Chương 50 - Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhã Tử, cái này đẹp không?

Ừ, nếu ngươi thích, ta mua cho ngươi.

Thật sao? Vậy ta phải nhận lấy rồi cất giữ cẩn thận mới được, đây là lần đầu tiên Nhã Tử mua đồ cho ta đó.

Vân Nhi, ngươi bị sao vậy?

Nhã Tử — Thích ta sao?

—- Ừm.

Ta thích ở cạnh ngươi, rất vui vẻ.

Ca ca, sao huynh lại làm như vậy?

Tiểu Nhã, ta biết ngươi không thích Cát Xuyên, nhưng Đằng Nguyên gia không thể không có hắn phụ trợ. Xem như ca ca nợ ngươi đi, chờ sau khi ca ca củng cố vương vị, nhất định sẽ không để muội chịu thêm một chút ủy khuất nào nữa!

.........

Ngoài phòng, đèn mờ bóng nghiêng, tiếng gió khẽ rít. Trong phòng, tàn hương tràn ngập, chén rượu đong đầy. Trong lô đồng le lói đốm tàn lửa, phả ra hương khỏi lượn lờ. Lãnh Hinh Đông tựa trên nhuyễn y, nửa tỉnh nửa say quay quần trong mộng cảnh. Trên trán đã thấm ra một tầng mồ hôi.

Rõ ràng đã thoát khỏi ác mộng, sao lại rơi vào đó lần nữa? Trong mộng, nàng nhìn thấy mình đứng trên vách núi đen, sóng biển lạnh như băng vỗ ầm ầm, cuốn nàng vào vòng xoáy hít thở không thông. Nàng không ngừng giãy dụa trong nước, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy nữ tử đứng trên vách đá.

Nàng hướng về mặt biển khóc hô, như muốn nhảy xuống cùng mình, lại bị nam tử bên người ngăn lại. Hắn ôm ấy thân hình mỏng manh của nàng vào ngực, vẻ mặt bi thương nhìn mình. Nét ôn hòa từ ái trên khuôn mặt xưa kia, nay chuyển thành vẻ cương quyết xa lạ mà ngay cả mình cũng không hiểu nổi.

Tiểu Nhã, tha thứ cho ca ca, ta cũng là vì thân bất do kỷ –

Chén rượu ngã đổ, quỳnh tương ngọc dịch (tên rượu) làm ướt góc áo màu đỏ. Hương rượu nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng.

Thân bất do kỷ, thân bất do kỷ, cho nên muốn đoạt lấy tất cả của mình, để mình gánh chịu sự thật tàn khốc thay sao? Sự tuyệt vọng cùng khuất nhục đó, sau này cho dù chết đi, cũng vẫn còn là vết thương sâu sắc nhất trong lòng nàng. Người kia hủy hoại mọi thứ của nàng, lợi dụng nàng! Những hành động của nàng hôm nay, đều là bởi vì hắn. Cả đời này, đều không thể tha thứ –.

Bên tai bỗng nhiên vang vọng tiếng khóc của trẻ con. Lãnh Hinh Đông sợ hãi liếc nhìn xung quanh, lại không nhận thấy tiếng khóc đó phát ra tự nơi nào.

Nhiều năm rồi, ngươi không muốn biết đứa trẻ kia đang ở nơi nào sao? Nàng, vẫn luôn hận ngươi –

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Cơn gió lạnh ùa tới, thổi bay góc màn. Mặt hồ ngoài cửa sổ, gợn sóng lăn tăn, cành mai lắc lư.

An Quân Nguyệt mang nụ cười đầy thâm ý nhìn Lãnh Hinh Đông đang trong cơn mê man, nghe thấy nàng cúi đầu khẽ lẩm bẩm, liền ngồi xổm xuống dán tai bên môi nàng.

"Không, không phải, ta không còn cách nào, thực xin lỗi –"

"Ngươi cũng có lúc sợ hãi sao?" An Quân Nguyệt nâng tay lên, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán nàng. "Ta còn tưởng rằng, đến hôm nay, ngươi đã thành Lãnh cung chủ không biết sợ là gì. Thì ra vẫn không thể buông bỏ được quá khứ, vẫn yếu ớt như vậy."

Lãnh Hinh Đông nhíu mày, lông mi rung động, như là tỉnh lại sau giấc mộng. Nàng khép hờ mắt, nhìn An Quân Nguyệt trước mặt. Gương mặt kia dường như đang hòa vào gương mặt vẫn khắc sâu trong trí nhớ, gõ vào lồng ngực đã chết lặng từ lâu của nàng.

