Chương 40 - Người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chủ nhân, Đại tiểu thư đã trở lại."

Diệp Hướng Khôn buông quyển sách trên tay, đôi mày luôn nhíu chặt giờ mới được thả lỏng.

"Bảo nàng đến thư phòng đi."

"Dạ."

Sau một lát, cửa phòng mở ra, Diệp Hướng Khôn quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thanh Vũ đứng cạnh cửa.

"Về rồi?"

"Ân."

"Vất vả cho con cả một chặng đường dài rồi. Ta nghe Hoàng tiêu đầu nói rồi, vị cô nương kia, đưa đến nơi an toàn sao?"

Diệp Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt nhìn dưới mặt đất, không nói cái gì nữa.

Diệp Hướng Khôn có chút xấu hổ, cũng có chút mất mát. Từ lúc nào mà hắn cùng nữ nhi lại trở nên xa lạ đến thế?

"Cha gọi con về không phải có chuyện muốn thương lượng với con sao? Nghe Lý thúc thúc nói, là có liên quan tới Sóc Nguyệt."

"Ân, đúng vậy." Diệp Hướng Khôn gật đầu. "Mấy ngày trước có một đám người không rõ thân phận đến tiêu cục. Bọn chúng tập kích vào nửa đêm, nhưng không có lấy thứ gì, chỉ lục tung mấy căn phòng thôi. Mới đầu ta không rõ mục đích của bọn họ, nhưng sau lại có người tìm đến thẳng tiêu cục, những lời nói ra đều ám chỉ tới chuyện tình năm đó, hy vọng biết con cháu của Công Tôn Thượng Đức có thật sự đều chôn vùi trong trận hỏa hoạn năm xưa hay không."

"Ý cha là, bọn họ muốn hỏi chuyện của Sóc Nguyệt?"

"Ân, những lời đồn đãi trên giang hồ gần đây hẳn là con cũng có nghe qua. Trong triều đình có một bộ phận cựu thần bất mãn sự cai trị của hoàng đế, ý muốn nâng đỡ người khác, tự nhiên sẽ tìm một cớ để phản đối hoàng đế. Họ tựa hồ còn nắm giữ bí mật của hoàng gia, cho nên có vẻ không hề sợ hãi. Năm đó Công Tôn Thượng Đức có đức vọng lớn trong dân gian, rất được kính trọng. Chỉ sợ những kẻ đó muốn dùng quan hệ huyết mạch của Sóc Nguyệt với Vương gia để phát động phản loạn. Hoàng tộc đương nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ. Ta không biết bọn họ làm sao biết đường mà tìm đến nơi này, cũng không biết bọn họ là ai phái tới. Mà cho dù Sóc Nguyệt rơi vào tay ai, thế nào cũng không an toàn. Cho nên ta mới để nàng tạm thời ở lại Hồ Điệp cốc không cần trở về."

"Đều đã mấy chục năm, thế mà vẫn đào ra được. Những người đó thật đúng là có bản lãnh thông thiên." Sắc mặt Diệp Thanh Vũ ngưng trọng. "Nhưng cứ để như thế cũng không phải biện pháp tốt. Sóc Nguyệt không thể trốn cả đời."

"Để nàng ở lại tiêu cục, quả thật rất không an toàn. Ta đã nói với những kẻ đó cả nhà Công Tôn Thượng Đức đã sớm bị giết, chỉ sợ bọn họ sẽ không tin tưởng thôi. Ta lo là hiện tại tiêu cục đã bị theo dõi. Thanh Vũ, cha hy vọng con có thể đến Hồ Điệp cốc, đưa muội muội con đến Ngự Kiếm sơn trang. Thế lực của Hách Liên tiêu cục phân tán, không thể thời thời khắc khắc bảo vệ Sóc Nguyệt. Nhưng nếu là mượn năng lực của Ngự Kiếm sơn trang cùng Liễu Xanh sơn trang, những kẻ đó hẳn sẽ không bắt được nàng. Ta tuyệt đối không thể để bọn họ điều tra ra, Sóc Nguyệt chính là nữ nhi của Công Tôn Vương gia."

"Nhưng nếu cứ như vậy, sẽ không khiến bọn họ càng thêm nghi ngờ sao?"

