Chương 23 - Vi diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đường Vũ Tuyền tỉnh lại đã vào chiều, xương cốt đều như bị người ta rút đi mất, tứ chi mềm nhũn không có một chút sức lực, chỉ có đau đớn trên vết thương ở cánh tay phải như nhắc nhở nàng đây là sự thật không phải trong mộng.

Đầu óc mờ mịt, nàng cố hết sức mở mắt đánh giá mọi thứ xung quanh, cảm giác như mình vùa ngủ một giấc rất dài, bây giờ là canh mấy rồi?

Cạnh bàn tròn trong phòng có một người ngồi đưa lưng về phía mình, Đường Vũ Tuyền nhận ra là Tần Mặc Phi, tay trái tay phải của nàng đều giơ giữa không trung, không biết đang làm cái gì.

Tiếng động sột soạt làm Tần Mặc Phi chú ý, nàng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tỉnh rồi?"

"Dạ." Đường Vũ Tuyền nghe ra được lạnh nhạt trong lời của nàng, bắt đầu cố gắng nhớ lại xem có phải mình đã làm gì khiến nàng nổi giận hay không, hai tay nắm lấy đệm giường muốn ngồi xuống, lại phát hiện là không thể.

"Đều đã bệnh thành như vậy, còn không chịu nằm yên, đứng lên làm gì?" Rốt cuộc Tần Mặc Phi cũng xoay người, trong tay bưng một cái chén nhỏ, nàng đứng lên đi tới, để chén lên cái bàn nhỏ cạnh giường. Đường Vũ Tuyền ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc, không khỏi nhăn mày. Nàng không nhớ là mình có bệnh gì.

"Có phải nếu ta không phát hiện, ngươi sẽ vẫn chịu đựng không? Đường Vũ Tuyền, ngươi là kẻ ngu ngốc sao? Bị khó chịu sao lại không nói ra?"

Lửa giận trong Tần Mặc Phi chưa tiêu, lời nói ra đều đâm trúng chỗ đau của Đường Vũ Tuyền: "Thế nào, ngươi muốn dùng cách này để chỉ trích người làm chủ tử như ta thất trách sao, là muốn làm cho ta áy náy vì không quan tâm ngươi nhiều sao?"

"Vũ Tuyền không dám –" Đường Vũ Tuyền siết chặt tay dưới chăn, mi mắt rũ xuống, đôi môi khô nứt không có chút máu. Nàng chỉ không muốn tạo thêm phiền toái cho Tần Mặc Phi, nào biết này cơ thể này yếu kém như vậy, lại còn bị bệnh. Trì hoãn càng lâu, thời gian đến Lân Châu càng dài, còn nán lại thêm nữa, chỉ sợ sẽ càng xảy ra nhiều chuyện. Nàng một lòng muốn mau chóng tìm được Tư Đồ An, lại không ngờ bởi vì mình mà làm cho Tần Mặc Phi bị chậm trễ.

"Ta có thể, bây giờ chúng ta có thể –"

"Nếu lại cho ngươi mang theo bệnh cưỡi ngựa thêm hai ngày, ta sợ ngay cả mạng theo ta trở về ngươi cũng không có." Tần Mặc Phi hiểu nàng muốn nói cái gì, không chút khách khí đánh gãy lời của nàng. Thanh âm của Đường Vũ Tuyền vốn là vì sinh bệnh nên có vẻ khá yếu ớt, bị Tần Mặc Phi chặn lời, liền không lên tiếng nữa.

"Uống thuốc đi."

Một bàn tay giơ tới, cầm sẵn cái chén nhỏ khi nãy. Đường Vũ Tuyền định đưa tay nhận, cần cổ bỗng ấm lên, thân mình đã được nâng dậy. Tần Mặc Phi ôm nàng vào trong ngực, một tay cầm chén, vừa vặn ngồi một bên: "Uống thuốc đi."

Đường Vũ Tuyền thuận theo há miệng, vị thuốc này vừa đắng vừa chát, nàng thực không thích, nhưng là người bệnh thì không có quyền kén chọn, chỉ có thể có gắng một hơi uống hết, uống quá mau, nên ngụm cuối cùng bị sặc, nhịn không được phải ho khan.

