Chương 48 - Khả nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa gỗ được nhẹ nhàng đẩy ra, trong lúc ngủ mơ, mi mắt Đường Vũ Tuyền khẽ run rẩy. Tiếng bước chân kia rất nhẹ, như là chuồn chuồn lướt nước, thật cẩn thận tới gần chỗ nàng. Sau đó, một bàn tay vén màn lên.

Chờ hơi thở kia tới gần, Đường Vũ Tuyền đột ngột mở mắt, rút trường kiếm bên cạnh đâm về phía người tới, lặng im dừng bên cổ nàng ta, vài sợi tóc bị kiếm khí chặt đứt theo gió thổi rơi lả tả xuống đất.

"Ha ha, chẳng qua là muốn tới thăm ngươi một lát, có cần khẩn trương như vậy không?" Trên mặt An Quân Nguyệt không hề có vẻ sợ hãi, nghiêng đầu ngồi xuống bên giường. "Ngươi cảnh giác thế này, có thể ngủ ngon không? Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi."

Đường Vũ Tuyền giương ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta, môi mỏng chẳng hề nhếch lên. Mái tóc đen xõa trên vai, vài lọn dán hai bên má, làm cằm của nàng càng thêm thon gọn.

Tầm mắt An Quân Nguyệt chuyển lên xuống trên mặt nàng. Dưới mái tóc của Đường Vũ Tuyền là cổ áo vì hành động khi nãy mà đã tuột xuống bên vai, có thể nhìn thấy xương quai xanh tuyệt đẹp cùng phần da thịt trắng mịn trước ngực nàng. Cái người luôn cảnh giác trước sau kia vậy mà lại không để ý chuyện này.

Khuôn mặt hiện lên vẻ nghiền ngẫm.

"Mới sáng sớm, đã liêu nhân như vậy rồi." An Quân Nguyệt không thèm để ý tới thanh kiếm còn đang trên cổ mình, đưa tay muốn vén tóc cho nàng. Đường Vũ Tuyền liền nhích kiếm lại gần hơn.

"Thế nào, ta khiến ngươi không thể tin cậy nổi đến thế sao?" An Quân Nguyệt nở nụ cười đẹp đẽ, giơ ngón cái đẩy lưỡi kiếm ra, thản nhiên nói: "Cả ngày ngủ chung với khối sắt lạnh ngắt này, sao mà gặp mộng đẹp được?"

"Có gặp mộng đẹp hay không, hình như chẳng liên quan gì tới An tiểu thư đâu nhỉ?"

Sau lưng xuất hiện bóng dáng xanh nhạt, nghiêng nghiêng đứng trước cửa chặn đường ánh sáng chiếu vào. An Quân Nguyệt hơi nhướn mày, đứng dậy, khoanh tay, khẽ nâng mắt nhìn nàng.

"A, sao hôm nay, Lục tiểu thư cũng thức dậy sớm quá vậy. Nếu ta đoán không sai, cũng là giống ta đến rình dung nhan mỹ nhân khi ngủ sao?"

Đường Vũ Tuyền lập tức buông kiếm muốn đứng dậy, Tần Mặc Phi lạnh lùng lên tiếng: "Nằm yên đó."

"Đây là chỗ của ta, ra hay vào, cũng chẳng cần dùng tới chữ 'rình'." Nàng chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn đến cổ áo của Đường Vũ Tuyền, nhíu nhíu mày, cúi người kéo nó lên, lại vén mấy lọn tóc rối của nàng cho chỉnh tề.

Đường Vũ Tuyền bày dáng phục tùng, câu nệ nhìn chằm chằm bả vai của nàng.

"Mặc Phi."

"Nếu không có chuyện gì khác, An tiểu thư có phải nên trở về không. Chẳng lẽ muốn xem Vũ Tuyền thay quần áo sao?"

"Ha ha, ta thật ra cũng muốn, nhưng Lục tiểu thư lại canh ở đây, có muốn, chắc cũng không có phúc hưởng rồi. Lúc trước, ta đã thương lượng với cô cô chuyện này, muốn lấy một người ở chỗ của Lục Đại tiểu thư. Cô cô cũng không đồng ý, muốn ta tự thương nghị cùng Lục tiểu thư."

Con ngươi Tần Mặc Phi trầm xuống. Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh An Quân Nguyệt.