Diệp Hướng Khôn chắp hai tay sau lưng: "Tuy rằng nói như vậy là không sai, nhưng cha không dám mạo hiểm để Sóc Nguyệt ở lại chỗ này. Nha đầu kia còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều chưa hiểu thấu, hy vọng con có thể bảo hộ an nguy của nàng."

"Một khi đã như vậy, con sẽ lập tức lên đường."

"Thanh Vũ!"

"Làm sao vậy?" Diệp Thanh Vũ xoay người, nghi hoặc nhìn Diệp Hướng Khôn.

Diệp Hướng Khôn nhìn nữ nhi của mình, tiểu nha đầu thích dính người năm đó nay đã thướt tha yêu kiều(*). Từ sau khi Sóc Nguyệt bước vào nơi này, nàng đã không còn gần gũi với hắn thêm một chút nào nữa. Nàng vẫn ghi hận chuyện năm đó, vẫn luôn bài xích người muội muội không chung huyết thống đó.

Nghĩ đến đó, hắn đã không còn dũng khí để nói những lời còn lại. Hắn siết chặt tay, miễn cưỡng cười: "Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn."

---

"Sư tôn, phòng bếp mang cháo tới, thừa dịp còn nóng người hãy ăn một chút đi."

"Đặt lên bàn trước đi." Lãnh Hinh Đông xoa xoa trán: "Tần Mặc Phi thế nào?"

"Đang nghỉ ngơi trong phòng, chỉ bị lạnh thôi, cũng không có gì trở ngại." Nhan Sở Ca cho nữ tì bưng cháo tới tui ra. "Đồ nhi cũng khá là kinh ngạc. Mặc Phi muội muội cư nhiên cam nguyện chịu tội thay tùy tùng của nàng."

Lãnh Hinh Đông thản nhiên cười, lười biếng dựa vào ghế quý phi(**). "Đường Vũ Tuyền kia, cũng không phải kẻ đơn giản. Năm đó Đằng Như Yên cùng Quan Thủy Manh tranh nhau muốn nàng, nay lại được Tần Mặc Phi che chở, sau này còn không biết sẽ câu ai. Người như vậy, ở lại trong cung, chưa hẳn là chuyện tốt. Sở Ca, ngươi thấy thế nào?"

(**) Kiểu xưa

Kiểu nay

"Đường Vũ Tuyền trời sanh ít lời, tâm tư đơn thuần, tận trung tẫn trách với Mặc Phi muội muội, cũng không phải dạng người hay châm ngòi gây chia rẽ. Khi đó Thủy Manh cùng Như Yên còn nhỏ tuổi, mới có thể làm ra chuyện lỗ mãng như thế. Kần này Mặc Phi muội muội chịu phạt thay nàng ta, chắc là bởi vì Đường Vũ Tuyền cứu nàng, bị nàng làm cho cảm động."

"Như vậy a." Lãnh Hinh Đông nhắm hai mắt lại. "Sau này vẫn nên chú ý nàng ta một chút."

"Dạ. Đúng rồi, còn có một chuyện đồ nhi chưa bẩm với sư tôn."

"Chuyện gì?"

"Hôm qua ở hàn trì, bọn thị vệ phát hiện một nữ nhân thân phận khả nghi, là lăn từ trên núi xuống. Thủy Manh sai người giam nàng ta vào nhà lao trước, sáng nay nàng tỉnh lại liền ồn ào muốn gặp người."

"Gặp ta?" Lãnh Hinh Đông kỳ quái mở to mắt: "Nàng còn nói cái gì nữa?"

"Nàng muốn con giao cái này cho người."

Nhan Sở Ca lấy một chiếc chuông bạc trong tay áo đưa tới trước mặt Lãnh Hinh Đông: "Nghe nàng nói, tựa hồ là rất quen thuộc với sư tôn."

Gắn trên chuông bạc tám cạnh, chuỗi ngọc màu đỏ nhẹ nhàng đong đưa, Lãnh Hinh Đông biến sắc: "Là nàng? Làm sao nàng tìm được nơi này?"

"Sư tôn thật sự có biết nàng?"

