Chương 4 - Tâm tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, hắn vác đại đao vọt tới chỗ Diệp Sóc Nguyệt, mấy tiểu lâu la thấy hắn xông lên, cũng đi chạy tới sát tiêu đội, ý đồ muốn phá vòng phòng ngự của họ.

Hoàng Khuê hừ lạnh một tiếng, rút kiếm nhảy xuống ngựa.

"Tây Sơn lão quỷ, khẩu vị của ngươi không nhỏ, coi chừng có mạng tranh mà không có mạng hưởng đâu!"

"Bớt nói nhảm, xem đao!"

"Mấy người các ngươi trông xe ngựa, không được động." Diệp Thanh Vũ phân phó với đám người phía sau, cũng phi thân nhảy xuống ngựa, đạp một tên cướp ngã xuống đất.

Diệp Sóc Nguyệt cũng không chịu thua kém, một kiếm chém về phía tên cướp đang có ý định chạy tới xe ngựa, vốn chỉ là muốn hù dọa hắn một chút, ai ngờ một kiếm đã gây chết người. Máu trên cô hắn phun ra, văng lên mặt Diệp Sóc Nguyệt

Mùi máu tươi trên người nồng nặc, làm Diệp Sóc Nguyệt nghẹn đến khó thở, nàng kinh ngạc nhìn thi thể ngã trên đất, bản thân, đã giết người —-

"Ngươi phát ngốc cái gì!"

Trong lúc hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng gió gào thét, trên vai đã bị người đá một cái, tiếp đó nàng liền ngã xuống, được Diệp Thanh Vũ đỡ được, trở tay chém chết tên sơn tặc đang cầm trường thương đâm tới.

"Lúc đang bị người tập kích mà có thể xuất thần như thế sao? Ngươi có biết rằng chậm một chút thôi thì ngươi sẽ bị hắn đâm chết không!" Mặt Diệp Thanh Vũ lãnh nghiêm thả Diệp Sóc Nguyệt ra, lấy khăn tay nhét vào tay nàng. "Ngươi luyện võ trong tiêu cục lâu như vậy, tại sao đến khi thật sự đối phó với sơn tặc lại chỉ biết sợ? Đứng ở đây đi, đừng chạy loạn!"

"Ngươi!" Diệp Sóc Nguyệt siết chặt khăn tay, không muốn thừa nhận mình đang sợ hãi, nhưng mà, thân thể đang không ngừng run rẩy này chính là của mình, nhìn thấy máu văng đầy đất của nam nhân kia, trong lòng khủng hoảng che dấu tất cả. Trong quan niệm của nàng, chỉ có thắng bại, không có sinh tử.

Mắt thấy Diệp Thanh Vũ giống như tử điệp (bướm màu tím) bay lượn trong rừng, xuất kiếm nhanh chóng, chiêu thức lưu loát, mâu quang dần dần ảm đạm xuống. Thì ra nàng vẫn luôn không xuất toàn bộ công phu, còn bản thân, thật sự kém rất xa —-

Trên vai trái bỗng cảm thấy đau đớn, Diệp Sóc Nguyệt đưa tay sờ thử, cái gì cũng không có. Nàng kinh ngạc nhìn bốn phía, trên đại thụ đằng sau có găm một phi tiêu dính máu.

"Lão quỷ, đây là thủ đoạn của ngươi sao? Ngoài vung đại đao tung ám khi, ngươi còn có thể làm cái gì khác không?"

Tây Sơn lão quỷ bị Hoàng Khuê chế trụ, chật vật nằm trên đất, đầu gối bị thương, vẫn còn chảy máu không ngừng, đám sơn tặc hắn dẫn theo toàn bộ đều chết trong tay Diệp Thanh Vũ.

"Ngươi đi đi, lần này, ta thả ngươi một con ngựa. Nếu lần sau lại để ta gặp, cũng đừng trách đao kiếm không có mắt."

Tây Sơn lão quỷ ôm đầu gối trừng mắt nhìn Hoàng Khuê một cái, phun ra cái răng bị đánh gãy, đỡ đại đao đứng lên, khập khiễng bỏ đi.

"Nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ?"

Diệp Sóc Nguyệt nghiêng mặt đi. "Không có việc gì."

Diệp Thanh Vũ đi đến cạnh Diệp Sóc Nguyệt, mặt không chút thay đổi đưa túi nước cho nàng: "Nhúng ướt khăn tay rồi lau sạch máu trên mặt đi."

