Chương 45 - Tranh đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cột băng ẩn trong lụa đỏ như được gắn mắt, xuyên qua làn mưa tên đâm thẳng lồng ngực đám đệ tử Phích Lịch đường.

"Mọi người cẩn thận! Bảo hộ Đường chủ!"

Liễu Lãng Niên hét lớn một tiếng, chạy tới gần Thẩm Phách, vừa múa kiếm chặt đứt cột băng hung mãnh lao tới, vừa chú ý tình huống quanh Thẩm Phách. Những dải lụa đỏ uốn lượn như rắn che khuất bầu trời, không ngừng phóng tới. Tầm mắt bọn người Phích Lịch đường đều bị chúng ngăn cản, liều mạng vung kiếm muốn chém đứt, lại thấy bóng người bay tới.

Giữa những dải lụa đang bồng bềnh uốn lượn, là thân ảnh tám nữ tử. Các nàng đều đeo khăn che mặt màu đỏ, chỉ chừa ra đôi mắt xinh đẹp, cổ tay quấn lụa đỏ, phảng phất như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, nhất thời khiến chúng đệ tử nhìn đến hoảng hốt, không thể phân biệt đâu là thật đâu là ảo ảnh.

Thẳng đến khi cổ họng bị xuyên thủng, mới biết hai mắt bị mê hoặc.

Mặt đất bỗng nhiên bị oanh tạc, Thẩm Phách vung kích chém dứt lụa đỏ, bật người nhảy khỏi lưng ngựa, bay thẳng tới chỗ Lãnh Hinh Đông đứng trên tường cao.

"San bằng Hồng Hoa Cung cho ta!"

Thân mình bay vào thiên võng, lại giống như tiến vào lốc xoáy, lập tức không thể khống chế phương hướng. Thẩm Phách gầm lên chém tới những trở ngại trước mắt, đá bay những cột bằng phóng tới gần. Bỗng trước mắt xuất hiện một bóng đen, trường kiếm sắc bén đâm thẳng mi tâm. Thẩm Phách xoay người tránh né, đợi đến khi xoay người đánh trả, bóng đen kia lại chẳng thấy đâu. Không để hắn buông cảnh giác, hai bên trái phải lại bay ra cái bóng nhạt. Tám người kia phối hợp cực ăn ý, bay tới bay lui giữa những dải lụa đỏ quỷ mị cực kỳ, lại như là một thể, mỗi lần đều dễ dàng hóa giải những chiêu công kích độc ác của Thẩm Phách.

Trọng thiết cứ mãi đập vào dải lụa mỏng tanh, cho dù Thẩm Phách võ nghệ cao cường, cũng không chịu nổi chiêu hóa cốt miên phân tán lực này. Hai bên thái dương của hắn đã đổ đầy mồ hôi. Hắn nóng lên, rống giận đánh thẳng về phía trước, trường kích trong tay vung chém loạn xạ, đập cột băng bay ra tứ phía.

"Ai nha!"

Trong đống lụa vang lên tiếng kêu nhỏ, lại im bặt ngay lập tức. Thẩm Phách nắm bắt tiếng kêu này, xoay người đánh về phía bên phải.

"Cẩn thận!"

Một tiếng hô nhỏ, khắp màn trời màu đỏ lộ ra lỗ hổng, Thẩm Phách nhìn thấy mạt hồng y trên tường. Hắn đạp lên tường cung leo lên.

"Yêu nữ! Nạp mệnh đi!"

Lãnh Hinh Đông chắp tay nhìn hắn ngày càng đến gần, nhưng không có ý động thủ. Chờ khi tên nam nhân đã giết đỏ cả mắt vung trường kích tới, mới cười ha ha vươn tay trái, từ trong tay áo vụt ra một dải lụa, quấn lên trường kích của hắn như rắn.

"Giao Tần Mặc Phi ra đây!" Thẩm Phách tránh thoát, hung tợn trừng nàng, khi nói chuyện đã muốn thở hổn hển như trâu, chòm râu bạc kịch liệt run rẩy.

