Chương 32 - Vây công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân, kế tiếp nên làm như thế nào?"

Nam Cung Tử Yến đăm chiêu nhìn phía trước, cơn giận còn sót lại trong lòng chưa tiêu. Chỉ cần nhớ lại một màn chứng kiến đêm qua, nàng cảm giác như sẽ xé xác Diệp Thanh Vũ ngay lập tức. Nàng ta là cái gì, nàng ta dựa vào cái gì?

Tần Mặc Phi là thứ mà Nam Cung Tử Yến muốn chiếm được nhất, nhưng sự kiệt ngạo bất tuân cùng tính thay đổi thất thường của nàng làm Nam Cung Tử Yến không nắm bắt được. Dọc đường đi theo nàng, mỗi một khắc đều như đang khiêu chiến nhẫn nại của nàng đến cực hạn. Những kẻ có ý với Tần Mặc Phi xưa nay đều bị nàng chặt đứt tưởng niệm, chỉ có nữ tử xa lạ kia là được Tần Mặc Phi bảo vệ hoàn hảo! Tính chiếm hữu làm Nam Cung Tử Yến phẫn nộ không thôi.

Còn có Đường Vũ Tuyền làm người ta chán ghét kia, Nam Cung Tử Yến luôn cảm thấy phương thức Tần Mặc Phi đối đãi với nàng ta thực đặc biệt, điều này làm nàng bất an, cũng rất bất mãn. Nàng không thể cho phép một kẻ có ý nghĩ không an phận ở cạnh Tần Mặc Phi được, nữ nhân này, cuối cùng chỉ có thể là của mình!

Còn tưởng rằng mượn tay Đường Vũ Tuyền giết Diệp Thanh Vũ, có thể hoàn toàn châm ngòi quan hệ của hai người, lại không ngờ đây cái bậy của họ, xem ra, vẫn là do mình nghĩ quá đơn giản. Nhưng liệu Tần Mặc Phi thật sự có thể phân biệt ai là Đường Vũ Tuyền chân chính sao?

Nàng hận Tần Mặc Phi tự cho là đúng, nàng hận Tần Mặc Phi không cho là đúng, nhưng lại bởi vì thái độ không thèm để ý mình của Tần Mặc Phi mà đã khơi dậy tính chiếm hữu và hiếu thắng của nàng. Nàng muốn con ngựa hoang dã đó phải hoàn toàn thần phục mình. Tần Mặc Phi càng khinh thường, nàng lại càng muốn chinh phục.

"Chủ nhân có tâm sự?"

"Chỉ là nghĩ nữ nhân tên Diệp Thanh Vũ kia rốt cuộc có lai lịch gì thôi."

"Nếu chủ nhân chán ghét nàng, không bằng ta lại đi một chuyến, trực tiếp giết nàng ta luôn."

"Không thể." Nam Cung Tử Yến cau mày. "Nếu làm như vậy, vậy Tần Mặc Phi nhất định sẽ quay mũi giáo về phía ta. Tạm thời giữ lại cái mạng cho nữ nhân kia, thời khắc mấu chốt cũng có thể lấy để uy hiếp của nàng. Hiện tại Tần Mặc Phi đã biết là chúng ta làm, nhất định sẽ đề cao cảnh giác. Lại nói còn có Đường Vũ Tuyền ở đó, nếu ngươi muốn xuống tay cũng không dễ dàng. Bây giờ, chỉ có chờ, chờ nàng chủ động tới tìm ta."

Ảnh Tử hiểu ý cười: "Cũng phải, những người đó đã muốn tìm tới cửa, chỉ bằng hai người các nàng, căn bản không ứng phó được. Đến cuối cùng, vẫn phải đến cầu chủ nhân xuất thủ cứu giúp —-"

Nam Cung Tử Yến khẽ cười, Tần Mặc Phi, ta chống mắt xem ngươi còn muốn kiêu ngạo đến khi nào.

---

Khách điếm nho nhỏ vốn tĩnh lặng hôm nay lại bị một đám hán tử mặc đồ võ màu xám cầm đao kiếm vây quanh, trong ngoài cả ba lớp chật cứng. Tần Mặc Phi nhìn mấy vị khách không mời bỗng nhiên xuất hiện kia, đôi đồng tử dần nhiễm hàn sương.

