Chương 3 - Điệp luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi, từ đâu về đây?"

Bước chân chợt ngừng, nàng chần chờ quay đầu lại, xoay người, hành lễ với người đang nghiêng thân dựa lên cột đá đằng kia.

Nàng kia có một đôi mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, môi đầy đặn, làn da ngăm đen, nhưng không hề thiếu xinh đẹp. Nàng khinh thường nhìn người đang quỳ gối trước mặt, vươn tay cầm cằm của nàng ta, buộc nàng ta ngẩng đầu lên nhìn mình. Mảnh ngọc xanh biếc đính trên mặt nạ bạch ngọc lộ ra lãnh ý, ánh mắt Quan Thủy Manh sắc bén nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng ta, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo như có như không.

"Như thế nào, trước kia lúc nào cũng hầu hạ cung kính trước sau, nay đổi chủ tử rồi, ngay cả mặt của ta cũng không muốn nhìn sao?"

Ánh mắt phía sau mặt nạ rũ xuống, vẫn lạnh lùng như trước, lại thiếu vài phần đạm mạc, nàng nắm chặt hai nắm tay, nhẹ nhàng lắc đầu, thân mình nhè nhẹ run.

"Không phải ý này? Vậy vì sao ngươi không dám nhìn ta?" Ngón tay Quan Thủy Manh cách mặt nạ lướt từ trán tới mũi của nàng, rồi xuống môi, cuối cùng vén mấy sợi tóc bên tai của nàng lên, dừng trên vành tai của nàng, sau đó, nghiêng thân qua, khiêu khích thổi một ngụm nhiệt khí bên tai nàng. "Trước kia lúc ở dưới thân ta, chẳng phải xinh đẹp quyến rũ câu nhân lắm sao? Sao giờ lại cứng ngắc như đầu gỗ vậy?"

"Tam tiểu thư đang khi dễ người của ta sao?"

Chưa thấy người đâu mà đã truyến đến tiếng nói rồi.

"Tần Mặc Phi?"

Ý cười mơ hồ trên mặt Quan Thủy Manh tan biến, nàng ngẩng đầu, trên góc hành lang dài xuất hiện một thân ảnh màu ngọc bích, phía sau còn có hai cái nữ tì đi theo.

Rõ ràng là một màu ấm áp, mặc trên người nàng lại khiế người ta cảm thấy thật lạnh lẽo. Đôi mày của nàng nhẹ nhàng nhướn lên, ánh mắt trong như nước hồ thu phiếm lam sắc, đôi môi đỏ mọng giữ một độ cong hoàn hảo, mái tóc đen dài được vấn lên trên đỉnh đầu, dùng trâm hình khổng tước cố định, ngoài ta hai bên tai đeo khuyên tai vàng đính lẵng hoa ngọc phỉ thúy, càng làm cho khuôn mặt tinh xảo kia thêm phần cao ngạo, luận tư sắc luận khí chất, đều hơn Quan Thủy Manh rất nhiều.

"Chẳng là quan tâm thuộc hạ cũ chút đỉnh thôi, ngươi khẩn trương cái gì? Lục cung chủ không phải keo kiệt đến độ ngay cả quan tâm cũng không cho chứ đi?"

"Thuộc hạ cũ? Cũng đã qua mấy năm rồi đi? Không nghĩ tới, tỷ tỷ cũng là một người biết niệm tình xưa. Bây giờ nàng ta đã là người của Đệ lục cung, sống như thế nào, đương nhiên phải do ta quản, vô luận như thế nào, cũng không có liên quan gì đến ngươi đi? Thế nào, tỷ tỷ đang hối hận, không bỏ được?"

Sắc mặt Quan Thủy Manh biến đổi, đứng thẳng người dậy. "Có chơi có chịu, thứ đã đưa cho ngươi, đương nhiên ta sẽ không đòi về, chuyện này, ngươi có thể yên tâm, hừ."

Nhìn nàng nổi giận đùng đùng bỏ đi, ý cười nơi khóe miệng Tần Mặc Phi càng sâu, nàng quay đầu lại nhìn người vẫn luôn quỳ một gối trên mặt đất, thản nhiên nói một câu: "Đường Vũ Tuyền, đứng lên đi. Theo ta tới đây."

Đường Vũ Tuyền đứng dậy, vẫn là bộ dáng vâng lời, nàng đi theo Tần Mặc Phi xuyên qua hành lang dài, tầm mắt dừng trên vai người nọ, lập tức mở ra.