"Vân Nhi –"

Nàng hoảng hốt gọi, vươn tay, cầm lấy đầu ngón tay của An Quân Nguyệt.

"Sao ngươi đến đây? Ta rõ ràng, đã chạy trốn rất xa –"

An Quân Nguyệt nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Ta đến, là vì hủy diệt ngươi –"

Đưa tay vén mái tóc nàng, ánh sao liền xuyên qua khẽ ngón tay, lọt vào hai tròng mắt mê ly của Lãnh Hinh Đông. Nàng trừng mắt nhìn, gương mặt kia dần mơ hồ, thiếp đi.

"Ngủ đi, đêm này, còn dài lắm." An Quân Nguyệt vén tóc qua vành tai nàng, nâng cằm nhìn nàng lại chậm rãi nhắm mắt.

"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian, để tiếp tục trò chơi này."

An Quân Nguyệt rướn người ưỡn eo, nhìn thoáng qua Lãnh Hinh Đông phía sau, bước khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

"Nô tỳ thỉnh an An tiểu thư."

Người ngoài cửa cung kính hành lễ, thủ vệ tiếp tục nhiệm vụ, coi như vừa rồi đều không có phát sinh chuyện gì cả.

"Đứng lên đi." An Quân Nguyệt xoa xoa cổ, trong màn đêm đen đặc này, phong cảnh thật đẹp, không bằng, đi dạo vài vòng.

Góc hành lang, Nam Cung Tử Yến yên lặng đứng đó, híp mắt nhìn. Nàng quay đầu nói với Ảnh Tử bên cạnh: "Ngươi nói An Quân Nguyệt kia đến đây làm gì? Tuy nói là chất nữ của sư tôn, nhưng chưa từng thấy sư tôn thân cận với ai như thế."

Ảnh Tử trầm giọng trả lời: "Chủ nhân vẫn nên chú ý nhiều hơn, An Quân Nguyệt này bỗng nhiên đi vào Hồng Hoa Cung, chỉ sợ, có mục đích khác."

Nam Cung Tử Yến gật đầu: "Xem, ta đương nhiên muốn xem, nữ nhân này luôn ở lại Đệ Lục cung, thật khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu!"

---

Cửa gỗ vừa mở ra, khuôn mặt mang nụ cười có chút vô lại liền lộ ra.

Đường Vũ Tuyền sửng sốt, lập tức lại lạnh mặt muốn đóng cửa lại.

"Ai, lần này ta là gõ cửa trước rồi đó, sao còn làm mặt lạnh với ta? Hồng Hoa Cung các ngươi tiếp đãi khách như thế sao?"

An Quân Nguyệt đưa tay chặn cửa. "Ngủ rồi hở? Sao hôm nay ngủ sớm thế?"

Đôi mắt Đường Vũ Tuyền ngày thường lạnh lùng giờ lại thêm vài phần lười biếng, trên vai nàng khoác áoưới trung y là lồng ngực phập phồng thoát ẩn thoát hiện, lộ ra cần cổ trắng nõn, làm An Quân Nguyệt nhớ tới ngày ấy nàng vô tình để lộ cổ áo, hô hấp không khỏi chững lại.

"Không thoải mái." Đường Vũ Tuyền quét mắt nhìn nàng. "An tiểu thư có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là nhớ tới đã hai buổi hoàng hôn rồi chưa gặp ngươi, liền đến xem. Ngươi bị sao mà không thoải mái?" An Quân Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Vũ Tuyền, nhích về trước vài bước, ẩn ẩn có thể ngửi thấy hương thơm thoảng thoảng từ trên tóc nàng. Trừ đi lớp vỏ bọc bên ngoài, nữ tử này sẽ nhu nhược đơn bạc, làm cho người ta yêu thương.

Đường Vũ Tuyền phát giác ánh mắt của nàng dần dần không đúng, bắt đầu cảnh giác hơn. Nhưng người nọ lại từng bước tới gần, hoàn toàn không có ý dừng lại.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Khẩn trương cái gì?" An Quân Nguyệt chân đã gần sát mũi chân nàng, ánh mắt còn thẳng ngoắc ngoắc dừng trên mặt nàng, nâng tay vén lọn tóc bên tai nàng, đưa lên mũi ngửi. "Quả nhiên là mùi hương này."

Đường Vũ Tuyền ra sức đẩy nàng ta, bị nàng ta đưa tay túm lưng kéo vào ngực.

