Chương 27 - Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Diệp Sóc Nguyệt cưỡi ngựa bỏ đi, tinh thần Diệp Thanh Vũ liền trở nên có chút thất thương, tuy rằng trên mặt nhìn không ra biến hóa gì, nhưng vẻ sầu lo trong đáy mắt có muốn giấu cũng giấu không được.

Nàng vừa tự an ủi rằng nha đầu kia sẽ tự biết lo cho mình, lại vừa lo nàng ngốc nghếch sẽ bị người ta lừa gạt. Hai bên trái phải đều chuyện đáng để ý, lắc tới lắc lui tâm tình liền bị khuấy đảo.

Đường Vũ Tuyền tĩnh dưỡng hai ngày thì đã khỏe hơn nhiều, hạ sốt, vết thương cũng bắt đầu kết vảy. Ba người hợp lại tính, quyết định lập tức lên đường. Nàng cũng muốn mau chóng xử lý xong chuyện ở nơi này.

Vẫn là ba người hai ngựa như trước, Đường Vũ Tuyền cũng không nguyện ngồi chung với Tần Mặc Phi, mà là giao Tần Mặc Phi cho Diệp Thanh Vũ, nàng là đang chứng minh thân thể của mình đã khôi phục, không cần chiếu cố.

Quen biết nhiều năm trong Hồng Hoa Cung, chưa bao giờ có cái gì có thể chân chính đi vào lòng Tần Mặc Phi, tính đa nghi và sự đề phòng của nàng kiên cố hơn bất cứ ai, cũng bởi vậy mà càng thêm ích kỷ so với những người khác. Nhưng chỉ có người lãnh khốc ích kỷ như thế, mới làm cho Đường Vũ Tuyền không thể rời mắt trong không biết bao nhiêu buổi tối. Nàng không thể nói rõ tại sao lại quá mức để ý nàng ấy đến vậy, nhưng chỉ có mơ hồ như thế, mới để nàng ấy chiếm trọn trái tim mình.

Phần cảm tình ngây thơ kia cũng không phải loại hương vị ngọt ngào gì, mà ngược lại, là đau, như mảnh thủy tinh bị kẹt trong tim, mỗi khi va chạm phải đều đau như bị kim đâm vậy. Thế nhưng lại luyến tiếc vứt bỏ. Tần Mặc Phi dùng sự hờ hững để nói với nàng rằng, trong lòng nàng ấy không có nàng.

Nàng nhìn ra sức ảnh hưởng của Diệp Thanh Vũ đối với Tần Mặc Phi, cũng nhìn trong ý cười dần dần mềm mại trong mắt nàng ấy. Nếu Tần Mặc Phi muốn, Đường Vũ Tuyền có thể vì để cho nàng thấy hạnh phúc mà buông bỏ hạnh phúc của bản thân mình. Đơn phương thích một người rất đau khổ, nàng cố chấp không muốn Tần Mặc Phi cũng nếm được, người kia trong lòng nàng vĩnh viễn phải mang dáng vẻ cao lãnh, mà không phải là vì thích mà trở nên hèn mọn.

Dọc đường đi, trước người đều là hương thơm từ mái tóc của Tần Mặc Phi truyền đến. Ở trong mắt Diệp Thanh Vũ, nữ tử này khi thì đạm mạc khi thì xinh đẹp rực rỡ, trong mấy năm nàng trưởng thành, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Khi nhìn thấy nàng ngẫu nhiên cười yếu ớt, trong đầu luôn không nhịn được mà liên tưởng tới khuôn mặt kia, khuôn mặt quật cường của Diệp Sóc Nguyệt.

Rúc vào trong lòng Diệp Thanh Vũ, Tần Mặc Phi cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người nọ phía sau lưng mình, mềm mềm ấm ấm như là tấm chăn dày trong những ngày đông, nhẹ nhàng vây lấy nàng, giống như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể an tâm ngủ thẳng đến hừng đông. Nàng thích loại cảm giác an toàn đáng tin này, đối mặt với nữ tữ mới quen mà đã không muốn dễ dàng để cho chạy này, Tần Mặc Phi mới cảm thấy thì ra bản thân vốn quen vẻ cường thế mà cũng có khát vọng được bảo hộ đến vậy.

