Chương 35 - Cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vẫn chưa tìm được sao?"

"Bẩm Diệp tiểu thư, chúng ta đã gọi gần hết huynh đệ trong tiêu cục đi ra tìm rồi, nhưng vẫn không tìm được vị cô nương kia a. Nói không chừng nàng đã được người quen đưa đi rồi."

"Nếu thật sự như vậy tất nhiên là quá tốt rồi, sợ chỉ sợ nàng bị cừu gia bắt được–" Đôi mày Diệp Thanh Vũ từ đêm qua tới giờ chưa từng giãn ra. Đã tìm lâu như vậy, sao vẫn không thấy Đường Vũ Tuyền đâu hết chứ? Rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu, là được Tần Mặc Phi đưa đi, hay là bị những kẻ đuổi giết các nàng phát hiện rồi?

"Ai, ngươi biết không, nghe nói thiếu thành chủ Khôi Nham thành bị người của tà giáo giết đó! Ai ui, huyết nhục mơ hồ, không biết đã chết thảm cỡ nào đâu!"

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói. Thiếu thành chủ này là ngoại tôn ruột của đường chủ Phích Lịch đường, tới đây thăm Đường chủ, không thể tưởng được sẽ chết ở nơi này. Ngươi nói hắn có thể không đau lòng sao? Nghe nói đường chủ dẫn theo một đống người đi đuổi giết tên hung thủ kia, nhưng ngay cả nữ nhi cũng chết trong tay kẻ khác!"

"Ai, bọn tà giáo đó a, cả ngày chỉ biết hại người! Làm nhiều việc ác, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!"

"Đúng đó đúng đó ......"

Tiếng bàn luận của mấy người trong quán trà ven đường khiến Diệp Thanh Vũ chú ý. Là tà giáo nào, dám cả gan động thổ trên đầu Thái Tuế(*) ở Phích Lịch đường chứ. Vị đường chủ Thẩm Phách cũng không phải là kẻ dễ trêu chọc.

"Diệp tiểu thư! Diệp tiểu thư! Chủ nhân tìm ngươi đó!"

Diệp Thanh Vũ thu hồi lực chú ý: "Có chuyện gì vậy?"

"Lão gia bảo ta tới truyền lời, bảo ngươi nhanh chóng tới phòng nghị sự của tiêu cục. Hắn có chút chuyện trọng yếu cần nói với ngươi."

"Ân, ta đã biết." Diệp Thanh Vũ gật đầu, phân phó người bên cạnh: "Ngươi dẫn người đi tìm thêm đi, ta về trước."

"Dạ."

Trong một góc gần đó, một người kéo thấp đấu lạp, nhìn hai đội nhân mã chia nhau đi xa, xác nhận sẽ không bị bọn họ phát hiện, nắm thật chặt trường kiếm trong tay, xoay người đi vào trong ngõ nhỏ, đẩy mấy bó gậy trúc trong tường ra.

Đường Vũ Tuyền suy yếu vô lực dựa lên vách tường, lông mi cùng môi đều đã đông lạnh đến mức chuyển thành màu tím. Thấy xung quanh bỗng nhiên sáng bừng, nàng cố hết sức mở to mắt, nhìn người một đường kéo mình tới nơi này. Trên đầu nàng đội đấu lạp, màn đen khe kín khuôn mặt, Đường Vũ Tuyền không thể nhận ra người nọ rốt cuộc là ai cả.

Thế giới trước mắt mơ mơ hồ hồ, thủy chung không thấy rõ được gì. Đường Vũ Tuyền khổ sở thở gấp hai lần, bị nàng túm lấy bả vai.

"Rất nhiều người đều đang tìm ngươi, thế nhưng ta lại là người tìm được đầu tiên. Đường Vũ Tuyền, ngươi nói đây là may mắn hay bất hạnh của ngươi?"

Đường Vũ Tuyền rũ mắt, ôm chặt chính mình. Nàng chỉ cảm thấy nơi này lạnh thấu xương như không được mặt trời chiếu tới vậy. Người trước mặt giơ tay ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay đăth lên giữa lưng nàng, một cỗ nhiệt lưu từ lòng bàn tay của nàng ta xâm nhập vào trong. Cảm giác lạnh lẽo giảm bớt một chút, Đường Vũ Tuyền giật giật môi, ngay lúc giơ tay lên, lại đụng phải lớp mặt nạ cứng ngắc.

