Chương 26 - Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạc Tử Ngôn!"

Ghen? Diệp Sóc Nguyệt mở to đôi mắt vô tội khó hiểu nhìn các nàng, Mộ Dung Tuyết còn quay đầu lại hung tợn trừng Mạc Tử Ngôn một cái, Mạc Tử Ngôn mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

"Đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, có đói bụng không? Ta làm món gì đó cho con chịu không."

Vừa nghe Mộ Dung Tuyết nói thế, Diệp Sóc Nguyệt quả thật cảm thấy có hơi đói bụng, nàng nghe lời gật gật đầu, kéo chăn lên cao một chút, ấp úng nói: "Tuyết di, có thể đưa y phục cho con mặc không?"

"Nga, nói tới nói lui, lại quên mất chuyện này." Mộ Dung Tuyết đứng dậy lục lọi hộc tủ một hồi, rồi cầm một bộ y phục sạch sẽ ra đặt trên đầu giường. "Bộ này chắc con sẽ mặc vừa, mặc xong thì ngoan ngoãn nằm ở đây, khỏi mắc công vô ý động tới vết thương, ân?"

"Dạ."

Sắp xếp cho Diệp Sóc Nguyệt xong, biết có người thì nàng sẽ ngượng ngùng, Mộ Dung Tuyết hiểu ý cất bước ra ngoài đóng cửa lại, nhân tiện kéo Mạc Tử Ngôn ra ngoài luôn.

"Tránh ra chút, đừng cản đường của ta.

Vừa ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt Mộ Dung Tuyết đã biến mất. Nàng cầm giỏ trúc cạnh cửa lên, đi ra phía sau nhà. "Nếu không có chuyện gì làm thì đi cho ngựa của Sóc Nguyệt ăn đi."

Tay bị nắm chặt, người đằng sau hơi dùng sức, đã kéo nàng vào trong lòng, giỏ trúc cũng vì vậy mà rơi xuống đất.

"Có chuyện gì?" Mộ Dung Tuyết tức giận nhìn nàng chằm chằm: "Đừng có làm trễ nãi việc của ta."

"Muốn làm cái gì, ta có thể làm cùng ngươi." Mạc Tử Ngôn ái muội nói, cố ý cúi đầu khẽ cắn một ngụm xuống vành tai nàng. "Ngươi làm cái gì, thì ta làm cái đó."

"Bắt chước ta làm chi?" Mộ Dung Tuyết bất mãn muốn đẩy nàng ra, Mạc Tử Ngôn không thuận theo, ngược lại ôm càng chặt. Mộ Dung Tuyết thở phì phì muốn mở miệng nói gì đó, môi của nàng đã ép tới.

Môi Mạc Tử Ngôn mềm mại ướt át, dễ dàng đẩy lùi phòng tuyến của nàng tiến công vào trong, không cho Mộ Dung Tuyết có cơ hội phản kháng hay cự tuyệt gì hết, dùng nụ hôn sâu bá đạo hòa tan người này vào trong lòng mình.

"Ngươi — đủ rồi–"

Mộ Dung Tuyết mềm nhũn đỡ bả vai Mạc Tử Ngôn, hai gò má ửng hồng, thở hồng hộc trừng nàng: "Hồ nháo –"

"Ngươi giận ta, không chịu để ý ta, vì muốn ngươi chú ý tới ta, ta chỉ có thể làm như vậy." Mạc Tử Ngôn nói đến đúng lý hợp tình, cong môi nhìn Mộ Dung Tuyết, giảo hoạt nói: "Hương vị vẫn tuyệt hảo như trước vậy."

"Mạc Tử Ngôn! Ngươi cái đồ đại sắc quỷ!" Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, nàng há muốn mồm cắn cổ Mạc Tử Ngôn, được một nửa lại không nỡ cắn mạnh, chỉ làm bộ làm dáng rồi dừng lại, tới chỗ Mạc Tử Ngôn thì biến thành hôn.

"Thế nào, Tuyết Nhi đang sốt ruột muốn làm gì đó sao?" Mạc Tử Ngôn nhướn đôi mày đẹp, luồng tay vào mái tóc của nàng, nhẹ nhàng chải vuốt xuống, nửa thật nửa giả nói: "Không bằng chúng ta –"

"Ai muốn đi theo ngươi!" Mộ Dung Tuyết cắt lời của nàng. "Sóc Nguyệt còn đang ở trong phòng chờ ta, ta mới không thèm đi theo ngươi làm gì đâu."