Nàng khát vọng có một người vĩnh viễn không phản bội mình để ỷ lại, lại quên mất đôi mắt luôn dõi theo bảo vệ nàng ở phía sau.

Ba người đều mang tâm sự, dọc đường đi đều rất ít nói chuyện.

Đến hoàng hôn ngày hôm sau, khi cuối cùng cũng thấy biển tên thành Lân Châu phía ngoài tường thành, Diệp Thanh Vũ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đi nhiều ngày, cuối cùng cũng đến. Tần Mặc Phi cũng mang dáng vẻ thoái mái, Đường Vũ Tuyền đeo mặt nạ, vẫn không thể nhìn ra biểu tình gì.

Rốt cục cũng tới nơi. Tần Mặc Phi cong khóe miệng, hiển lộ lại là một nụ cười lạnh lẽo. Tư Đồ An Nam, sợ là đã chờ ở đây nhiều ngày rồi đi.

"Nơi này chính là Lân Châu. Ta đã theo ước định đưa hai người đến đây, phiêu này coi như là hoàn thành." Diệp Thanh Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Mặc Phi, lời muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng không nói được.

"Nói như vậy, ngươi phải đi rồi sao?"

Tần Mặc Phi xoay người nhìn nàng, sườn mặt tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời như được phủ ánh vàng.

"Ta — ta còn có một số việc phải làm — Chắc là sẽ ở Lân Châu thêm mấy ngày mới trở về." Diệp Thanh Vũ lắp bắp nói. "Các ngươi đến Lân Châu, có chỗ ở chưa?"

"Ta đến đây, là vì tìm một người."

"Là người rất quan trọng với ngươi sao?"

Tần Mặc Phi chỉ cười không nói, quan trong? Cái loại người đó đối với nàng mà nói căn bản là không đáng giá nhắc tới, nếu không phải do hắn lấy đồ của nàng, ngay cả nhìn nhiều thêm một lần nàng cũng cảm thấy bẩn mắt.

"Chỉ là vì muốn lấy lại đồ của ta mà thôi." Tần Mặc Phi qay lại nhìn Đường Vũ Tuyền đi đằng sau. "Dọc đường bôn ba nhiều, trên người Vũ Tuyền còn có vết thương cũ, ta nghĩ tìm một khách điếm gần đây để cho nàng nghỉ ngơi, nếu ngươi còn chưa tìm được chỗ, không bằng tạm thời đi cùng chúng ta, như thế nào?"

Diệp Thanh Vũ hơi trầm tư một chút, như vậy cũng tốt, nàng vừa mới cảm thấy nếu tiếp tục đi theo Tần Mặc Phi sẽ có chút mạo muội, nhưng giờ Tần Mặc Phi đã chủ động đề nghị, hẳn là nên mượn cơ hội này hỏi một chút vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong lòng mới được.

"Cũng được."

Ba người xuống ngựa đi bộ trên đường, Diệp Thanh Vũ cầm theo kiếm song song cùng Tần Mặc Phi, Đường Vũ Tuyền dắt ngựa đi theo sau. Tần Mặc Phi giao dây cương cho Diệp Thanh Vũ, xoay người đến bên người Đường Vũ Tuyền.

"Vết thương trên cánh tay còn đau không? Có bị nứt ra không?"

Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Ta không sao."

"Thật sự không sao?" Tần Mặc Phi hoài nghi nhìn nàng. "Đừng có cố chịu đựng, đến lúc đó lại té xỉu."

Đường Vũ Tuyền rũ mắt xuống. "Sẽ không — Chúng ta đã đến Lân Châu, kế tiếp phải làm như thế nào?"

"Tư Đồ An Nam đã nói rõ trong thư, muốn chúng ta đến Lân Châu xong thì tới Thanh Long trang tìm hắn, như thế này ta cùng Thanh Vũ đi trước, ngươi đến Thanh Long trang truyền của ta lời cho hắn, nói với hắn chúng ta đã đến, muốn hẹn hắn ra gặp mặt." Sắc mặt Tần Mặc Phi vô cùng lạnh lẽo: "Nửa tháng mệt mỏi trên lưng ngựa này, phải tính hết trên đầu hắn mới được."

"Dạ."

