Chương 5 - Xông vào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở mắt lần nữa đã là sáng sớm, bầu trời bên ngoài vẫn còn mờ sương, Diệp Sóc Nguyệt xoa mắt ngồi dậy, người bên cạnh chẳng biết đã đi đâu.

"Mấy người các ngươi nhanh lên chút đi!"

Giọng của Hoàng Khuê vang lên ngoài cửa sổ, Diệp Sóc Nguyệt xuống giường, mấy tiêu sư đang chuyển hàng lên xe ngựa, ngựa cũng đã cho ăn xong. Nàng vội vàng cầm kiếm xuống lầu.

"Nhị tiểu thư tỉnh rồi? Trên người tiểu thư có thương tích, chúng ta định thu thập thỏa đáng xong mới gọi ngươi —-"

"Không có gì trở ngại, Hoàng tiêu đầu, các ngươi không cần nhân nhượng ta như thế. Tất cả đều sắp xếp xong rồi chứ?"

"Sắp xong rồi, Nhị tiểu thư chút điểm tâm trước đi!"

Diệp Sóc Nguyệt gật gật đầu: "Nàng đâu?"

"Đại tiểu thư đã dậy từ rất sớm, đi trước dò đường rồi, sẽ trở lại nhanh thôi."

"Hoàng tiêu đầu —- ta không có liên lụy các ngươi chứ?"

Hoàng Khuê cười cười: "Vừa mới bắt đầu áp tiêu, đều ít nhiều sẽ xuất hiện loại tình huống này, hoặc là làm việc không đủ cẩn thận, hoặc là sơ ý đi nhầm đường. Tổng tiêu đầu cho tiểu thư đi theo ta áp tiêu, cũng là vì muốn các ngươi có thêm kinh nghiệm, chờ sau này quen thuộc hơn, tự nhiên sẽ tốt thôi. Đại tiểu thư không phải là ví dụ sao? Cái gì liên lụy không liên lụy không nên nhắc đến nữa, có Hoàng Khuê ta ở đây, yên tâm."

"Hoàng tiêu đầu."

"Đại tiểu thư đã trở lại? Tình huống phía trước thế nào?"

"Mấy ngày hôm trước có mưa, làm cầu gỗ ở thôn trên hỏng rồi, bây giờ còn đang tu sửa, sợ là chúng ta phải đi theo đường khác thoi."

"Đường khác? Tiểu thư đã xem xét chưa?"

"Xem rồi, thông qua thôn Bắc, cách cầu gỗ đó cũng không xa, xe ngựa có thể đi qua."

Tầm mắt Diệp Thanh Vũ dừng trên người Sóc Nguyệt, lại dời đi: "Hoàng tiêu đầu, nếu đã chuẩn bị tốt, chúng ta khởi hành được chưa?"

"Ân, một khi đã như vậy, chúng ta lập tức xuất phát."

Tiêu đội tiếp tục lên đường, lá cờ màu vàng bay phất phới trên xe ngựa. Diệp Sóc Nguyệt cưỡi ngựa nhìn chằm chằm lá cờ kia ngẩn người, đầu bị hòn đá nhỏ đập một cái.

"Trong lúc áp tiêu, tiêu sư phải thập phần cẩn thận, mắt xem sáu hướng, tai nghe tám phương, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, cha cho ngươi đi theo đội áp tiêu, chỉ là để ngươi nhìn chằm chằm là cờ ngẩn người sao?"

Thanh âm của Diệp Thanh Vũ hoàn toàn không còn sự dịu dàng của ngày hôm qua, là lạnh như băng nghiêm khắc trách cứ. Diệp Sóc Nguyệt không có giống ngày thường mà phản bác lại, chỉ nga một tiếng, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Đêm qua như là một giấc mộng, Diệp Thanh Vũ thoáng dịu dàng, cũng chỉ vì mình đang bị thương, sau hừng đông, sẽ trở lại giống như ngày xưa. Nàng ta ngoài lạnh trong cũng lạnh, không có gì thay đổi —-

---

"Gần đây sư tôn đã đi đâu?"

"Hồi đại nhân, đã lên Thúy Vũ Sơn."