Sáng nay, khi mặt trời còn chưa lên cao, Tần Mặc Phi đã bị tiếng bước chân ồn ào ngoài phòng làm tỉnh giấc, đẩy cửa ra đến nhìn thử, lại thấy một đống người từ ngoài cửa khách điếm nối đuôi nhau mà vào. Bọn họ vây kín từng góc trong khách điếm, đi đầu là một nam nhân cao lớn thô kệch thân thể rắn chắc, hắn ở trong sân tuần tra một vòng, bàn tay to vung lên: "Tìm ra cho ta!"

Hơn mười người xông lên lục soát từng phòng một của khách điếm. Tần Mặc Phi đoán không ra lý do bọn họ tới đây, lại tính thấy không chiếm ưu thế về nhân lực, chỉ có thể yên tĩnh xem biến, thả màn trong giường xuống che Diệp Thanh Vũ ở bên trong, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cửa gỗ rất nhanh bị đẩy ra, mấy nam nhân tiến vào nhìn thấy Tần Mặc Phi, nhìn lên nhìn xuống trên người nàng mấy lần, hung tợn nói: "Ngươi! Theo chúng ta đi xuống!"

"Vì sao ta phải đi theo các ngươi?" Giọng Tần Mặc Phi bằng bằng, khinh miệt nhìn những người đó. "Các ngươi là ai?"

"Theo chúng ta đi sẽ biết, gặp Liễu hộ vệ, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả!"

Trong đó một người không kiên nhẫn tiến lên vài bước, túm bả vai Tần Mặc Phi muốn kéo nàng đứng dậy. Ai ngờ nữ tử nhìn nhu nhược này cư nhiên như là cắm rễ ở trên ghế, không thể di chuyển. Hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn, lại bắt gặp ánh mắt tức giận của Tần Mặc Phi, sau đó lại bị một cỗ lực lớn đánh bay ra, nện nát cửa sổ rồi ngã xuống.

Dưới lầu truyền đến tiếng la hét, Tần Mặc Phi nhẹ nhàng dừng chân ở giữa đám người, nhìn không chớp mắt năm nhân đi đầu trước mặt. Không chờ nàng nói chuyện, nam nhân kia đã thở hồng hộc quát: "Yêu nữ! Nay ngươi đã không còn đường trốn, còn dám làm càn đánh người của ta! Nơi này đã bị phá hỏng, ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói!"

"Thúc thủ chịu trói?" Tần Mặc Phi chọn mi. "Xin hỏi các hạ, ta cùng với ngươi chưa từng gặp mặt, vì sao ngươi muốn bắt ta?"

"Ngươi không biết Liễu Lãng Niên ta, nhưng chắc nhận ra thứ này!"

Liễu Lãng Niên trừng Tần Mặc Phi, từ ngực lấy ra một cái khăn tay. "Tần Mặc Phi, ngươi xem xem đây là cái gì?"

Trên khăn có thêo một đóa sen đỏ như lửa, góc phải có thêu một chữ 'Phi', rõ ràng là cái khăn mình bị thất lạc mấy ngày trước. Hắn có được từ đâu, lại dựa vào đâu mà biết được tên mình chỉ qua một cái khăn tay?

Tần Mặc Phi nhíu mày: "Ngươi có được chiếc khăn này từ đâu?"

"Hừ, còn giả ngu sao? Thiếu thành chủ Khôi Nham thành, chắc ngươi có biết đi. Ngươi cái thứ yêu nữ Hồng Hoa Cung này, cả gan đại nghịch bất đạo sát hại ngoại tôn của đường chủ Phích Lịch đường bọn ta. Phích Lịch đường nhất định bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!"

"Cái gì?" Tần Mặc Phi thực bất ngờ. "Thiếu thành chủ... ngươi nói là Tư Đồ An Nam đã chết?"