Phong cảnh ở Lân Châu khá là khác so với những nơi khác. Giang Nam tiểu điều(điệu hát dân gian), êm dịu du dương, đình đài lầu cát tinh tế công phu, thuyền lướt trên sông uyển chuyển nhẹ nhàng, cùng với vị ca nữ cầm dù giấy đứng trên cầu nọ, tất cả đều như mộng cảnh phồn hoa lạc tẫn tuyệt mỹ.

Một nơi được ví von như thiếu nữ mềm mại e thẹn, nên cách biệt với giang hồ và triều đình, cách biệt với phân tranh, trở thành thánh địa ca múa thăng bình.

"Ngươi xem nơi này, có thể sánh với Dương Châu vào mùa hoa đào tháng ba không?"

Bàn tay thon dài trắng nõn duỗi ra trên mặt hồ, đóa hoa hồng nhạt liền nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay, hương thơm tràn ngập, thấm vào ruột gan. Đến khi cơn phẫn nộ ứ đọng trong lòng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngày tốt cảnh đẹp này khiến tâm trạng của Tần Mặc Phi trở nên yên tĩnh dị thường.

"Quả thật là rất đẹp." Diệp Thanh Vũ mân môi đứng ở một bên, nhìn nàng cúi xuống lấy tay tiếp đóa hoa điêu tàn, thật là mỹ nhân, cảnh đẹp.

"Ngươi có biết ta gọi ngươi đi ra là muốn hỏi chuyện gì không?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu, nàng vốn là có chuyện muốn nói cùng Tần Mặc Phi, người này lại chủ động trước một bước, là muốn hỏi cái gì?

"Ngươi không nên không biết." Tần Mặc Phi cười khẽ, đóa hoa trong lòng bàn tay càng ngày càng nhiều. "Ngươi nhẫn nhìn không nói gì tới tận bây giờ, chẳng phải vì nó sao?"

Nó? Tầm mắt Diệp Thanh Vũ dừng trên mặt hồ lô của Tần Mặc Phi. "Ngươi biết cái gì sao?"

"Ngày đâu tiên chúng ta gặp nhau, khi ngươi nhìn ta, nhưng kỳ thật lại chỉ để ý vật nhỏ này của ta thôi. Ngươi quan sát rất nhiều lần, ngươi đồng ý hộ tống chúng ta đến Lân Châu, cũng là vì nó. Ta chỉ muốn hỏi một câu, tiểu hồ lô này đối với ngươi mà nói rốt cuộc có ý nghĩa gì mà lại có thể khiến ngươi cẩn trọng như thế?"

Bị người nhìn thấu mục đích, Diệp Thanh Vũ có chút quẫn bách, nàng quan sát Tần Mặc Phi, phát hiện nàng ấy vẫn chưa tức giận mới yên lòng, lập tức hỏi: "Ngươi nói không sai — Quả thật là ta có ý đồ khác — Nhưng mà ta chưa từng có tâm tư gì xấu xa với ngươi cả. Kỳ thật, ta muốn hỏi ngươi một câu, hồ lô ngươi mang theo trên người, là ai đưa cho ngươi?"

"Ta vẫn luôn mang nó trên người." Tần Mặc Phi rũ mắt, hàng mi dày trong gió như bướm khẽ vỗ cánh. "Ngươi đã thấy ở đâu sao?"

"Nó là của ngươi sao?" Diệp Thanh Vũ cực vui sướng. "Ngươi còn nhớ rõ là ai đưa cho ngươi không?"

Tần Mặc Phi lắc đầu. "Chuyện trước kia, sao mà nhớ rõ được?" Đó là nói thật, nó xuất hiện từ lúc nào, của người nào, chính nàng cũng hoàn toàn không biết.

Diệp Thanh Vũ có chút thất vọng, lại không cam lòng, cân nhắc một chút, thật cẩn thận hỏi: "Mặc Phi, ngươi có thể nói cho ta biết ai nuôi ngươi lớn không? Là cha mẹ ngươi sao?"

"Cha mẹ?" Tần Mặc Phi hừ lạnh một tiếng, nếu là nàng thực sự có phụ mẫu yêu thương, thì sẽ không ăn nhờ ở đậu nhận hết khuất nhục, cũng sẽ không đi theo Lãnh Hinh Đông đến Hồng Hoa Cung.