Khí trời mù sương bao phủ tảng đá ven đường, sen hồng giữa hồ im lặng nở vừa lấp lánh lại xinh đẹp. Đàn cá nhỏ linh đọng lượn quanh dưới lá sen, có một số con gần như trong suốt giống thủy tinh, chỉ có chút vệt xanh trên trán mới có thể để người ta tìm được tung tích của nó. Bước chân Tần Mặc Phi dừng lại một chút bên cạnh ao sen, sau đó tiếp tục đi lên cầu đá. Tỳ nữ đi qua thấy các nàng, đều tôn kính quỳ xuống hành lễ.

"Hai người các ngươi không cần đi theo, đi làm việc của mình đi."

"Dạ."

Nàng quay đầu chăm chú nhìn Đường Vũ Tuyền.

"Ngươi đi theo vào phòng."

Tay bị nắm, vào phòng, liền bị người đè lên cạnh cửa sổ.

Mặt nạ bị Tần Mặc Phi lấy xuống, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt.

"Mới vừa rồi nàng ta có khi dễ ngươi không?" Ngón tay như ngọc len vào trong máu tóc của nàng, cầm những lọn tóc dài trên tay thưởng thức, thanh âm ôn hòa mềm mại, thân mình Đường Vũ Tuyền cứng ngắc, trong lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi, nàng cố chấp buông ánh mắt, lắc đầu.

"Vậy tại sao dáng vẻ giống như bị ủy khuất thế?"

Tần Mặc Phi nâng cằm của nàng lên, áp mặt lại gần, nàng dùng đầu ngón tay phải vuốt qua vuốt lại cánh môi khẽ nhếch lên của Đường Vũ Tuyền, đôi môi tái nhợt đó bị vuốt đến khi hơi hơi ửng lên một màu đỏ hồng đáng yêu. Môi của Đường Vũ Tuyền chọc ngứa hơi run run, nàng nghiêng mặt muốn tránh ra, bị Tần Mặc Phi siết chặt cằm, chống lại con ngươi thâm thúy người nọ, thấy được sự sợ hãi trong mắt của nàng với mình.

"Làm sao vậy?"

Nụ cười yêu dã, đôi mày cong cong, đều tản ra hương vị mê hoặc. Ánh mắt Đường Vũ Tuyền dần dần trở nên mê ly, hai gò má hơi ửng hồng. Tần Mặc Phi biết nàng khẩn trương, ngược lại càng thêm làm càn, nàng hà một hơi lên cần cổ của Đường Vũ Tuyền, khẽ hôn xuông làn da tráng bóng mềm mại của nàng.

"Thứ ta muốn ngươi mua, mang về đây chưa?"

"Ân." Đường Vũ Tuyền nâng tay lên, lộ ra một vòng tay chạm khắc bằng bạc, từng đường nét điêu khắc, chính là hoa văn hình điệp luyến hoa. Nàng không biết Tần Mặc Phi có thể thích hay không, chỉ là chiếu theo yêu cầu của nàng ấy, trong một đống các loại vòng tay chọn được một cái như vậy.

Tần Mặc Phi cầm vòng bạc lên, trên đó còn mang theo mồ hôi của Đường Vũ Tuyền bởi vì nhiệt độ cơ thể và khẩn trương mà chảy ra. Nàng nâng tay Đường Vũ Tuyền lên, dịu dàng đeo vòng bạc vào cổ tay của nàng.

Đường Vũ Tuyền nghi hoặc nhìn nàng, vật này không phải do nàng muốn mình mua về sap, như thế nào —-

"Vòng tay này, vốn muốn đưa cho ngươi. Ta sợ ngươi không thích, cho nên mới để ngươi tự mình đi chọn." Làm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Tần Mặc Phi cầm cổ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi thích không?"

"Thích —-"

"Là thích vòng tay này, hay là thích ta?"

Gương mặt Đường Vũ Tuyền lập tức đỏ bừng, nàng bối rối nhìn em Tần Mặc Phi, ánh mắt lóe ra lại muốn tránh đi.

"Thích không?"

"—-thích—-"

Tần Mặc Phi vuốt hai má của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tỉ mỉ tính toán mấy năm, thứ nàng muốn, chính là kết quả như vậy. Không chế về thể xác, không bằng thần phục được linh hồn. Chỉ cần có thể cột chặt lòng của nàng bên cạnh, nàng sẽ tuyệt đối không phản bội —-

"Mang theo vòng tay này, sau này, ngươi chính là người của Tần Mặc Phi ta, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, bao gồm cả ta — Có ta ở đây, không cần kiêng kị Quan Thủy Manh, nàng sẽ không dám làm gì ngươi nữa, nhưng mà –"

Thanh âm vốn ôn như như nước bỗng thay đổi, lộ ra sự lạnh lẽo: "Nhưng nếu có một ngày ngươi cô phụ ta, cũng đừng trách ta không niệm tình xưa —-"

Đường Vũ Tuyền mê man nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu, hạ cổ tay áo xuống vừa lúc che đi chiếc vòng tay mà nàng ấy tự tay đeo cho mình. Lúc đó, nàng cũng không biết việc này đối với mình có ý nghĩa gì, cũng không biết bản thân quan tâm người nọ đến tột cùng đã tới mức độ nào rồi.

