Chương 53 - Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, dừng trước khoảng sàn cạnh giường. Tần Mặc Phi nhìn người nằm bên cạnh, mím môi cười khẽ. Đường Vũ Tuyền nghiêng mình, chăn đắp trước ngực, tóc dài xõa bên gối, da thịt phía sau lưng được ánh nắng chiếu tới như phủ thêm một tầng sáng. Nàng đưa lưng về phía Tần Mặc Phi, ngủ thật an ổn, hô hấp bằng phẳng đều đều.

Tần Mặc Phi sáp tới, tay trái chống cằm, tay phải bóp bóp thùy tai của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng gọi: "Vũ Tuyền?"

"Ừm–"

Đường Vũ Tuyền đang ngủ đáp lại, ánh mắt thì vẫn nhắm, không hề có dấu hiệu chuyển tỉnh. Tần Mặc Phi ôm lấy khóe miệng vuốt ve trên lưng nàng. Nếu là ngày thường, nhắm mắt cũng sẽ rút kiếm ra, là vì ở cạnh mình nên an tâm, hay là bởi vì bị ép buộc quá nên mệt mỏi?

Nàng dán lên lưng Đường Vũ Tuyền, bày trò thổi một hơi bên tai nàng, ngón tay vuốt nhẹ trên cánh tay nàng, cúi đầu hôn lưng của nàng.

"Thật là muốn, ta tự mình đánh thức sao?"

Đường Vũ Tuyền rụt lưng lại, muốn né tránh cơn nhột nọ. Nhưng vừa mới nhích ra một chút, vật ấm nóng kia lại dán lên. Tần Mặc Phi nắm thắt lưng nàng, bàn tay tiến vào chăn, vuốt ve bờ ngực của nàng, sau đó, một đường vuốt dọc theo đường cong thân thể nàng.

"Ưm–"

Tiếng rên khe khe kia như đánh vào lòng Tần Mặc Phi. Nàng buồn cười nhìn Đường Vũ Tuyền, đầu gối lặng lẽ chen vào hai chân của nàng. Người ngủ mơ mơ màng màng rốt cuộc bị đánh thức bởi mấy trò quấy nhiễu liên tiếp kia. Nàng kinh ngạc mở mắt, vừa định quay đầu, đã bị Tần Mặc Phi dừng chút sức chặn lại.

"Vừa rồi có gọi thế nào ngươi cũng không chịu tỉnh, còn xoay lưng về phía ta mà ngủ. Ta đây phạt ngươi, bay giờ cũng không cho xoay lại."

"Mặc Phi." Đường Vũ Tuyền dần dần cảm giác được bàn tay di chuyển giữa hai chân mình, đỏ mặt rũ mí mắt. "Đừng như vậy."

"Đừng như vậy, thì như thế nào?" Tần Mặc Phi dựa trên lưng nàng, hôn lên cần cổ của nàng, kéo chăn lên cao, phủ lên vai của cả hai người, thỏa mãn híp mắt lại.

"Như vậy mới ấm áp."

Cái đầu gối giữa hai chân của nàng vẫn chứ nhúc nhích, từng chút cọ xát làn da của Đường Vũ Tuyền. Thân mình bắt đầu nóng lên, loại cảm giác quen thuộc kia lại đến. Đường Vũ Tuyền cắn môi, bị Tần Mặc Phi đè, căn bản không thể động đậy, chỉ biết nhỏ giọng cầu xin: "Mặc Phi, đừng –"

Tần Mặc Phi không nói lời nào, nàng cắn lỗ tai Đường Vũ Tuyền, ôm sát eo nàng. Trên người Đường Vũ Tuyền đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Chỗ bị ngón tay sờ đến, cũng ẩm ướt một mảnh. Cơ hồ là không còn đường từ chối, bị người ta dễ dàng xâm chiếm. Hai tay Đường Vũ Tuyền bấu vào gối, khó chịu nhắm mắt lại. Tần Mặc Phi thích nhất là nhìn dáng vẻ ẩn nhẩn của nàng, thật vô tội, cũng rất mê người. Nàng dùng cực hạn ôn nhu an ủi thiên hạ làm cho nàng đau lòng này, giữ lấy thật chặt, muốn mượn đó mà vỗ về từng vết thương trong lòng nàng.

Từ trước đến nay, số lần Đường Vũ Tuyền được yêu thương ít đến đáng thương. Chính mình lại còn vin vào sự cô độc của nàng, dùng một phần quan tâm dối trá tiếp cận nàng, lợi dụng nàng, hòng chiếm được lòng trung thành của nàng. Tần Mặc Phi cảm thấy thật khinh thường bản thân khi đó. Khi ấy, bản thân sao lại có thể nhẫn tâm đối đãi nàng như thế chứ?

