tiếp tục lên đường, Đường Vũ Tuyền vẫn ngồi phía trước dựa vào Tần Mặc Phi, ở địa phương phồn hoa như Thanh Châu này, thương nhân ngoại quốc rất nhiều, dọc đường đi nhìn thấy nhiều người với nhiều vẻ khác nhau, nhìn thấy đủ loại người với đủ sắc thái, nàng cảm giác có một chút gì đó không thích hợp.

Trước đó vài ngày đi đường cũng không có cảm giác như vậy, nhưng hôm nay, loại cảm giác này lại tới vô cùng rõ ràng, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, luôn có luồng sát khí như có như không, mơ hồ vô chừng làm nàng không thể truy tìm được. Chẳng lẽ là bị theo dõi? Mà nếu quả thực như vậy, đã sớm nên phát hiện, nhưng đến bây giờ ngay cả người nọ trốn ở nơi nào cũng không biết, mà cũng có thể, là vì mình bị thương, cũng là sợ người ở phía sau gặp phiền phức, nên mới có thể nhạy cảm dị thường như vậy, có lẽ sát khí kia không phải là hướng về phía các nàng.

Nàng nghiêng mặt, cằm Tần Mặc Phi dán lên lỗ tai của nàng. Tầm mắt nàng không nhìn phía trước, mà là dừng trên người Diệp Thanh Vũ ở bên trái.

Nếu nói khí chất và tướng mạo, Diệp Thanh Vũ quả thật là có thể xứng đôi Tần Mặc Phi, còn mình, chẳng qua chỉ là một nô tỳ thân phận hèn mọn, có tư cách gì đi thích người ta. Tần Mặc Phi là chủ tử của nàng, kể cả có tan thành cát bụi, cũng phải thủ hộ bên cạnh nàng, trong Hồng Hoa Cung cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại cảm tình như thế, giờ nàng lại sinh ra, mong muốn, cũng không phải là một cái lựa chọn chính xác.

"A!"

Trên ngã tư rộn ràng nhốn nháo bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, ngay sau đó vài cái giỏ trúc liền lăn ra từ trong ngõ nhỏ, ngăn cản đường đi của mấy người Diệp Thanh Vũ, các nàng vội vàng kéo căng dây cương để ngựa dừng lại, Đường Vũ Tuyền đã chuyển qua trạng thái cảnh giác cao độ.

Trong giỏ trúc là mấy nam nhân bị cứng rắn nhét vào, mặc áo choàng vải thô, co người trong giỏ kêu la liên tục, nửa ngày cũng đi không được. Người đi đường đều tò mò dừng lại vây quanh, chỉ trỏ mấy giỏ trúc bàn tán xôn xao, càng làm cho đường cái chật chội hơn.

"Hừ, ai biểu mấy người các ngươi không biết tốt xấu đi lừa bán thuốc giả, xem ta có đánh gãy chân chó của các ngươi không!"

Trong đám người đi ra một nữ tử mặc lục y, dáng vẻ như là y giả, môi hồng răng trắng, trên mặt là nụ cười đắc ý dào dạt. Nàng khoanh tay từ từ đi tới, nhấc một chân dậm trên giỏ trúc: "Còn dám nữa hay không?"

"Không dám, không dám, cô nãi nãi tha mạng a! Chúng ta cũng không dám lừa ngươi nữa!"

"Ý của các ngươi là, không dám gạt ta, nhưng còn dám lừa người khác?"

"A không đúng không phải, ai cũng không lừa, không lừa nữa! Thật sự, chúng ta nói đều là thật a, van cầu cô nương, xin cô, lạy cô đó, tha cho chúng ta đi, đừng có xem chúng ta như quả cầu để đá nữa! Giỏ trúc này nhỏ quá, ép bọn ta muốn tắc thở luôn rồi! Ta sắp chịu không nổi!"

"Được, ta cũng không phải loại người hà khắc, muốn ta thả các ngươi cũng được, nhưng các ngươi phải cam đoan, sau này không bao giờ lừa gạt bán thuốc giả để trục lợi nữa. Nếu để ta phát hiện, hậu quả các ngươi tự nghĩ đi!"

Mấy người đều gật đầu như giã tỏi: "Dạ dạ dạ, cô nương nói cái gì thì chính là cái đó, chúng ta thật sự không dám tái phạm!"

"Được rồi, nể tình các ngươi thành tâm nhận sai, lần này ta sẽ bỏ qua cho các ngươi." Nàng tùy tiện rút chân phân, cho mấy nam nhân kia chui ra khỏi giỏ trúc, quay về phía nàng lạy mấy cái, sau đó thất tha thất thểu chạy mất.

Đám người còn đang bàn tán, nàng kia thấy thế thì phất tay: "Đủ rồi đủ rồi, ai cũng bận rộn, nên làm cái gì thì làm đi, túm tụm ở đây làm chi. Quấy rầy các vị rồi, ngượng ngùng!"

Nàng xoay người muốn rời đi, phát giác phía sau có mấy người cưỡi ngựa, trong mắt liếc tới liếc lui mấy người Diệp Thanh Vũ, cuối cùng dừng trên người Tần Mặc Phi.