Liễu Lãng Niên hừ lạnh: "Rõ ràng là các ngươi hại chết hắn, chuyện như thế nào chẳng lẽ ngươi không biết? Hôm qua thiếu thành chủ ra ngoài mãi không thấy về, lão gia sai chúng ta tìm kiếm chung quanh, hồi sau lại là nâng một thi thể đầm đìa máu trở về. Cái khăn kia chính là sót trên thi thể! Có một nữ nhân nói thấy ngươi cùng thiếu thành chủ gặp nhau trên Thần Kiều, còn tận mắt chứng kiên các ngươi giết hắn! Kẻ đồng lõa mang mặt nạ của ngươi đâu, mau kêu nàng ta lăn ra đây nhận tội luôn đi!"

"Ta chỉ là đòi lại thứ hắn lấy của ta, cũng chỉ chặt đứt gân tay của hắn, làm gì có đoạt mạng hắn?" Sắc mặt Tần Mặc Phi vẫn như thường. "Người không phải ta giết, ta có tội gì? Chiếc khăn kia ta đã làm mất mấy ngày trước, làm sao có thể xuất hiện trên người Tư Đồ An Nam. Liệu ta có thể cho rằng, là thiếu chủ của các ngươi trộm đi không?"

"Làm càn! Thiếu thành chủ luôn luôn chính trực liêm khiết, tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện hạ lưu như vậy. Ngươi đừng có ngậm máu phun người!"

Tần Mặc Phi cười lạnh: "Vậy ngươi nói có nhân chưng, sao không kêu nàng đi ra giáp mặt đối chất?"

"Ta phi! Mấy lời ngụy biện này, đến chỗ lão gia rồi nói đi! Tiểu thư cùng lão gia đang trên đường tới, các huynh đệ, bắt nàng lại cho ta!"

Câu lệnh vừa dứt, hơn mười người đã xông tới chỗ Tần Mặc Phi. Tần Mặc Phi rút roi sắt bên hông ra, giống như độc xà phun nọc, cắt rách cánh tay một người máu phun tứ tung. Liễu Lãng Niên hét lớn một tiếng: "Bày trận!"

Mấy ngươi vây quanh vung kiếm tới gần Tần Mặc Phi, như là đã có chuẩn bị, một khi có người bị roi sắt của Tần Mặc Phi đánh trúng rồi ngã xuống, lập tức có người khác xông lên thay. Bọn họ bày thất tinh trận vây kín quanh Tần Mặc Phi, còn giăng một lấm lưới lớn, cản lại roi của Tần Mặc Phi làm nàng không thể thi triển chiêu thức.

"Ha ha, không thể tưởng được Phích Lịch đường các ngươi có bản lĩnh cỡ đó." Tần Mặc Phi nheo mắt lại, nhưng bỗng cảm thấy choáng vãng, nàng đỡ trán, sao lại thế này?

"Liễu hộ vệ! Trong phòng còn có một người!"

Nghe tiếng hô to đó, Tần Mặc Phi cảm thấy căng thẳng, bóp nát yết hầu kẻ đánh lén sau lưng, đoạt kiếm trong tay hắn đâm thủng lớp vây công, nhảy lên lầu hai đoạt lại Diệp Thanh Vũ đang hôn mê từ trong tay mấy nam nhân kia lại, sau đó bật người phi lên mái hiên. Nếu hôm nay chỉ có một mình nàng, nàng nhất định sẽ liều mình trong trận huyết chiến này. Nhưng Diệp Thanh Vũ vừa bị thương, chỉ có thể mang theo nàng nhanh chóng chạy đi mới an toàn.

"Cung tiễn thủ! Cung tiễn thủ đâu! Ngăn các nàng lại, không được để các nàng chạy mất!"

Cung tiễn thủ chờ đợi nãy giờ lúc này lập tức tiến lên, đồng loạt quỳ một gối, kéo cung bắn tên về phía mái hiên. Nhưng tên còn chưa bắn ra, đã thấy cánh tay đau nhức một trận, máu đỏ trào ra.

Đường Vũ Tuyền từ trên trời giáng xuống, chém đứt cánh tay bọn họ, dừng ở bên trong vòng vây. Nàng ngẩng đầu hô to một tiếng về phía Tần Mặc Phi: "Đi mau!"