"Uống nhanh như thế làm chi, thuốc ngon lắm sao?"

Trong lời nói của Tần Mặc Phi vẫn đầy gai góc, nhưng ngữ khí đã dịu hơn khi nãy rất nhiều, nàng thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng cho Đường Vũ Tuyền: "Có đỡ hơn chút nào chưa?"

"Là ta liên lụy ngươi —-"

"Đã liên lụy rồi, còn nói mấy lời vô dụng đó làm gì."

Đường Vũ Tuyền lại trầm mặc, trong lòng như có ngân châm đâm vào, bén nhọn đau đớn. Vì muốn ở lại bên người Tần Mặc Phi, nàng đã định ra rất nhiều yêu cầu cao cho bản thân, cuối cùng lại làm cho thân thể yếu ớt này ngã gục, cảm giác tội lỗi chiếm cứ toàn bộ trái tim.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, là Diệp Thanh Vũ, chắc là nghe tiếng tranh cãi trong phòng, nàng nhẹ giọng hỏi: "Mặc Phi, Vũ Tuyền cô nương đã tỉnh chưa?"

Tần Mặc Phi nhìn lướt qua người núp trong chăn, đứng dậy mở cửa: "Nàng đã tỉnh, chỉ là tinh thần vẫn chưa tốt lắm."

Diệp Thanh Vũ từ xa xa nhìn Đường Vũ Tuyền một cái, đưa bàn thức ăn cho Tần Mặc Phi: "Lão bá có nấu ít cháo, ngươi uy nàng ăn một chút đi, người sinh bệnh cần được quan tâm nhiều."

"Ân, ta biết." Tần Mặc Phi gật đầu, cầm bàn thức ăn. "Làm phiền ngươi rồi."

"Nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì khách khí. Còn nữa, nàng bị bệnh cũng có một nửa trách nhiệm của ta –" Diệp Thanh Vũ cười cười. "Ngươi — đừng để mệt nhọc quá."

Con ngươi thâm thúy của Tần Mặc Phi lướt qua đôi gò má của nàng, giọng điệu ôn nhu hẳn đi: "Ân."

Sự quan tâm của Diệp Thanh Vũ luôn có thể làm dịu tính nóng nảy của nàng.

Đường Vũ Tuyền nghe không rõ lắm các nàng đang nói gì, hai người ngại nàng còn bệnh nên nói khá nhỏ, chỉ mơ hồ nghe thấy người đứng trươc cửa có nhắc tới tên mình. Nàng sờ sờ vết thương trên cánh tay, tức giận sự yếu ớt của mình.

Tiếng bước chân lại gần, Tần Mặc Phi lấy mấy thứ trên bàn thức ăn ra. "Thanh Vũ có mang cháo đến, ngươi ăn một chút, hâm nóng cơ thể. Chúng ta tạm thời ở lại nơi này hai ngày, chờ ngươi khỏe hơn một chút rồi đi."

"Không cần phải thế, ta có thể." Đường Vũ Tuyền sốt ruột mở miệng. "Đi thêm hai ngày, có thể đến Lân Châu, tìm được Tư Đồ An lấy Hồng Liên Lệnh về, chúng ta có thể hồi cung được rồi."

"Lời nói của ta, ngươi cũng dám không nghe?" Tần Mặc Phi híp mắt, bày ra biểu tình lạnh lùng: "Biểu ngươi nghỉ ngơi thì ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng không muốn bị người ta hiểu lầm là ngược đãi ngươi. Nếu ngươi còn mầm bệnh, sau này lấy ai tới bảo vệ an toàn cho ta đây?"

"Nếu tới lúc đó, ta sẽ không liên lụy ngươi –"

Nàng mím môi thấp giọng thì thào nói, Tần Mặc Phi không có nghe thấy, chỉ từ trên mặt nàng nhìn thấy vẻ mất mát của nàng. Nỗi lòng khẽ động, muốn châm chọc lại không nói thành lơi, người bệnh luôn mẫn cảm yếu ớt, nàng lại vì giận quá mà quên mất.