Tân khổ tối liên thiên thượng nguyệt

Nhất tịch như hoàn

Tịch tịch đô thành quyết

Nhược tự nguyệt luân chung kiểu khiết

Bất từ băng tuyết vi khanh nhiệt

Vô nại trần duyên dung dịch tuyệt

Yến tử y nhiên

Nhuyễn đạp liêm câu thuyết

Xướng bãi thu phần sầu vị hiết

Xuân tùng nhận thủ song tê điệp(*)

Điệp luyến hoa, điệp luyến hoa—-

Lời hứa khuynh tâm

Đời này không đổi,

Cho dù thân hủy hồn diệt, hồi ức phai màu,

Cũng vẫn ghi tạc vào cả kiếp này và kiếp sau,

Khắc sâu nhiều năm, mãi không bao giờ quên.

(*) Dịch:

Khổ nhất vẫn là trăng trời biếc

Một đêm thì tròn

Đêm đêm dần thành khuyết.

Nếu như trăng tròn thanh khiết

Không ngại vì người chịu gió tuyết.

Chỉ tiếc duyên trần dễ tuyệt,

Chim én vẫn về,

Nhẹ bước khuy rèm hót.

Hát hết Thu Phần sầu chưa tiễn

Ước thành song điệp dưới bụi xuân. (Bài thơ: 'Điệp luyến hoa' của Nạp Lan Tính Đức _ Nguồn: mvflyin9.wordpress.com)

---

Sáng sớm hôm sau, Diệp Sóc Nguyệt cùng Diệp Thanh Vũ đi theo Hoàng tiêu đầu và tiêu đội lên đường áp tiêu, bắt đầu lộ trình đến Hoài Huyền.

So với nhiều năm trước, quốc gia này nay đã gió êm sóng lặng hơn rất nhiều, Lục Vương gia phản quốc bị xử quyết, tiên hoàng băng hà, tân hoàng lên ngôi đã là chuyện rất xa. Triều đình cùng giang hồ tương đối tướng đãi, tuy vẫn còn tồn tại mâu thuẫn, nhưng vẫn an bình chung sống. Dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống coi như sung túc, đều là nhờ có vị hoàng đế trẻ tuổi anh minh trị quốc, được tôn là một vị minh quân.

Giang hồ vẫn là một nơi không hề an ổn. Ngư long hỗn tạp, chiếm cứ các phương. Từ nhỏ Diệp Sóc Nguyệt lớn lên trong tiêu cục, không ít lần được nghe kể chuyện xảy ra trong giang hồ, chỉ là chưa từng có cơ hội tiếp xúc, nên cũng không để ý nhiều. Trước kia nàng cũng từng đi áp tiêu cùng Diệp Hướng Khôn, lặn lội đường xa, lại không có phụ thân bên cạnh bảo vệ như vầy, thật ra lại lần đầu tiên.

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa đát đát, nàng quay sang, đã thấy Diệp Thanh Vũ cưỡi hồng mã sánh ngang vai với mình, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, không hề nhìn tới mình. Ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt nàng tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, mi dài cong cong nhẹ nhàng chớp chớp, cánh môi đỏ hồng thật xinh đẹp.

"Lần này đi đường xá xa xôi, không có cha ở bên, tâm tính phải trưởng thành hơn, đừng để đến luc chỉ vì người mà liên lụy toàn bộ tiêu đội."

Diệp Sóc Nguyệt cười nhạt, nàng ghét nhất là bị Diệp Thanh Vũ dùng khẩu khí khinh miệt như thế nói mình.

"Không cần ngươi quan tâm, cho dù là có chuyện gì, ta cũng sẽ không phiền tới ngươi, vẫn là tự lo cho mình trước đi!"

Diệp Thanh Vũ liếc nhìn nàng một cái, kéo dây cương giục ngựa đi lên trước.

"Hoàng tiêu đầu, lần này áp tiêu này, chúng ta phải đi bao nhiêu ngày?"

"Nếu là trên đường không có mua to gió lớn, khoảng nửa tháng là đủ. Đại tiểu thư không cần lo lắng, Hoàng Khuê ta chắc chắn sẽ trông coi hàng kỹ càng."