"An tiểu thư có ý gì?"

An Quân Nguyệt ôm lấy khóe miệng, nghiêng người đến bên tai Tần Mặc Phi, đôi mắt lóe sáng: "Ta tất nhiên biết, thủ vệ bên cạnh thánh nữ Hồng Hoa Cung, đó là độc nhất do cung chủ ban cho, nguyện trung thành cả đời, chí tử bất ly, còn dùng để an ủi nỗi tịch mịch của các ngươi. Nhưng tính ra, cũng chỉ là món đồ chơi thôi, dù sao, cũng sẽ tới lúc chán. Nếu Lục tiểu thư cảm thấy có lợi, ta sẽ đưa tới chỗ ngươi mấy trăm mỹ nhân Phù Tang, để đổi lại, một Đường Vũ Tuyền."

"An Quân Nguyệt." Tần Mặc Phi cắt ngang lời của nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nổi lên gợn sóng mãnh liệt. Nàng dằn xuống cơn tức giận, thấp giọng gằn từng tiếng nói với An Quân Nguyệt:"Nàng là người bên cạnh ta, ngươi tốt nhất, đừng động tới nàng."

"Chỉ đùa một chút thôi, làm gì ghê thế." An Quân Nguyệt nhướn mày, nhìn ánh mắt mờ mịt của Đường Vũ Tuyền sau lưng nàng, ý cười càng sâu, lại bồi thêm một câu ở bên tai Tần Mặc Phi.

"Nàng là người của ngươi, nhưng, không phải nữ nhân của ngươi."

Tần Mặc Phi siết chặt nắm tay.

"Được rồi, dậy sớm, giờ lại mệt rồi. Ta phải về ngủ lại mới được. " An Quân Nguyệt xoa trán ưỡn lưng, quay đầu nháy mắt với Đường Vũ Tuyền đang trên giường. "Mỹ nhân, ta đi trước, nhớ kỹ lời ta nhé."

Đường Vũ Tuyền kinh ngạc nhìn nàng ta, lại nhìn qua Tần Mặc Phi. Vừa rồi hai người mơi nói gì đó nghe không rõ lắm, mà từ góc độ này nhìn lại, các nàng dán sát nhau cực kỳ ái muội.

"Đêm qua, ngủ ngon không?"

Lúc xoay người lại, trong mắt Tần Mặc Phi đã khôi phục bình tĩnh. Nàng ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đường Vũ Tuyền. "Còn buồn ngủ sao?"

Đường Vũ Tuyền lắc đầu. "Hôm nay ngươi dậy sớm."

"Ngủ không được, liền đến xem ngươi, ai ngờ gặp được cái tên khiến người ta gai mắt kia. Có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi không?"

"Không có, Vũ Tuyền đang muốn dậy hầu hạ."

Hôm nay Tần Mặc Phi ôn nhu hơn ngày thường, làm cho Đường Vũ Tuyền có chút kinh ngạc. Ánh mắt ôn nhu của nàng tiến lại đây, liền chiếu tia ấm áp đến tận dáy lòng. Biết bao lần, nàng đều yên lặng đứng phía sau người này, chăm chú nhìn nàng, mà nay có một ngày, rốt cuộc nàng cũng có thể nhing thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt lãnh đạm của nàng.

"Vậy, đứng lên đi." Tần Mặc Phi nói, dư quang khóe mắt quét tới vòng tay lục sắc trên bàn, đôi mày vừa mới giãn ra lại nhíu chặt.

"Chủ nhân, chủ nhân! Không tốt, đã xảy ra chuyện!"

Một tỳ nữ vội vàng chạy vào: "Chủ nhân, bọn thị vệ bắt được một nam tử không biết từ đâu xâm nhập tới, đưa tới chỗ cung chủ, lại nói đến tìm Thất tiểu thư! Hiện tại cung chủ đang rất giận dữ, muốn các vị cùng đi qua đó. Ngài ấy muốn tra hỏi Thất tiểu thư!"

Mọi người vội vàng đến đại điện, Lãnh Hinh Đông mang vẻ mặt âm trầm ngồi trên cao, khí tràng lãnh liệt quanh thân xa xa đã có thể cảm nhận được. Mà đang quỳ trên bậc thang, là Kỉ Như Sương cùng một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt.

