Chương 38 - Chịu phạt thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao mỗi lần ta vào trong cung này của muội muội, đều cảm thấy không khí thật trầm lặng thế?"

Đằng Như Yên dừng động tác trong tay, nhíu nhíu mày, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, ngồi còn chưa nóng mông, cái tên khó ưa này đã đến rồi.

Quan Thủy Manh nhàn nhã thong thả từ đại môn bước vào.

"Trong cung của Lục tiểu thư thế mà lại rất náo nhiệt, muội muội có đi xem thử không? Cả ngày ở trong phòng buồn chán, không thấy rất không thú vị sao?"

"Ngươi có chuyện của ngươi để làm, ta cũng có chuyện của ta để làm. Mỗi người đều có niềm vui thú riêng. Tỷ tỷ thích lượn qua lượn lại khắp nơi, ta chỉ thích ngồi trong phòng, có gì mà thú vị với chả không thú vị chứ."

"A, muội muội thế mà có nhiều hứng thú nha, còn đủ thanh nhàn làm nữ hồng nữa chứ. Ta tưởng đôi tay kia của muội chỉ biết giết người thôi." Quan Thủy Manh tiến đến bên cạnh nàng: "Thêu cái gì đó?"

"Hoa hoa thảo thảo thôi." Đằng Như Yên không nhìn nàng, chỉ chuyên tâm vào chiếc khăn trong tay. Ai ngờ Quan Thủy Manh bỗng nhiên áp sát mặt tới gần khiến nàng giật mình, tay run lên khiên kim đâm vào đầu ngón tay. Máu lập tức chảy ra, nhiễu xuống thấm vào khăn tay.

"Quan Thủy Manh, ngươi làm gì thế!" Đằng Như Yên tức không chỗ xả. Đã sắp thêu xong rồi, thế mà lại bị nàng nhất quấy rối làm bẩn mất tiêu. Kẻ này là cố ý đến phá bĩnh phải không?

"Ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhìn kỹ tay nghệ của muội muội mới sáp lại gần thôi. Không ngờ lại làm muội sợ." Quan Thủy Manh bày ra vẻ mặt vô tội, kéo tay nàng qua. "Ta giúp muội cầm máu."

"Không cần!" Tâm tình của Đằng Như Yên vốn không tốt lại bị nàng chọc tới càng thêm không xong. Đẩy hết kim chỉ thêu qua một bên, ngậm ngón tay bị thương vào miệng. Chiếc khăn vốn là định tặng cho Mục Thiền nhân dịp sinh nhật muội ấy, bởi ở đây muội ấy thân cận với nàng nhất, nàng cũng rất vui lòng quan tâm Vu Mục Thiền như là thân muội muội. Tin tức nhận được từ chỗ của Tần Mặc Phi hôm nay đã khiến nàng thực mất mát, vốn định dùng nữ công dời đi lực chú ý, thế mà Quan Thủy Manh lại tới quấy rối!

"Dù sao muội muội cũng chỉ thêu hoa thêu cỏ, vết máu này, thêu thành một đóa hoa không phải tốt lắm?"

Đằng Như Yên hừ lạnh: "Ngươi nói nghe dễ quá. Vật tặng người ta sao có thể dính máu? Nhiều điềm xấu."

"Ha ha, tinh phong huyết vũ, chúng ta còn dính ít sao. Ngươi thêu khăn này muốn tặng cho ai?" Quan Thủy Manh nhướn mày: "Như thế nào, muội muội có người trong lòng sao. Đừng nói là— nhị tỷ tỷ nha?"

Đằng Như Yên trắng mắt liếc nàng một cái: "Không thể nói lý."

"Chẳng lẽ bị ta nói trúng?"

"Quan Thủy Manh, ngươi có chịu để yên một chút không? Nếu là không có chuyện gì quan trọng thì —-"

"Không xong rồi! Không xong rồi! Cửu tiểu thư đã xảy ra chuyện! Cửu tiểu thư đã xảy ra chuyện!"