Nàng nghi kỵ, nàng ích kỷ, nàng lạnh lùng, đều là bởi vì những ký ức đen tối thuở ấu thơ. Tiểu nha đầu chỉ biết nén giận nhẫn nhục chịu đựng năm đó đã sớm biến mất, Tần Mặc Phi của hôm nay, thà phụ tất cả người trong thiên hạ, cũng không cho phép người trong thiên hạ phụ nàng.

"Ta lớn lên bên cạnh sự phụ, nếu không có lão nhân gia nàng, chỉ sợ ta sống không đến hiện tại."

"Sư phụ ngươi là ai?"

"Chỉ là một người ẩn cư nơi sơn dã, trên giang hồ cũng không có danh hào gì." Tần Mặc Phi phất tay qua, mấy đóa hoa trong tay lả tả rơi uống hồ, tạo thành từng vòng từng vòng sóng gợn trên mặt hồ.

Diệp Thanh Vũ dừng lại, nàng có thể từ khẩu khí cùng biểu tình của Tần Mặc Phi mà đoán ra nàng ấy rất bài xích quá khứ của mình, nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, không khỏi có chút đau lòng.

"Ngươi — có còn huynh đệ tỷ muội gì không?"

Tần Mặc Phi lắc đầu, hơi giương mắt: "Dường như ngươi khá hứng thú với quá khứ của ta. Chuyện này có liên quan gì tới ngọc trụy(mặt ngọc) kia?"

Ánh mắt Diệp Thanh Vũ ảm đạm xuống, hồi ức luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến đau xót mà nàng cố gắng cất giấu đi.

"Ngọc trụy kia — là món quà trước kia ta tự tay làm tặng muội muội–"

"Muội muội của ngươi?" Tần Mặc Phi càng thêm nghi hoặc: "Ngươi nói là Diệp Sóc Nguyệt sao? Nhưng nếu là đồ của nàng, sao lại ở trên người ta?"

"Không phải –" Diệp Thanh Vũ lắc đầu, dừng một chút lại sửa miệng nói: "Nếu ngươi không ngại, ta có thể làm thân nhân của ngươi, nếu ngươi không có chỗ đi, không bằng cùng ta đến Hoài An đi. Mấy tiêu sư ở Hách Liên tiêu cục tốt lắm, nhất định sẽ đối đãi ngươi thật tốt."

"Đến với ngươi Hoài An?" Tần Mặc Phi nhướn mi, nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vũ. Diệp Thanh Vũ cũng hiểu rằng mình đề xuất như vậy là hơi đột ngột, cắn cắn môi, đắn đó không biết có nên kể hết cho nàng không. Diệp Sóc Nguyệt là đứa trẻ mồ côi được cha mang về tư khi còn bọc tã, vì đứa trẻ đó, hắn hy sinh tánh mạng của thê tử và tiểu nữ nhi của mình. Đó là bí mật cha giữ kín mười mấy năm, nếu làm rõ chuyện này, khó tránh khỏi sẽ không làm tổn thương Diệp Sóc Nguyệt.

Nhưng nàng rất nóng lòng muốn làm rõ tất cả với Tần Mặc Phi. Cho tới nay nàng chưa bao giờ nguyện ý tin tưởng mẫu thân cùng muội muội đã thật sự táng thân trong biển lửa. Cho nên nàng hận phụ thân, hận Diệp Sóc Nguyệt bởi vì nàng mà mẫu thân và muội muội phải hy sinh. Sự xuất hiện của Tần Mặc Phi lại khiến nàng càng thêm chắc chắn với ý nghĩ đó.

Nếu là Tần Mặc Phi đã mang theo ngọc trụy kia từ nhỏ, tám chín phần chính là vật của nàng. Hiện tại một thứ có thể chứng minh thân phận của nàng, đó là nốt chu sa trên ngực của muội muội có từ khi sinh ra. Chỉ cần trên ngực Tần Mặc Phi có ấn ký giống thế, Diệp Thanh Vũ có thể xác định nàng chính là muội muội thất lạc nhiều năm của mình rồi.

--------

Editor có lời muốn nói: đến lúc này thì tỷ tỷ đã được 'tẩy trắng' hoàn toàn rồi~~ tỷ tỷ không có tình cảm ấy ấy với cung chủ, chỉ nghĩ là muội muội của mình thôi~ phải không nhỉ~~

Ps: khúc tả cảnh Lân Châu, khuyến khích nghe 'Giang Nam ngũ bộ' của Winky Thi, nhất là Giang Nam Điều~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net