Chương 39 - Xâm nhập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi?"

"Cái gì? Ngươi muốn chịu phạt thay nàng?" Nam Cung Tử Yến giật mình: "Không được! Nào có chuyện chủ tử thay chịu phạt nô tài chứ! Tần Mặc Phi, ngươi thật hồ đồ!"

Đường Vũ Tuyền liên tục lắc đầu: "Vũ Tuyền cam nguyện chịu phạt, thỉnh cung chủ đại nhân đừng trách tội chủ nhân!"

"Không được, ngươi sao có thể chịu nổi." Tần Mặc Phi giữ chặt Đường Vũ Tuyền. "Đây là mệnh lệnh của ta. Đường Vũ Tuyền, ngay cả lời của ta ngươi cũng dám không nghe?"

Lãnh Hinh Đông cười khẽ: "Tốt, niệm tình các ngươi chủ tớ tình thâm, ngươi tự nguyện chịu phạt thay nàng, bản cung cũng không cản ngươi. Sau này, nên làm như thế nào, ta nghĩ trong lòng các ngươi đều đã có chủ trương. Được rồi, đều tự đi lĩnh phạt đi. Sở Ca, hai người các nàng giao cho ngươi xử lý, gọi người đưa tới hàn trì đi. Nửa canh giờ, thiếu một phân cũng không được. Tiểu trừng đại giới(*), để các nàng nhớ kỹ giáo huấn lần này."

(*) Trừng: trừng phạt; giới: cảnh cáo. Đại ý: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, để tránh gây nên sai lầm nghiêm trọng hơn.

"Dạ."

"Còn có Cửu tiểu thư — tuy phạm sai lầm, bị chết cũng thật là oan uổng, táng ở mộ cung đi." Lãnh Hinh Đông bình thản nói: "Dù sao, cũng từng là sư đồ."

Quan Thủy Manh nhìn Lãnh Hinh Đông vào hậu điện, trong mắt phụt ra phẫn hận cùng bất mãn. Nhìn bên ngoài là xử lý sự việc công bằng, nhưng trong lòng sư tôn, rõ là thiên vị Tần Mặc Phi!

"Thật sự là làm người ta ngoài ý muốn. Lục tỷ tỷ cư nhiên muốn chịu tội thay nô tài. Mặt trời mọc đằng tây rồi." Kỉ Như Sương vỗ hai đầu gối đứng dậy. "Ngày thường ta giữ khuôn phép, thế mà vẫn không tránh khỏi liên lụy, sư tôn cũng thật là nhẫn tâm."

"Mục Thiền muội muội đã chết, đây là chuyện không ai mong muốn." Đàm Thi Vận có chút thương cảm. "Đều do súc sinh Tư Đồ An Nam đáng thiên đao vạn quả kia!"

"Mặc kệ là trách ai, tóm lại người cũng đã chết. Trong Hồng Hoa Cung này sống chết có số, ai sẽ để tâm chứ?" Kỉ Như Sương mang vẻ chẳng hề quan tâm. "Hôm nay chịu trừng phạt này, ngày sau ta nhất định sẽ đòi lại hết từ bọn người Phích Lịch đường!"

"Tần Mặc Phi, không phải ngươi bị người đuổi giết đến làm rơi não chỗ nào rồi chứ? Các ngươi tôn ti có khác, sao ngươi có thể giúp một hạ nhân chịu tội được?" Nam Cung Tử Yến căm giận bất bình nhìn Tần Mặc Phi: "Nàng ta quan trọng với ngươi cỡ nào? Hàn trì kia lại là chỗ nào? Đừng tưởng rằng ỷ vào nội lực thâm hậu thì ngươi có thể toàn thân trở ra!"

Trong Hồng Hoa Cung băng hỏa lưỡng trọng thiên, lạnh vô cùng sinh giao ngư, nóng tột độ mọc Hồng Liên. Hàn trì lạnh thấu xương có thể nói là địa ngục hàn băng. Nhiệt độ của nước cực thấp, trong vòng trăm bước cũng có thể cảm nhận sự rét lạnh đó. Trừ giao ngư ra không còn sinh vật nào có thể sinh sống được nữa. Người ngâm trong nước nếu không có nội lực bảo hộ, chưa đến một khắc chắc chắn sẽ đóng thành khối băng.