Thấy nàng đứng bất động, Diệp Thanh Vũ nghĩ nàng bị chuyện vừa rồi dọa sợ, dừng một chút nói một câu: "Bọn sơn tặc này ngày thường hay làn chuyện giết người cướp của, giết bọn chúng, cũng miễn cho làm hại nhân gian. Ngươi không cần để trong lòng."

"Ta biết." Diệp Sóc Nguyệt lau vết máu trên mặt, lạnh mặt leo lên Đạp Tuyết.

"Hoàng tiêu đầu, chúng ta tiếp tục đi thôi."

"Hảo."

Tiêu đội lại lần nữa xuất phát, ra khỏi rừng cây, lên đường lớn, Diệp Sóc Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng nặng, chỗ bị cắt qua trên vai ngày càng đau đớn. Nàng đè vai trái lại, môi đã bắt đầu trắng bệch, nhưng lại không muốn yếu thế trước Diệp Thanh Vũ.

Tầm mắt dần dần mơ hồ, bóng dáng màu tím cưỡi ngựa đi phía trước biến thành vô số, trên trán thấm mồ hôi lạnh, lúcDiệp Thanh Vũ vô tình quay đầu lại, lập tức kéo dây cương quay đầu ngựa lại.

"Sóc Nguyệt!"

"Nhị tiểu thư!"

Diệp Sóc Nguyệt lảo đảo như muốn ngã xuống ngựa. Diệp Thanh Vũ nhảy xuống ngựa đến ôm lấy nàng, chỉ thấy đầu nàng đầy mồ hôi, môi chuyển tím, sau lưng đã ướt đẫm.

Hoàng Khuê lắp bắp kinh hãi: "Nhị tiểu thư trúng độc khi nào?"

"Tám phần là do phi tiêu của Tây Sơn lão quỷ, lại cậy mạnh chịu đựng không nói –" Diệp Thanh Vũ cau mày, cởi vạt áo của nàng ra một chút, trên vai trái là một mảnh máu đen.

"Hoàng tiêu đầu, ta thấy trước tiên chúng ta phải tìm khách điếm gần đây để nghỉ lại, ta còn phải rửa sạch miệng vết thương cho nàng."

"Hảo, dù sao trời cũng sắp tối, thân thể Nhị tiểu thư quan trọng hơn."

Đoàn người được khách điếm cách đó không xa, đều mang theo vật tùy thân vào phòng.

Diệp Thanh Vũ ôm Diệp Sóc Nguyệt lên lầu, đặt nàng lên giường, vươn tay định cởi áo nàng xuống, bỗng nhiên Diệp Sóc Nguyệt tỉnh lại. Nàng giữ chặt tay Diệp Thanh Vũ, thở hổn hển chất vấn: "Ngươi làm cái gì —-"

"Bị thương, tại sao không lên tiếng? Trên phi tiêu có động, ngươi liều mạng chịu đựng cũng không chịu lên tiếng, nếu để qua đêm nay, chắc chắn sẽ mất mạng." Diệp Thanh Vũ hất tay nàng ra. "Đừng thể hiện, ta sẽ hút độc ra giúp ngươi."

"Không cần —-"

Diệp Thanh Vũ không thèm để ý nàng, tiếp tục tháo đai lưng của nàng ra, cởi áo lót bên trong xuống, lộ ra vai trái bị thương. Miệng vết thương không phải rất sâu, nhưng vẫn còn chảy máu ra ngoài.

Người trong lòng không còn sức giãy dụa, mềm nhũn tựa vào người Diệp Thanh Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã trắng như tờ giấy, chỉ có cánh môi tím rịm làm người ta sợ hãi.

Trên vai bỗng nhiên có gì đó ấm áp dán lên, khuôn mặt Diệp Sóc Nguyệt tái nhợt chợt ửng đỏ, nàng cư nhiên dùng miệng —-

"Đừng lộn xộn, sẽ tốt lên nhanh thôi."