Nàng làm bạn bên mình nhiều năm, bản thân lại như bị quỷ mê tâm hồn, đi động tâm với Diệp Thanh Vũ. Đó là thích sao? Là Diệp Thanh Vũ làm cho nàng hiểu được cái gì là thích, nhưng khi chính mình bỗng xoay người, lại phát hiện người mình yêu nhất là Đường Vũ Tuyền.

Nàng rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực và dũng khí, mới có thể chịu được tất cả sự tàn khốc để bất ly bất khí, canh giữ bên cạnh mình chứ?

"Mặc Phi –"

Hơi thở của Đường Vũ Tuyền trở nên dồn dập. Nàng vừa thở dốc vừa gọi tên Tần Mặc Phi, trong giọng nói tràn ngập bất lực. Tần Mặc Phi đau xót, càng ôm nàng chặt hơn. Nàng nhớ lại lúc Đường Vũ Tuyền gặp ác mộng, cũng sẽ bất lực mà gọi tên mình như thế.

Bóng ma tâm lý khi còn nhỏ, là vết sẹo khắc sâu trong lòng nàng, vĩnh viễn không thể quên. Thân thể đơn bạc này, trái tim tinh thuần này, khi gặp ủy khuất cùng mạo phạm, rốt cuộc là có bao nhiêu đau?

Nhưng Tần Mặc Phi chưa bao giờ thấy Đường Vũ Tuyền khóc. Nàng yên lặng gánh vác tất cả, vui vẻ, hoặc không vui, đau, hoặc không đau, vĩnh viễn đều mang vẻ mặt bình thản. Cặp mắt mông lung mờ sương kia, luôn làm cho người ta không nhìn ra tâm tình của nàng. Vì thế mới bị người hiểu lầm là nàng cũng đủ kiên cường.

Đáng lý ra nàng nên sớm đưa nàng tới bên mình.

Hơi thở của người trong lòng dần dần bình ổn lại. Tần Mặc Phi lau mồ hôi cho nàng, hôn hôn hai má nàng.

"Ta giúp ngươi mặc quần áo."

Mặt Đường Vũ Tuyền lại đỏ lên: "Không cần, ta tự làm là được rồi."

Tần Mặc Phi không để ý tới sự cự tuyệt của nàng, lập tức nâng nàng ngồi dậy, tự mình dịu dàng mặc áo cho Đường Vũ Tuyền, còn cẩn thận thắt đai lưng cho nàng. Đường Vũ Tuyền giương hai mắt nhìn Tần Mặc Phi bận rộn vì mình, khóe môi khẽ nhấc lên nụ cười ngượng ngùng, rũ mắt, tầm mắt nhìn cái mặt ngọc hình hồ lồ giữa đống quần áo của Tần Mặc Phi.

Nàng vươn tay cầm lấy, hồ lô tinh xảo dưới ánh mặt trời càng thêm trong sáng.

"Ngươi thích nó sao?"

Tần Mặc Phi chú ý tới ánh mắt của nàng. "Nếu thích, thì cho ngươi đó. Dù sao cũng không biết là của ai. Ta cũng không nhớ rõ là có nó như thế nào nữa."

Đường Vũ Tuyền đưa mắt nhìn nàng, trong mắt chứa cảm xúc khó diễn tả thành lời. Tần Mặc Phi nghi hoặc nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Đường Vũ Tuyền lắc đầu, thả nó lại trong tay Tần Mặc Phi, nhìn về nơi khác. Tần Mặc Phi kinh ngạc nhìn mặt ngọc, lại nhìn qua Đường Vũ Tuyền. Người nọ bị sao vậy, vừa rồi vẫn mang dáng vẻ rất thích thú, đưa nàng, nàng lại không cần.

Lại nói, hình như Diệp Thanh Vũ cũng rất để ý tới mặt ngọc này. Còn nói ra máy lời kỳ lạ, lại không chịu giải thích rõ ràng. Nói cái gì là tự mình xâu đưa cho muội muội, nhưng muội muội của nàng là Diệp Sóc Nguyệt, mà trước mình nào có gặp nàng ta, đồ của Diệp Sóc Nguyệt sao có thể ở trong tay minh được? Chẳng lẽ nó tự bay tới chỗ mình?

Tần Mặc Phi cầm mặt ngọc, nhìn qua nhìn lại, có thấy mặt ngọc này kỳ lạ chỗ nào đâu. Rốt cuộc, sao lại ở trong tay mình nhỉ?

Khóe mắt Đường Vũ Tuyền nhìn vẻ mặt mê man của Tần Mặc Phi khi xem cái mặt hồ lô, nỗi mất mát phủ kín nội tâm.