Đằng Như Yên bị tiếng la ngoài cung cả kinh run lên, cái chén trong tay 'xoảng' một tiếng rơi xuống đất rơi dập nát. Nàng liếc nhìn Quan Thủy Manh một cái, vội vã chạy ra ngoài.

Mấy tỳ nữ sắc mặt trắng bệch, cước bộ hỗn loạn chạy tới bên này, Thu Thần canh giữ ở ngoài cửa thấy thế thì gầm lên: "Ai cho phép các ngươi hô to gọi nhỏ ở đây! Còn ra thể thống gì!"

"Đại nhân tha lỗi, đại nhân tha lỗi. Chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói với chủ nhân –"

"Xảy ra chuyện gì?" Đằng Như Yên chạy mấy bước từ trong phòng ra. "Các ngươi nói ai đã xảy ra chuyện?"

"Cũng không phải trời sập, ở đây rống lên làm gì chứ." Quan Thủy Manh cau mày đứng phía sau Đằng Như Yên. Mấy tỳ nữ quỳ dưới đất thở phì phò, dáng vẻ kinh hồn chưa định: "Cửu... Cửu tiểu thư nàng, nàng đã chết rồi!"

Chữ 'chết' lọt vào lỗ tai Đằng Như Yên, 'ong' một tiếng nổ tung. Nàng túm áo tỳ nữ: "Ngươi nói cái gì? Đã chết? Làm sao có thể, là ai nói với ngươi hả!"

"Chúng ta, chúng ta tận mắt nhìn thấy a chủ nhân. Ngay tại cửa cung— là bị người khiêng tới–"

Đằng Như Yên đẩy nàng ta một cái, bỏ chạy ra ngoài. Làm sao Vu Mục Thiền lại chết? Trước khi muội ấy mất tích không phải còn rất khỏe mạnh sao?! Sao có thể chết được!

Ngoài thành cung lúc này đã tập trung không ít người, có thủ vệ của Hồng Hoa Cung, cũng có tỳ nữ của các cung, Đệ Thất cung Kỉ Như Sương cùng Đệ Bát cung Đàm Thi Vận cũng đã có mặt.

Đằng Như Yên đẩy mọi người đi ra trước, chỉ thấy ngay cửa cung có hơn mười người cầm đao kêu gào, mà bên cạnh dưới đất, là một thân ảnh quen thuộc đang nằm đó.

"Yêu nữ! Nói cho cung chủ các ngươi biết, Phích Lịch đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hồng Hoa Cung! Nợ máu trả bằng máu, chúng ta nhất định sẽ giết sạch một lũ các ngươi!"

"Khi nào thì đến phiên bọn súc sinh các ngươi hô bậy ở đây, phá rối an ninh trật tự."

Nam Cung Tử Yến dẫn theo Ảnh Tử đi tới: "Ai, người nằm ở kia — là Mục Thiền?"

Mấy tỳ nữ của Đệ Cửu cung quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt: "Mấy tên tặc nhân kia nói chúng là đệ tử của Phích Lịch đường. Là bọn chúng giết chủ nhân a –"

"Các ngươi nói bậy, chủ nhân không thể chết như vậy!"

Một cái bóng màu xanh từ trên cao bay xuống, Đằng Như Yên cũng theo sát phía sau phi thân xuống, dừng ở trước mặt hơn mười người kia.

Nàng chậm rãi bước đến trước thi thể, khi thấy rõ mặt, bùm một tiếng khuỵu xuống một bên. Người nằm trên đất này, rõ ràng chính là Vu Mục Thiền. Trên người nàng còn mặc y phục của cái ngày nàng lén xuất cung. Sắc mặt xám tro, trên khóe môi còn dính máu. Hai tay cứng ngắc buông hai bên thân. Cả người đều đã lạnh ngắt.

