Chương 29 - Ngọc nát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc mặt trời lặn, Diệp Thanh Vũ mới tìm được phân bộ Hách Liên tiêu cục lập ở Lân Châu, hỏi thăm tung tích của Diệp Sóc Nguyệt, mới biết nàng chưa từng tới.

Đoán rằng nàng không muốn gặp mình, đã đi thẳng về nhà, Diệp Thanh Vũ đành nhờ mấy tiêu đầu để ý thêm mấy ngày, sau đó viết một phong thư từ trạm dịch gửi tới phụ thân ở Hoài An.

Làm xong mấy việc đó, nàng còn tìm thêm một vòng trên phố, lại không thấy dóng dáng Diệp Sóc Nguyệt ở đâu hết. Mang theo nỗi lòng đầy tâm sự về lại khách điếm, Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền còn chưa trở về.

Ngồi trong sân trước của khách điếm, những áng mây đỏ sớm tan biến, hoàng hôn buông xuống, sắc trời đã chập tối, loáng thoáng còn nhìn thấy được ánh sao.

Do dự và buồn rầu lúc này cùng lúc tìm tới, nên nói, hay là không nói? Không cho Tần Mặc Phi một lý do thích hợp, nàng quả quyết sẽ không theo mình về.

Bóng đêm dần dần phủ khắp, gió lạnh thổi qua, cành lá rung động xào xạc, đèn lồng trong khách điếm đã được thắp sáng hết, ánh nến vàng đỏ lay động hòa cùng ánh trăng sáng. Mọi thứ xung quanh đều trở nên thật mông lung.

Đầu tường có tiếng đá rơi, Diệp Thanh Vũ cảnh giác ngẩng đầu, một con mèo đen vừa kêu meo meo vừa nhảy từ bờ tường xuống, sau lại biến mất cực nhanh.

Thì ra là mèo. Diệp Thanh Vũ yên lòng, mấy ngày nay, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, chắc là một đường này đi quá thuận lợi, mới có thể quá mức cảnh giác, hẳn là nghĩ nhiều đi.

"Sao lại ngồi bên ngoài thế này, không về phòng nghỉ ngơi sao?"

Trên vai ấm lên, một chiếc áo khoác phủ lên, Diệp Thanh Vũ quay lại, Tần Mặc Phi đang chống tay lên vai nàng, trên mặt là nụ cười thản nhiên. Đường Vũ Tuyền vẫn mang mặt nạ vô thanh vô tức canh giữ ở một bên, các nàng như vậy một đường đi tới, còn mình thì cư nhiên không hề phát hiện.

"Như thế nào, bị ta dọa sao? Ngươi nghĩ chuyện gì mà nghĩ đến ngây ngẩn, ngay cả tiếng bước chân của ta cũng không nghe thấy."

"Không có gì– " Diệp Thanh Vũ nở nụ cười đáp lại: "Ta thấy các ngươi khuya như vậy còn chưa về, có chút lo lắng, mới ở ngoài đây chờ."

"Làm phiền ngươi rồi, ta chỉ đi gặp một người mà thôi, sắp xếp xong, tự nhiên sẽ trở về."

"Ngươi nói là vật quan trọng cần phải lấy lại?"

Tần Mặc Phi gật đầu. "Có Vũ Tuyền đây, hắn cũng không dám khó xử. Đêm đã khuya, bên ngoài lạnh lắm, nên về phòng đi thôi."

"Chuyện kia–"

"Ngươi sầu lo là vì chuyện đó? Không cần sốt ruột, ta sẽ không bức ngươi nói cho ta biết." Tần Mặc Phi biết nàng nói chuyện gì, buông mắt nhìn thấy có cánh hoa rơi trên vai nàng, vươn tay nhẹ nhàng phủi đi, như có thâm ý quay đầu liếc mắt nhìn Đường Vũ Tuyền một cái. "Chờ ngươi nghĩ xong rồi hẵng nói với ta."