"Ha ha, đâu chỉ là biết –" Lãnh Hinh Đông như nhớ lại chuyện gì đó thống khổ, đau xót chợt lóe trong ánh mắt, lập tức khôi phục lại vẻ đạm mạc. "Sở Ca, gọi người mang nàng tới phòng của ta đi. Đổi y phục sạch sẽ cho nàng, ta sẽ qua sau."

Phòng của sư tôn? Nhan Sở Ca thập phần kinh ngạc, có thể khiến sư tôn tự mình tiếp kiến trong phòng, nữ nhân này rốt cuộc là ai –

"Dạ."

Nhìn Nhan Sở Ca đi khỏi, Lãnh Hinh Đông đứng dậy, siết chặt chuông bạc trong lòng bàn tay, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ.

Nên đến, luôn trốn không khỏi. Còn tưởng rằng từ nay về sau là có thể đoạn tuyệt hết thảy những chuyện liên quan đến quá khứ.

Ngoài cửa gỗ đỏ, nhóm tỳ nữ cung kính đứng chờ, nhìn thấy Lãnh Hinh Đông đến, đều lập tức hành lễ.

"Bái kiến cung chủ đại nhân."

"Đứng lên đi."

Lãnh hinh không hề để ý tới các nàng, đẩy cửa gỗ ra vào phòng.

"Cung chủ đại nhân tới–"

Nữ tử ngồi bên giường bị mọi người vây quanh chậm rãi xoay người lại. Nàng đã thay bộ y phục cùng áo choàng đen lúc lăn xuống núi, mặc vào một bộ trường bào xanh đen làm tôn lên vẻ trang trọng mà lãnh diễm của nàng. Mái tóc dài của nàng buộc cao sau đầu, mày kiếm khẽ nhướn, con ngươi anh khí bức người lóe ra kiệt ngạo. Tất cả những thứ đó, đều làm Lãnh Hinh Đông nhớ tới người kia trong trí nhớ.

"Nô tỳ bái kiến cung chủ đại nhân."

Bọn thị nữ đều quỳ xuống, chỉ có nàng đứng giữa đám người, khóe miệng khẽ cong mang theo ý cười kiêu ngạo: "Đã lâu không gặp, cô cô đại nhân."

Lông mi Lãnh Hinh Đông run lên, lập tức nói với mấy người quỳ trên mặt đất: "Các ngươi đều đi xuống đi."

"Đây là y phục của quốc gia sao? Mặc rất kỳ quái, rộng thùng thình xộc xệch thực không thoải mái a." Nữ nhân không thèm để ý đến ánh mắt tò mò của người bên ngoài, thoải mái nhìn chằm chằm Lãnh Hinh Đôòa. "So với lúc đó, cô cô đẹp hơn, khí sắc cũng tốt hơn."

"Ngươi còn nhớ rõ dáng vẻ của ta?"

Lãnh Hinh Đông đóng cửa phòng lại, quay sang nhìn nàng: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc đó, ngươi cũng chỉ mới bốn tuổi."

"Trong thư phòng của phụ hoàng, có treo bức họa của cô cô, sao Nguyệt nhi có thể không biết chứ?" Nàng nghiêng đầu. "Cô cô vẫn giống như khi ở Phù Tang, một chút cũng không đổi. Chỉ là, ánh mắt cùng khác hẳn trước kia."

"Có gì khác?"

"Thiếu một chút lạnh lùng, hơn một chút ấm áp, thiếu một chút cừu hận, hơn một chút bình tĩnh. Cô cô còn nhớ Nguyệt nhi sao? Nương đã đặt cho Nguyệt nhi cái tên Trung Nguyên, là Quân Nguyệt, An Quân Nguyệt."

"Ngươi –" Lãnh Hinh Đông ngẩn người, siết chặt tay. "Như vậy, lần này ngươi đến, là vì cái gì?"

"Phụ hoàng tưởng niệm hoàng muội của hắn, đáng tiếc quốc sự nhiều không thể thoát thân, chỉ có thể sai Nguyệt nhi đến xem cô cô, để vơi đi nỗi nhớ trong hắn."