"Bản cung sớm nói với ngươi rồi, không giao." Lãnh Hinh Đông cười đến rạng rỡ. "Nếu là mười năm trước, ta có thể không nắm chắc thắng được ngươi. Nhưng hiện tại, giao long của giang hồ Thẩm Phách, đã già đi nhiều rồi–"

"Ngươi chớ có làm càn!" Thẩm Phách làm sao nhịn được lời châm chọc của nàng, tức giận đến mức gân xanh trên trán giật tưng tưng, xoay tròn cánh tay muốn chặt đầu Lãnh Hinh Đông. Hai người tranh đấu trên tường cung, bay nhanh như thoi đưa. Lãnh Hinh Đông nghe tiếng hít thở của Thẩm Phách càng ngày càng nặng, khóe miệng nhếch lên, cổ tay tăng thêm lực, lụa đỏ quấn trên trường kích vút một cái quất qua gò má của hắn.

"Lão già, có phải đánh hết nổi rồi không? Hay là giữ lại chút sức, đỡ phải ngã khỏi tường cao này, chết không nhắm mắt!"

"Thứ vô liêm sỉ! Xú nha đầu không biết cấp bật lễ nghĩa! Xem hôm nay ta thu thập ngươi thế nào!" Thẩm Phách bị Lãnh Hinh Đông khiêu khích lộ liễu, tức sôi máu, hắn tung hoành mấy chục năm, đấu với biết bao cao thủ, ai dám không để hắn vào mắt chứ. Thế mà hôm nay, lại để yêu nữ này nhục nhã!

Nhưng càng tức giận, lại càng đánh không xong. Khinh công của Lãnh Hinh Đông vô cùng tốt, luôn có thể thoải mái tránh những đón tấn công của hắn, lại dùng lụa trong tay đánh trả. Bất quá trong chốc lát, Thẩm Phách đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Hắn thở hổn hển ngừng lại, trên gương mặt đã có vài vệt hồng ngân.

"Thế nào, nhận thua?"

"Thúi lắm! Ta muốn giết hết đám yêu nữ các ngươi, báo thù cho ngoại tôn cùng nữ nhi của ta!"

"A, đường chủ Phích Lịch đường cũng lúc tức giận mắng chửi người sao?"

Lãnh Hinh Đông điểm nhẹ mũi chân, dừng xuống chỗ cách không xa hắn, hai mắt mỉm cười bỗng nhiên trở nên âm u lạnh như băng: "Mở mắt cho của ngươi nhìn cho kỹ dưới tường cung kìa, đó chính là nơi Phích Lịch đường các ngươi bị tiêu diệt! Ha ha, Thẩm Phách, ngươi không phải muốn thiêu rụi Hồng Hoa Cung của ta sao? Nhưng ta chỉ cần xuất ra mười người, đã giết được hơn ngàn nhân mã các ngươi rồi –"

Thẩm Phách lau mồ hôi trên trán, trừng mắt nhìn bên dưới tường cung. Trên đống lụa phân tán, phần lớn đều là đệ tử Phích Lịch đường nằm la liệt, đấu cùng cùng các đệ tử, lại chỉ có mười yêu nữ Hồng Hoa Cung. Lãnh Hinh Đông nói không sai, quả thật là lấy mười địch ngàn –

"Không thể nào, Phích Lịch đường ta tung hoành giang hồ, thủ hạ đệ tử cao thủ vô số, sao có thể yếu kém, để đám yêu nữ các ngươi áp đảo chứ!"

"Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi già lắm rồi."

"Ngươi, ngươi, ngươi –" Thẩm Phách trợn mắt trừng Lãnh Hinh Đông, tức giận đến run người. Hắn hét lớn một tiếng xông đến chỗ Lãnh Hinh Đông. Lãnh Hinh Đông nghiêng người né tránh, vừa nhấc chân lên, hắn đã ngã ra khỏi tường cung.

"Đường chủ!"

Liễu Lãng Niên thất kinh xông lên, cũng may Thẩm Phách kịp thời vung trường kích gắm vào tường cung, mới không ngã ập xuống. Mặt hắn đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu đỏ trên tường cung.

"Đường chủ, ngài sao rồi?" Liễu Lãng Niên đỡ lấy hắn. "Có bị thương không?"

