Chương 33 - Giao phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Tuyền!" Tần Mặc Phi kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, thừa lúc Thẩm Phách bị máu che khuất tầm mắt, bóp nát ngân trâm trên mái tóc thành từng mảnh vụn sắc bén phóng thẳng đến mắt của đám đệ tử Phích Lịch đường, vươn tay đón Đường Vũ Tuyền đang rơi xuống rồi nhảy lên ngựa bỏ chạy về hướng đông.

Gió thổi gào thét bên tai, xương ức bên phải chắc là gãy rồi, ngực như có vô số mũi băng đâm vào, Đường Vũ Tuyền dựa lên lưng Tần Mặc Phi thở dốc, thì thào nói với nàng: "Là Ngũ tiểu thư làm —- cẩn thận —-"

"Đường chủ!" Liễu Lãng Niên đỡ lấy Thẩm Phách, lại bị hắn đẩy ra. Thẩm Phách lau khô máu trong mắt, quay đầu nhìn xác nữ nhi đã lạnh ngắt, lảo đảo quỳ rạp xuống đất, nhịn không được lão lệ tung hoành, run run ôm Thẩm Uyển Nhi vào trong lòng: "Nữ nhi, nữ nhi của ta a —-"

Hai mắt hắn đỏ ngầu còn đọng lệ trừng thẳng đệ tử đang sững sờ ở bốn phía: "Đuổi theo cho ta. Dù có đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt cho được yêu nữ kia về!"

Tần Mặc Phi mang theo Diệp Thanh Vũ cùng Đường Vũ Tuyền chạy mãi không biết đến khi nào, nhìn đến phía trước có một rừng cây, liền giục ngữa chạy vào trong đó. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh nắng vàng cam xuyên qua từng tán lá rậm rạp, chiếu xuống mặt đất hiện ra loang lổ vệt sáng.

Nàng dừng ngựa trước mấy tảng đá trong rừng xong, Đường Vũ Tuyền lúc này mới buống tay túm góc áo của Tần Mặc Phi ra, lảo đảo liền ngã xuống.

"Vũ Tuyền!" Tần Mặc Phi ôm Diệp Thanh Vũ nhảy xuống ngựa, để nàng tựa lên tảng đá, trở lại nắm bả vai Đường Vũ Tuyền. Mặt của nàng giờ phút này không có một chút huyết sắc, nhiệt độ cơ thể cũng thấp kinh người, trên đôi môi còn ngưng tụ tầng sương trắng.

"Hàn Băng chưởng?" Tần Mặc Phi siết chặt tay, hận không thể đem xé Thẩm Phách thành mảnh nhỏ. Độc của Hàn Băng chưởng là thứ không phải thuốc bình thường có thể giải. Muốn cứu nàng, chỉ có thể dùng giao ngư quanh năm suốt tháng sống hàn trì trong Hồng Hoa Cung làm thuốc dẫn.

Lực tay siết mạnh của nàng vô tình động tới đoạn xương bị gãy của Đường Vũ Tuyền, Đường Vũ Tuyền không hề phòng bị nên bị cơn đau nhức này kích thích suýt nữa ngất, hô nhỏ một tiếng gắt gao nắm lấy cánh tay Tần Mặc Phi, khóe mắt đã lóng lánh nước. Nàng lơ đãng lộ ra vẻ yếu ớt làm tâm can Tần Mặc Phi khuấy động.

"Ngươi cố nhịn thêm chút nữa, ta lập tức mang ngươi hồi cung—-"

"Đã đến nước này rồi, vì sao Lục tiểu thư không xuất ra Hồng Liên Lệnh triệu hồi hồng y thủ vệ đến cứu giá chứ?"

Bỗng từ bóng cây hiện ra hai người, chưa tới trước mặt, roi sắt của Tần Mặc Phi đã gào thét quất tới.

"Muội muội coi chừng, thứ này cũng không thể tùy tiện chơi đâu!" Nam Cung Tử Yến lắc mình né tránh, cười to nói: "Sao nhìn thấy ta lại nổi trận lôi đình vậy?"

Đường Vũ Tuyền nghe thấy tiếng nói, cường chống đứng lên, tay trái cầm kiếm đứng ở trước người Tần Mặc Phi, ánh mắt mang địch ý nhìn Nam Cung Tử Yến cùng Ảnh Tử. Tần Mặc Phi âm trầm nói: "Trong lòng ngươi không phải rõ ràng nhất sao!"