"Buông tay ra!" Nàng quát khẽ, một chưởng đánh về phía ngực An Quân Nguyệt, vừa mới vung tay đã bị nàng ta tóm chặt.

"Thật nhẫn tâm, một chưởng này ngươi mà đánh xuống, là muốn đánh cho ta hộc máu luôn sao?" An Quân Nguyệt giữ chặt nàng. "Tốt, vậy ngươi đánh đi. Nếu hôm nay ta bị thương, món nợ này, tự nhiên sẽ tính trên người chủ tử của ngươi."

Đường Vũ Tuyền phẫn nộ trừng nàng: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Cái gì thế nào. Thân thể này của ngươi, chỉ có Tần Mặc Phi được chạm vào, ta thì không được sao?" An Quân Nguyệt cong khóe miệng cười đến châm chọc. "Nàng ta chẳng qua chỉ xem ngươi như món đồ chơi thôi. Ngươi thật đúng là ngốc, trung tâm với nàng như thế, có ích lợi gì? Cả ngày chỉ biết vâng lời, còn phải nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận như vậy, người nọ lại chẳng thèm để ý đến ngươi. Lòng của nàng— có ai đây?"

Hàng mi của Đường Vũ Tuyền run lên, lạnh giọng quát: "Chuyện của chủ nhân, không liên quan gì tới ngươi hết!"

"Ha ha, chủ nhân, ngươi thật sự xem nàng ta là chủ nhân sao?" An Quân Nguyệt nắm cằm của nàng, nhìn sát ánh mắt nàng: "Một ngày nào đó, nàng sẽ chán ghét ngươi, ngươi cần gì phải dồn hết tâm tư lên người nàng? Không bằng theo ta, sau này ngươi muốn đi đâu, muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi thỏa nguyện."

"Buông tay ra!" Đường Vũ Tuyền cực lực muốn giãy khỏi người nàng ta. Bỗng nhiên, An Quân Nguyệt cúi đầu, đè môi xuống. Con ngươi lạnh băng của nàng ta kiềm chặt Đường Vũ Tuyền, nụ hôn mãnh liệt ấn xuống cổ nàng.

"Câm miệng cho ta!"

Như là bị điểm trúng huyệt đạo, Đường Vũ Tuyền cứng đờ người, không còn sức vùng vẫy. Thân mình nàng run nhè nhẹ, sợ hãi nhìn An Quân Nguyệt đang áp chế mình. Sắc mặt âm trầm cũng giọng nói thô lỗ của nàng ta khơi dậy sợ hãi tiềm tàng trong nội tâm Đường Vũ Tuyền. Như phải nhớ lại những ngày chịu đựng xiềng xích tối tắm, mặc người bài bố, vô lực chống cự.

Đó là vết thương Quan Thủy Manh khắc sâu trong lòng nàng.

"Vũ Tuyền?"

Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gọi của Tần Mặc Phi. Ánh mắt cứng ngắc của Đường Vũ Tuyền hơi buông lỏng. An Quân Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua cửa gỗ đang đóng, cười lạnh.

"Ngươi tin tưởng nàng ta như thế, nhưng nàng ta liệu có tin ngươi không. Nếu nàng ta bước vào gặp chúng ta như vầy, ngươi nói, nàng có thể nghĩ nhiều hay không đây?"

Vừa dứt lời, cửa gỗ phía sau liền 'kẽo kẹt' một tiếng mở ra.

Lòng Đường Vũ Tuyền rối bời. Như có một bàn tay bóp chặt cổ họng, không thể lên tiếng. Tát cả sự chú ý của nàng đều chuyển dời đến cánh cửa, hai mắt ẩm ướt phủ sương.

Tần Mặc Phi mắt lạnh nhìn tình cảnh trước mặt. Áo khoác của Đường Vũ Tuyền vì tranh chấp vừa rồi mà rơi trên sàn, quần áo cũng có vẻ hỗn độn. An Quân Nguyệt buông nàng ra, sửa sang lại áo của mình, khiêu khích nói với Tần Mặc Phi:

"Lục tiểu thư muốn vào, cũng nên gõ cửa trước chứ. Tuy nói Vũ Tuyền là thuộc hạ của ngươi, nhưng cũng nên có khoảng riêng tư chứ?"

"A, nói như vậy, có vẻ ta đã quấy rầy rồi." Mặt Tần Mặc Phi không hề đổi sắc, lại âm thầm nắm chặt tay. Nàng liếc mắt nhìn Đường Vũ Tuyền đang ngơ ngác, đặt chén cháo lên bàn.

