Chương 42 - Tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đường Vũ Tuyền ngươi đi đâu đó?"

"Đường Vũ Tuyền, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?"

"Đường Vũ Tuyền, nói như thế nào ta cũng là khách nhân, không phải ngươi nên mang ta ra ngoài đi dạo sao?"

"Đường Vũ Tuyền —-"

Nỗi chán ghét trong ánh mắt của Tần Mặc Phi ngày càng đậm, cuối cùng là nhịn không được ném luôn cuốn sách xuống bàn đá. Đã nhiều ngày trôi qua, thương hàn cũng vừa khỏi hẳn, thấy hôm nay thời tiết không tệ, mới ra viện đi dạo. Vốn chỉ nghỉ tạm ở lương đình một lát, ai ngờ lại đụng mặt cô nàng từ trên trời rơi xuống nọ. Cũng không biết sư tôn có một cô cháu gái từ bao giờ, mà lúc nào cũng theo đuôi mình với Đường Vũ Tuyền, đuổi lại không đi. Thật sự là âm hồn bất tán!

"An tiểu thư, cả ngày ngoài việc chạy loạn trong cung, không còn chuyện gì khác để làm sao?"

"Ta vốn là tới làm khách, cô cô lại bận, không thể gặp thường xuyên, đương nhiên chỉ có thể đi dạo chung quanh. Thật vất vả mới có thể đến Trung Nguyên một lần, tất nhiên phải chơi cho đã rồi. " An Quân Nguyệt đứng dựa vào cây cột, cười cười với Tần Mặc Phi, tay thì đưa ra ngắt một nhánh cây nhỏ. "Thế nào, Lục tiểu thư không thích ta ở chỗ này của cô sao?"

Tần Mặc Phi lạnh lùng nói:"Ta không thích trong cung có người ngoài."

An Quân Nguyệt sửng sòa: "A, không ngờ Lục tiểu thư lại thẳng thắn đến thế— Nhưng mà, nếu cô nói như vậy, ta cũng không có chuyển đi đâu. Lúc trước cô cô đã đáp ứng, ta muốn nghỉ ngơi ở đâu thì cứ nghỉ ở đó. Cô xem, nếu không phải bị cảnh sắc đẹp đẽ của Đệ Lục cung giữ chân, ta cũng tiến vào đây ở đâu. Lục tiểu thư không nên cảm thấy vinh hạnh sao?"

"Vinh hạnh của ngươi, nên giữ cho kẻ khác đi, ta ta đây nhận không nổi." Tần Mặc Phi đứng dậy, nhìn thoáng qua Đường Vũ Tuyền bên cạnh. "Nếu An tiểu thư thích phong cảnh nơi này, thì ngươi cứ tiếp tục hưởng thụ một mình đi."

"Ai, đừng đi chứ." An Quân Nguyệt lướt tới phía trước ngăn nàng lại. "Lục tiểu thư muốn dẹp đường hồi phủ sao?"

"Ta đi đâu, có quan hệ gì tới ngươi sao?"

"Người của Hồng Hoa Cung, đối đãi với khách như vậy sao?"

Tần Mặc Phi nhìn chằm chằm cái miệng không ngừng cằn nhằn của nàng: "Trong Hồng Hoa Cung, có nhiều chỗ vui vẻ tiếp đãi với khách, nhưng không phải là Đệ Lục cung. An tiểu thư muốn tìm người chào đón, thì tới cung khác đi!"

"Đừng nóng giận mà, nếu Lục tiểu thư không muốn thấy mặt ngoại nhân là ta đây, vậy thì, cho ta mượn thủ vệ của cô được chứ. Ta muốn đến chờ ở ngoài cung đi dạo, nhưng lại sợ lạc đường. Cô yên tâm, ta chỉ mượn nàng vài canh giờ, đến lúc trở về, tự nhiên vật về chủ cũ."

Ngoài dự đoán, Tần Mặc Phi híp mắt, lại rõ ràng đáp ứng: "Nếu An tiểu thư ở trong cung thấy chán, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt. Vũ Tuyền, ngươi mang nàng đi đi."