"Mục Thiền –"

Đông Ngọc nhìn Đằng Như Yên khuỵu gối ở một bên, lại nhìn người nằm trên đất. Tay rút kiếm ra siết chặt, nàng đỏ mắt trừng những kẻ kia.

"Vì sao lại hại chủ nhân nhà ta!"

Mấy nam nhân nhìn thấy vẻ mặt đầy sát khí nàng, đều sợ hãi lui ra sau mấy bước, nhìn lẫn nhau, rồi lại thẳng thắn sống lưng, giơ đại đao ra phía trước: "Nhìn cái gì chứ! Không, không phải chúng ta giết, là mệnh lệnh của Đường chủ! Bọn yêu nữ Hồng Hoa Cung các ngươi, chết cũng không có gì đáng tiếc! Đi nói với cung chủ của các ngươi, đường chủ Phích Lịch đường muốn báo thù cho ngoại tôn của hắn, sớm giao yêu nữ Tần Mặc Phi ra đi. Nếu không thề sẽ giết sạch bọn yêu nữ các ngươi!"

"Các ngươi muốn chết!"

Một loạt ngân châm như mưa bay tới, trong đám người phát ra tiếng kêu thảm thiết. Quan Thủy Manh từ trên cao nhảy xuống, ngân châm trong tay bắn thẳng tới cổ họng của bọn họ.

"Đông Ngọc, cần gì phải nói lời vô nghĩa với chung. Ta chẳng quan tâm cái gì là nợ máu trả bằng máu của các ngươi, hại chết người của Hồng Hoa Cung, phải nạp mạng thôi!"

Máu nóng nhiễm đỏ nơi Vu Mục Thiền nằm. Đông Ngọc phẫn hận chặt đầu bọn người kia. Giờ phút này Đằng Như Yên mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng quát lớn: "Đông Ngọc, lưu lại người sống, ta có lời muốn hỏi bọn họ!"

Nhưng đã muốn quá muộn, Quan Thủy Manh đã bẻ gãy cổ một người cuối cùng, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý. Người nọ trợn to hai mắt nhìn: "Ngươi –"

Lời còn chưa nói hết, đã tắt thở.

Đông Ngọc cầm thanh kiếm đã dính đầy máu tươi kiếm lảo đảo đi đến bên cạnh Vu Mục Thiền, nhìn chủ tử mặt xám như tro, nước mắt tuyệt vọng trào ra. Nàng ngẩng đầu rơi lệ, lại nhìn thấy Lãnh Hinh Đông từ trên thành cung nhìn xuống. Người nọ giữa mọi người, trên mặt không có một chút biểu tình.

"Chủ nhân, là Đông Ngọc có lỗi với người–"

Tay nâng kiếm xẹt qua, cần cổ nàng vẽ ra một vết máu sâu dài, máu tươi vẩy lên cổ tay áo Đằng Như Yên thượng, rồi ngã sập xuống bên cạnh Vu Mục Thiền.

"Đông Ngọc!"

Lãnh Hinh Đông trầm mặc nhìn mọi chuyện phát sinh dưới cửa cung, nàng xoay người, góc vay đỏ tươi phất qua tường ngọc lạnh như băng.

"Dẫn hết các nàng tới đây."

---

Trong đại điện, hồng y thủ vệ cầm kiếm đứng hai bên. Nến trong chén thủy tinh phát ra ánh sáng vàng cam, phản chiếu lốm đóm bóng nhạt trên nền bạch ngọc. Lãnh Hinh Đông nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp, đại đệ tử Nhan Sở Ca canh giữ ở bên cạnh. Nàng từ trên cao nhìn xuống mấy người quỳ trên nền bạch ngọc, nghe Đằng Như Yên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt bình thản, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười lạnh.