"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi, có Hoàng tiêu đầu ở đây, cha mới yên tâm. Chính là, Sóc Nguyệt nàng tuổi còn nhỏ, kĩ không bằng nhân(*), có đôi khi lại lỗ mãng, nếu trên đường có chuyện gì ngoài ý muốn, thỉnh Hoàng tiêu đầu quan tâm nàng trước, không cần quản ta."

(*): năng lực không bằng người khác

"Dạ, Đại tiểu thư."

Hoàng Khuê quay đầu nhìn Diệp Sóc Nguyệt.

"Đại tiểu thư vẫn thực quan tâm Nhị tiểu thư —- Vì sao ngày thường nhất định cứ phải tranh cãi gắt gỏng? Nếu tỷ muội hai người hòa thuận chung sống, chắc chắn tổng tiêu đầu sẽ vui mừng lắm—-"

"Hoàng tiêu đầu nhớ kỹ lời nói của ta thì được rồi." Diệp Thanh Vũ cắt ngang lời của hắn, trong thanh âm nghe không ra cảm xúc. "Chuyện còn lại, không cần để ý tới."

"Dạ."

Mặt trời chính ngọ có chút nóng, chiếu xuống trên lưng đổ mồ hôi ròng ròng. Ngồi trên lưng ngựa, có chút mệt mỏi, Diệp Sóc Nguyệt cầm chặt trường kiếm bên hông, tay còn lại cầm túi nước uống mấy ngụm, nhìn nhìn Diệp Thanh Vũ phía trước, chần chờ trong chốc lát, lại bỏ túi nước trở lại.

Xe ngựa theo sát phía sau, mấy tiểu tiêu đầu áp tải cực kỳ cảnh giác, vây kín xung quanh xe ngựa. Khuôn mặt Diệp Thanh Vũ căng thẳng, hết sức chăm chú nhìn phía trước, ngẫu nhiên dùng dư quang khóe mắt để ý động tĩnh phía sau.

Hoàng Khuê không bỏ sót động tác nhỏ này của Diệp Thanh Vũ, trong lòng âm thầm buồn bực, rõ ràng là rất quan tâm Nhị tiểu thư, còn cố tình mạnh miệng, mỗi lần gặp mặt, còn muốn đấu một trận ác liệt không khác gì kẻ thù, tâm tư của Đại tiểu thư, thực làm cho người ta đoán không ra.

Lộ trình bình yên như vậy kéo dài được ba ngày, đến ngày thứ tư, tiêu đội đi ngang qua một rừng cây. Đây là nơi đạo tặc thường xuyên thường lui tới, mọi người cũng càng thêm cẩn thận.

Không ngoài dự đoán, vừa vào rừng không lâu, đã có mấy hán tử hung thần ác sát nhảy từ trên cây xuống, cầm đầu là một nam nhân mặt đen, má phải có một vết sẹo rất dài.

"Phía kia, để lại hàng hóa của các ngươi đi!"

Hoàng Khuê hừ lạnh một tiếng: "Ngươi bảo ta để lại thì ta phải để lại sao? Cũng phải nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không!"

"Lớn mật! Hàng của Hách Liên tiêu cục ngươi cũng dám tranh!"

Mấy người nghe đến Hách Liên tiêu cục, sắc mặt biến đổi, lập tức nói nhỏ với hán tử mặt đen cầm đầu: "Lão đại, là người của Hách Liên tiêu cục, hay là chúng ta—-"

"Nói cái rắm gì!"

Hán tử mặt đen đá một cước lên chân tên kia: "Tất cả đến đây, làm gì có đạo lý không dám tranh, Tây Sơn lão quỷ ta cũng không phải dễ chọc!"

"Tây Sơn lão quỷ?" Hoàng Khuê đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, cười nhạo nói: "Là ngươi a, lần trước phá điếm của người ta, hôm nay luân hồi thế nào lại thành đạo tặc rồi?"

"Ta nói cho ngươi Hoàng Khuê, lão tử ta lần này đến là nhằm vào Hách Liên tiêu cục, cố ý muốn phá việc làm ăn của các ngươi! Hôm nay cướp được hàng của các ngươi, trở về nói với lão bất tử Diệp Hướng Khôn kia, thù một kiếm kia của hắn ta sẽ báo!"

"Ngươi là ai! Không được vũ nhục cha ta!"

"Cha ngươi?" Tây Sơn lão quỷ nhìn chằm chằm Diệp Sóc Nguyệt đang trợn mắt, đánh giá một phen: "Hừ, thì ra ngươi là nữ nhi của Diệp Hướng Khôn, vừa lúc, hôm nay bắt trở về làm áp trại phu nhân của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net