Tần Mặc Phi nhận ra, nam tử kia là tiểu nhị của hiệu thuốc bắc ở trấn trên, sao lại chạy đến nơi này?

"Xoảng!"

Cái chén ngọc lưu ly trong tay Lãnh Hinh Đông nện thẳng xuống đất, khiến Kỉ Như Sương cùng nam tử tuổi trẻ quỳ trên mặt đất cả kinh đến run lên.

"Kỉ Như Sương, trước kia vi sư nói gì ngươi đều quên rồi sao. Bài học của Vu Mục Thiền còn chưa đủ khiến ngươi khắc sâu sao!"

"Đồ, đồ nhi vẫn luôn ghi khắc lời sư tôn dạy bảo, chưa dám quên. Liên Sinh hắn chỉ là bước nhầm vào Hồng Hoa Cung thồi, xin sư tôn thả hắn đi!"

"A, thả hắn? Kẻ nào đột nhập Hồng Hoa Cung, dù có lỡ lầm đi chăng nữa, nhất là nam tử — làm dơ bẩn cung này, đều là tử tội –" Trên Lãnh Hinh Đông đã kết hàn băng thật dày, trong mắt lóe ra tia lửa, càng thêm nghiêm khắc hơn khi xưa.

"Vu Mục Thiền bị người tự tay cứu giết hại, người của Phích Lịch đường vừa mới lui, ngươi đã dám mang nam nhân xa lạ nhập cung! Ta thấy ngươi là mượn gan trời rồi! Người đâu! Đưa chúng tới dòng nham thạch đi!"

"Sư tôn!" Kỉ Như Sương hoảng sợ. "Đồ nhi biết sai rồi, đồ nhi thật sự biết sai rồi, xin sư phụ khai ân!"

"Muốn giết thì cứ giết ta đi!"

Liên Sinh đang tái mặt bỗng nhiên thẳng sống lưng che Kỉ Như Sương sau lưng. "Đây đều là lỗi của ta, ta không nên lỗ mãng xông tới tìm Như Sương, xúc phạm cung quy." Hắn run run quay đầu nhìn Kỉ Như Sương, có lẽ là lạnh, trên lông mi còn dính một chút sương, run rẩy nói: "Sớm biết ngươi ở một nơi thế này, ta đã trực tiếp mang ngươi đi –"

"Làm càn!" Lãnh Hinh Đông tức giận vỗ mạnh lên cạnh bàn, bàn ngọc thạch lập tức vỡ ra. Nàng đi nhanh như ngọn lửa tới trước mặt Liên Sinh, giơ tay bóp cổ hắn.

"Sư tôn!"

"Sư tôn xin bớt giận, chớ để vì việc này mà tổn hại thân thể a!" Nhan Sở Ca nhìn mà không đành lòng, vội vàng quỳ xuống. "Như Sương muội muội vẫn còn nhỏ, mới có thể phạm phải lỗi sai như vậy. Cầu sư tôn cho muội ấy cơ hội chuộc lỗi lầm!"

"Đúng vậy, sư tôn, nam tử này cũng là lỗ mãng mới lầm xông tới. Như Sương mặc dù có sai, nhưng tội không đáng chết, cầu sư tôn bỏ qua cho họ!"

"Các ngươi đều câm mồm!" Lãnh Hinh Đông quát đám đồ nhi. "Ai còn dám cầu tình thay hắn, chính là đối nghịch với bản cung! Nghiệt đồ này không để bản cung vào mắt, sao ta có thể bỏ qua được!"

"Sư tôn, sư tôn, đồ nhi thật sự biết sai rồi –" Kỉ Như Sương rơi nước mắt dập đầu với Lãnh Hinh Đông. "Cầu sư tôn, niệm tình thầy trò một hồi, mà thả Liên Sinh đi. Muốn phạt, xin để ta chịu một mình là được rồi–"

"Như Sương! Họa là ta gây ra, để cho ta đến gánh vác!"

"Ngươi câm miệng!" Kỉ Như Sương đỏ hồng mắt rống hắn. "Ta đã nói ngươi đừng tới, vì sao ngươi không nghe!"