Tần Mặc Phi quay đầu liếc nhìn nàng một cái, ôm Diệp Thanh Vũ nhảy ra ngoài tường, cởi dây thừng rồi đoạt một con ngựa chạy ra ngoài thành.

"Mau đuổi theo a!"

Liễu Lãng Niên rút đại đao bên hông ra gầm lên một tiếng, chém về phía Đường Vũ Tuyền. Đường Vũ Tuyền nhanh nhẹn nhảy lên trốn ra sau lưng hắn, một cước đạp ngã Liễu Lãng Niên, cũng phi thân phóng qua đầu tường, cưỡi ngựa đuổi sát Tần Mặc Phi.

Ba người một đường cưỡi ngựa chạy như bay ra khỏi cửa thành, nhưng những hộ vệ vì báo thù cho Tư Đồ An Nam lại theo đuổi không bỏ, ngày càng đông, tên bắn phóng tới như mưa.

Đường Vũ Tuyền huy kiếm cản lại tên nhọn không ngừng phóng tới, giương mắt nhìn Tần Mặc Phi phía trước. Diệp Thanh Vũ không có chuyển tỉnh dấu hiệu, Tần Mặc Phi không muốn để nàng chịu tổn hại gì, mới ôm chặt nàng ta trong ngực, hành động tất nhiên là có chút trở ngại.

Nàng nhăn mặt nhíu mày, đột nhiên kéo chặt dây cương khiến ngựa chạy chậm lại, theo quán tính nó liền ngã ngang trên đường. Nhóm truy binh đều đang đuổi theo với tốc độ cực nhanh, vừa thấy Đường Vũ Tuyền dừng lại, bất ngờ không kịp kéo cương, tránh không khỏi đều ngã xô vào nhayu.

Mấy con ngựa tê rống kéo ngã nhóm truy binh. Lúc này Đường Vũ Tuyền điểm mũi chân bay tới chỗ người ngựa ra rập trên đường kia, nhấc tay nâng kiếm kiếm liền chặt đứt đầu mấy người.

"Yêu nữ! Chớ có làm càn!"

Mấy miếng phi tiêu liên tục phóng tới, Đường Vũ Tuyền vung kiếm cản lại, phi tiêu đánh vào thân kiếm bắn ra từng đợt tia lửa. Một lão nhân khoảng lục tuần bỗng nhảy tới cản đường của Đường Vũ Tuyền, hai mắt hắn tựa đao hung hăng trừng nàng.

"Tiểu thư! Lão gia! Các ngươi đã tới rồi. Mấy hung thủ giết người này muốn chạy trốn!"

Đường Vũ Tuyền nhìn lại, Tần Mặc Phi cũng đã kéo dây cương dừng lại, đứng trước mặt nàng là một phụ nhân trẻ trung như khoảng chừng ba mươi, hai tay nắm đoản kiếm cản trước chân ngựa, dáng vẻ cũng là nghiến răng nghiến lợi. Hai đội nhân mã của Phích Lịch đường tụ tập, vây kín quanh Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền, đầu ngón tay còn thủ sẵn vài thiết cầu màu đen. Tần Mặc Phi nhận ra được đó là thuốc nổ đặc chế của Phích Lịch đường.

"Ngươi chính là yêu nữ Hồng Hoa Cung?" Phụ nhân trừng mắt nhìn thẳng. "Giết cháu trai của của ta, cứ như vậy định chạy trốn sao? Hình như là các ngươi không để Phích Lịch đường vào mắt!"

"A, các nàng chạy không được nữa!"

Mi mắt Tần Mặc Phi khẽ run, nhìn sang lão nhân kia, tám phần chính là đường chủ Phích Lịch đường Thẩm Phách. Đây không phải là nhân vật dễ đối phó, cho dù là Hồng Hoa Cung không màng thế sự, cũng đã nghe được ít nhiều về người này.

"Rõ ràng là tiểu bối mạo phạm trước, lại lật ngược phải trái thành người chịu thiệt, còn chưa làm rõ ràng tình trạng, lại nghe tin người gièm pha mà xông tới đòi cái gọi là công đạo. Phích Lịch đường nổi danh giang hồ bất quá cũng chỉ có thế. Một đám ô hợp không phân tốt xấu mà thôi!"