"Chẳng ta ta chỉ đùa với muội muội một chút thôi, làm ngươi bị Phích Lịch đường đuổi giết, cũng không phải là bổn ý của ta. Ai biết bọn họ lòng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ vì một cánh tay mà bám riết các ngươi không tha. Hơn nữa, muội muội không phải còn có Hồng Liên Lệnh sao, có thể gọi viện binh a! Hà tất khiến mình chật vật như thế." Nam Cung Tử Yến cười đến đắc ý. "Như thế nào, chẳng lẽ Hồng Liên Lệnh còn chưa lấy về được sao?"

Bỗng một mảnh ngọc đỏ phóng tới trước mặt, Nam Cung Tử Yến nâng tay đón lấy, tỏ vẻ kinh ngạc: "Yêu, sao lại là giả?"

"Ngọc khuyết này cơ hồ giống hệt đồ thật, ngay cả ta cũng bị lừa. Mà ngươi, sao chỉ có liếc mắt một cái đã biết là giả? Nam Cung Tử Yến, việc mình làm còn giả bộ cái gì! Ta –"

Tần Mặc Phi siết chặt roi sắt trong tay, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng hoa mắt, mọi thứ phía trước bắt đầu lắc lư ngả nghiêng.

Tiếng cười của Nam Cung Tử Yến như là từ một nơi xa xăm nào đó truyền tới. "Tần Mặc Phi thông minh tuyệt đỉnh cư nhiên cũng có lúc bị lừa, thật sự là đang kinh ngạc, ha ha ha. Truy binh của Phích Lịch đường không bao lâu nữa sẽ tìm được tới nơi này, ngươi mang theo hai nữ nhân nửa chết nửa sống cũng chạy không được bao xa. Nếu ngươi chịu cầu xin ta, ta có thể suy nghĩ một chút chuyện cứu ngươi —-"

Tần Mặc Phi ôm đầu đang phát đau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Si tâm vọng tưởng! Tần Mặc Phi ta sẽ không bao giờ cầu xin bất kỳ kẻ nào!" Nàng đỡ lấy bả vai Đường Vũ Tuyền, đang còn muốn nói cái gì, trước mắt bỗng tối đen ngã xuống rồi ngất đi.

"Mặc Phi!" Đường Vũ Tuyền kinh hoàng thất thố ôm lấy nàng, thở hồng hộc chất vấn Nam Cung Tử Yến: "Ngươi làm cái gì với nàng?"

Khóe miệng Nam Cung Tử Yến mang nụ cười như giận như không: "Ta cũng không làm gì nàng, nếu muốn trách, chỉ trách nàng thật sự động tâm."

Bôi trên thân thanh kiếm đâm Diệp Thanh Vũ ngoài trừ thất tinh thảo, còn một loại phấn hoa tên là võng lượng (quỷ quái). Phấn hoa này thấm vào miệng vết thương sẽ không chết, nhưng có thể làm người động dục niệm sinh ra ảo giác, cả người vô lực, cho đến mất đi tri giác.

Tần Mặc Phi sốt ruột cứu Diệp Thanh Vũ, lại hoàn toàn hại chính mình.

Trong mắt Đường Vũ Tuyền gần như phun trào lửa giận. Nàng chống chuôi kiếm nỗ lực đề khí, ngực lập tức đau đến tê tâm liệt phế.

"Được rồi, Ảnh Tử, truy binh của Phích Lịch đường sắp tới nơi rồi, để khỏi bị liên lụy, chúng ta hẳn là mau mau rời khỏi thôi."

"Chờ một chút!"

Nam Cung Tử Yến dừng lại bước chân, quay đầu nhìn người ôm Tần Mặc Phi quỳ trên mặt đất, nhướn mày: "Như thế nào?"

Thân thể Đường Vũ Tuyền càng ngày càng lạnh, ngay cả trên lông mi cũng bắt đầu kết băng, nàng còn thấy hơi mình thở ra đã thành khói trắng. Vốn đã bị nội thưởng bởi tiếng tiêu của Nam Cung Tử Yến, giờ lại trúng Hàn Băng chưởng của Thẩm Phách, đương nhiên càng không thể dùng nội lực. Nàng suy yếu như vậy căn bản không bảo vệ được Tần Mặc Phi cùng Diệp Thanh Vũ. Tư Đồ An Nam không phải nàng giết, nhưng Thẩm Uyển Nhi thật là mất mạng trong tay nàng, nếu để Tần Mặc Phi rơi vào tay Thẩm Phách, người vừa chịu nỗi đau mất con cháu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trong tình cảnh như vậy, người tin tưởng được, chỉ có Nam Cung Tử Yến. Dù sao nàng ta chỉ chán ghét mình và Diệp Thanh Vũ, sẽ không tổn hại đến tánh mạng Tần Mặc Phi—-