Liên Sinh sửng sốt, lập tức hổ thẹn rũ mắt, thì thào nói: "Thực xin lỗi, ta, ta tưởng ngươi bảo ta đến –"

"Hừ, các ngươi đã luyến tiếc chia lìa như thế, vậy bản cung liền thành toàn các ngươi. Để các ngươi cho dù chết, cũng có thể cùng chung một chỗ!"

"Sư tôn!" Kỉ Như Sương cực kỳ bi ai nhìn nàng. "Đồ nhi chỉ là thích một người mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không thể sao? Trong cung này quá mức lãnh bạc, chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta ở trong cung cả đời sao? Chẳng lẽ chỉ có thể lựa chọn nữ tử mới là đúng sao? Ở Hồng Hoa Cung này, chẳng qua là đày mình xuống địa ngục thôi! Đồ nhi biết sư tôn oán hận người ngoài cung, vạn phần căm hận nam tử trên thế gian. Nhưng Liên Sinh thật sự là người tốt! Hắn chỉ cứu người, cũng không hại người, là hắn làm cho ta cảm nhận được ấm áp của thế gian. Chưa từng có ai đối xử với ta như vậy. Đồ nhi, đồ nhi cũng chỉ là mong được... sống như người bình thường, có thể nắm tay với người mình thích cả đời mà thôi–"

Lãnh Hinh Đông vung một cái tát lên mặt nàng, lực đạo to lớn, làm cho khóe miệng Kỉ Như Sương lập tức đổ máu. Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi. Lời nói lớn mật kia, sao có thể nói –

"Như Sương!" Liên Sinh hoảng sợ ôm lấy nàng, quay đầu trừng Lãnh Hinh Đông. "Ma đầu! Ngươi muốn tra tấn, liền tra tấn ta đi, đứng có khi dễ Như Sương!"

"Người phản bội Hồng Hoa Cung, chưa bao giờ đi ra được nơi này một bước–" Đôi ngươi của Lãnh Hinh Đông đã hừng hực lửa giận. Lời nói của Kỉ Như Sương đã động trúng chỗ đau của nàng, khiến cơn phẫn nộ của nàng nháy mắt bùng nổ, ngay cả cơ thể cũng bất giác run lên.

"Cô cô bớt giận, tội gì vì chuyện của đồ nhi mà làm tổn hại thân mình." An Quân Nguyệt tiền lên vài bước đỡ lấy thân mình run run của Lãnh Hinh Đông, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho nàng, ánh mắt quét một vòng trên người mọi người, hừ nhẹ một tiếng, lập tức nói nhỏ vài câu bên tai nàng.

Lửa giận trên mặt Lãnh Hinh Đông dần dần bình ổn, nàng dựa vào sự giúp đỡ của An Quân Nguyệt ngồi trở lại nhuyễn y, nhắm mắt, muộn phiền xoa trán.

Tần Mặc Phi nhìn An Quân Nguyệt bên cạnh nàng, mâu sắc thâm trầm.

Mà người dưới bậc thang cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ cần một câu của nàng, liền có thể quyết định sinh mệnh của hai người.

"Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường đã hạ lệnh truy sát trong giang hồ, phàm là nhìn thấy người của Hồng Hoa Cung, giết không cần hỏi, tiền thưởng ngàn lượng. Nếu bắt được thủ cung thánh nữ, cầm đầu đến, tiền thưởng vạn lượng." Ngữ điệu của Lãnh Hinh Đông lạnh băng. "Các ngươi muốn tư thủ, a, tốt, tội chết có thể tha, tội sống không thể miễn. Người đâu, hành hình trượng ba mươi, ném khỏi cung! Không có Hồng Hoa Cung che chở, ta xem các ngươi tư thủ bằng cách nào–"

Nàng chậm rãi mở mắt, con ngươi thâm thúy phản chiếu ánh lửa trên ngọn đèn lóe ra nhiều điểm đỏ, làm cho Nhan Sở Ca cảm thấy, hôm nay, sư tôn tựa hồ có chút không thích hợp –

"Kỉ Như Sương, lần này xuất cung, từ nay về sau, ngươi liền không còn liên quan gì tới Hồng Hoa Cung. Hy vọng, ngươi vĩnh viễn cũng không hối hận lựa chọn của ngày hôm nay."

-------

Editor có lời muốn nói: tranh thủ mấy ngày nghỉ~

Chúc các bạn ngủ ngon~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net