"Được rồi, chuyện còn lại ngươi không cần để ý tới, chuyện phải làm lúc này, chính là mau mau khỏe lại." Tần Mặc Phi khó có khi săn sóc, đút cháo đến tận miệng cho nàng. "Há mồm, ăn."

Mấy ngày nay, thật là có nhiều thứ ngoài ý muốn. Nàng nhìn thấy một mặt khác của mình, cũng nhìn thấy một mặt khác với trước kia của Đường Vũ Tuyền, cô độc, yếu ớt, mềm mại. Mà trước đó, nàng chưa từng để ý nhiều. Đối mặt với một Đường Vũ Tuyền bị thương, Tần Mặc Phi đã bị ảnh hưởng, tâm tình trở nên thực vi diệu.

Nàng không hề dùng thái độ lạnh lùng ngạo mạn đối đãi nàng như trước, bắt đầu đi cân nhắc trong lòng của nàng ấy rốt cuộc suy nghĩ gì, bắt đầu để ý từng hành động của nàng, cái người yên lặng làm bạn với nàng mấy năm này, đột nhiên có sức hấp dẫn, giống như ngày ấy mạc danh kỳ diệu, muốn hôn môi nàng –

---

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Diệp Thanh Vũ kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Sóc Nguyệt ôm hai tay dựa vào một gốc đại thụ trong viện, trên mặt rành mạch viết 'ta thực tức giận'.

"Ta làm cái gì?" Nàng dừng bước, bình tĩnh nhìn Diệp Sóc Nguyệt.

"Các nàng rất khả nghi, đến bây giờ ngươi còn không có cảm giác sao? Tại sao Tần Mặc Phi lại nói dối rằng Đường Vũ Tuyền bị hỏa thiêu hủy dung rồi, nàng đang cố ý che dấu thân phận, các nàng có lai lịch gì chúng ta cũng không biết. Rõ ràng ngươi bị lừa gạt, tại sao một chút phản ứng cũng không có?"

"Có cần thiết sao?"

Diệp Thanh Vũ hỏi lại, con ngươi trong suốt thấy đáy. "Chức trách của tiêu sư, chính là hộ tống phiêu chủ đến nơi đích, bọn họ có bối phận gì, lai lịch gì, mục đích gì, đều không phải là chuyện chúng ta cần hỏi. Biết được càng ít phiền toái sẽ càng ít, ngươi không nên biết nhiều, vì sao phải tốn thời gian tìm tòi xem lai lịch của các nàng là gì?"

"Ngươi!" Diệp Sóc Nguyệt cắn răng: "Ý của ngươi là ta xen vào việc của người khác sao?"

"Không phải sao?" Trên mặt Diệp Thanh Vũ không có biểu tình gì. "Cho dù là ngươi có thành kiến với Mặc Phi, cũng không để cảm xúc lấn át như thế. Làm tiêu sư, nên tẫn trách nhiệm của ngươi, lúc trước, là chính ngươi muốn đi cùng, không phải là ta bức ép ngươi. Tối hôm qua ngươi xông vào phòng đòi chém nàng, là không đúng, nếu để cha biết ngươi lỗ mãng như vậy, hẳn là không thể tránh khỏi bị chút giáo huấn. Diệp Sóc Nguyệt, rốt cuộc đến khi nào thì ngươi mới lớn được?"

"Đó là trêu chọc ta nàng trước!"

"Nàng trêu chọc ngươi cái gì?"

Sắc mặt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên, không nói. Nàng không thể với Diệp Thanh Vũ rằng đêm qua lúc mình nấu nước tắm, có người ở ngoài phòng nhìn lén, còn bỏ rắn vào, mà nụ cười lạnh kia, quả thật là chính là kiểu của Tần Mặc Phi không có sai. Nói ra, sẽ chỉ làm Diệp Thanh Vũ cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi, nhưng sự đối địch của nàng với Tần Mặc Phi không đơn giản là một chuyện đó thôi. Nàng chán ghét nhất là điệu bộ nàng ta châm chọc khiêu khích trước mặt nàng, còn trước mặt Diệp Thanh Vũ lại ra vẻ dịu dàng khéo léo, hoàn toàn mang vẻ của một thiếu nữ, nàng chán ghét vẻ dối trá của nàng ta, nhất là mượn cơ hội để tới gần Diệp Thanh Vũ.

