Chương 34 - Bị giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ầm ầm!

Một trận sấm rền vang, cắt ngang màn mưa bụi yên tĩnh vùng Giang Nam. Bỗng chốc mưa to như trút nước, từng giọt mưa nối nhau rơi xuống, cọ rửa tất thảy trong mà mưa.

Người dưới cầu đi lại vội vàng, người trên cầu bình thản thong dong. Nàng cầm một chiếc ô giấy dầu, khoác áo choàng đen, mặt ẩn sau đấu lạp, yên lặng nhìn chăm chú quang cảnh trong mưa, chuông bạc bên hông lắc lư trong gió kêu tiếng leng keng.

Dịu dàng tựa dương liễu phất phơ, trầm buồn tựa sương khói trong mưa, tĩnh lặng tựa ngói đặt bên bờ, mơ hồ giữa mùa hoa nở hoa tàn hoa tan biến, hóa thành vết mực, tỏa ra hương thơm mĩ miều. [ặc~ chém đó~]

"A, thiên hạ của Công Tôn gia, cũng chỉ có nhiêu đó."

Giấy dầu tán nhanh nhẹn ngã xuống, hoạt nhập ba quang liễm diễm mặt hồ, trở thành mưa gió linh đinh lý một mình phiêu diêu một con thuyền cô thuyền, theo thủy diện khởi phập phồng phục phiêu hướng phương xa.

Nàng xoay người làm những giọt mưa đọng trên tán ô rớt xuống, bước nhanh xuống cầu, tiếng chuông bạc thanh thúy dần biến mất trong mưa.

---

Trong tiếng mua lách tách ngoài hiên, Tần Mặc Phi từ từ tỉnh lại, vội vàng muốn đứng dậy, lại phát hiện bản thân không thể cử động chút nào.

"Mỹ nhân, tỉnh rồi sao?"

Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, ngay sau đó một bàn tay liền áp lên hai má. Lúc này Tần Mặc Phi mới phát hiện Nam Cung Tử Yến đang nằm sát cạnh mình. Chẳng lẽ đêm qua các nàng đồng giường cộng chẩm?

"Chậc chậc, đôi mắt xinh đẹp thế này, sao lại chứa tia nhìn ác độc kia chứ?" Nam Cung Tử Yến xem nhẹ sát ý trong mắt Tần Mặc Phi, vô cùng vui vẻ thưởng thức những lọn tóc đen bên tai nàng. "Nói thế nào đi nữa, ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngay cả một chút cảm kích thôi ngươi cũng không có sao?"

"Ngũ tiểu thư vẫn nên nghiêm túc chút đi!" Tần Mặc Phi lạnh lùng nhìn nàng. "Vì sao ta lại ở chỗ này?"

"Mỹ nhân quên rồi sao? Ngươi bị lão già của Phích Lịch đường kia đuổi giết, bức vào rừng cây. Nếu ta không hảo tâm cứu ngươi, hiện tại, chắc ngươi đã không thể nói chuyện được rồi–"

"Ta hỏi ngươi, các nàng đang ở đâu?"

"Các nàng?" Nam Cung Tử Yến chớp chớp mắt. "Ngươi là nói tới Đường Vũ Tuyền và Diệp Thanh Vũ? Làm sao mà ta biết được. Đường Vũ Tuyền chỉ cầu xin ta cứu ngươi, không có nói gì khác –"

"Ngươi nói cái gì?" Tần Mặc Phi hận không thể bật dậy bóp cổ nàng ta. "Ngươi làm gì với các nàng ấy?"

"Ngươi ăn nói với ân nhân cứu mạng như vậy sao?" Nam Cung Tử Ngôn thở dài lắc đầu, cúi người cắn xuống vành tai của nàng. Ngón tay Tần Mặc Phi rung lên, đầu ngón tay đâm sâu vào đệm giường.

"Nam Cung Tử Yến, ngươi cúi gần thêm chút nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!"

"Đã thành ra như vậy rồi mà cơn tức vẫn lớn đến thế." Nam Cung Tử Yến không hề sợ hãi. "Ngươi trúng độc của ta, lại bị khóa huyệt đạo thì cắt lưỡi của ta thế nào đây? Ta cũng không có làm gì hai nữ nhân kia cả. Nhưng thật ra Phích Lịch đường rất khả năng đó. Ha ha ha, có một nô tài hộ chủ như thế, thật sự là làm người ta cảm động–"

"Rốt cuộc sao lại thế này?"