"Ảnh Tử –"

"Ngươi nói đi, ta nên giao ngươi cho Diệp Thanh Vũ, hay là đưa ngươi đến Phích Lịch đường? Tính thế nào, hình như đều là chuyện phiền phức. Bị Diệp Thanh Vũ phát hiện, nếu nàng hỏi ta ta là ai, ta trả lời sao đây? Mà để Thẩm Phách bắt được, nói không chừng lại trút hết nợ nần của Tần Mặc Phi lên đầu ta, khiên ta và người đều không được yên ổn mất — Dù sao trên người ngươi vừa bị thương lại còn trúng độc, cũng sống không được bao lâu."

Trên mặt Ảnh Tử hiện ra nụ cười vặn vẹo kỳ quặc, mặt nàng ta dán sát lên cần cổ không còn độ ấm của Đường Vũ Tuyền, tay phải mở ra, từ ống tay áo trượt ra một thanh chủy thủ nhỏ tinh xảo.

"Không bằng, giết ngươi đi."

"A–"

Lúc chủy thủ đâm vào sau thắt lưng, Đường Vũ Tuyền cảm thấy đau nhói. Máu đen từ miệng vết thương trào ra, nàng nhắm chặt mắt, theo bản năng giãy dụa, lại bị Ảnh Tử khóa chặt tay.

Ý thức dần dần trôi đi, Đường Vũ Tuyền mềm nhũn trong lòng Ảnh Tử, cơn đau sau thắt lưng giống như dần dần biến mất theo. Bản thân như là đang ở trong một thế giới khác, trống rỗng, nhìn không tới, cũng sờ không được. Tiếng động từ bốn phương tám hướng truyền đến đều vô cùng hư ảo.

Nàng nghe thấy Ảnh Tử cười lạnh nói: "Ta chỉ đưa ngươi đến đây. Sau đó, tự ngươi cầu nhiều phúc đi. Nhớ kỹ, chết rồi, cái gì ngươi cũng sẽ không chiếm được –"

---

"Thúc thúc, ngươi tìm ta?"

Diệp Thanh Vũ rảo bước tiến vào phòng nghị sự, Lí Hãn sớm đã chờ lâu. Là tổng tiêu đầu phân bộ Hách Liên tiêu cục thiết lập tại Lân Châu, nam nhân này năm xưa đã cùng phụ thân vào sinh ra tử, sau lại cùng nhau vào giang hồ, đầu nhập Liễu Xanh sơn trang. Hắn là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân, cũng là người rõ ràng chuyện tình năm đó nhất.

"Ân, Thanh Vũ, ngươi ngồi đi." Lí Hãn ngoắc tay chỉ Diệp Thanh Vũ ngồi xuống chỗ bên cạnh mình, cho hạ nhân lui ra, rồi đóng cửa lại.

"Ta vừa mới nhận được thư của cha ngươi, báo là nếu ta gặp ngươi, phải chuyển vài lời cho ngươi."

"Cha muốn thúc nói gì với ta?"

"Hắn muốn ngươi lập tức trở về Hoài An. Hắn có chuyện quan trọng muốn bàn với ngươi, là về Sóc Nguyệt –"

"Sóc Nguyệt?" Diệp Thanh Vũ nhíu mày. "Có liên quan gì tới nàng?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm. Cha ngươi cũng không nói rõ trong thư, chỉ nói trước đó vài ngày có mấy vị khách lạ tới tiêu cục." Lí Hãn cũng có vẻ rất lo lắng. "Thật không ngờ, đều đã qua mười bảy năm, đột nhiên lại có người tìm đến. Còn tưởng rằng, hết thảy đều đã là quá khứ chứ. Thanh Vũ, ngươi nên mau mau về nhà đi–"

"Nhưng ta còn chưa tìm được cô nương cứu ta, còn có Sóc Nguyệt, cũng không rõ tung tích thế nào. Sao có thể mặc kệ các nàng được?"

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, cô nương kia, ta sẽ phái người tiếp tục tìm. Một khi có tin tức, nhất định cho người bao cho ngươi. Về phần Sóc Nguyệt, đã nắm được tung tích của nàng rồi. Cha ngươi nói nàng đang ở Hồ Điệp cốc, cùng với hai muội muội của Mộ Dung Vũ, rất an toàn."

"Sóc Nguyệt ở chỗ của di nương?" Diệp Thanh Vũ thập phần kinh ngạc. "Sao nàng tìm được nơi đó?"