Đường Vũ Tuyền siết chặt chuôi kiếm trong tay, xúc động tiến lên trước một bước, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Diệp Thanh Vũ chằm chằm.

"Như thế nào, nay lời nói của ta ngươi cũng không muốn nghe?"

Tần Mặc Phi nâng mắt: "Hoặc là nói, ngươi không phục chủ tử này, muốn tạo phản?"

Diệp Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Đường Vũ Tuyền đầy người lệ khí cùng vẻ mặt lãnh đạm cảu Tần Mặc Phi.

"Các ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chính là cãi nhau ít chuyện lặt vặt thôi. Vũ Tuyền là người cố chấp, liên quan đến an nguy của ta, nàng rất để ý."

Tầm mắt Tần Mặc Phi vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt của Đường Vũ Tuyền. "Cho dù là ngươi muốn hoàn thành trách nhiệm, cũng nên nhớ rõ ngươi là thân phận gì."

Trong mắt Đường Vũ Tuyền hiện lên biểu tình bi thương, nàng cúi đầu lui về phía sau, dời tầm mắt ra chỗ khác.

"Được rồi, ta cũng mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi sớm một chút. Ban đêm ghế đá lạnh lắm, ngươi nên cẩn thận đông lạnh thân mình." Thanh âm của Tần Mặc Phi nói chuyện với Diệp Thanh Vũ là ôn hòa mềm mại, cùng với sự lãnh đạm vừa rồi hoàn toàn tương phản. Nàng ngoái đầu nhìn lại Đường Vũ Tuyền một cái, hừ nhẹ một tiếng cất bước rời đi.

Tay Đường Vũ Tuyền siết chặt kiếm, đứng yên đó một hồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vũ, ánh mắt dưới mặt nạ tràn đầy cừu hận cùng phẫn nộ. Diệp Thanh Vũ cứng ngắc một chỗ, nàng bị không khí quỷ dị giữa hai người này làm khó chịu không thôi. Lẽ ra một Đường Vũ Tuyền bình thường phải luôn luôn nghe theo Tần Mặc Phi phân phó, sao lại có thể vì chuyện gì đó mà phát sinh mâu thuẫn? Còn có ánh mắt tràn ngập đối địch này, rõ ràng là hướng về phía mình. Nàng ấy đang trách cứ mình sao?

"Vũ Tuyền cô nương–"

Diệp Thanh Vũ tiên lên vài mước, muốn hỏi Đường Vũ Tuyền một câu vì chuyện gì mà có địch ý với mình dữ dội như vậy, nhưng còn chưa tới gần thì Đường Vũ Tuyền đã bỏ đi. Trong viện chỉ còn lại mình nàng, tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng gió xào xạc.

Trong không khí có luồng khói trắng nhẹ nhàng không tiếng động lướt qua bờ tường, như con rắn uốn lượn quanh cành trúc rồi tỏa ra khắp bốn phía. Diệp Thanh Vũ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, kinh ngạc xoay người, sương mù từ trên trời giáng xuống, trong khoảnh khắc bao vây toàn bộ sân. Nàng lập tức che miệng mũi lại, rút trường kiếm ra, dựa lưng vào bàn đá lạnh lẽo, nín thở lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Đát, đát, đát.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân từ chỗ cách mình khoảng một trượng(3,33m), tựa hồ là dẫm lên sàn đá cực chậm. Chủ nhân tiếng bước chân như là cố ý phát ra âm thanh, vòng quanh Diệp Thanh Vũ đi tới, cũng không nóng lòng tới gần.

"Ai?!"

Sương trắng lượn lờ trong không gian thấy không rõ gì, ngay cả ánh sáng đèn lồng trên mái hiên cũng là mờ ảo đi nhiều.

Đột nhiên Diệp Thanh Vũ thấy lạnh gáy, nàng nhớ buổi đêm Bạch Tông bị tập kích, tình cảnh không khác lúc này cho lắm. Không chờ nàng nghĩ được nhiều hơn, trước mặt một tiếng xé gió vụt qua, một thanh lợi khí xuyên màn khói trắng bổ về phía, bạch quang chói mắt suýt nữa tổn thương ánh mắt của nàng.