"Đường Vũ Tuyền trúng Hàn Băng chưởng, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, thì làm sao bảo vệ ngươi và Diệp Thanh Vũ? Cho nên nàng quỳ xuống, cầu xin ta mang chủ tử của nàng đi. Nếu không, rơi vào thay Thẩm Phách, nhất định sẽ chết rất khó coi — Cho nên, ta đáp ứng nàng, đưa ngươi tới chỗ an toàn. Như ngươi thấy đó, bọn họ không tìm thấy nơi này, ngươi có thể yên tâm. Chờ tạnh mưa rồi, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này –"

"Ta hỏi ngươi các nàng đang ở đâu!"

"Các nàng? Ta cũng không biết mà. Hoặc là, Đường Vũ Tuyền đã độc phát thân vong, hoặc là, cùng Diệp Thanh Vũ hóa thành vong hồn dưới đao của Phích Lịch. Chậc chậc, bị thương nặng như vậy, còn mang theo một kẻ hôn mê, chắc là không thể chạy xa được đâu nhỉ?"

Ngón tay Nam Cung Tử Yến lướt quanh cần cổ Tần Mặc Phi. "Tỷ tỷ cũng đau lòng muội muội lắm, mới mang ngươi về đó. Sao ngươi vừa mới tỉnh lại đã hỏi chuyện của người khác rồi, hật là làm ta đau lòng quá đi thôi–"

"Nam Cung Tử Yến!" Tần Mặc Phi giận không thể át. "Suốt dọc đường đi ngươi bám theo chúng ta, đả thương Thanh Vũ, làm giả Hồng Liên Lệnh, lại giết Tư Đồ An Nam giá họa cho ta, thế thì có lòng tốt gì chứ! A, chỉ sợ thích khách ngoài thành Thanh Châu cũng là ngươi phái tới đi!"

"Ta đã nói rồi, Hồng Liên Lệnh là ta trộm đánh tráo, Diệp Thanh Vũ bị thương cũng quả thật là Ảnh Tử làm, nhưng Tư Đồ An Nam không phải ta giết, lại càng không bao giờ tìm thích khách tập kích ngươi. Ta chỉ là muốn một bên vai của Tư Đồ An Nam thôi. Ngươi đã chặt đứt gân chân gân tay hắn, ta chặt một cánh tay, có nhiều nhặn gì đâu?"

"Nhưng hộ vệ của Phích Lịch đường nói, Tư Đồ An Nam đã chết, bên thi thể của hắn còn phát hiện khăn tay của ta, còn có một nữ nhân chỉ chứng là do ta làm. Nơi này trừ ngươi ra, còn ai vào đây?"

"Lời của mấy kẻ từ Phích Lịch đường ngươi cũng tin? Nói thế nào đi nữa, ta và ngươi cũng là tỷ muội đồng môn, hại mạng ngươi, ta có thể được lợi gì chứ?"

"Chuyện này tự trong lòng ngươi rõ nhất!"

"Tần Mặc Phi!" Nam Cung Tử Yến có chút tức giận. Nàng kéo mạnh Tần Mặc Phi tới gần mình, chóp mũi cơ hồ có thể chạm đến gương mặt của nàng. "Ta nói cho ngươi biết, là ta làm, ta sẽ thừa nhận. Nhưng Tư Đồ An Nam quả thật không phải ta giết. Ta chỉ nói một lần cuối cùng này, mặc kệ ngươi tin hay không! Mạng của ngươi, ta còn quý trọng hơn ai hết, thì sao có thể để ngươi chết trong tay kẻ khác? Những năm gần đây ta đối với ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?"

"Nhìn ra, sao mà nhìn không ra được. Ta cũng quá hiểu ngươi, chỉ cần là thứ Ngũ tiểu thư muốn, mặc kệ cách gì đều phải đạt được không phải sao?" Nhìn ánh mắt nóng rực của nàng, Tần Mặc Phi hừ lạnh: "Giải huyệt cho ta!"