"Thì thế nào? Ta muốn làm cái gì, hình như không có liên quan đến tỷ tỷ đâu?" Tần Mặc Phi đạm mạc liếc nhìn nàng một cái. "Ta nói rồi, ngươi tốt nhất đừng quản chuyện của ta."

"Ngươi!" Nam Cung Tử Yến câm nín, vung tay áo. "Hừ, tự tìm tội chịu, ai thèm quản ngươi!"

"Mặc Phi, ta có thể chịu được, ngươi không cần thay ta –"

"Ngươi ngay cả đứng còn không vững, còn cậy mạnh nói mấy lời đó? Ta cũng chỉ lo lắng cho mình thôi." Tần Mặc Phi xoa mặt của nàng. "Việc ngươi phải làm lúc này là mau mau dưỡng thương cho khỏe lại. Bằng không ai sẽ bảo vệ ta đây?"

"Nhưng mà –" Đường Vũ Tuyền lo lắng, Tần Mặc Phi biết nàng suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay in lên môi nàng không có nàng nói nữa, trầm mặt nói: "Đường Vũ Tuyền, ngươi còn làm trái ý ta, ta liền phạt ngươi. Nghe lời ta, không sao cả, ngươi ngoan ngoãn về phòng nằm cho ta. Cũng chỉ có nửa canh giờ, đừng xem thường chủ tử của ngươi."

---

Trên dãy núi hiếm dấu chân, bỗng nhiên hiện ra một người khoác áo choàng đội đấu lạp. Nàng dùng cả tay lẫn chân leo lên chỗ cao nhất, tiếng chuông bạc bên hông dọa cả bầy chim bay mất.

Nàng cau mày nhìn dưới chân núi, dưới màn sương mờ mịt có thể nhìn thấy những mái nhà và hành lang nối tiếp, còn có một tòa thành bằng ngọc thạch tinh tế, lẳng lặng nằm ở chân núi.

"Hẳn là nơi này rồi. Nhưng chiếu theo bản đồ, nơi này phải có người canh gác, như thế nào –" Nữ tử cau mày nhìn đi nhìn lại bản đồ nhăn nhúm trong tay. "Quên đi, để ý đây là cửa nào làm gì. Dù sao cũng đã tìm đến, đi xuống trước nói sau."

Nàng lau mồ hôi trên trán, hít sâu mấy hơi thở, vịn một thân cây nhỏ bắt đầu đi xuống. Nào biết dưới chân trợt một cái, lập tức lăn từ đỉnh núi xuống.

Nhánh cây lá cây không ngừng trượt xuống theo. Áo choàng cuốn nàng thành một cái bánh chưng gói lá cành tiếp tục lăn xuống. Nàng choáng váng giơ tay muốn túm lấy cái gì đó, vẫn không có cách nào ngăn cản thân thể tiếp tục lăn xuống.

Xong đời, đừng nói là sẽ chết ở cái chỗ quỷ quái này nha? Làm sao có thể! Nói thế nào đi nữa, nàng đường đường cũng là nhất quốc–

"Ai ui!"

Không biết "lăn" được bao lâu, thân mình đau nhức đánh lên một vật mềm nhũn. Nàng đang choáng váng đầu óc bỗng cảm giác mình rơi vào một không gian rét lạnh, dưới thân cũng không phải là mặt đất gồ ghề, mà băng tuyết lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

"Ai đó!"

Tiếng kiếm được rút ra khỏi vỏ lọt vào tai, nữ tử lật người, xoa huyệt thái dương cố gắng mở mắt.

"Đại nhân cẩn thận –"

Thế giới trước mặt vẫn còn đang chao đảo, nàng mờ mịt nhìn thấy mình đang nằm dưới chân một người. Người nọ mặc bạch y, giữa mái tóc có gắn mã não đỏ cũng ngọc lưu ly, tay trái nắm trường kiếm, mặt không biểu tình nhìn chính mình.