Đường Vũ Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu, không kịp đáp lời, Tần Mặc Phi đã rời đi cùng mấy tỳ nữ.

"Lần này sao lại sảng khoái đáp ứng–" An Quân Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng dáng Tần Mặc Phi rời đi, quay đầu nhướn mày với Đường Vũ Tuyền. "Hiếm khi chủ nhân của ngươi hào phóng như vậy, nào, chúng ta cũng đi chứ?"

Đường Vũ Tuyền lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào cũng không động, An Quân Nguyệt như không thấy địch ý trong mắt nàng, vô tội nhún nhún vai: "Ta đã được sự đồng ý của chủ nhân nhà ngươi nha. Ngươi cũng thấy đấy, nàng đã đồng ý cho ngươi theo ta đi ra ngoài. Nếu Đường cô nương không muốn, vậy thì, ta đành đi tìm cô cô, thuận tiện, cũng nói với nàng ta ở Đệ Lục cung –"

"Ta mang An tiểu thư đi ra ngoài."

An Quân Nguyệt nhếch khóe môi, vội vàng theo sau, nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Vũ Tuyền nói: "Ngươi rất thích Tần Mặc Phi sao?"

Đầu ngón tay Đường Vũ Tuyền đặt trên thân kiếm hơi hơi run rẩy, vẫn không dừng bước. An Quân Nguyệt siết tay như có điều suy nghĩ, đi theo nàng ra khỏi Hồng Hoa Cung đến phiên chợ dưới núi.

Trong chợ người đến người đi, tuy nói là khá khác so với Phù Tang, nhưng An Quân Nguyệt cũng không có nhiều hứng thú. Lấy cớ đi ra ngoài dạo, cũng chỉ là tạo cơ hội để được ở riêng với Đường Vũ Tuyền mà thôi. Nàng vô cùng tò mò về cái người luôn trầm mặc lãnh đạm này.

"Tiểu thư, nhìn thử đồ của ta đi. Mã não với ngọc phỉ thúy tốt nhất, cái gì cần có đều có!"

An Quân Nguyệt tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, liếc thấy một chiếc vòng tay lục sắc, cầm lấy đến xem. Tuy rằng chất lượng không phải thượng đẳng, nhưng hình dáng cũng khá tinh xảo, xem ra có vẻ hợp với cục băng kia. Nàng đảo tròng mắt, quay đầu hỏi: "Đường Vũ Tuyền, ngươi có thích — ủa, người đâu?"

Phía sau là khu phố rộn ràng nhốn nháo, làm sao còn có bóng dáng Đường Vũ Tuyền, An Quân Nguyệt ném bạc vụn lên quầy hàng rồi cầm theo vòng tay, cắm đầu chạy khắp nơi tìm kiếm, đến khi nhìn kỹ lại con đường trước mắt, thì đã biến thành một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nàng không khỏi nhức đầu, nữ nhân xấu xa kia, không phải là cố ý bỏ rơi mình chứ?!

Đợi đến khi An Quân Nguyệt tìm được đường về cung, mặt trời đã ngã về đằng tây. Nàng thở hồng hộc vào cửa cung, chưa đi được xa đã thấy Đường Vũ Tuyền đứng dưới hành lang, lập tức chạy tới chất vấn:"Ai cho ngươi trở về?!"

Không biết Đường Vũ Tuyền đang suy nghĩ gì, bị An Quân Nguyệt rống một câu thu hút sự chú ý, ngẩng đầu, hai tròng mắt sáng như thủy tinh lại đầy vẻ mờ mịt.

An Quân Nguyệt ngẩn ngơ giây lát, lập tức dữ tợn trở lại: "Ta đang hỏi ngươi đó! Tần Mặc Phi cho ngươi dẫn ta xuống núi đi dạo, ngươi lại to gan, dám bỏ ta ở đó tự mình về trước! Ngươi có biết thiếu chút nữa ta đã không tìm được đường về không?!"