Một tay Diệp Thanh Vũ cầm cánh tay trái của Sóc Nguyệt, một tay nâng cổ của nàng, hai người thật sự gần nhau. Cảm giác đau xót xen lẫn ngưa ngứa từ trên vai truyền đến, lúc nóng lúc lạnh thay đổi luân phiên, Diệp Sóc Nguyệt thậm chí có thể cảm giác được đầu lưỡi của nàng thỉnh thoảng đụng tới miệng vết thương của mình, nhịn không được run cả người. Mùi hương thản nhiên của nàng ấy, lúc ở gần sát thế này, có thể dễ dàng tiến vào chóp mũi.

"Được rồi, bôi thuốc xong sẽ không có vấn đề gì nữa." Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu, tóc bên tai rơi xuông xõa trên đầu vai, đôi môi dính máu của mình càng thêm hồng nhuận. Trong lòng nổi lên gợn sóng, Sóc Nguyệt vội vàng cúi đầu, da thịt trắng noãn lộ ra phấn hồng.

Nàng nhớ tới buổi đêm giữa mùa hè năm mười tuổi kia, trăng thanh gió mát, trong tiêu cục thật tĩnh lặng, ngẫu nhiên xa xa có truyền đến tiếng chó sủa. Gió nhẹ thổi tới, lá cây sàn sạt rung động, bóng cây chớp ẩn chớp hiện trên sàn thật quỷ mị.

Cũng chính tại đêm đó, nàng chờ trên Bắc Sơn, lần đầu tiên khiêu chiến với Diệp Thanh Vũ.

"Diệp Thanh Vũ, ngươi đừng chạy!"

"Ha ha, bằng công phu mèo quào này của ngươi, mà muốn thắng được ta sao?"

Diệp Thanh Vũ phi thân lên một gốc cây đại thụ, tiếng cười nhẹ nhàng quanh quẩn trong rừng. Diệp Sóc Nguyệt cầm kiếm đuổi theo, nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Ngươi đừng xem thường người khác!"

Nàng lộn một vòng trên không, nhảy lên nhánh cây trên đỉnh đầu Diệp Thanh Vũ, sau đó lại lao xuống chỗ nàng. Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng xoay người tránh thoát, lại thả người nhảy sang một cành cây khác. Hai người ở trong rừng đuổi tới đuổi lui, làm rụng không biết bao nhiêu là là cây.

bỗng nhiên Diệp Thanh Vũ ngừng trốn chạy, dừng trên một cành cây, nàng quay đầu lại bình tĩnh nhìn Diệp Sóc Nguyệt đang lao tới.

Người mặc tử y kia dùng tư thế cao ngạo đứng trên cao, tóc dài bị gió thổ tung bay, ngũ quan thanh tú như ẩn như hiện dưới tán lá, ánh mắt trong suốt ở dưới ánh trăng rực rỡ lạ thường.

Diệp Sóc Nguyệt không nghĩ rằng nàng sẽ dừng lại đột ngột như vậy, tránh không kịp mà nhào thẳng vào người nàng, ôm nhau cùng ngã xuống. May mắn thay Diệp Thanh Vũ kịp bắt một nhành cây để giảm tốc độ, hai người cũng lăn lăn ngã xuống mảnh đất phủ lớp lá cây khá dày. Diệp Sóc Nguyệt bị Diệp Thanh Vũ đè, có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan xinh xắn của nàng.

Tối nay biểu tình của Diệp Thanh Vũ có chút kỳ lạ. Trong ánh mắt lạnh như băng của nàng còn có thêm chút gì đó, thực nhu hòa, thực ấm áp, nhìn mình không chớp mắt.

Sau đó, nàng chậm rãi cúi đầu, kề sát mình hơn.

Trái tim bỗng nhiên kinh hoàng hẳn lên, Sóc Nguyệt không biết nàng muốn làm gì, chỉ theo bản năng mà bắt đầu khẩn trương, lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh như vậy —-

Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, ánh mắt của nàng thẳng tắp chiếu vào trong mắt mình. Sóc Nguyệt đỏ mặt nhìn nàng ngày càng lại gần, ngày càng lại gần, ngay cả hô hấp cũng có thể cảm giác được —-

Nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Hơi thở có chút dồn dập của Diệp Thanh Vũ phả lên mặt, nóng nóng, nàng cơ hồ có thể cảm giác, chỉ cần nàng ấy xuống một chút nữa thôi, chóp mũi của nàng ấy có thể chạm lên chóp mũi của mình.

Như là lông chim phất quá, sau đó rời khỏi rất nhanh, rời khỏi còn có Diệp Thanh Vũ. Nàng nhanh chóng nhảy lên cây biến mất, để lại mình Diệp Sóc Nguyệt ngơ ngác nhìn cành cây trên đỉnh đầu.