"Sao phải giải, ngươi muốn làm gì sao? Đi tìm nữ nhân tên Diệp Thanh Vũ sao?! Ta không cho phép!" Một tay Nam Cung Tử Yến giữ chặt bả vai Tần Mặc Phi, một tay nắm cằm nàng. "Không có sự cho phép của ta, ngươi không được đi đâu hết!"

"Ngươi dựa vào đâu?" Tần Mặc Phi nhíu mày. "Vũ Tuyền bị thương, ta phải mang nàng hồi cung, ngươi thả ta ra!"

"Ngụy biện! Ngươi thật sự muốn tìm là Diệp Thanh Vũ đi, đừng tưởng có thể gạt được ta!" Nam Cung Tử Yến oán hận trừng nàng. "Ngươi nói cho ta biết, Có phải ngươi đã thích nàng ta, đã động tâm rồi không? Ngươi nói cho ta biết chuyện đó có thật hay không?!"

"Phải thì thế nào, không phải lại thế nào?" Ánh mắt Tần Mặc Phi chứa kiệt ngạo. "Chuyện của ta, không tới phiên ngươi quản, cũng không cần ngươi làm chủ!"

"Ngươi!" Nam Cung Tử Yến tức giận đến bốc hỏa, nhìn đến cánh môi mê người dưới hai mắt lạnh thấu xương của nàng, trong nội tâm dâng lên một cỗ tà hỏa, đầu óc nóng lên liền đổ ấp người xuống.

"Ngô — ngươi làm cái gì đó— hỗn đản!" Tần Mặc Phi vừa vội vừa tức, nhưng lại giãy không ra. Nam Cung Tử Yến ôm chặt lấy nàng, buộc hai tay nàng ra sau lưng, hôn lên trán và mũi nàng, si mê lưu luyến trên đôi môi của nàng, tay cũng bắt đầu cởi áo Tần Mặc Phi, hận không thể nuốt hết thân thể nàng vào bụng.

"A! Tê –"

Đầu lưỡi bỗng nhiên tê rần, Nam Cung Tử Yến đau hô ra một tiếng rồi buông Tần Mặc Phi ra. Nàng thở hổn hển che miệng lại, còn nếm được mùi vị của máu trong miệng. Nữ nhân chết tiệt này, xuống miệng thực ngoan!

Ngực Tần Mặc Phi cũng phập phồng kịch liệt, hai gò má ửng hồng, mấy sợi tóc rối tung dính sát trên cổ. Nhìn quần áo mình xốc xếch, Tần Mặc Phi hận không thể băm vằm Nam Cung Tử Yến trước mặt ra trăm ngàn mảnh. Nàng có bao giờ bị khinh bạc như thế chứ? Chưa từng có kẻ nào dám làm thế cả!

Nam Cung Tử Yến sửa sang lại quần áo, nuốt xuống một búng máu. "Hừ, sư tôn đã hồi cung, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn trở về cùng ta đi. Nếu trễ giờ, không biết sẽ chịu loại trách phạt gì đâu. Huống hồ nếu Phích Lịch đường không bắt được người, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Rời khỏi đây, ta không thể cam đoan an toàn của ngươi nữa. Đường Vũ Tuyền cùng Diệp Thanh Vũ sống hay chết ta mặc kệ, ta chỉ quản Tần Mặc Phi ngươi thôi. Muốn đi tìm Diệp Thanh Vũ, không có khả năng. Ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi! Ngươi nên ngoan ngoãn nằm yên đi, rồi còn nghĩ cách trở về sẽ giải thích những chuyện đã xảy ra với sư tôn luôn đi!"

Nàng tiến lên rút roi sắt bên hông Tần Mặc Phi ra, quơ quơ trước mắt nàng.

"Hồng Liên Lệnh ở trong tay ta, cái này tạm thời ta cũng giúp ngươi bảo quản, để muội muội đỡ phải nhất thời luẩn quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì tổn thương bản thân!"

Dứt lời, Nam Cung Tử Yến xoay người bước đi.

"Nam Cung Tử Yến!"

Bước chân chững lại, Nam Cung Tử Yến đứng yên, chỉ nghe thấy sau lưng Tần Mặc Phi đang dùng giọng trầm thấp gằn từng tiếng: "Ta tuyệt đối sẽ không cảm kích ngươi. Nhớ kỹ, nếu một trong các nàng xảy ra chuyện, ta cũng không sẽ bỏ qua cho ngươi!"