Trên mặt Đường Vũ Tuyền vẫn mang vẻ bình tĩnh điềm nhiên, nàng dời tầm mắt qua phía hoa sen bên dưới hành lang, thản nhiên nói: "Chủ nhân chỉ bảo ta mang ngươi đi ra ngoài, không có nói ta phải đưa ngươi trở về."

"Ngươi!"

An Quân Nguyệt bị câu nói nhìn như hơi thiếu đạo lý kỳ thật chính là rất không có đạo lý làm cho tức giận đến nỗi muốn hộc máu. Từ nhỏ lớn lên trong cung, làm công chúa của cả một nước, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhận ngàn vạn sủng ái, ai dám coi rẻ nàng như vậy! Nàng chỉ vào Đường Vũ Tuyền ngươi ngươi ngươi nửa ngày, cuối cùng nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi thư thả thở ra, dằn xuống lửa giận trong lồng ngực.

"Quên đi, bổn tiểu thư đại nhân có đại lượng, không so đo với ngươi!"

Đường Vũ Tuyền vẫn không biểu tình có gì: "Nếu An tiểu thư không có chuyện gì nữa, Vũ Tuyền phải đi về."

"Chờ một chút." An Quân Nguyệt đưa tay giữ nàng lại, nhét vòng tay vào lòng bàn tay Đường Vũ Tuyền: "Ta vô tình nhìn thấy vòng tay này, cảm thấy khá hợp với ngươi, liền mua về."

"Vô công bất thụ lộc, thứ này ta không cần, thỉnh An tiểu thư cầm lại."

"Vốn mua là để cho ngươi, nào có chuyện cầm lại?" An Quân Nguyệt nhướn mày: "Như thế nào, ngươi không thèm?"

"Vũ Tuyền không dám."

"Vậy cầm lấy." An Quân Nguyệt khép tay nàng lại, tiến đến nàng bên tai nói: "Đường Vũ Tuyền, ngươi thật ra rất cách tính— bổn tiểu thư lớn như vậy, còn chưa có tặng ai cái gì đâu. Ta hy vọng, ngươi có thể thật quý trọng thứ ta đưa cho ngươi."

Đường Vũ Tuyền nắm vòng tay lạnh lẽo, nghe tiếng chuông bạc dần dần đi xa, lúc xoay người, nhìn thấy Tần Mặc Phi cách đó không xa.

---

Con đường rời Hồ Điệp cốc hướng về Ngự Kiếm sơn trang, vốn đã thuộc nằm làu suốt mười năm, ngay cả nhắm mắt cũng biết đường đi. Mạc Tử Ngôn sớm giao dây cương cho Mộ Dung Tuyết, còn bản thân thì dựa vào nàng, hai tay ôm eo nàng khép hờ mắt mà ngủ, vài lọn tóc dài quấn cùng một chỗ với mái tóc của Mộ Dung Tuyết. Hai nữ tử sở hữu nhan sắc tuyệt đại phương hoa quý khí cùng cưỡi một con ngựa đã đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, huống chi còn mang tư thế triền miên ái muội.

Mộ Dung Tuyết đã sớm quen với ánh mắt tò mò của mấy người qua đường. Nàng nắm dây cương không thèm để ý, thỉnh thoảng lại đưa tay chỉnh lại cái người lắc lư như muốn ngã xuống phía sau. Nhìn Mạc Tử Ngôn híp mắt ngã trái ngã phải nhưng vẫn không chịu tỉnh, nhấp khóe miệng cười.

Bên này là một đôi bích nhân vô cùng thân thiết đến lộ liễu, tình huống bên kia lại hoàn toàn trái ngược. Diệp Sóc Nguyệt cưỡi Đạp Tuyết, sống lưng thẳng băng, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn phía trước không chớp mắt. Diệp Thanh Vũ vẫn duy trì chút khoảng cách với nàng. Dọc đường hai người luôn trầm mặc, đều không có nói chuyện với nhau.