"Ta sai phòng bếp nấu chút cháo tuyết lê(*), nếu được thì ăn đi kẻo nguội."

(*) 雪梨粥

"Mặc Phi –" Mắt thấy nàng xoay người bỏ đi, Đường Vũ Tuyền vội tiến lên đuổi theo. An Quân Nguyệt giữ chặt nàng, còn chưa há mồm, trên mặt đã ăn một tát.

Nàng nhất thời choáng váng, phản ứng không kịp, buông tay ra, che bên má bỏng rát, bản thân là bị nàng đánh đó ư?

Tần Mặc Phi nổi giận đùng đùng vào phòng, quay đầu thấy Đường Vũ Tuyền, khẽ cười lạnh.

"Sao cũng tới đây? Không phải ngươi và nàng có chuyện chưa làm xong sao?"

"Mặc Phi — không phải ngươi như ngươi nghĩ đâu –"

Tần Mặc Phi nhắm mắt, rõ ràng biết là An Quân Nguyệt cố ý, nhưng lửa giận trong lồng ngực vẫn không cách dập tắt được. Nhất là thấy các nàng đứng ôm nhau, liền hận không thể xé nát nàng ta ra.

"Ngươi đi ra ngoài đi. Ta muốn một mình yên lặng một lát."

Sau lưng bỗng có thân thể ấm áp dán lên. Tối nay, Đường Vũ Tuyền dùng hết dũng khí đi ôm nàng. Nàng lắc đầu, khẩn cầu nói: "Xin ngươi hãy tin ta –"

"Đừng động vào ta!"

Tần Mặc Phi đột nhiên đẩy nàng ra, ánh mắt nhìn thấy dấu đỏ trên cổ nàng, lại nghĩ tới hôm qua Lãnh Hinh Đông muốn mình quản giáo thuộc hạ cho kỹ, lửa giận càng sâu, bắt lấy cánh tay Đường Vũ Tuyền, đè nàng lên bàn: "Ngươi thích nàng!?"

"Không có, không có –"

"Không có? Vậy vì sao ngươi lại để nàng ta động vào ngươi! A, vòng tay trong phòng ngươi, cũng là nàng đưa cho ngươi đi? Nếu không phải thích, vì sao còn giữ? Ta còn tưởng ngươi thật sự không thoải mái, thì ra là muốn gặp người khác! Đường Vũ Tuyền, nếu ngươi thích, ta liền nói với sư tôn, đưa ngươi cho An Quân Nguyệt. Vậy là hai người các ngươi có thể song túc song phi, không cần ở lại đây chịu đựng cơn tức của ta!"

Đường Vũ Tuyền kinh ngạc nhìn Tần Mặc Phi, đưa? Nàng muốn vứt mình cho An Quân Nguyệt sao? Ở trong lòng của nàng, bản thân thật sự chỉ là một món đồ chơi, tùy thời đều có thể vứt bỏ sao –

"Nhìn ta làm gì?" Tần Mặc Phi tâm phiền ý loạn, kéo nàng đẩy ra ngoài cửa. "Ngươi đi ra ngoài đi, bây giờ có thể đi tìm nàng ta rồi đó!"

"Mặc Phi –"

Tiếng gọi yếu ớt bị chặn ngoài cửa. Đường Vũ Tuyền nhìn cửa phòng đóng chăt, trong ngực như bị gì đó đè nặng. Nàng xoay người ngồi xuống thềm đá, cơn đau râm rang trong lòng nhắc nhở nàng, đuổi theo đến đây, căn bản không có ý nghĩa gì cả.

Nàng ta chẳng qua chỉ xem ngươi như món đồ chơi thôi. Ngươi thật đúng là ngốc, trung tâm với nàng như thế, có ích lợi gì? Cả ngày chỉ biết vâng lời, còn phải nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận như vậy, người nọ lại chẳng thèm để ý đến ngươi. Lòng của nàng— có ai đây?

Đường Vũ Tuyền che lỗ tai, không muốn mấy lời nói đó vang vọng trong đầu nữa. Nhưng nàng càng ngăn cản, lại càng khơi dậy những câu nói đau lòng của An Quân Nguyệt. Nhớ tới đêm đó, nàng đứng ngoài cánh cửa khép hờ, nhìn thấy mọi chuyện Tần Mặc Phi làm với Diệp Thanh Vũ.

Lòng của nàng— có ai đây?

-------

Editor có lời muốn nói: Tần tra tra lại bắt đầu tra~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net