Thẩm Phách một tay cầm kích, một tay chỉ vào Lãnh Hinh Đông: "Nàng, nàng, nàng quá–"

Hắn run run nói không nên lời, đột nhiên, hai mắt trợn lên, ;phụt' phun ra một ngụm máu.

"Đường chủ!" Liễu Lãng Niên kinh hãi, nhìn hắn giận dữ công tâm, cơ hồ thở không nổi, vội vàng điểm huyệt đạo của hắn, hét lớn một tiếng: "Chúng đệ tử Phích Lịch đường nghe lệnh, hộ tống Đường chủ tốc tốc rời đi!"

Nhìn này đội nhân mã khoác bạch lăng vội vàng chạy đi, Lãnh Hinh Đông nhìn lướt qua đống thi thể ngoài tường cung.

"Hừ, lão già phiền phức, còn muốn bản cung quét dọn tàn cục cho ngươi."

Sau lưng bỗng vang lên một tràng vỗ tay, An Quân Nguyệt vỗ tay bộp bộp.

"Vẫn nghe cửu cung trận của Hồng Hoa Cung uy lực phi phàm, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền. Công phu của cô cô, thật sự là rất cao, Nguyệt nhi bội phục."

"Sao ngươi lại tới đây?" Lãnh Hinh Đông trở lại, sắc mặt bình thản. "Không phải đã dặn ngươi ở trong phòng đợi sao. Nếu ngươi bị ngộ thương, ta cũng không biết ăn nói thế nào trước mặt phụ hoàng đại nhân của ngươi đâu."

"Cô cô đừng lo cho Nguyệt nhi, nói như thế nào, Nguyệt nhi cũng không phải là nữ tử tầm thường tay trói gà không chặt. Cho dù võ công không thể so với cô cô, nhưng vẫn đủ để tự bảo vệ mình mà." An Quân Nguyệt chuyển tầm mắt, nhìn tới Tần Mặc Phi vừa mới vào cửa cung, lại thấy Đường Vũ Tuyền đứng bên cạnh nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Tần Mặc Phi nhíu mày, cùng các đệ tử khác hành lễ.

"Đệ tử bái kiến sư tôn."

Lãnh Hinh Đông gật đầu: "Đều đứng lên đi, đánh một trận với Phích Lịch đường, ít nhiều cũng có công lao của các ngươi."

"A, nếu ai đó có đủ thông mình hơn, lão già Thẩm Phách kia đã không thể tới gần sư tôn rồi." Quan Thủy Manh ngấm ngầm hại người, ôm song chưởng: "Được việc không đủ, bại sự có thừa."

"Là đồ nhi không tốt –" Kỉ Như Sương hung hăng liếc Quan Thủy Manh, che cổ tay đang đổ máu: "Nhất thời phân tâm, sơ suất –"

"Quên đi, coi như là động gân động cốt. Hôm nay hắn bị chọc tức giận không nhẹ, mạng già đó, đại khái cũng không giữ được bao lâu." Lãnh Hinh Đông phân phó hồng y thủ vệ ra ngoài cửa cung dọn sạch thi thể, rồi nói với chúng đệ tử: "Được rồi, hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi, đều trở về nghỉ ngơi đi."

"Dạ."

"Nay cửu cung trận thiếu một người, uy lực quả nhiên là thiếu vài phần –" Quan Thủy Manh chắp hai tay, than nhẹ lắc đầu: "Tội nghiệp Mục Thiền muội muội, một kẻ số khổ đoản mệnh."

"Đủ rồi, đừng nói nữa." Một bên Đằng Như Yên nghe thấy lại bắt đầu khổ sở, hoài niệm về những kỳ ức với Mục Thiền, thủy mâu ảm đạm. Quan Thủy Manh nhìn nàng: "Muội muội còn đang nhớ Mục Thiền sao? Các ngươi tỷ muội tình thâm, trong khoảng thời gian ngắn, quả thật khó có thể tiếp nhận. Nếu muội muội khó chịu trong lòng, tỷ tỷ có thể cho muội mượn bả vai khóc một hồi."