"Chuyện này ta cũng muốn hỏi ngươi một chút. Sóc Nguyệt tách khỏi Hoàng tiêu đầu đuổi theo ngươi, thế nhưng sau này sao lại còn tách khỏi các ngươi nữa? Nàng còn nhỏ, một mình ở bên ngoài không an toàn, có phải các ngươi lại cãi nhau không?"

Diệp Thanh Vũ xấu hổ cúi đầu: "Là lỗi của Thanh Vũ, không có ngăn nàng lại đúng lúc, mới để nàng cưỡi ngựa chạy mất."

Nhưng đến bây giờ nàng cũng không rõ ràng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến nàng ấy tức giận đến vậy? Là vì Tần Mặc Phi, hay là vì mấy lời châm chọc của mình đây?

"Lại nói, vị cô nương mà người hộ tống tới đây rốt cuộc có thân phận gì? Tùy tùng bên cạnh nàng bị thương thành như vậy còn có thể mang ngươi trở về, chắc hẳn võ công không tầm thường. Sao nàng có thể còn cần ngươi hộ tống đến Lân Châu?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Ta cũng không biết thân phận của nàng là gì. Nhưng— thúc thúc — ta phát hiện một thứ ở trên người nàng."

"Là cái gì?"

Diệp Thanh Vũ không có trả lời, lại nhìn ánh mắt hắn, chuyển đề tài: "Thúc thúc, cuối cùng ta cảm thấy, muội muội còn chưa chết."

Lí Hãn sửng sốt: "Ngươi nói Vũ Nhi? Nhưng năm đó rõ ràng nàng là cùng nương ngươi táng thân biển lửa. Lâu như vậy, ngươi vẫn là không tin cha ngươi sao?"

Diệp Thanh Vũ siết chặt tay: "Nhưng lời của cha, đều là phiến diện một bên mà thôi. Sao hắn có thể xác định thi thể kia chính là nương cùng muội muội? Ta cảm thấy, Vũ Nhi đang ở ngay bên cạnh ta. Từ sau khi nữ tử kia xuất hiện, loại cảm giác này liền càng mãnh liệt. Thúc thúc, ngươi biết không, nàng mang theo cái hồ lô kia, đó là cái ta đưa cho Vũ Nhi!"

"Ý của ngươi... nàng chính là Vũ Nhi?" Lí Hãn thở dài, vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Vũ. "Thanh Vũ, ta biết ngươi mong nhớ Vũ Nhi. Nhưng cha ngươi làm sao lại không như vậy chứ? Mất đi thê tử cùng tiểu nữ nhi, nỗi thống khổ của hắn tuyệt đối không ít hơn ngươi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục mang hận hay sao? Mặt hồ lô kia ở đâu cũng có, cũng không phải chỉ mình Vũ Nhi mang theo —-"

"Hạt châu, hồ lô trên mặt ngọc kia đều là tự tay ta xâu, hình dạng thế nào ta còn không rõ sao?" Diệp Thanh Vũ quật cường nhìn Lí Hãn. "Hiện tại ta còn không thể xác định, chờ ta tìm được nàng rồi, hỏi rõ, sẽ cùng thúc thúc nói nàng rốt cuộc có phải Vũ Nhi hay không. Về phần cha ta, ta sẽ không hận hắn. Nhưng muốn ta sống chung với hắn giống như trước đây, ta làm không được."

"Thanh Vũ –"

"Vì nghĩa quên thân, đây là đạo nghĩa các ngươi vẫn tuân theo sao? Nói cái gì ân trọng như núi, phải lấy đại cục làm trọng, ta không hiểu!" Diệp Thanh Vũ không muốn nghe Lí Hãn nói thêm gì nữa. "Thúc và cha đều cảm thấy làm như vậy là đúng, nhưng các ngươi có từng nghĩ tới, muội muội cùng nương của ta cũng là hai mạng người không?! Chính là bởi vì đạo nghĩa, là vì thứ đạo nghĩa đó mà bọn họ phải hy sinh, mà sau khi chết ngay cả thi thể cũng không nguyên vẹn nữa! Hy sinh như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì? Các nàng là vô tội, dựa vào cái gì lại bị cướp mất mạng sống chứ?!"

"Vậy ngươi hy vọng chết cháy là Sóc Nguyệt, ngươi cảm thấy Sóc Nguyệt nợ các nàng, ngươi hy vọng dùng mạng của Sóc Nguyệt đi đổi lại mạng của nương ngươi và Vũ Nhi sao?"