"Ta có nói muốn dẫn ngươi đi đâu sao?"

Mộ Dung Tuyết biết mình lại bị nàng trêu đùa, liền nhấc chân hung hăng đạp nàng một cái, quay đầu bước đi, Mạc Tử Ngôn biết mình đùa quá trớn, vội vàng kéo nàng lại: "Được rồi, đừng nóng giận, sau này ta sẽ không như vậy nữa, ngươi nói cái gì thì ta làm cái đó được không?"

Sáng nay lúc hai người cứu Diệp Sóc Nguyệt và Đạp Tuyết từ trên cây xuống, Mạc Tử Ngôn đã cảm thấy tiểu cô nương trong veo như nước này như là gặp ở đâu rồi, không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần, kết quả bị Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, không nói gì mà chỉ ôm Sóc Nguyệt vào phòng, rửa miệng vết thương rồi bôi thuốc cho nàng.

Mạc Tử Ngôn nhìn dáng vẻ vô cùng chuyên chú của Mộ Dung Tuyết cũng có chút mất hứng, vì thế đã phát sinh mâu thuẫn ngay khi tranh cãi ai sẽ là người thay đồ. Mạc Tử Ngôn ghen, Mộ Dung Tuyết cũng ghen, nữ nhân đều là động vật thích ghen tị, gặp phải tiểu cô nương đang độ rực rỡ như vậy, ít nhiều đều có nảy sinh chút đỉnh đố kỵ.

"Ai nói ta giận hả, ta mới không phải người bụng dạ hẹp hòi."

"Ngươi không phải, là ta, được chưa?" Mạc Tử Ngôn từ sau lưng ôm lấy nàng, hít một hơi mùi hương từ mái tóc của Mộ Dung Tuyết, có chút tâm viên ý mã. "Chúng ta cùng một chỗ hơn mười năm, trong mắt của ngươi vẫn đều chỉ có ta, bây giờ bỗng nhiên lòi ra một tiểu nha đầu, ta không thích ngươi ôn nhu với nàng như vậy."

"Nàng bị thương sao ta có thể không quản đây? Làm cái gì, cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hơn nữa, không phải ngươi nhìn nàng trước sao?"

"Ta chỉ cảm thấy nàng quen mắt, cho nên mới nhìn nhiều hơn chút, Dù trên đời này nữ tử có nhiều cỡ nào đẹp cỡ nào, ta cũng sẽ không để ý. Ở trong lòng ta, chỉ có một mình ngươi thôi, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy. Nhìn ngươi cả đời ta cũng không chán."

"Miệng ngọt như vậy, đã bôi mật sao?" Mộ Dung Tuyết phì một tiếng nở nụ cười. "Làm ta nghe thấy, có trộm uống mật không vậy?"

Nàng ép sát tới, Mạc Tử Ngôn cũng tham lam tiến qua, Mộ Dung Tuyết câu ra một nụ cười mị hoặc, môi lướt qua hai má nàng, làm cho ý định của Mạc Tử Ngôn rơi vào khoảng không.

"Không được trốn." Mạc Tử Ngôn buồn bực hờn dỗi nói, ôm sát Mộ Dung Tuyết ấn thêm một nụ hôn dài, thân tùy tâm động, tay cũng bắt đầu không thành thật.

"Đừng, Sóc Nguyệt còn ở trong phòng –" Mộ Dung Tuyết bị nàng khiêu khích cả người nóng lên, ra sức tránh thoát: "Đừng làm loạn –"

"Ân."

Mạc Tử Ngôn lưu luyến buông nàng ra, nếu không phải cố kỵ trong phòng còn có tiểu hài tử đang bị thương nằm, chỉ sợ nàng thật sẽ kiềm chế không được mà cùng Mộ Dung Tuyết ở ngoài phòng làm chút chuyện hợp cảnh hợp tình quá. Dù sao ở Hồ Điệp cốc phong cảnh tú lệ này, chỉ có hai người bọn họ mà thôi, ai nhìn thấy đâu?