Nàng nhanh chóng rút kiếm ngăn cản đòn hung ác này, hít sâu một hơi vận đủ lực cổ tay ngăn chặn kiếm phong người nọ không ngừng phóng ra, lúc ngẩng đầu, liền cả kinh đến ngây người vì thứ thấy được.

Đó là cái mặt nạ bạch ngọc mà nàng đã khá quen thuộc. Dưới mặt nạ là ánh mắt mang theo khiêu khích cùng cừu hận, lạnh như băng nhìn mình chằm chằm. Tay trái nàng cầm trường kiếm, ngọc lưu ly trên mái tóc nàng phát lên theo gió, phát ra tiếng vang đinh đang nho nhỏ.

"Đường Vũ Tuyền?"

Diệp Thanh Vũ nghi hoặc nhìn nàng, người này vô luận là cách ăn mặc hay là tư thế cầm kiếm, đều giống hệt Đường Vũ Tuyền, nhưng hơi thở âm trầm trên người nàng lại làm Diệp Thanh Vũ cảm thấy hết sức xa lạ, thậm chí là không rét mà run, người này — không phải Đường Vũ Tuyền –

"Ha ha –"

Nàng phát ra tiếng cười lạnh khe khẽ, đột nhiên phát lực tránh khỏi áp chế của Diệp Thanh Vũ, vung mũi kiếm lên. Diệp Thanh Vũ lập tức lui về phía sau, nhưng lại không nhanh bằng nàng, chật vật tránh thoát hai chiêu, mới thấy hoa mắt, trên vai một trận đau đớn, cảm giác lạnh lẽo vọt lên từ lòng bàn chân. Bóng dáng trước mắt lại ập đến, nàng lảo đảo lui về sau, bên cạnh lại xuất hiện thêm một bóng trắng, không chờ nàng nhìn rõ ràng, ngực đã trúng một chưởng thật mạnh.

Diệp Thanh Vũ bị một chưởng nội lực mười phần này đánh bay đi ra ngoài, ngã ập trên mặt đất, lồng ngực quay cuồng, nàng nhăn mặt nhíu mày phun ra một ngụm máu đen.

Quanh mình hết thảy càng ngày càng mơ hồ, Diệp Thanh Vũ nằm trên nền đất lạnh lẽo, hoảng hốt nhìn thấy trước mặt tung bay bóng trắng, chậm rãi khép lại ánh mắt.

Kiếm Đường Vũ Tuyền trong tay càng lúc càng nhanh, mang theo phẫn nộ cùng sát ý, kẻ đánh lén Diệp Thanh Vũ mặc áo giống nàng, ngay cả tư thế cầm kiếm đều giống như đúc. Công lực của nàng ta hiển nhiên ngang ngửa nàng, đã qua mười chiêu, Đường Vũ Tuyền lại không thể đụng vào người nàng ta.

"Thanh Vũ!"

Tiếng hô của Tần Mặc Phi từ sau lưng phân tán lực chú ý của Đường Vũ Tuyền. Trong nháy mắt nàng thất thần, kẻ đánh lén rất nhanh lui về phía sau thoát khỏi vòng cận chiến, bật cao một cái lộn người nhảy lên bờ tường chạy mất.

Đường Vũ Tuyền vốn định đuổi theo, nhưng lo lắng đến an nguy Tần Mặc Phi chạy vài bước lại dừng, nàng xoay người trở lại bên cạnh Tần Mặc Phi, chỉ thấy môi Diệp Thanh Vũ chuyển tím nằm trong lòng Tần Mặc Phi, vết máu trước ngực cùng trên vai nhiễm đỏ một mảng lớn.