"Ha ha a, hắn mà lại nhớ hoàng muội của hắn sao?" Lãnh Hinh Đông cười lạnh. "Trong lòng hắn, ngoài thiên hạ của hắn, dã tâm của hắn, còn có thể chứa nổi ai sao?"

"Ta biết cô cô còn ghi hận chuyện phụ hoàng làm năm đó, nhưng hắn cũng là bất đắc dĩ mới như vậy. Thân là vua của một nước, gánh nặng là thiên hạ, phụ hoàng đại nhân cũng không biết bản thân sẽ làm tổn thương đến ngươi. Hắn vẫn luôn tự trách mình không bảo vệ ngươi tốt. Hơn hai mươi năm, cô cô trốn tránh hơn hai mươi năm, phụ hoàng cũng hối hận hơn hai mươi năm. Vẫn không có cách nào tha thứ hắn sao? Hay là nói — vì phụ hoàng, cướp đi mẫu thân –"

Xoảng!

Tách trà trên bàn nháy mắt nát tan, trong mắt Lãnh Hinh Đông ẩn ẩn tức giận: "Phụ hoàng đại nhân của ngươi, là hy vọng ta quên đi tất cả, bất kể quá khứ trở lại làm muội muội của hắn một lần nữa sao? Nếu ngươi tới vì mục đích này, như vậy hiện tại ngươi có thể trở về nói với hắn, Lãnh Hinh Đông ta, cả đời này cũng sẽ không bước vào Phù Tang quốc nửa bước!"

"Cô cô làm gì tức giận đến thế?" An Quân Nguyệt không có chút sợ hãi: "Ta biết khúc mắc của ngài với phụ hoàng rất sâu, đương nhiên phụ hoàng cũng biết, sao có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy đây? Chỉ hy vọng để cho ta chuyển đạt lời xin lỗi tới cô cô, hơn nữa, hy vọng ngài có thể trở về một lần, nhìn hài tử đáng thương kia –"

"Ngươi nói cái gì?" Lãnh Hinh Đông cau mày, siết chặt nắm tay gắt gao, gằn từng tiếng hỏi: "Ngươi nói, hài tử nào?"

"Cô cô đại nhân thật không nhớ rõ sao? Hay là căn bản cô cô không muốn nhớ tới sự tồn tại của nàng. Chỉ bởi vì cừu hận, cho nên ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể vứt bỏ. Cô cô chưa từng nghĩ tới chuyện đi về nhìn nàng mấy năm nay sống như thế nào, chưa từng nghĩ tới chuyện thử đi tìm nàng ở nơi nào sao?"

"An Quân Nguyệt — Ta niệm tình có quan hệ huyết thống với ngươi, mới tha cho ngươi như thế. Nhưng ngươi cũng được tiến thêm thước, không kiêng nể gì. Ta đã nói rồi, Lãnh Hinh Đông ta cho tới bây giờ đều là lẻ loi một mình, không có huynh trưởng, cũng sẽ không có cốt nhục!"

An Quân Nguyệt im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ai nha, nếu cô cô không muốn đề cập tới, vậy Nguyệt nhi sẽ không đề cập tới nữa, làm gì tức giận đến thế. Nếu để phụ hoàng đại nhân biết, nhất định sẽ trách cứ Nguyệt nhi."

(*): Trong bản raw là '凤仪玉立 fèng yí yù lì' – 'phượng nghi ngọc lập', nhưng mình tìm hiểu thì thấy cụm '风仪玉立 fēng yí yù lì' – 'phong nghi ngọc lập' được dùng nhiều hơn. Về nghĩa, mình không tìm thấy chỗ giải nghĩa rõ cho cả hai cụm trên, chỉ có nghĩa của '亭亭玉立' – 'đình đình ngọc lập' là: duyên dáng, yêu kiều'. Và cụm 'phong nghi ngọc lập' được cho là gần nghĩa với cụm từ này.

Ngoài ra có nơi cho rằng, 'phong nghi ngọc lập' là nói về tư thái của đàn ông, 'phượng nghi ngọc lập' là nói về tư thái của phụ nữ. Không biết ý của tác giả thế nào hay chỉ đơn thuần là gõ lộn thôi nữa~~~ :3 (Nguồn: Baidu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net