"Thanh Vũ, Sóc Nguyệt, sắc trời không còn sớm, hôm nay tạm thời đến đây thôi. Phía trước có khách điếm, đêm nay chúng ta ở lại được không?"

Diệp Thanh Vũ gật gật đầu: "Mọi chuyện đều theo Tuyết di an bài."

Nàng xoay mặt liếc nhìn Diệp Sóc Nguyệt một cái, Diệp Sóc Nguyệt nhận thấy được tầm mắt của nàng, hừ lạnh một tiếng, nắm thật chặt dây cương vượt qua nàng, đến khách điếm phía trước, nhảy xuống ngựa giao dây cương cho tiểu nhị rồi bỏ vào trong luôn.

"Nha đầu này –" Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, đánh thức Mạc Tử Ngôn còn dựa vào phía sau lưng ngủ gà ngủ gật, hai người cùng nhau xuống ngựa.

Diệp Sóc Nguyệt cầm kiếm vào phòng, ai ngờ vừa quay đầu lại thấy Diệp Thanh Vũ cũng đi theo vào, nàng nhíu mày: "Ngươi vào đây làm gì?"

"Nghe di nương nói, lúc ngươi đến Hồ Điệp cốc, bị thương –" Diệp Thanh Vũ có chút áy náy: "Đêm đó trời rất tối, ta cũng không biết ngươi bị thương — Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"A, chuyện gì đã xảy ra, ngươi quan tâm chuyện gì đã xảy ra sao? Cho dù ta nói ra, ngươi sẽ tin sao?" Diệp Sóc Nguyệt phẫn uất trừng nàng: "Ta nói là Tần Mặc Phi làm, ngươi sẽ tin sao?"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Không thể nào, đêm đó ta ở cửa chờ ngươi, không hề thấy nàng ra khỏi phòng. Lúc ngươi cưỡi Đạp Tuyết bỏ đi, nàng cũng là từ trong phòng đi ra –"

"Coi như hết!" Diệp Sóc Nguyệt siết chặt tay, tuy rằng biết nàng sẽ nói như vậy, nhưng chính tai nghe được, vẫn cứ cảm thấy rất khó chịu.

"Nếu muốn che chở một người, đương nhiên lý do lý trấu gì cũng có thể nói ra! Từng câu từng chữ ngươi nói đều bao che cho Tần Mặc Phi, lại muốn tới hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Tại sao ngươi lại giữ địch ý với nàng lớn như vậy?"

"Đúng vậy, ta chính là chán ghét nàng, ta chính là có thành kiến với nàng!" Diệp Sóc Nguyệt hung hăng ném thanh kiếm lên bàn. "Một kẻ xa lạ mới quen không bao lâu, đều có thể khiến ngươi quan tâm đến vậy. Diệp Thanh Vũ, nếu ngươi ghét ta, ngươi có thể nói thẳng, cần gì giả mù sa mưa tỏ vẻ quan tâm ta!"

"Sóc Nguyệt, ngươi đừng cứ tùy hứng như vậy được không?" Diệp Thanh Vũ quay sang: "Ta chỉ là muốn biết, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, cha cũng đã nói, muốn ta quan tâm ngươi thật tốt, sao ta có thể — không quan tâm ngươi –"

"Ta tùy hứng sao–" Diệp Sóc Nguyệt cắn môi: "Ngươi cứ mãi nói như vậy, vô luận ta làm cái gì, ngươi đều trách ta tùy hứng — Nhưng còn ngươi thì sao, ngươi có từng thật sự để ý cảm nhận của ta không? Hay là cảm thấy ta tùy hứng, cho nên không thể tin tưởng ta, hay là cảm thấy ta tùy hứng, cho nên ngươi nói cái gì ta nên nghe cái đó, hay là cảm thấy ta tùy hứng, cho nên vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi cùng cha đều sẽ gạt ta không nói cho ta biết phải không?" Nàng kích động tiến về phía trước một bước. "Ta không có gì để nói với ngươi hết, dù sao mười bảy năm qua, vẫn luôn là cái dạng này không phải sao? Nếu ngươi tới là vì bao che cho Tần Mặc Phi, hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài!"

