Chương 31 - Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọn gió buổi bình minh thổi qua khu đất trống, lay động góc áo của người đứng dưới tàng cây. Ở bên ngoài nhiễm một đêm sương, xúc cảm lạnh lẽo kinh hồn, ngoài cây cối cỏ dại linh tinh, không còn gì khác làm bạn.

Tay cầm kiếm sớm lạnh thấu, cứng ngắc dính chặt vỏ kiếm, không còn tri giác tựa như trái tim đã chết lặng. Đường Vũ Tuyền đứng dưới tàng cây một đêm, nhìn chằm chằm dãy núi trập trùng xa xa một đêm. Đôi ngươi trong veo như nước giờ đây hỗn loạn thành một mảnh, mờ mịt hư không.

Một màn nhìn thấy đêm qua cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu, cảm xúc trở nên mơ hồ, cuối cùng lại giống như một giấc mộng không chân thật. Đường Vũ Tuyền hy vọng đó thật sự chỉ là giấc mộng thoáng qua, tỉnh mộng, sự thật trở lại, nàng còn có thể làm như không có việc gì canh giữ bên cạnh Tần Mặc Phi, mà không phải giống như cô hồn vô chủ vô nghĩa đứng ở chỗ này—-

Bên cạnh Tần Mặc Phi có người khác, nàng không hề cần mình nữa. Chuyện Đường Vũ Tuyền vẫn luôn sợ hãi, chung quy không thể tránh khỏi mà xảy ra trước mắt. Khi người nọ cúi đầu mấy lọn tóc trượt xuống bay bay, hai gò má ửng đỏ mê người, cùng với đầu ngón tay khi vuốt mặt người ta lại còn khẽ run run. Tất cả đều làm ánh mắt Đường Vũ Tuyền đau đớn. Trái tim mà mình luôn khao khát lại không thể tiến vào kia, nay đã cất chứa Diệp Thanh Vũ vào rồi.

Bàn tay vô thức siết chặt, thói quen hỉ nộ không hiện ra mặt, Đường Vũ Tuyền không biết phải thể nào mới có thể phát tiết tâm sự nặng trĩu này ra ngoài. Giờ khắc này, nỗi cô đơn ập tới rõ ràng như vậy. Nàng như một căn phòng thủy tinh, lấy tư thái yếu ớt cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần.

Cái loại tư vị của nỗi đau này.

Sau lưng có người đang chậm rãi tới gần, cước bộ nhẹ nhàng dẫm lên thảm cỏ, lại không phát ra tiếng động nào. Một cơn gió thổi qua bên tai, làm ngọc lưu ly trên tóc lay động. Đường Vũ Tuyền cảnh giác xoay người, khi nhìn thấy mặt của người kia thì lông mi run lên.

"Đứng đợi ở ngoài này cả đêm sao?"

Cánh môi hé mở, phát ra giọng nói ôn hòa êm tai. Khuôn mặt tinh xảo khắc sâu trong trí nhớ mang theo nụ cười khuynh quốc khuynh thành. Ánh mắt Tần Mặc Phi sáng quắc nhìn Đường Vũ Tuyền chằm chằm. Những ngón tay mảnh mai tinh tế như ngọc mài xoa lên gò má phơi sương cả đêm của Đường Vũ Tuyền.

"Lạnh sao?"

Đường Vũ Tuyền không nói lời nào, giống như là không tin nàng ngay tại trước mắt, ánh mắt đăm đăm nhìn Tần Mặc Phi.

"Còn đau sao?"

Tần Mặc Phi than nhẹ một hơi, vuốt ve bên má còn đang sưng của nàng. "Là ta xuống tay hơi nặng, đã qua một đêm, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu ngón tay. Tuyền Tuyền nhi, ngươi đang oán ta sao?"

Đường Vũ Tuyền rũ mắt, lắc đầu, ở trong mắt nàng, Tần Mặc Phi vĩnh viễn đều đúng.

"Bộ dạng như bị ủy khuất này, là vì ta lạnh nhạt với ngươi sao?" Tần Mặc Phi tiến về phía trước vài bước, tựa lên vai Đường Vũ Tuyền, nhắm hai mắt lại. "Ngay lúc đuổi ngươi ra, tâm của ta chưa từng yên ổn. Bây giờ nghĩ lại, ta không nên vì nàng mà ác liệt với ngươi như thế. Tuyền Tuyền nhi, có phải vẫn luôn nhớ ta hay không?"