"Một trong?" Nam Cung Tử Yến khẽ cười, nhấc chân bước qua cửa, lầm bầm một câu, như là nói cho Tần Mặc Phi, cũng như là nói cho chính mình nghe.

"Tần Mặc Phi, tâm của ngươi rốt cuộc ở trên người ai a –"

Mùi hương khiến người ta chán ghét kia biến mất, Nam Cung Tử Yến đã không còn ở đó, căn phòng an tĩnh lại, đã có thể nghe thấy ngoài tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.

Loại tình cảnh bị quản chế lại bất lực không thể làm gì này khiến Tần Mặc Phi cảm thấy vô cùng ức chế. Nàng nằm ở trên giường, nhắm mắt lại âm thầm điều tức, muốn vận động chân khí quanh thân phá tan huyệt đạo, lại làm không được.

Tứ chi mềm nhũn không có một chút khí lực, rốt cuộc Tần Mặc Phi đành từ bỏ, nhắm mắt lại, dằn xuống ngọn lửa ngày càng hực cháy trong lồng ngực, tận lực làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.

Trước mắt nàng hiện ra khuôn mặt thanh tú của Diệp Thanh Vũ, tiếp theo lại lướt qua ánh mắt yếu ớt của Đường Vũ Tuyền, nàng thế mà lại giao mình cho Nam Cung Tử Yến –

Nội tâm Tần Mặc Phi ngũ vị trần tạp, chỉ cần có Đường Vũ Tuyền ở cạnh, nàng ấy chắc chắn sẽ không để Phích Lịch đường động tới Diệp Thanh Vũ, chuyện này nàng hoàn toàn có thể tin tưởng. Hiện tại nàng chỉ lo cho Đường Vũ Tuyền, nếu không phải thật sự bị thương nặng đến mức độ nào đó, nàng ấy sẽ không bao giờ khép nép cầu xin Nam Cung Tử Yến.

Hàn Băng chưởng là một chiêu cực kỳ ngoan. Người bị trúng độc dần dần sẽ bị hấp thu nhiệt lượng từ trong tới ngoài, đợi đến khi máu đều đọng lại thành băng, trái tim đập kịch liệt, rồi sẽ thật sự không cứu được nữa. Dựa vào khí lực hiện tại của Đường Vũ Tuyền, làm sao có thể trở lại Hồng Hoa Cung đây? Một ngày tìm không thấy nàng, nàng liền nguy hiểm thêm một phần. Nhưng mình lại bị Nam Cung Tử Yến nhốt ở chỗ này không thể động đậy —-

Nhớ lại Đường Vũ Tuyền thay mình cản một chưởng của Thẩm Phách kia nội tâm lại rung lên. Tần Mặc Phi thật sâu hít một hơi, một khắc kia, bản thân đã thực sự khủng hoảng.

Vũ Tuyền –

"Chủ nhân."

Nhìn thấy Nam Cung Tử Yến thở phì phì đi ra, Ảnh Tử xoay người hành lễ, dư quang khóe mắt liếc thấy khóe môi nàng đã sưng lên.

"Nàng đã tỉnh chưa?"

"Hừ." Nam Cung Tử Yến tức giận hừ một tiếng. "Ảnh Tử, nơi này không nên ở lâu, mắc công xảy ra thêm nhiều chuyện. Ngươi lập tức ra ngoài kêu một chiếc xe ngựa, chờ mưa nhỏ một chút, chúng ta sẽ đi ngay. Nếu phát hiện người của Phích Lịch đường, cẩn thận một chút. Một con kiến không đủ gây sợ hãi, nhưng khi chúng tụ tập lại, số lượng đông hơn, thì sẽ phiền toái thật sự."

"Dạ."

Ảnh Tử nhìn Nam Cung Tử Yến bỏ đi, lại vào trong phòng nhìn xem, rồi cầm kiếm đi ra ngoài của sân viện.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình địch! Tình địch! Tình địch của tiểu Tần xuất hiện woa~ Cô nương này lai lịch không nhỏ, các ngươi đoán thử đi~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net