Tần Mặc Phi rốt cuộc là loại người gì nàng hiểu rõ nhất, nhưng không cách nào làm Diệp Thanh Vũ tin tưởng được. Nàng không hiểu rốt cuộc Tần Mặc Phi đã làm phép gì với nàng ấy, khiến nàng tin tưởng nữ nhân kia đến vậy.

"Sao không nói lời nào?" Khẩu khí Diệp Thanh Vũ nhàn nhạt. "Đêm qua ta hỏi ngươi, ngươi không chịu nói, bây giờ còn là như thế này, ta thấy, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Nếu ngươi không cố ý trêu chọc người khác, người khác sao có thể trêu chọc ngươi lại?"

"Ta chán ghét nàng không phải bởi vì nàng trêu chọc ta! Là vì — là vì –"

Diệp Sóc Nguyệt cắn môi trừng Diệp Thanh Vũ, trên khuôn mặt thanh tú kia vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, dù làm cái gì, làm như thế nào, nàng đều cho rằng người sai là mình. Diệp Thanh Vũ chỉ biết dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, mà không chịu cho mình một cơ hội công bằng. Nàng chán ghét sự phán đoán chủ quan cùng ý nghĩ tự cho là đúng của nàng ấy, cũng chán ghét mình sao cứ nhất định phải mặt dày lo lắng cho nàng, bởi vì thích, liền khiến mình thật hèn mọn.

"Bởi vì sao?"

"Quên đi, dù sao nói như thế nào, cũng là ta sai mà thôi." Diệp Sóc Nguyệt phát ra vài tiếng cười lạnh. "Ngươi nói ta có thành kiến với Tần Mặc Phi, vậy còn ngươi, ngươi làm sao lại không có ý nghĩ sai lệch về ta? Từ nhỏ đến lớn, có khi nào ngươi nghĩ công bằng về ta không? Vĩnh viễn đều là ta làm không tốt, ta làm không đúng! Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải để ý ta là vì sao?"

Nàng giận dữ xoay người rời đi, ầm một tiếng đóng cửa lại, Diệp Thanh Vũ thật không ngờ nàng sẽ phản ứng như vậy, đứng lặng trong sân sững sờ, có phải mầm móng chán ghét một khi đã bén rễ trong tim, có muốn vãn hồi cũng không còn ý nghĩa không. Chẳng lẽ mình thật là thiên vị Tần Mặc Phi sao?

Nàng không hiểu, chính là khi nhìn thấy mặt hồ lô bên hông nàng ngày đó, tâm tình bình tĩnh nhiều năm đột nhiên gợn sóng ba đào. Nàng kích động, nàng kinh hỉ, nàng thấp thỏm, không ai có thể lý giải. Ký ức chôn tận đáy lòng, bởi vì Tần Mặc Phi đến mà lại một lần nữa bị đào ra.

Cho nên dọc đường nàng cẩn thận đối đãi Tần Mặc Phi, nhịn không được mà ôn nhu quan tâm nàng, chỉ là vì mong vào thời có thích hợp có được chút ít chân tướng.

Nhưng đối với Diệp Sóc Nguyệt — tâm tình lại càng ngày càng mê mang, là bài xích, là lo lắng, là băn khoăn, là...?

Có lẽ chỉ là vì muốn giữ khoảng cách với nàng mà thôi, Diệp Sóc Nguyệt, chẳng qua chỉ coi mình là một tỷ tỷ đáng ghét mà thôi.

Nhưng nàng sợ trong sự dịu dàng ngoan ngoãn tiếp cận của nàng ấy, mình sẽ nhịn không nỗi làm ra hành động khác người gì đó, nếu như vậy, vậy nàng tình nguyện tiếp tục bị chán ghét.

Diệp Thanh Vũ phát ra một tiếng thở dài. Lặng lẽ nói với khoảng sân trống vắng: "Ta cũng không phải cố ý làm như vậy —-"

-------

Editor có lời muốn nói: Diệp tỷ tỷ thật là có tình cảm với Diệp muội muội~~ Tần tra tra cũng có cảm giác 'vi diệu' với Tuyền Tuyền nhi rồi~~ >,<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net