Bên tai hơi hơi đỏ, Đường Vũ Tuyền mím môi, gật đầu.

Tần Mặc Phi mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Nhớ đến cỡ nào đây?"

"Ta vẫn luốn ở chỗ này chờ ngươi." Đường Vũ Tuyền rũ mắt thì thào nói, ánh mắt chợt léo, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Tần Mặc Phi nhanh chóng nhảy ra, tránh thoát chiêu kiếm nhanh như chớp bổ tới, bay lui về phía sau vài bước dừng trên một tảng đá lớn, nở nụ cười ngượng ngùng oán trách: "Tuyền Tuyền nhi không phải luôn luôn nghĩ về ta sao? Sao lại dùng phương thức thô lỗ như vậy đối đãi ta chứ, không biết ta sẽ sợ hãi sao?"

"Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ nhất, Ảnh Tử." Đường Vũ Tuyền mặt không chút thay đổi nhìn nàng, Tần Mặc Phi chân chính, cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng xưng hô thân thiết như vậy gọi nàng.

"Nga? Ha ha, hồi lâu không gặp, không ngờ ngươi còn nhớ rõ tên của ta, thật sự là vinh hạnh."

Nữ nhân trước mặt chớp chớp lông mi, không làm ra hành động che dấu gì nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Đường Vũ Tuyền: "Sao ngươi biết ta không phải Tần Mặc Phi?"

"Nàng vốn không giống ngươi." Đường Vũ Tuyền thản nhiên nói. "Cho dù ngươi bắt chước thế nào, cũng chẳng thể biến thành nàng."

"Chậc chậc, thật sự là làm cho người ta cảm động. Nhưng vị chủ tử cao cao tại thượng kia của ngươi hình như không có nhận ra rốt cuộc người nào mới thật là ngươi đâu." Ảnh Tử nâng tay kéo mặt nạ da người xuống, lộ ra một mặt nạ khác bằng đồng. Mặt nạ kia mỏng như cánh bướm, dính sát như là khảm lên da của nàng ta, tiếng cười châm chọc từ cái mặt nạ biểu tình cứng nhắc kia phát ra, có vẻ quái dị lại trống rỗng.

"Ta có thể lý giải là bởi vì nàng ta căn bản không thèm để ý đến ngươi không? Một cái tát kia hình như không có nhẹ đâu."

"Chẳng qua là vì dẫn ngươi hiện thân mà thôi." Trong giọng nói của Đường Vũ Tuyền không có dao động gì, mũi kiếm sắc bén nhắm ngay yết hầu của nàng. "Ta nên sớm nghĩ đến sẽ là ngươi." Có thể bắt chước nhất cử nhất động của người khác giống như đúc kiểu đó, thậm chí ngay cả chiêu thức võ công cũng không sai, trong thiên hạ sợ là không có mấy người.

"Ngươi nói cái gì?" Ảnh Tử có chút ngoài ý muốn, đây là màn khổ nhục kế mà Đường Vũ Tuyền phối hợp với Tần Mặc Phi diễn sao? Sao có thể? Nàng rõ ràng thấy ban ngày hai người đã xảy ra tranh cãi, cũng rõ ràng nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Tần Mặc Phi khi đánh Đường Vũ Tuyền, còn nhìn thấy Tần Mặc Phi sở tác sở vi với nữ nhân xa lạ kia, chẳng lẽ chỉ là một màn lừa gạt thôi sao?

Phút chốc thất thần, một đạo bóng trắng đã nhanh như cắt nhào tới. Kiếm của Đường Vũ Tuyền xuất chiêu nhanh chóng xuống tay ngoan lệ. Tầm mắt nàng lạnh như băng xẹt qua mi tâm của Ảnh Tử, như là đang nhìn một thi thể không thể cử động. Ảnh Tử rút ra đoản kiếm trong tay áo ngăn lại công kích của nàng, tay phải nắm thành quyền đánh xuống dưới nách Đường Vũ Tuyền, giữa những ngón tay lóe ánh lam.