Diệp Thanh Vũ đang kích động bỗng ngây dại. Nàng cắn môi xoay mặt đi, nhất thời nghẹn lời. Kỳ thật từ tận đáy lòng nàng đang mong chờ điều gì, ngay cả chính nàng cũng không thể hiểu rõ.

"Hài tử, nghe thúc thúc nói, không ai hy vọng ai đi hy sinh cả. Cha ngươi chưa từng nghĩ tới sẽ dùng mạng của nương ngươi cùng Vũ Nhi để thành toàn sự trung nghĩa của hắn. Chỉ là trong tình huống đó, hắn thật sự là bất đắc dĩ. Trong khỏi lửa mù mịt nào có phân rõ được gì? Đứa nhỏ này trong lớn trong biển lửa, mới có thể khiến cha ngươi phát hiện nàng. Lúc tìm được nương ngươi và Vũ Nhi, các nàng đã chết rồi. Đây cũng không phải điều cha ngươi muốn nhìn thấy. Hắn yêu nương ngươi nhiều hơn bất cứ ai, mong muốn Vũ Nhi sống tốt nhiều hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng hắn không làm được. Mấy năm nay, hắn luôn luôn áy náy cùng tự trách. Ngươi oán hận hắn, chỉ trích hắn, nhưng có từng đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ không? Cha ngươi rốt cuộc đối xử với ngươi như thế nào, hắn là loại người gì, ngươi còn không rõ ràng sao? Lại nói đến Sóc Nguyệt, ngươi luôn cảm thấy nàng nợ Vũ Nhi, nàng chiếm lấy tất cả những gì Vũ Nhi nên có. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, nàng vừa mới ra đời không lâu, đã mất đi thân sinh phụ mẫu, sẽ có cảm nhận thế nào không? Nếu cha ngươi không yêu thương nàng, còn ai có thể chiếu cố nàng? Nàng cũng chỉ là một hài tử vô tội a —-"

"Được rồi, đừng nói nữa!" Diệp Thanh Vũ xúc động cắt ngang lời Lí Hãn. Nàng cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay. "Cha như thế nào, trong lòng ta đều có nhận định của riêng mình. Chuyện tìm người, phải nhờ thúc thúc rồi. Giờ ta sẽ lên đường trở về Hoài An."

"Ai, Thanh Vũ... Thanh Vũ!"

Lí Hãn nhìn nàng không quay lại mà bỏ chạy đi mất, đuổi theo tới cửa, gọi mấy tiếng không được, chỉ đành vung tay áo từ bỏ.

Thị vệ canh cửa hỏi: "Chủ nhân, có cần chúng ta đuổi theo đưa Diệp tiểu thư về không?"

"Không cần, để nàng đi thôi. Trong lòng nàng có nút thắt, phải đợi đến khi nàng nguyện ý tự cởi bỏ mới được! Ta có nói nhiều thêm nữa, cũng vô dùng." Lí Hãn lắc đầu, buồn rầu xoa mi tâm, thở dài.

"Ai!–"

(*) 太岁头上动土 – động thổ trên đầu Thái Tuế, ý nói xúc phạm người có quyền thế.

Thái Tuế hay Tuế Âm là một hành tinh giả định theo thuyết chiêm tinh của người Hán cổ (Mộc tinh), về sau lại trở thành một vị thần trong tín ngưỡng. Đồng thời, trong dân gian có thuật lại, Thái Tuế đi đến đâu, nơi đó sẽ xuất hiện một khối thịt, là hóa thân của Thái Tuế. Nếu động thổ (đào đất, xây cất) ở chỗ này, sẽ kinh động Thái Tuế, rước lấy tai họa.

Trong cuốn "Dậu dương tạp trở" ở thời Đường có kể rằng: Có người tên Vương Phong, đào một cái hố hướng sao Thái Tuế, gặp một khối thịt, lớn như bò, nửa thân lấp trong đất, còn nhúc nhích di chuyển, cắt đi lại mọc ra. Phong sợ, bỏ đi. Qua một đêm, mới chôn lại khối thịt kia ở sau đình viện. Sau vài ngày, huynh đệ nô tỳ của Vương Phong đều đột tử, chỉ còn lại một nữ. (Nguồn: Baike)

-------

Editor có lời muốn nói: Ảnh Tử này có ý đồ xấu với Tiểu Tuyền Nhi nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net