Dưới chân vấp phải chân bàn bát tiên, thân mình Diệp Sóc Nguyệt đột nhiên ngã về phía trước. Diệp Thanh Vũ lập tức giang tay đỡ nàng, lúc nhìn tới khuôn mặt nàng đã thấy mắt nàng lóng lánh nước.

"Thực buồn cười có phải không?" Diệp Sóc Nguyệt cầm lệ nghẹn ngào: "Ta là đồ ngu ngốc, ngu đần nhất thế gian. Rõ ràng là bị chán ghét, rõ ràng đã phải quen, vậy mà vẫn muốn cho ngươi thấy sự tồn tại của ta! Ta hẳn nên biết, mặc kệ ta có vui vẻ, hay khổ sở, hay bị ngươi khi dễ, ngươi cũng sẽ chẳng thèm để ý. Nhưng cớ sao ta còn muốn tự rước lấy nhục, còn đi lo lắng ngươi bị người khác lừa gạt? Tại sao lại đến tìm ngươi?"

Diệp Thanh Vũ ngơ ngác nhìn nàng. Nàng chưa bao giờ lường trước, ở trong lòng Diệp Sóc Nguyệt, bản thân mình đã đối xử với nàng như thế.

Ánh mắt Diệp Sóc Nguyệt lấp lánh nước nhìn nàng, bỗng nhiên há mồm hung hăng cắn một ngụm trên vai nàng.

"Xi–" Diệp Thanh Vũ hít một ngụm khí lạnh, cố nén đau đớn trên vai: "Sóc Nguyệt –"

"Đau không? Nhưng có lẽ ngươi không biết, mỗi lần ngươi tổn thương ta, tâm của ta sẽ còn đau hơn cái này gấp bội–" Nhiều năm dồn nén cảm xúc, nay Diệp Sóc Nguyệt sẵn dịp bạo phát, nước mắt chảy đầy mặt. "Từ nhỏ đến lớn, ta luôn nhìn về phía ngươi. Ta luôn hy vọng, có một ngày ta cũng có thể trưởng thành, có thể cùng ngươi sóng vai. Nhưng mặc kệ ta cố gắng đuổi theo thế nào, cũng không có cách gì đổi được sự tán thưởng của ngươi. Ta không hiểu ta thiếu ngươi cái gì, ta không hiểu vì sao ngươi lại lãnh đạm đến vậy, ta không hiểu vì sao ngươi lại chán ghét ta như thế. Rõ ràng ngươi đã ghét ta như vậy rồi, thậm chí vì người khác mà tới chỉ trích ta, mà ta vẫn còn giữ chút hy vọng, chờ mong có một ngày ngươi có thể thay đổi một chút. Diệp Thanh Vũ, ngươi có thể đừng lãnh khốc như thế không? Ngươi có thể đừng xấu xa như thế không? Ta cũng chỉ là, muốn ngươi có thể mỉm cười với ta, đừng có ghét ta nữa –"

Suy nghĩ của Diệp Thanh Vũ ầm ầm loạn thành một khối, không thể tự hỏi cũng vô pháp để ý tiếng động gì khác. Nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt Diệp Sóc Nguyệt đẫm lệ mông lung, trong tiềm thức cảm thấy, nàng không nên để nàng ấy nói nữa.

Nhưng đã quá trễ.

Diệp Sóc Nguyệt túm chặt ống tay áo của nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nức nở nói: "Diệp Thanh Vũ, tại sao đến bây giờ, ngươi vẫn không thể cảm nhận được, ta vẫn luôn thích ngươi –"

-------

Editor có lời muốn nói: Gần 3 tháng rồi~ Có bạn nào còn theo bộ này không? (╯•﹏•╰)

PS: Tên chương có vẻ hợp không khí của hôm nay ha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net