"Thúy Vũ Sơn?" Quan Thủy Manh nhíu mày. "Nàng đi tìm Y quỷ Giản Khuynh Mặc? Sư tôn lại không có bị thương, sao cứ lên đó mãi."

"Tiểu nhân không biết. Thánh nữ đại nhân có chuyện quan trọng muốn báo với sư tôn sao?"

"Không có gì, quên đi, bình thường nàng cũng đâu có ở đây." Quan Thủy Manh kéo lụa mọng buông ngang vai lên. "Doanh Nhi, hồi phủ thôi."

"Dạ."

Hai người xoay người rời đi, lúc đi được nửa đường, Quan Thủy Manh bỗng ngừng lại.

"Trở về nghỉ ngơi cũng chẳng có gì thú vị, theo ta đến Thủy Uyển đi dạo đi."

Hoa Hồng Cung tọa lạc trên một ngọn núi lửa đã tắt. Trong cung có hai dòng nước chảy ngang, một dòng lạnh đến thấu xương, một dòng nóng bỏng vô cùng. Thủy Uyển được kiến tạo ở nơi chính giữa thủy hỏa giao dung, dòng suối ấm áp chảy xuôi một năm bốn mùa cũng không kết băng. Quan Thủy Manh một bước lên cầu ngọc, liền có sóng nhiệt ập tới. Khí trời mù sương ẩn đi đình thủy tạ, mờ mịt hư ảo thoáng như tiên cảnh, ngay cả cầu ngọc kia, ngâm trong nước, cũng chuyển thành ấm.

"Nô tỳ bái kiến Tam tiểu thư."

Mấy cung nữ nhìn thấy Quan Thủy Manh xuất hiện, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Quan Thủy Manh nhướn lông mi, không chớp mắt đi về phía trước: "Đứng lên hết đi."

"Ai, Tam tiểu thư xin dừng bước —-"

Một thị nữ đến ngăn Quan Thủy Manh lại.

"Thỉnh Quan đại nhân chuyển đường khác."

Quan Thủy Manh nheo mắt, thần sắc không vui: "Làm sao vậy, con đường này, không thể đi?"

"Không phải, là vì Tứ cung chủ đang ở đây —-"

"Đằng Như Yên sao?" Quan Thủy Manh hừ lạnh một tiếng: "Có nàng, cho nên ta mới không thể đi tiếp?"

"Nô tỳ không có ý nàng, là vì Đằng đại nhân nàng —-"

"Được rồi, đừng nói nữa, con đường này cũng không phải của Đằng Như Yên, dựa vào cái gì ta không thể đi qua? Bây giờ ta muốn đi, nàng có thể làm gì ta?"

"Quan đại nhân —-"

Doanh Nhi cầm kiếm chặn ngang trước mặt nàng.

"Chủ nhân đã lên tiếng, còn không lui ra?"

Thị nữ lo lắng nhìn thoáng qua nơi Quan Thủy Manh rời đi, cúi đầu đáp: "Dạ —-"

Quan Thủy Manh nhàn nhã bước lên bậc thang, thảm cỏ lau(*) như ẩn như hiện trong sương mù, nàng nhìn Thu Thần bình tĩnh đứng cạnh ao, không khỏi cười lạnh, Đằng Như Yên này là muốn đem Thủy Uyển trở thành nơi ở của mình sao, còn có người canh cửa nữa sao!

(*) trong raw là từ '蒲苇', gg thì ra hình như này, chắc là cỏ lau nhỉ~~ ^^

"Thu Thần bái kiến Tam tiểu thư —-"

Lời trào phúng còn chưa kịp nói, ao phía sau Thu Thần liền có tiếng nước vang lên, sau đó, một nữ tử từ trong nước đi ra, đạp lên bậc đá bước ra.

Trên thân thể của nàng vẫn còn đọng nước, tóc dài ướt sũng xõa xuống, nửa trước che được khỏa mềm mại trước ngực. Bọt nước mang theo hương sen thơm ngát trượt qua xương quai xanh xinh đẹp, xuôi xuống ngực, chảy qua bụng, rồi mới lăn theo đôi chân thon dài rơi xuống đất. Bởi vì bị hơi nóng huân lâu, trên mặt nàng vẫn còn đỏ ửng, quả nhiên như là hoa sen mới nở.