"Ngươi –"

Nàng thì thào mở miệng muốn nói gì đó, đầu choáng váng chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Đại nhân, nàng ta từ đâu rơi xuống vậy?"

Tỳ nữ bên cạnh Đường Vũ Tuyền buồn bực nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất, thấy trên người nàng dính rất nhiều bùn đất cùng lá cây, âm thầm đoán: "Chẳng lẽ là lăn từ trên núi xuống?"

Đường Vũ Tuyền không thèm để ý, thu kiếm rồi vội vàng đi tới hàn trì. Hiện tại nàng chỉ lo tới Tần Mặc Phi. Nửa canh giờ đã qua, nàng ấy thế nào rồi?

Quần áo trên người Tần Mặc Phi đã hoàn toàn ướt đẫm. Mặt vải vì thấm nước mà đã kết một tầng băng, ngâm trong nước, giống như là vô số dao nhỏ cắt lên da. Nàng đã vận nội lực quanh thân để chống dỡ, mà vẫn cảm thấy lạnh cứng người.

"Mặc Phi!"

Đường Vũ Tuyền liếc mắt một cái liền nhìn thất khuôn mặt trắng bệch của nàng, đau lòng ôm lấy nàng. Tỳ nữ cầm áo lông cừu khoác lên người nàng, vội vàng nói: "Chủ nhân, có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có việc gì –" Tần Mặc Phi miễn cưỡng cười, nàng vươn tay xoa mặt Đường Vũ Tuyền. "Lúc đó, ngươi cũng lạnh như vậy phải không? Thì ra trúng hàn độc, là tư vị như thế này. Quả thật không hề dễ chịu."

Đường Vũ Tuyền lắc đầu: "Đó là ta cam tâm tình nguyện, bảo hộ ngươi vốn là trách nhiệm của ta. Nhưng lần này ta lại liên lụy ngươi, thực xin lỗi –"

"Nói xin lỗi với có lỗi cái gì, ngươi đã làm tốt lắm rồi." Tần Mặc Phi hít sâu một hơi: "Đưa ta trở về đi."

"Dạ."

"Yêu, đây không phải Mặc Phi muội muội sao? Thế nào, ngươi không sao chứ?"

Quan Thủy Manh đi theo Trì Mộ đến, hiển nhiên là muốn xem náo nhiệt. Nàng nở nụ cười có chút khiêu khích nhìn chằm chằm Tần Mặc Phi. "Muội muội còn chịu được sao? Biết ngươi chịu tội, tỷ tỷ đã gọi người tặng chút thuốc bổ giữ ấm chống lạnh đưa đến cung của muội muội rồi. Ngươi nên hảo hảo bảo trọng thân thể a. Nếu còn cần cái gì, cứ việc nói với ta. Ta sẽ gọi người đưa đến."

"Vậy phải đa tạ tạ hảo ý của tỷ tỷ rồi. Mặc Phi không sao, cũng chỉ là đi ngâm nước lạnh một hồi, có thể gặp trở ngại gì chứ?" Tần Mặc Phi bất động thanh sắc, khẽ dựa vào Đường Vũ Tuyền. Đường Vũ Tuyền cảm giác được thân thể nàng đang run run, đau lòng vô cùng. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Tần Mặc Phi sẽ vì nàng làm như vậy.

"Phải không? Vậy thân thể của muội muội quả là tốt quá rồi." Quan Thủy Manh nhìn thoáng qua Đường Vũ Tuyền. "Thật sự là một chủ tử tốt biết thương yêu thuộc hạ."

Tần Mặc Phi cười khẽ, cũng không trả lời: "Vũ Tuyền, về thôi."

"Dạ."

Quan Thủy Manh ôm song chưởng xoay người, vừa nhấc chân đã đá phải người nằm dưới đất, kinh ngạc ngồi xổm xuống: "Ai? Ai vậy a?"

Thị vệ một bên trả lời: "Bẩm Tam tiểu thư, nữ tử này hình như là lăn từ trên núi xuống. Bọn thuộc hạ cũng không biết lai lịch của nàng là gì."