Lúc Diệp Sóc Nguyệt đói rã ruột gặp lại hai vị di nương đã là hai canh giờ sau. Y phục của hai người vẫn khá chỉnh chu, chỉ có hai má Mộ Dung Tuyết hơi ửng hồng. Nàng bưng khay thức ăn vào, bên trên có một chén cơm trắng, hai món điểm tâm, còn có một chén canh nóng thơm nức.

"Ăn nhiều một chút, thân thể sẽ nhanh khỏe hơn." Mộ Dung Tuyết kéo cái bàn nhỏ cạnh giường qua, dọn đồ ăn xong, đưa đũa cho Diệp Sóc Nguyệt. "Chờ con khỏe hẳn, chúng ta sẽ đưa con trở về."

Diệp Sóc Nguyệt gật gật đầu, lại lắc đầu: "Con không muốn trở về."

"Con không muốn về tiêu cục, vậy thì muốn đi đâu?"

"Con –" Diệp Sóc Nguyệt mờ mịt nhìn chằm chằm cái bàn, nàng có thể đâu? Diệp Thanh Vũ không chào đón mình, thì mình cũng quả quyết không đến đó để không chịu khinh bỉ, nhưng nếu cứ trở lại tiêu cục như vậy, mặc nàng cùng Tần Mặc Phi như thế nào, lại cảm thấy trong lòng thật khó chịu.

Đầu bỗng bị gõ hai cái, Mạc Tử Ngôn chỉ chỉ cái chén trước mặt nàng: "Đang ăn mà phát ngộc cái gì? Để nguội lạnh sẽ không còn ngon, đây là do Tuyết di của con dày công nấu ra đó, mau ăn."

Diệp Sóc Nguyệt gật đầu, bưng chén lên ngoan ngoãn ăn, Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn ở một bên nhìn, trong ánh mắt đều mang theo tia sủng ái.

"Con với Thanh Vũ từ nhỏ lớn lên trong tiêu cục, sao qua nhiều năm rồi mà quan hệ vẫn như vậy." Mộ Dung Tuyết nâng cằm: "Nàng vẫn thường khi dễ con sao?"

"Không có — chỉ là con không phục, mới lúc nào cũng mâu thuẫn với nàng. Nói chuyện không giải quyết được vấn đề, phải dùng quyết đấu đến giải quyết. Bởi vì thế mà cha nổi giận không ít lần. Là do con rất tùy hứng, không thắng nàng thì không chịu để yên. Con biết là nông nổi–"

"Chuyện luyện võ không thể gấp được, chỉ có trầm ổn thì căn cơ mới từng bước vững chắc, mới có thể tiến bộ. Từ nhỏ con đã thiên tư thông minh, chỉ là hành sự có hơi nóng vội, nếu sửa lại được, chắc chắn sẽ tiến rất xa." Mạc Tử Ngôn nhìn Mộ Dung Tuyết một chút, dạng vẻ này của tiểu nha đầu hiện giờ, quả thật là có chút tương tự Mộ Dung Tuyết năm đó.

"Nhưng thật ra con lại rất thiên vị tỷ tỷ mình. Chuyện là hai người làm, lại tự đổ hết lên đầu mình." Mộ Dung Tuyết như chút đăm chiêu, hay là nha đầu kia đối với tỷ tỷ nàng –

"Không có — không phải con thiên vị nàng gì hết, người con ghét nhất chính là nàng." Diệp Sóc Nguyệt vừa nghe đến tên kia cái mũi đã ê ẩm, nàng nuốt xuống một ngụm cơm trắng than thở: "Quỷ đáng ghét, hừ."

"Vết thương trên người con rốt cuộc là như thế nào?"

"Tuyết di nhìn không biết sao, con tỷ thí với người khác, nhưng võ công không bằng ai, mới bị người ta khi dễ–" Diệp Sóc Nguyệt cắn răng, nàng nhất định phải tìm Tần Mặc Phi đòi lại món nợ này!

Mộ Dung Tuyết lắc đầu, tiểu nha đầu này tuy rằng võ nghệ không tinh, nhưng không đâu đến nỗi tầm thường. Công phu của Mộ Dung gia từ trước đã là số một số hai trên giang hồ, cũng đủ cho nàng phòng thân, nếu bị khi dễ, tám phần là bởi rèn luyện không đến nơi rồi.