"Như thế nào, bản cung không có mặt, một đám các ngươi liền không kiêng nể gì nữa phải không? Vu Mục Thiền nàng thật to gan, cãi lệnh của bản cung, mang người lạ tiến cung chữa thương, cũng là gieo gió gặt bão. Chết trên tay Phích Lịch đường không nói, còn để cho cừu nhân đuổi giết đến tận cửa cung! Trì Mộ, ta không có mặt mấy ngày, ngươi thay bản cung trông coi mọi việc như thế sao? Bản cung đã nói những gì với ngươi?!"

"Là sơ sót của đồ nhi, mới khiển Vu Mục Thiền muội muội tang mệnh trong tay kẻ khác. Đồ nhi cũng không đoán được, nàng sẽ bất chấp lời sư tôn mà lén xuất cung như thế." Trì Mộ cúi đầu, hai bàn tay ở sau người đảo quanh. "Đồ nhi nguyện ý chịu phạt. Nhưng lỗi này, cũng không thể đổ hết lên người đồ nhi –"

"Như thế nào, ngươi còn cảm thấy ủy khuất sao?"

"Nếu không phải do cái chết của Tư Đồ An Nam, Phích Lịch đường làm sao lại giận chó đánh mèo lên Vu Mục Thiền? Mới vừa rồi những kẻ đó luôn mồm muốn chúng ta giao lục muội muội ra, bằng không sẽ giết sạch người trong cung. Ta nghĩ, có phải nên để Mặc Phi muội muội giải thích một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Lãnh Hinh Đông híp mắt, tầm mắt lướt qua lại trên người mấy người, cuối cùng dừng ở chỗ Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền.

"Tần Mặc Phi –"

"Đệ tử có mặt."

"Tư Đồ An Nam là ngươi giết?"

"Cẩu tặc Tư Đồ An Nam kia trộm Hồng Liên lệnh của đồ nhi. Đồ nhi tìm hắn, cũng chỉ là muốn đòi lại Hồng Liên Lệnh. Đồ nhi chỉ chặt đứt gân tay gân chân của hắn, nhưng không có lấy mạng hắn. Trầm Phách chẳng biết phân biệt trắng đen, thề sẽ đòi lại công bằng cho ngoại tôn của hắn, còn phái đại đội nhân mã đi đuổi giết." Tần Mặc Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nhưng nữ nhi của hắn, lại là do đồ nhi giết. Nhưng lúc đó đồ nhi cũng là nằm trong tình thế bất đắc dĩ."

Quan Thủy Manh cười đến châm chọc: "A, trách không được Phích Lịch đường không chịu buông tha ngươi. Ngoại tôn đã chết lại còn thêm nữ nhi, lão già kia kia không tức chết mới là lạ."

"Là những kẻ đó ra tay tập kích Lục tỷ tỷ trước. Lục tỷ tỷ chỉ phản công ngộ sát nữ nhi của hắn, cũng là lẽ thường đi?" Đàm Thi Vận không phục lời của Quan Thủy Manh. "Nếu là Tam tỷ tỷ ở trong hoàn cảnh đó, sẽ không phản công sao? Bọn chính phái đó đều tự xưng là quang minh lỗi lạc, thực tế lại ti bỉ đáng xấu hổ. Giết Mục Thiền, còn muốn cắn ngược lại một cái. Bọn họ không phân rõ phải trái, chúng ta còn cần phải so đo với chúng làm gì!"

Kỉ Như Sương đẩy nàng một cái: "Có phải chuyện của ngươi đâu, ngươi xen vào làm gì!"

"Tần Mặc Phi nói Tư Đồ An Nam không phải nàng giết, thì sẽ thật làkhông phải? Ai có thể chứng minh đây? Chúng ta cũng chỉ nghe lời nói của một bên. Nói không chừng khi ngươi chặt tay chân hắn không chết, thế nhưng ngươi đi rồi hắn lại tắt thở thì sao?"