Ngân châm xẹt qua y bào, xé ra mấy lổ hổng, tiếng chuông thanh thúy cùng với tóc dài như thác phất qua khóe mắt, Ảnh Tử nhìn nàng bay lên, phút chốc có chút hoảng hốt.

Đường Vũ Tuyền ở không trung nhảy lên, rút kiếm lao xuống, tà áo phất phơ như che khuất thái dương mới ló dạng, thủy mâu lóe sáng như bảo thạch. Nàng như mũi tên nhọn bắn ra từ nỏ lớn, mang theo sát khí phóng thẳng về phía Ảnh Tử bên dưới.

Tiếng thiết khí va chạm phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai, ở trong không trung đinh đinh nổ vang. Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng tiêu du dương, hòa cùng trận đấu bất phân thắng bại của hai người kia, biết thành tiếng nhạc nền cho trận đấu.

"Xem khuôn mặt ngươi này, lạnh như tăng băng vậy, là xảy ra chuyện gì?"

Ảnh Tử vừa tiếp sát chiêu của nàng vừa vui cười nói: "Như thế nào, muốn giết ta đến vậy, là vì ta trêu đùa ngươi hay là vì ta giả làm Tần Mặc Phi?"

Đường Vũ Tuyền không trả lời, xuất chiêu lại càng lúc càng nhanh. Ảnh Tử cười khanh khách lui về phía sau, tiếp tục nói: "Đường Vũ Tuyền, ngươi nói đây là bẫy của ngươi cùng Tần Mặc Phi, mục đích là vì dẫn ta hiện thân. Nhưng nàng ta cùng nữ nhân kia, cũng là diễn trò sao?"

Nơi lồng ngực chợt đau xót, Đường Vũ Tuyền hơi nhíu mày, biết là rơi vào cạm bẫy của nàng, ngưng thần thu lại tâm trí đang phiêu xa, một kiếm đâm tới vai phải Ảnh Tử.

Ảnh Tử lại như không thấy đau đớn, ra chiêu không chút ít bối rối. Nàng vừa tránh né công kích của Đường Vũ Tuyền vừa nói tiếp: "Đường Vũ Tuyền, nàng ta có như vậy trước mặt ngươi không? Nhưng hai mắt ta thấy rõ ràng, nàng ta hôn nữ nhân kia, nàng ta còn vì kẻ xa lạ kia đánh ngươi. Ngươi nói xem, Tần Mặc Phi có phải đã động tâm không? Dù nói thế nào, đối thủ của ngươi cũng là một mỹ nhân mười phần bại hoại, so với ngươi một chút cũng không kém–"

Khuôn mặt đáng ghét kia cứ cằn nhằn liên miên mấy lời khó ưa không ngừng, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Đường Vũ Tuyền. Một cỗ tanh ngọt dâng lên cổ họng, nàng cắn răng hạ giọng gầm nhẹ với nàng ta: "Câm miệng!"

"Yêu, như thế nào, tức giận? Đây chính là một chuyện động trời đó. Đường Vũ Tuyền cư nhiên cũng có lúc phẫn nộ. Ha ha ha, ta tưởng ngươi chỉ là một cái đầu gỗ không có cảm tình chứ!" Khóe miệng Ảnh Tử khẽ động, thanh âm trở nên sắc bén: "Đường Vũ Tuyền, người tập võ kiêng kị nhất là cái gì ngươi không biết sao? Nhưng ngươi lại vẫn phạm giới. Động tâm chưa tính, còn có ý nghĩ không an phận với chính chủ tử của mình! Đường Vũ Tuyền, ngươi không cảm thấy thẹn sao! Ngươi là đang ghen tị, ghen tị có người thay thế được vị trí của ngươi, ghen tị nàng lấy đi thứ mà ngươi vẫn thầm mong ước phải khong? Đừng si tâm vọng tưởng, nàng ta căn bản không thèm để ý tới ngươi. Cho dù ta giả làm ngươi, nàng ta cũng không nhận ra được, bởi vì lòng của nàng ta căn bản không có ngươi. Ha ha ha ha —-"

Đường Vũ Tuyền tức giận không thể dằn được nữa. Nàng bỗng phát lực một chưởng đánh trúng bên sườn của Ảnh Tử. Ảnh Tử tránh không kịp, bị xung lượng cực mạnh đánh văng xa, giống như con diều đứt dây. Nàng nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu, đối mặt Đường Vũ Tuyền đang chỉa mũi kiếm về phía mình, lại cười khẽ ra.