Nhìn nàng cũng không phải bởi vì Tần Mặc Phi có gì khác thường, mà là bởi vì nàng thấy được ghét cùng miệt thị trong mắt Tần Mặc Phi, không quen cái kiểu ánh mắt đo, nên mới đứng giữa đường đấu mắt với Tần Mặc Phi.

"Vị cô nương này, nếu không có chuyện gì, phiền ngươi nhường đường, mấy người chúng ta còn phải đi." Diệp Sóc Nguyệt thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh, nhịn không được mới mở miệng: "Ngươi đứng ở đó, chặn đường của chúng ta rồi."

"Bổn cô nương không phải không muốn nhường đường cho các ngươi, chẳng qua nữ nhân này làm ta không thoải mái, dù sao hôm nay ta còn chưa khai trương, hay là quẻ thứ nhất tặng không cho ngươi, nhìn cái bộ của ngươi, chắc cũng là nữ nhân tâm địa rắn rết, mặt nhọn, mắt dài, bề ngoài cùng nội tâm đều lãnh khốc như nhau, bất cận nhân tình(*), người tốt với ngươi, hết lần này đến ần khác ngươi không cảm kích, còn thứ không phải của ngươi, ngươi lại cố tình trăm phương nghìn kế đoạt về. Ai u, chậc chậc, lòng tham không đáy rắn nuốt voi, cẩn thận đến lúc đó lại như dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng~"

(*) Không gần với lòng người. Ý nói viễn vông, không thực tế, không hợp lí.

"Ngươi đây là đang hồ ngôn loạn ngữ gì thế?" Tần Mặc Phi cau mày, lạnh lùng quát: "Mau chóng tránh ra, ta sẽ không so đo với ngươi."

"Ta đi cũng được, nhưng lời ta nói ngươi không thể không thừa nhận a. Ha ha ha, ta xem tướng, luôn luôn rất chuẩn đó. Cô nương, xin khuyên ngươi một câu, quý trọng người trước mắt, đừng để cuối cùng mất đi, muốn hối hận cũng không có cơ hội! Phong vận ung dung vị thậm đô, tôn tiền cam quất khả vi nô. Thùy liên lưu lạc giang hồ thượng, ngọc cốt băng cơ vị khẳng khô(*)!"

Nàng rung đùi đắc ý bỏ đi, trước khi đi còn rất có thâm ý liếc mắt nhìn Đường Vũ Tuyền một cái, lộ ra biểu tình tiếc hận. Tần Mặc Phi bị nàng tuông một tràn lời nói đầy ẩn ý làm bực mình không thôi, kẻ điên từ đâu rơi xuống mà nói toàn lời gì đâu?

"Người này thật là kỳ quái." Diệp Sóc Nguyệt cân nhắc một hồi rồi mới nói: "Rõ ràng là một y giả, sao lại lưu lạc đến nỗi phải làm thầy tướng số, nhưng cẩn thận nghĩ một chút, có vẻ là nói cũng khá đúng –"

"Chẳng qua là một kẻ điên làm điều si nói lời bậy, để ý tới nàng làm chi." Tần Mặc Phi cắt ngang lời của nàng: "Đi thôi, chậm trễ thêm nữa sẽ muộn mất."

(*) Là 4 câu thơ trong bài "Thụy chá cô" nằm trong tập "Sấu ngọc từ" của Lý Thanh Chiếu.

Bài thơ mượn hình ảnh hai nhánh cây bạch quả ngắt khỏi thân cây để ví von việc xuôi về nam trong loạn Tịnh Khang của bà và chồng là Triệu Minh Thành, nỗi niềm khi rời xa nơi chôn nhau cắt rốn để tị nạn.

"Phong vận ung dung vị thậm đô, tôn tiền cam quất khả vi nô": ý nói, bạch quả mặc dù ngon bổ nhưng hình dáng không thu hút, có ngọt có lành cũng chỉ là phận tôi tớ thấp kém.

"Thùy liên lưu lạc giang hồ thượng, ngọc cốt băng cơ vị khẳng khô": ý nói, nhánh một khi đã bị ngắt đi, mãi mãi rời khỏi thân cây rậm rạp, trở thành thứ đồ trên mâm quả, người hái sẽ không thương tiếc nó, nhưng dù rời khỏi cành mà vẫn không hề khô héo, như thế thật là khơi dậy lòng thương hại của người khác.

(瑞鹧鸪

风韵雍容未甚都, 尊前甘橘可为奴.

谁怜流落江湖上, 玉骨冰肌未肯枯.)

-------

Editor có lời muốn nói: phần dịch nghĩa bài thơ, mình chỉ dựa trên lời bình phẩm ở mấy trang mạng Trung, mà mình lại không biết tiếng Trung, nên có sai sót gì thì nhắn mình bổ sung nha~~

Ps: lại muốn chèo thuyền Tiểu Nguyệt Nhi -Tiểu Tuyền Nhi~~

Pss: cầu like cầu nhắn lại~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net