"Xem ra là ca ca thất trách." Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng dựa vào trụ giường. "Người làm sư phụ như hắn thật không đủ trách nhiệm, cư nhiên để đồ nhi ở bên ngoài bị người khi dễ. Đợi đến khi gặp hắn, nhất định phải hỏi thứ hắn đã tận sức chưa mới được."

Diệp Sóc Nguyệt liên tục lắc đầu. "Không phải, Mộ Dung thúc thúc quả thật rất quan tâm con, di nương không nên trách hắn."

"Con đó, thật là một đứa ngốc." Mộ Dung Tuyết xoa đầu nàng: "Nếu không muốn ở tiêu cục nữa, thì phải đi tìm hắn. Dù sao người làm trang chủ như hắn, mọi chuyện đều có hạ nhân lo, hẳn là rất nhàn rỗi."

"Nếu để ca ca biết ngươi nói hắn như vậy, phỏng chừng sẽ tức hộc máu đó." Mạc Tử Ngôn mím môi cười khẽ. "Hắn luôn kiêu ngạo với bản lĩnh của mình, không bằng khích hắn một chút, để hắn truyền toàn bộ Mộ Dung kiếm pháp cho Sóc Nguyệt đi."

"Chuyện này không phải là không thể."

Dù sao từ nhỏ đến lớn đã tính kế hắn vô số lần, tính thêm vài lẫn nữa chắc cũng không sao đâu. Mộ Dung Vũ rất bao dung hai vị muội muội của mình, sủng nịch có thừa, mặc cho Mộ Dung Tuyết cùng Mạc Tử Ngôn dày vò xoắn xéo cũng không nổi giận, thái độ cưng chiều mọi bề này có lúc còn làm thê tử hắn ăn dấm nữa.

"Di nương, con có thể hỏi một vấn đề không?"

"Ân, con nói đi."

Diệp Sóc Nguyệt buông chén đũa, ánh mắt chần chờ đảo qua đảo lại trên người hai người mỹ mạo tương xứng trước mặt, các nàng nhìn thật xứng đôi.

"Hai người cùng ẩn cư ở Hồ Điệp cốc, sống có vui vẻ không?"

"Cùng một chỗ với người thương, làm cái gì cũng nhiều hơn một phần hứng thú, sao có thể không vui?" Ánh mắt Mạc Tử Ngôn ôn nhu nhìn Mộ Dung Tuyết: "Đồ ngốc này á, ta càng nhìn càng thích, lúc trước quả thật là không có chọn sai người."

Hai má Mộ Dung Tuyết đỏ lên, chuyền tầm mắt đi nơi khác.

"Nhưng mà — hai nữ tử với nhau, sẽ không bị người ta nói sao?"

"Bọn họ nghĩ như thế nào thì kệ họ, có liên quan gì tới chúng ta đâu. Cứ mãi để bụng ý nghĩ của người khác, đến khi nào mới có thể lo cho bản thân mình? Sóc Nguyệt, đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, cứ việc làm, như thế mới không có tiếc nuối."

Thích cái gì, nghĩ muốn cái gì, cứ việc làm, nhưng người nàng muốn lại là tỷ tỷ của nàng, như vậy có thể không?

Ánh mắt Diệp Sóc Nguyệt trở nên u buồn, đối với đoạn tình cảm cấm kỵ này, cha sẽ nghĩ thế nào, người trong tiêu cục sẽ nghĩ thế nào, mà quan trọng nhất là, Diệp Thanh Vũ sẽ đối đãi nàng như thế nào. Chuyện khiến nàng sợ hãi có nhiều lắm, chỉ có một câu của người nọ thôi đã làm lòng nàng đau thương khôn cùng rồi. Lòng của nàng quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được một người. Lòng của nàng cũng quá yếu ớt, như là ngọc lưu ly, chịu không nổi một câu cư tuyệt dù chỉ là bâng quơ của nàng ấy.

Nàng không dám tưởng tượng một người lạ nào đó cùng nàng trong tương lai sẽ là bộ dạng gì nữa.

-------

Editor có lời muốn nói: chương này chủ yếu là mật ngọt của Ngôn Ngôn và Tuyết Nhi~

Ps: mạng mẽo gặp vấn đề nên tiến độ sẽ chậm lại một chút~ chỉ một chút thôi~ ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net