Đằng Như Yên không ngờ ngoài Thu Thần còn có người bên ngoài tới đây, sửng sốt một chút, lập tức khôi phục tự nhiên, đi xong một bậc thang cuối cùng. Thu Thần lập tức tiến lên đón, cầm ngoại bào vàng nhạt phủ lên người nàng. Đằng Như Yên đưa lưng về phía Quan Thủy Manh mặc trường bào, tóc dài phía sau lưu lại vết nước trên trường bào. Nàng nghiêng thân mình, ánh mắt hơi híp lại.

"Thì ra Tam tiểu thư sở thích như vậy, thích nhìn lén người khác tắm rửa —-"

Vẻ mặt Quan Thủy Manh nghiền ngẫm: "Ngươi dám tắm, sao ta lại không dám nhìn? Đến hôm nay ta mới phát hiện, thân thể của Tứ tiểu thư so với trước đây, thật —-"

"Quan Thủy Manh!"

Sắc mặt Đằng Như Yên lập tức lạnh xuống, con ngươi mang theo phẫn nộ: "Rõ ràng ta đã cho người canh bên ngoài, vì sao ngươi còn muốn xông vào?"

"Thủy Uyển này lớn như vậy, sao mà ta biết khi các nàng canh ở đây, thì ngươi sẽ xuất hiện ở đây chứ?" Quan Thủy Manh tiến lên vài bước. "Ngươi yên tâm, ta đến, không phải nhìn ngươi, cây cây cỏ cỏ ở đây, đều xinh đẹp hơn ngươi rất nhiều."

"Vậy vì sao ngươi cứ muốn chọn con đường này?"

"A, ngươi càng cho người canh, ta cang muốn xông vào. Còn tưởng rằng ngươi làm chuyện gì không thể đưa ra ánh sáng, mới sai người canh gác, thì ra lại là — Ha ha, vốn định tìm chút chuyện thú vị giết thời gian, kết quả vẫn là, không thú vị. Như Yên muội muội, Thủy Manh cáo từ trước."

Đằng Như Yên oán hận trừng nàng, nữ nhân này, từ nhỏ đã muốn đối nghịch với mình, đến giờ, một chút cũng không thay đổi! Rõ ràng nàng chính là cố ý!

"Chủ nhân, tính tình Tam tiểu thư chính là như vậy, ngài đừng tức giận kẻo lại hại thân, vẫn là đi về trước thôi, đừng ở bên ngoài bị lạnh."

Đằng Như Yên hít sâu một hơi: "Ta mới sẽ không so đo với loại tiểu nhân đó, cả ngày chỉ biết phá hoại khắp nơi. Thu Thần, mấy nam nhân được Cửu tiểu thư cứu mấy ngày trước đi rồi sao?"

"Nga, vẫn còn ở trong Đệ Cửu cung, mấy nam nhân kia vẫn còn chưa khỏi hẳn. Cửu tiểu thư luôn luôn nhẹ dạ, đương nhiên sẽ đợi bọn họ dưỡng thương tốt mới tiễn bước."

Đằng Như Yên nhíu mi, nha đầu này, không biết sư tôn luôn luôn phản đối việc này sao? Chớ không phải là động tâm với tên nào trong đó —-

"Thu Thần, theo ta tới Đệ Cửu cung thử xem."

"Chủ nhân, mấy nam nhân kia vẫn còn ở đó, có tiện lắm không?"

"Ta chỉ muốn đi xem nha đầu Vu Mục Thiền này, người khác, không cần để ý tới. Đúng rồi, người nàng cứu, có lai lịch gì?"

"Tên nam nhân bị thương kia tự xưng là thiếu thành chủ của Khôi Nham thành, đi theo hắn, đều là tùy tùng của hắn. Hừ, một đám sâu gạo không biết tốt xấu, đến đây không được mấy ngày, đã dám trêu đùa người trong Hoa Hồng Cung, không biết quy củ."

Tới cổng Thủy Uyển, mấy nữ tì lập tức quỳ xuống, sợ hãi vụng trộm nhìn sắc mặt của nàng.

"Tứ tiểu thư, nữ tì làm việc bất lực —"

"Được rồi, ta đã biết, Quan Thủy Manh không phải người các ngươi ngăn được. Ta cũng không phải vì phòng nàng, các ngươi đi về trước đi. Ta muốn đến Đệ Cửu cung một chuyến."