Nàng cầm ngón tay Tần Mặc Phi: "Thỉnh Ngũ tiểu thư nể tình đồng môn với chủ nhân của ta, giúp nàng –"

"Nga? Ta không có nghe lầm chứ? Ngươi đang cầu ta cứu chủ tử của ngươi sao?" Nam Cung Tử Yến châm chọc: "Ngày thường không phải oai lắm sao, lúc này như thế nào lại ăn nói khép nép như thế?"

Đường Vũ Tuyền cắn môi dưới, mồ hôi trên trán nhiễu xuống đất cũng đóng thành băng. "Nếu là bị Thẩm Phách bắt được, chủ nhân hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Vậy nên cầu xin ngươi cứu nàng — đưa nàng đến nơi an toàn—-"

"Ha ha, Lục cung chủ không phải luôn không cầu cạnh ai sao? Nô tài của nàng sao lại đi cầu tình người khác? Ngươi như vậy ta thật không biết phải làm sao đâu. Đến lúc đó để Tần Mặc Phi biết được mắc công lại trách tội–"

"Cầu ngươi— hãy cứu nàng —-"

Đường Vũ Tuyền đánh gãy lời nói của Nam Cung Tử Yến, thanh âm càng ngày càng thấp, nàng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa. Nàng quỳ xuống trước Nam Cung Tử Yến, nuốt xuống một ngụm máu: "Van cầu ngươi, cứu nàng—-"

Khóe miệng Nam Cung Tử Yến cong lên, mang theo ý cười vừa lòng: "Được, một khi đã như vậy–" Nàng tiến lên đón lấy Tần Mặc Phi từ trong lòng Đường Vũ Tuyền, đưa cho Ảnh Tử. "Ngươi đã cầu ta, ta đáp ứng ngươi, cứu chủ tử của ngươi. Ngươi cũng nhớ kỹ, ngươi nợ ta một nhân tình. Ảnh Tử, chúng ta đi."

Ảnh Tử nhìn Đường Vũ Tuyền suy yếu quỳ gối nơi đó, chần chờ hỏi: "Chủ nhân, vậy nàng—-"

"Ngươi không nghe rõ sao? Nàng chỉ cần ta cứu mạng Tần Mặc Phi, những người khác sống hay chết, không liên quan tới ta."

Đường Vũ Tuyền nhìn bóng dáng Nam Cung Tử Yến cùng Ảnh Tử mang theo Tần Mặc Phi biến mất ở trong rừng, huyền tâm mới hạ xuống. Nàng ấn ngực khó khăn hít thở từng đợt, nhìn qua Diệp Thanh Vũ phía sau tảng đá, nghe tiếng vó ngựa từ xa đuổi tới, cầm trường kiếm rơi trên mặt đất lên.

---

Diệp Thanh Vũ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi. Nàng thở hổn hển kinh hồn chưa định nhìn bốn phía, ngạc nhiên phát hiện nơi này hoàn toàn xa lạ.

"Tỉnh rồi tỉnh rồi, Diệp tiểu thư tỉnh rồi!"

Tiểu nha đầu canh giữ trong phòng nhìn thấy Diệp Thanh Vũ mở mắt, hưng phấn vô cùng. Diệp Thanh Vũ nghi hoặc nhìn nàng: "Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?"

"Ta là Hạ Niên, được chỉ định hầu hạ tiểu thư. Ngươi hiện đang ở phân bộ của Hách Liên tiêu cục tại Lân Châu. Chủ nhân xuất môn làm việc, sẽ lập tức trở về, tiểu thư yên tâm, vết thương của ngươi đã xử lý qua, nơi này rất an toàn, ngươi có thể an tâm dưỡng thương. A đúng rồi đúng rồi, tiểu thư đói không? Ta mang cháo đến cho tiểu thư!"

"Chờ một chút!" Diệp Thanh Vũ gọi nàng lại: "Là ai đưa ta tới đây?" Trong mộng nàng mơ thấy bị một đám người không rõ thân phận đuổi giết, tỉnh lại thì thấy đang ở tiêu cục. Chẳng lẽ tất cả đều là thật? Còn Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền thì đang ở đâu?