Cỗ tanh ngọt trào ra, nhiễm đỏ vặt áo trắng tinh, kiếm của Đường Vũ Tuyền vẫn chưa đâm trúng Ảnh Tử. Nàng bị kình khí đột nhiên lao tới đánh bay, ngã nhào ra đất lăn mấy vòng tới bụi cỏ gần đó.

"Cho dù là đánh chó, cũng phải ngó mặt chủ chớ. Đường Vũ Tuyền, Tần Mặc Phi không có dạy cho ngươi đạo lý này sao?"

Khuôn mặt tinh tế như điêu khắc, có thể lợi dụng tiếng tiêu để giết người, thuộc về một nữ nhân sở hữu cặp mắt đào hoa, cánh môi đỏ mọng mang theo nụ cười khinh miệt, mi tâm đính kim cương làm người ta chói mắt. Đường Vũ Tuyền ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đầu đội ngọc quan(*), thân mặc trường bào lãnh sắc, buộc đai ngọc, cao ngạo tựa như tường vi nở rộ đêm hè, khom lưng cúi người hành lễ: "Vũ Tuyền bái kiến Ngũ tiểu thư—-"

(*) giống cái này nè

Nam Cung Tử Yến cười lạnh một tiếng: "Như thế nào, không phục?"

"Vũ Tuyền không dám, chỉ là nghi hoặc vì sao Ngũ tiểu thư muốn làm như vậy."

"Ngươi chẳng quả chỉ là một kẻ nô tài trong Hồng Hoa Cung, có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta?" Nam Cung Tử Yến thưởng thức trường tiêu trong, nâng cằm Đường Vũ Tuyền lên: "Ta hỏi ngươi, nữ nhân tên Diệp Thanh Vũ kia, có quan hệ gì với chủ tử của ngươi?"

"Chuyện của chủ nhân, Vũ Tuyền không dám hỏi đến. Ngũ tiểu thư muốn làm cái gì, cũng không phải chuyện Vũ Tuyền có thể quản được. Nhưng nếu là liên quan đến an toàn của chủ nhân, Vũ Tuyền sẽ không tiếc hết thảy đại giới."

"Đường Vũ Tuyền!"

Đường Vũ Tuyền ngẩng đầu, khóe miệng còn dính vết máu, nàng nhìn ánh mắt Nam Cung Tử Yến: "Bất luận kẻ nào."

"Ha ha, bất luận kẻ nào? Đường Vũ Tuyền, ngươi cho là ngươi có bản lãnh bảo hộ nàng ta khắp nơi chu toàn sao? Ngươi thật nghĩ rằng ngươi có ba đầu sáu tay?" Nam Cung Tử Yến trào phúng, nàng kề sát bên tai Đường Vũ Tuyền gằn từng tiếng nói: "Đường Vũ Tuyền, chú ý thân phận của ngươi, cách Tần Mặc Phi xa một chút. Các ngươi tôn ti có khác, tốt nhất ngươi nhớ rõ điểm này, đừng có vọng tưởng gì! Nếu không, sẽ không bỏ qua cho ngươi như hôm nay đâu! Đừng quá càn rỡ, nhớ kỹ, sớm muộn gì sẽ có một ngày ngươi quỳ xuống cầu ta!"

Nàng đẩy Đường Vũ Tuyền ra, đi được vài bước thì dừng lại: "Đúng rồi, không phải ngươi đang đợi Tần Mặc Phi sao? Ha ha, phỏng chừng lúc này nàng bề bộn nhiều việc, đã muốn ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thể lo lắng ngươi đây."

Đường Vũ Tuyền cả kinh: "Ngũ tiểu thư! Ngươi làm cái gì với nàng?"

Nam Cung Tử Yến hừ lạnh, không có trả lời, dẫn Ảnh Tử rời đi. Đường Vũ Tuyền ôm lồng ngực đau xót, xoay người chạy tới chỗ Tần Mặc Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net