"Từ trên núi lăn xuống?" Quan Thủy Manh ngẩng đầu nhìn xa xa: "Ha ha, từ trên chỗ cao như thế lăn xuống, thế mà lại không chết? Vận khí thật đúng là tốt quá."

Nhìn nàng một thân hắc y, trên lưng còn đeo một thanh kiếm võ sĩ, Quan Thủy Manh vòng quanh nàng hai vòng, cũng không thèm nghĩ về lai lịch của nàng nữa, thẳng lưng rồi phân phó: "Tạm thời nhốt trong nhà lao trước đi, lén lút thế này, nhất định là tâm hoài bất quỹ(*)."

(*): trong lòng mang ý định xấu

"Dạ."

Đường Vũ Tuyền hộ tống Tần Mặc Phi trở về Đệ Lục cung, lập tức gọi người đưa y phục mới tới. Tay chân Tần Mặc Phi ngâm lâu trong nước lạnh đã sớm đông cứng tê tái, chỉ là có Quan Thủy Manh ở đó nên mới cố gắng chống đỡ. Lúc này về tới phòng của mình, lập tức yếu ớt nằm trên giường, vùi sâu trong lớp chăn dày.

"Mặc Phi, canh đến đây, ngươi thừa dịp còn nóng thì uống đi, sẽ ấm hơn một ít."

Đường Vũ Tuyền thật cẩn thận bưng chén canh nóng tới trước giường của Tần Mặc Phi, trên lưng căng thẳng một cái liền bị kéo qua, chén trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống giường.

"Là cái gì?" Tần Mặc Phi ghé sát vào rồi hỏi: "Canh giao ngư? Ha ha, không ngờ canh là nấu cho ngươi, mà lại đến phiên ta dùng nó."

Nàng cầm chén uống một hơi cạn sạch, thả Đường Vũ Tuyền ra, trong mắt lộ ra mỏi mệt: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát."

Đầu ngón tay chạm nhau, đầu bên kia là cái lạnh khiến người sợ hãi. Đường Vũ Tuyền thuận theo gật đầu, nhìn nàng nghiêng người nằm xuống đưa lưng về phía mình, thoáng chần chờ, buông chén trong tay xuống.

Tần Mặc Phi ôm chính mình nhắm chặt mắt, mơ mơ màng màng lại cảm giác được phía sau lưng có một thân thể đang kề sát mình.

"Đường Vũ Tuyền, ngươi làm gì đó?"

"Ta — muốn cho ngươi cảm thấy ấm áp hơn một chút –" Đường Vũ Tuyền rũ mắt, hai gò má ửng đỏ, giọng nói cực nhỏ: "Trên người ngươi rất lạnh."

"Ta không sao. Cơ thể ngươi còn chưa có khỏe đây, đừng dựa vào ta gần như vậy." Tần Mặc Phi mở to mắt: "Vạn nhất lại té xỉu, mắc công ta phải nghĩ cách cưu tỉnh ngươi nữa."

"Không –" Đường Vũ Tuyền lắc đầu, ôm nàng chặt hơn, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm tay chân của nàng. "Lúc đó không phải ngươi cũng làm như vầy sao? Ta không muốn ngươi khó chịu. Nếu không phải bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không phải chịu tội. Ta muốn làm ngươi mau cảm thấy ấm hơn."

Câu nói kia càng lúc càng nhỏ hơn, nhưng Tần Mặc Phi vẫn nghe được. Nàng hoàn toàn kinh ngạc, mình có nghe lầm không đây, cái người chất phác luôn luôn nghe lời kia lại còn nói không?

Nhưng được nàng ôm, thân thể quả thật chẳng còn thấy lạnh. Loại ấm áp cùng mềm mại này, thực thoải mái, tốt hơn mấy cái ấm lô nhiều.

Nghĩ như vậy, Tần Mặc Phi liền ngầm đồng ý hành động của Đường Vũ Tuyền. Nàng lại nhắm hai mắt, mặc cho Đường Vũ Tuyền ôm mình, khóe miệng hơi cong lên.

"Đường Vũ Tuyền, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn."

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tình địch thần bí xuất hiện ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net