"A, là một cô nương mình đầy thương tích. Tối hôm qua nàng ôm ngươi ngã xuống từ bờ tường ngoài tiêu cục, có người phát hiện, nhận ra thân phận của tiểu thư, liền lập tức đưa hai ngươi về phòng trị thương."

Diệp Thanh Vũ nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê nhìn thấy: "Nàng bị thương rất nặng?"

"Thân mình vị cô nương kia lạnh cực kỳ, chủ nhân nói là trúng Hàn Băng chưởng, không biết giải thế nào, chỉ có thể cho nàng uống chút thuốc chống lạnh. Giữa chừng nàng có tỉnh lại trong chốc lát, không cho tới gần cả. Sau lại hôn mê tiếp, thừa dịp đó chúng ta mới mớm thuốc cho nàng. Tiểu thư nên đi xem thử đi, chủ nhân nói, sợ là sống không lâu."

"Nàng ở đâu, mau dẫn ta đi!"

Sau khi nhìn thấy Đường Vũ Tuyền trong khách phòng, Diệp Thanh Vũ thật sự đau lòng không thôi. Nàng cuộn mình trong tấm chăn dày, hai tay che trước ngực, lông mi cùng môi đều phủ một lớp băng mỏng, hô hấp vừa vội vừa nặng.

"Không có cách nào làm nàng thoải mái một chút sao? Nàng nhìn như rất khó chịu." Diệp Thanh Vũ cúi người xoa xoa hai má của nàng, lạnh đến nỗi làm người ta kinh sỡ. Thân mình Đường Vũ Tuyền đang lạnh run. Trên y phục loang lổ vết máu của nàng rách ra từng vệt đao dài, có chút chỗ còn nhìn thấy rõ da thịt bên trong. Nhưng vết thương này là ai làm? Là kẻ giả mạo kia sao? Còn hiện tại Tần Mặc Phi đang ở nơi nào?

Diệp Thanh Vũ bỗng dưng đau lòng: "Sao không thay cho nàng một bộ y phục sạch sẽ? Hạ Niên, ngươi đi lấy một bộ y phục mới lại đây, thuận đường phân phó phòng bếp, nấu chút canh giải cảm mang tới đây. Cho dù không giải được độc, có thể làm ấm người lên một chút cũng tốt —-"

"Dạ."

"Thật không ngờ, ngươi thế mà lại cứu ta." Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi, kéo chăn lên tới ngực của nàng. Cánh tay Đường Vũ Tuyền ôm thật chặt, nàng kéo không ra.

"Vũ Tuyền cô nương — Vũ Tuyền cô nương — Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn cho ngươi ngủ thoải mái chút thôi. Quần áo của ngươi rách hết rồi, ta giúp ngươi thay, được chứ?"

Diệp Thanh Vũ hết sức ôn hòa nói bên tai nàng, Đường Vũ Tuyền như là cảm nhận được, hai tay cứng ngắc dần buông lỏng. Diệp Thanh Vũ thật cẩn thận lấy hai tay của nàng ra, cởi đai lưng của nàng, rồi đến trung y, nội y. (cái áo màu trắng trong cùng thường thấy ở phim cổ trang í, hổng phải nội y kia kia đâu!)

Ngay lúc nàng lật vạt áo nội y ra, Đường Vũ Tuyền bỗng nhiên mở mắt, mạnh đẩy Diệp Thanh Vũ ra, ngồi dậy. Diệp Thanh Vũ suýt nữa ngã sấp xuống: "Ngươi đừng khẩn trương, ta không có ác ý —-"

Đường Vũ Tuyền kéo chặt quần áo ngồi dậy đi xuống giường, cầm kiếm rồi chạy thẳng ra ngoài. Diệp Thanh Vũ vội vàng đuổi theo: "Ngươi đi đâu đó?!"

Người kia nghiêng ngã lảo đảo chạy ra ngoài viện, phi thân nhảy lên mái hiên, thậm chí chưa từng quay đầu nhìn một cái. Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ tại chỗ, nàng có chuyện gì quan trọng phải rời đi sao?

Mặc Phi? Nguy rồi, Đường Vũ Tuyền đi rồi, còn ai biết tung tích của Tần Mặc Phi chứ? Huống hồ nàng mang thân thể bị thương như vậy chạy đi, lỡ gặp lại bọn người muốn hại nàng thì làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net