"Cha! Đừng nghe yêu nữ này nói bậy, nàng ta rõ ràng muốn thoát tội! Bọn người tà giáo chẳng phải thứ tốt lành gì!"

"Uyển Nhi!" Thẩm Phách khoát tay, ngăn phụ nhân lại, sắc mặt xanh mét nhìn Tần Mặc Phi: "Ngươi nói không phải ngươi giết cháu ta, vậy theo ta đến Phích Lịch đường đối chất, nói rõ ngọn nguồn. Nếu thực không phải ngươi giết, tự nhiên ta sẽ thả ngươi đi."

Tần Mặc Phi cười lạnh: "Nếu ta nói không thì sao?"

"Ta đây hôm nay liền chém đầu ngươi, dùng máu của ngươi đến tế cháu trai của ta trên trời!" Trầm Uyển Nhi như là một con sư tử đang trong cơn phẫn nộ, nắm đoản kiếm chém về phía Tần Mặc Phi. Tần Mặc Phi vung roi sắt cản lại, ôm Diệp Thanh Vũ trong lòng thêm chặt. Người này hiện không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng nằm trong lòng mình, làm Tần Mặc Phi thấy càng thêm thương tiếc.

Đường Vũ Tuyền nhìn thấy Trầm Uyển Nhi xuất thủ với Tần Mặc Phi, đi tới hai bước, xuất chiêu bổ tới. Nàng bị buộc lui về phía sau tránh thoát, nhíu mi nhìn chằm chằm Thẩm Phách, có chút lo lắng, nếu cứ như vậy, nàng cùng Tần Mặc Phi sẽ càng ngày càng khó thoát thân —-

Binh khí của đường chủ Phích Lịch đường là một cặp đinh ba bằng đồng(*) nặng trăm cân. Hắn dựa vào một chiêu Tiềm Long Tảo Nguyệt danh chấn một phương, trên giang hồ cũng là cao thủ số một số hai. Đối phó với một người lão luyện, bên người lại có đám đông giúp sức như thế, Đường Vũ Tuyền hiển nhiên không có ưu thế gì, chỉ có thể dựa vào khinh công né tránh công kích hung ác của hắn, chém giết mấy đệ tử Phích Lịch đường, sẵn tìm điểm yếu của hắn để tấn công.

(*): 叉戟

"Tiểu thư!!"

Bên tai vang tiếng hét thảm, thân mình Thẩm Phách bị cương lại, xoay đầu chỉ thấy Trầm Uyển Nhi từ trên không ngã xuống, trên mặt đất là vết máu loang lổ, hai mắt của nàng trống rỗng nhìn thiên không, trên cổ có lỗ máu đen trào ra.

"Uyển Nhi!"

Thẩm Phách rít gào bỏ mặc Đường Vũ Tuyền xông đến chỗ Tần Mặc Phi. Tiếng rống giận dữ rung chuyển trời đất, cả kinh đàn ngựa bất an rít lên. Hắn thật không ngờ nữ nhi đáng tự hào của hắn chỉ trong chốc lát đã bị vùi thây trong tay một yêu nữ tà giáo, còn có ngoại tôn bị mất mạng!

Con ngựa bị đôi mắt đục ngầu của Thẩm Phách làm sợ tới tung vó hí vang. Tần Mặc Phi nắm chặt dây cương, vung roi về phía cặp đinh ba của Thẩm Phách, tay trái vẫn ôm chặt Diệp Thanh Vũ không thể nhúc nhích. Ngay lức một chưởng của hắn gần như đánh trúng Tần Mặc Phi, Đường Vũ Tuyền phi thân tiến lên thay Tần Mặc Phi đỡ lấy. Một chưởng nội lực thâm hậu này đánh thẳng lên ngực Đường Vũ Tuyền, một ngụm máu nóng văng lên khắp mặt Thẩm Phách.

-------

Editor có lời muốn nói: mình thì bị vây trong đống bài tập nhóm vào tiểu luận, không thấy đường ra luôn~~ T^T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net