"Thanh Vũ! Thanh Vũ!" Tần Mặc Phi ôm chặt Diệp Thanh Vũ, nàng vỗ nhẹ mặt Diệp Thanh Vũ, một lần lại một lần gọi tên nàng, nhưng người trong lòng lại lạnh như băng không hề đáp lời. Nhìn trên trán nàng chảy ra mồ hôi lạnh, lồng ngực nhói lên từng hồi. Nàng nâng Diệp Thanh Vũ dậy, xoay người quăng Đường Vũ Tuyền một bạt tai.

Cái tát tới bất ngờ, khí lực to lớn, làm cho mặt Đường Vũ Tuyền lệch qua một bên. Mặt nạ rơi ra, quẹt qua da mặt mang cơn đau rát. Nó rớt xuống đất, trong khoảnh khắc biến thành một đống mảnh vụn.

Đường Vũ Tuyền đơ như khúc gỗ nhìn mặt nạ nát tan trên nền đất, siết chặt hai tay, trái tim như bị ngân châm đâm vào. Nàng ngẩng đầu, mê man đối mặt với Tần Mặc Phi tràn đầy tức giận, phảng phất như lúc này mới tỉnh ngộ, thì thào nói: "Không phải ta–"

Tần Mặc Phi cười lạnh: "Không phải ngươi? Ngươi muốn ta tin tưởng không phải ngươi như thế nào? Nơi này trừ ngươi ta nàng ra không còn ai khác!"

"Mới vừa có người –"

"Ngươi là muốn nói với ta rằng có người đánh lén, Thanh Vũ mới bị đả thương sao? Vết kiếm trên người nàng sẽ không nói dối! Nơi này người biết dùng kiếm bằng tay trái trừ ngươi ra không có người nào khác. A, ngươi là buồn bực với quyết định của ta sao? Ngươi là để ý đến chuyện ta vì nàng mà xem nhẹ ngươi sao? Đường Vũ Tuyền, ta thật sự là coi thường ngươi!"

"Ta không có–" Đường Vũ Tuyền cắn môi, tầm mắt rơi xuống người Diệp Thanh Vũ dựa trong lòng nàng. "Ta–"

"Đủ, ta không muốn nghe ngươi nói gì nữa, là ta sơ sẩy, mới có thể để ngươi có cơ hội lợi dụng. Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ngươi cư nhiên sẽ làm như vậy. A, thì ra Đường Vũ Tuyền sẽ không vĩnh viễn nghe lời."

Tần Mặc Phi ôm Diệp Thanh Vũ dậy, lạnh lùng liếc qua Đường Vũ Tuyền một cái: "Ngươi đi đi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Một câu này nặng nề đập mạnh vào ngực Đường Vũ Tuyền. Nàng cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn Tần Mặc Phi ôm Diệp Thanh Vũ bỏ đi không thèm quay đầu lại, thẳng đến ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Nàng bị Tần Mặc Phi bỏ lại.

Sương trắng trong không khí đã sớm tan, có gió lạnh thổi tới, vỗ về bên má nóng hổi của nàng. Đường Vũ Tuyền cô đơn đứng trong viện, cúi đầu mặt nạ nát vụn còn dính sương trên nền đất. Nàng chậm rãi ngồi xuống, lấy khăn tay ra, nhặt lên từng mảnh vụn của mặt nạ lau rồi thu vào trong khăn, hai tay nhẹ nhàng khép lại, dùng nhiệt độ cơ thể của mình ủ ấm những mảnh vụn lạnh lẽo kia.

Đây là vật nàng đã mang theo bốn năm trời, chỉ cần là đồ Tần Mặc Phi tặng, nàng đều quý trọng thêm mấy lần. Nhưng hôm nay chỉ còn lại những mảnh nhỏ. Tần Mặc Phi lựa chọn không tin mình, nàng không tin mình vĩnh viễn sẽ không phản bội. Trong lòng có một chỗ hổng nho nhỏ, có lẽ nó đã sớm tồn tại, nó chậm rãi xé rách ở trong lòng Đường Vũ Tuyền uốn lượn thành một cái khe vừa hẹp vừa dài, mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhớ sự đau đớn Tần Mặc Phi mang lại.

-------

Editor có lời muốn nói: đúng là Tần tra tra~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net