Đằng Như Yên khinh thường quét mắt liếc nàng: "Thôi đi, hư tình giả ý của ngươi, giữ lại tự dùng đi, ta không cần."

An Quân Nguyệt đứng một bên thu hết màn này vào mắt. Hai mắt híp lại, giơ võ sĩ đao lên, chặn Đường Vũ Tuyền đang đi tới.

"Sao thấy ta mà mặt lạnh như băng thế?" An Quân Nguyệt nhướn mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo của nàng: "Thấy ta, liền khiến ngươi mất hứng sao?"

"Nếu An tiểu thư không có chuyện gì khác, thì xin tránh đường."

"Vội vã đi tìm Tần Mặc Phi?" An Quân Nguyệt không hề nhúc nhích, nghiêng đầu, bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng.

Cái gì cũng không có.

An Quân Nguyệt không vui, lại nắm cổ tay bên kia lên.

Ống tay áo màu trắng thuần tuột xuống khuỷu tay, lộ ra cổ tay nhỏ gầy, cũng lộ ra chiếc vòng tay bằng bạc, bóng loáng nhẵn nhụi, bên trên khắc điệp luyến hoa.

Mặt An Quân Nguyệt lập tức trầm xuống.

"Vòng tay ta đưa cho ngươi, sao không mang theo?"

"Ngày thường Vũ Tuyền phải dùng kiếm, đeo vòng tay kia, ra một chiêu liền vỡ, không tiện."

"Còn cái này?" An Quân Nguyệt lắc lắc cổ tay nàng. "Có phải bởi vì có cái này, cho nên đồ của ta ngươi mới không muốn?"

"Phải."

"Đường Vũ Tuyền!"

"Vũ Tuyền."

An Quân Nguyệt xoay mặt qua, Tần Mặc Phi đứng gần đó, đang mang bộ mặt lạnh băng nhìn mình. Nàng khẽ hừ một tiếng, cố ý hôn một cái lên cổ tay của Đường Vũ Tuyền.

"Vòng tay này, là nàng tặng cho ngươi?"

Đường Vũ Tuyền tránh khỏi sự kiềm kẹp của nàng. "An tiểu thư, xin tự trọng."

"Điệu bộ thẹn thùng không được tự nhiên này của người, thực khiến người ta càng thêm yêu thích." An Quân Nguyệt bày vẻ mặt bỡn cợt. "Không có vấn đề gì, ngươi không mang thì quên đi, để đâu đó cũng được. Nhưng nếu là ngươi ném nó hoặc đánh ta, ta sẽ đi mách cô cô — nói là ngươi nghe lời Tần Mặc Phi, hùa nhau khi dễ ta. Ngươi đoán xem, cô cô có thể bởi vậy mà trách phạt chủ tử của ngươi không?"

Nàng vừa nói vừa bày ra dáng vẻ bị ủy khuất, sau đó lập tức cười ha ha bỏ đi.

Đường Vũ Tuyền mờ mịt nhìn thoáng qua, xoay người đi đến bên cạnh Tần Mặc Phi, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng, ngẩn ra.

"Mặc Phi –"

"Quan hệ của các ngươi, có vẻ tốt nhỉ." Tần Mặc Phi nhìn chằm chằm ánh mắt Đường Vũ Tuyền. "Thế nào, không nỡ để nàng ta đi, cho nên muốn nhìn thêm một cái sao?"

Đường Vũ Tuyền nắm chặt hai tay: "Không phải — Vũ Tuyền chỉ nguyện hầu hạ chủ nhân, tuyệt không hai lòng –"

"Chủ nhân — ha." Tần Mặc Phi cười nhạt: "Đi thôi, trở về."

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả phun tào: Xem đi, Tần tra tra ghen tị, là ghen tị ghen tị! Kỳ thật nàng vẫn luôn ghen tị!

Tần Mặc Phi: Ngươi còn lắm miệng, liền cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai ......

... /[ㄒoㄒ]/~~ hung quá đi......

-------

Editor có lời muốn nói: cặp Nguyệt Vũ êm rồi, không biết khi nào mới tới lượt cặp này nữa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net