"Tê — đau —-"

Miệng vết thương chập đau kéo Diệp Sóc Nguyệt ra khỏi dòng hồi tưởng, nàng cắn môi dưới, tựa vào cần cổ Diệp Thanh Vũ.

Thân thể thiếu nữ mềm mịn non nớt, tản ra mùi hương đặc hữu, từ góc độ này nhìn xuống, ngoài bờ vai nhu nhược lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy tấm lưng nõn nà nhẵn nhụi của nàng phía sau. Diệp Thanh Vũ bất giác thả lỏng lực trên tay, ngoài miệng lại nói: "Biết đau? Lúc nãy ở ngày không phải là có thể nhịn được sao?"

"Phải, là ta kĩ không bằng nhân, là ta tự chuốc lấy, ngươi không cần phải xen vào!" Cái mũi đau xót, Diệp Sóc Nguyệt ngồi thẳng dậy đẩy Diệp Thanh Vũ ra. "Diệp đại tiểu thư, ta không cần ngươi giúp đỡ!"

"Đừng lộn xộn, chốc nữa động đến vết thường thì đừng có mà ta." Diệp Thanh Vũ đè nàng lại. "Mặt cũng trắng đến kỳ cục, còn mạnh miệng như vậy. Ngươi muốn tranh đấu gì với ta, cũng không nhất thiết là ở lúc này."

Người này tính cách thay đổi thất thường, Diệp Sóc Nguyệt chịu hơn mười bảy nưm, thái độ lúc lạnh lúc nóng, cũng không để ý mình đã từng làm gì. Nhưng nàng cũng chưa bao giờ biết nói gì hơn, lúc ở tiêu cục, không phải tranh cãi gay gắt, thì chính là không thèm nói một lời, cũng không nhường mình, tối nay, trong thanh âm của nàng lại xen lẫn chút ấm áo, tuy rằng phần nhiều vẫn là ý trào phúng —-

"Được rồi, buổi tối lúc ngủ, không được lộn xộn, rất nhanh có thể kết vảy. Ta đi kêu tiểu nhị mang cháo lên."

Diệp Sóc Nguyệt lắc đầu: "Ta không muốn ăn."

"Vậy ngươi ngủ một lát đi. Ta ra ngoài."

Diệp Thanh Vũ vừa đứng dậy, cổ tay đã bị kéo, nàng tò mò nhìn Sóc Nguyệt: "Làm sao vậy?"

"Ta — ngươi — có thể không đi không–"

Diệp Sóc Nguyệt lắp bắp nói không nên một câu đầy đủ, vẻ mặt đều là ngượng ngùng, rốt cuộc cũng chỉ là hài tử to xác, bình thường thì sỉ diện bướng bỉnh, nhưng khi thấy cảnh máu tanh, vẫn sẽ sợ hãi. Bọ dạng người bị mình giết kia máu me bê bết cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt, làm nàng hoảng sợ không thôi.

"Thế nào, ngươi cũng sẽ sợ?"

"Nếu ngươi không muốn, thì kệ đi!"

Diệp Sóc Nguyệt đâu chịu xin nữa, ôm chăn xoay người đối mặt với vách tường. Không muốn thì không cần, nàng lại không thể ngủ một mình sao!

Bên tai vang tiếng sột soạt, đệm giường hơi hơi lún xuống, nàng nghe thấy thanh âm bình thản của Diệp Thanh Vũ: "Ngủ đi, ta canh cho ngươi."

Gió đêm dìu dịu thổi vào phòng, hô hấp bên gối vững vàng đều đều, tâm sự của thiếu nữ bắt đầu lan tràn, trong đêm dài yên tĩnh sinh sôi nảy nở như cây leo. Nàng muốn xoay người nhìn xem ngươi bên cạnh đã ngủ thật hay chưa, lại sợ đánh thức nàng, do do dự dự cuối cùng cũng bỏ cuộc, nhìn chằm chằm trần nhà nhắm hai mắt lại.

-------

Editor có lời muốn nói: đoạn cuối không biết là đang nói tới ai~ mình nghi là Thanh Vũ có tình cảm với Sóc Nguyệt lâu rồi, chỉ giả bộ cao lãnh thôi~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net