"Là ta làm, ta sẽ thừa nhận, nhưng không phải ta làm, ta sẽ không bao giờ thỏa mãn tâm nguyện của ai, thay nàng gánh của nợ đó đâu." Tần Mặc Phi nói có thâm ý, dư quang khóe mắt liếc qua Nam Cung Tử Yến. Nam Cung Tử Yến muốn nổi giận, bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Mặc Phi làm cho sợ hãi mấy phần, xấu hổ ngó mặt qua chỗ khác, ho khan hai tiếng, nói thầm một câu: "Thanh giả tự thanh."

Lãnh Hinh Đông nhìn các đệ tử đều mang vẻ mặt khác nhau, xoa xoa hốc mắt: "Được rồi, cũng đừng nói nữa. Tần Mặc Phi, ta tạm thời tin ngươi."

Quan Thủy Manh không chịu: "Sư tôn cứ thế tin lời nàng sao?"

Lãnh Hinh Đông hỏi lại: "Vậy ngươi lại có chứng cớ gì chứng minh Tư Đồ An Nam là chết trong tay nàng? Hồng Hoa Cung xưa nay không hỏi thế sự, nhưng nếu có người cố ý gây chuyện, sẽ không bao giờ nhượng bộ. Bọn chính phái gì đó, chẳng qua là dựa vào đám hồ bằng cẩu hữu, ỷ vào người đông thế mạnh, mó có gan khinh nhục Hồng Hoa Cung trắng trợn như thế. Lãnh Hinh Đông ta chẳng phải loại người khoan hồng độ lượng. Mặc kệ Tư Đồ An Nam là ai giết chết, Phích Lịch đường dẫn người tới khiêu khích, làm đệ tử trong cung bị thương, sát hại đồ nhi của ta, món nợ này, ta nhất định phải tính! Truyền lệnh xuống, kêu đệ tử trong cung bày trận sẵn sàng đón địch. Hôm nay lão già kia hạ chiến thư, mấy ngày nữa nhất định sẽ mang đại đội nhân mã đuổi tới. Ta muốn cho hắn biết, Hồng Hoa Cung không phải dễ chọc –"

"Dạ!"

Nàng ngồi thẳng dậy khỏi nhuyễn tháp, bưng chén trà trên bàn khẽ nhấp một ngụm.

"Về phần các ngươi... Muội muội chạy trốn, mà không có một ai ngăn được, Nhị cung chủ Trì Mộ quản giáo không nghiêm, lơ là nhiệm vụ, Lục cung chủ để người ta đoạt lệnh bài, còn chọc một thân nợ trở về — Mỗi người chịu hai mươi roi, phạt xoay mặt vào tường suy ngẫm. Hai người các ngươi, thêm trượng hình, đều bốn mươi. Còn có, chủ tử phạm sai, tùy tùng đương nhiên trốn không thoát can hệ. Ta cho các ngươi bảo vệ chủ tử, các ngươi lại không hoàn thành tốt bổn phận. Tội của Đông Ngọc đáng ban chết, tự mình kết thúc, thì không còn gì để nói. Còn lại đều phải chịu phạt theo chủ tử. Về phần Hạ Hà cùng Đường Vũ Tuyền — Ngâm hàn trì đi."

Tần Mặc Phi cả kinh: "Sư tôn! Vũ Tuyền bị trọng thương chưa lành, căn bản chịu không nổi hình phạt như vậy!"

Lãnh Hinh Đông mím môi: "Như vậy, ngươi muốn cãi lời của ta?"

"Đồ nhi không dám." Tần Mặc Phi nhìn Đường Vũ Tuyền bên cạnh quỳ hồi lâu đã sắp chống đỡ không nổi. "Nàng vừa mới được giải hàn độc, thương thế cũng chưa khỏi hẳn, nếu còn phải ngâm hàn trì, chỉ sợ sẽ trực tiếp mất mạng. Hy vọng sư tôn sự chấp thuận, để đồ nhi thay nàng chịu phạt."

-------

Editor có lời muốn nói: sợ là jq của Cửu cung chủ với tùy tùng chưa hiện rõ đã âm dương cách biệt quá~ tội Mục Thiền muội muội, diễn viên phụ chết sớm~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net