"Dạ."

Mấy nữ tì cùng nhau rời đi, Đằng Như Yên vén sợi tóc bên vai, đi về hướng bắc, Thu Thần theo sát phía sau.

"Nếu đã như thế, phải làm bọn hắn rời đi ngay lập tức, Hoa Hồng Cung không phải là nơi họ có thể ở lâu. Mục Thiền cũng thật là, lớn như vậy còn không phân rõ thiện ác, người nào nên lưu, người nào không nên lưu, cần phải có chủ ý của riêng mình chứ. Mới nghe vài câu cầu xin, thì đã không quản tất cả mà ra tay cứu giúp."

"Mục Thiền tiểu thư vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, sau này chủ nhân chỉ bảo nhiều hơn sẽ lĩnh hội được."

Đằng Như Yên lắc đầu: "Không phải do nàng nhỏ tuổi, Bát cung cung chủ Đàm Thi Vận cùng tuổi với nàng, lại khéo léo, băng tuyết thông minh, Mục Thiền là thiên tính thiện lương dịu dàng, quá nặng tình nghĩa, chỉ sợ về sau sẽ bị người lợi dụng. Giang hồ, không phải nơi nàng nên đến."

Trong lúc nói chuyện, đã đến trước cửa Đệ Cửu cung, rất xa hai người đã nghe tiếng ồn hô vang, kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái. Một chân vừa rảo bước tiến lên đại môn, một đạo bạch quang đã xẹt ngang qua.

Thu Thần tay mắt lanh lẹ, rút kiếm chém tới, mũi trên bạch vũ đã bị gãy làm hai.

Huyên náo trong viện bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, Đằng Như Yên hờ hững liếc mắt một cái, ngẩng đầu, đến nơi, chỉ thấy năm sáu người ăn mặc quái dị đội khăn trùm đầu xếp thành một hàng, tên nam nhân cầm cung đứng ở giữa, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.

"Tỷ tỷ! Không có sao chứ?" Vu Mục Thiền quăng bao đựng tên xuống đất, chạy tới cầm tay nàng. "Các ngươi bỗng nhiên xuất hiện, thật là làm ta hoảng sợ! May mắn Thu Thần phản ứng nhanh!"

Đằng Như Yên tức giận nhéo mũi nàng: "Ngươi nha đầu này, hồ nháo cái gì, nhìn xem ngươi ăn mặc kiểu gì, loạn thất bát tao như dã nhân, còn ra thể thống gì?"

"Cái gì nha, Tư Đồ đại ca nói ở chỗ bọn họ là ăn mặc như vậy đó. Ta nghe nói tên pháp của hắn tinh chuẩn, nên muốn lĩnh hội một chút. A, ngươi tiến vào vừa vặn chắn trước bia, nên hắn mới có thể bắn tới ngươi."

"Nói như vậy là lỗi của?"

"Ai nha không phải không phải mà. Ta thật là lo lắng đó, vạn nhất ngươi thật sự bị bắn trúng thì làm sao bây giờ?"

"Tại hạ vô tình mạo phạm cô nương, chỉ là nhất thời thất thủ, thỉnh cô nương thứ lỗi." Tên nam nhân vẫn trầm mặc giờ mới lên tiếng, hắn tiến lên ôm quyền, dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ.

Thu Thần chọn mi: "Cô nương? Chủ nhân thân phận tôn quý, thứ như ngươi có thể xưng hô như vậy sao?"

"Thiếu gia nhà ta cũng thân phận tôn quý, tại sao không thể gọi chủ nhân nhà ngươi là cô nương?"

"Ngươi nói cái gì?" Thu Thần híp mắt, ánh mắt thẳng trừng tên tùy tùng kia. "Nếu không phải Cửu tiểu thư hảo tâm cứu các ngươi, bây giờ ngươi còn mệnh đứng ở chỗ này nói chuyện với ta sao?"

-------

Editor có lời muốn nói: Khốn nam pháo hôi đã xuất hiện, tên này là nguyên nhân lớn nhất gây ra chuyện sau này~~ cũng là 1 trong những nam mà mình ghét nhất trong BHTT~ (>"<)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net