Nàng rốt cuộc là không thèm để ý, cho nên mới quên đi.

---

"Chủ nhân, người đang nghĩ gì tế?"

Thu Thần nhìn Đằng Như Yên đứng trước cửa sổ, nàng ấy đã giữ nguyên tư thế này thật lâu rồi.

"Không có gì, chỉ là có chút phiền muộn." Đằng Như Yên thở dài một hơi, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay, là món quà chuẩn bị cho sinh thần của Vu Mục Thiền. Cảnh còn người mất mọi chuyện tàn — Ai có thể nghĩ đến, vừa mới gặp mặt đã phải xa nhau. Mấy ngày nay, nàng cứ mãi nhớ đến, đứa trẻ kia còn chưa trưởng thành xong, đã rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn rồi. Tuy rằng khổ sở, nhưng đó đã là sự thật. Đằng Như Yên đang để bản thân cố gắng thừa nhận sự thật này.

"Chuyện của Mục Thiền chưa qua bao lâu, Như Sương lại bị đuổi khỏi cung. Trong Hồng Hoa Cung, gần đây thật sự là không yên ổn." Đằng Như Yên xoa xoa trán. "Nàng cũng thật sự là lớn mật, dám mang nam tử tiến cung. Cũng may sư tôn rộng lòng, buông tha bọn họ –"

"Sau cùng, cung chủ vẫn còn đau lòng đồ nhi đi. Nếu không cũng sẽ không buông tha bọn họ như thế."

"Đúng vậy. Tuy nói đuổi khỏi cung, Như Sương không còn được che chở, nhưng nếu từ nay về sau mai danh ẩn tích, sống những ngày bình thường, cũng không phải là chuyện xấu. Rời khỏi tà cung bị vạn người thóa mạ này, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều."

"Chủ nhân, chưa từng nghĩ tới chuyện rời đi sao?"

"Rời đi? Đi rồi thì có thể đến nơi nào?" Đằng Như Yên mờ mịt. "Ta lớn lên ở đây, sư tôn có công ơn dưỡng dục với ta. Huống hồ, ta cũng không có người nào muốn tư thủ. Nhìn lâu hoa hoa thảo thảo nơi này, sớm thành thói quen, nếu ngày nào đó thật sự ra đi, sợ là sẽ cảm thấy trống rỗng trong lòng mất."

"Chủ nhân yên tâm, cả đời này Thu Thần cũng sẽ theo hầu bên cạnh chủ nhân."

Đằng Như Yên cười khẽ. "Thực sự đến lúc phải đi, ta sẽ thả ngươi tự do. Thu Thần, mạng của ngươi là của chính ngươi, không phải của bất luận kẻ nào. Nếu có thể có chuyện bản thân muốn làm, vì sao lại không đi thử?"

Nàng xoay người lại: "Ta muốn đi ra ngoài một chút, cứ ở trong phòng suốt cũng nhàm chán."

"Ta đi cùng chủ nhân."

"Không cần, chỉ đi dạo trong cung thôi, ngươi đi làm chuyện của mình đi, không cần cứ theo ta mãi."

"Nhưng–"

"Yên tâm, ở trong cung này còn sợ ta lạc mất sao?"

Thu Thần đành phải thuận theo: "Dạ, vậy chủ nhân đi rồi về sớm."

Đằng Như Yên gật gật đầu, ra cửa phòng, đi dạo quay đình đài trong Hồng Hoa Cung, nhìn hồng liên nở rộ trong ao, trong lòng nổi cơn mất mát.

Gần đây, không có thấy Quan Thủy Manh đến. Là không thoải mái trong người sao? Ý niệm này vừa vụt qua trong đầu, Đằng Như Yên liền ngây ngẩn cả người. Từ khi nào thì mình lại bắt đầu để ý đến nàng đang làm gì chứ? Có lẽ là vì không có Mục Thiền ở bên, muốn tìm người tùy tiện gì đó để giải tỏa sầu muộn trong lòng đi.

Ma xui quỷ khiến, nàng lại đi về phía đệ tam cung. Đi đến nửa đường thì chợt ngừng lại, đến đó rồi nói chuyện gì với nàng ta đây? Đằng Như Yên bỗng nhiên không giải thích rõ quan hệ của mình và Quan Thủy Manh, nói là quen thuộc, nhưng có bao giờ tâm bình khí hòa nói chuyện với nàng hơn chục câu đâu, nói là lạ lậm, nàng lại là người lui tới chỗ mình nhiều nhất.

Vẫn là — thôi đi –

Nàng lầm bầm lầu bầu lắc đầu, xoay người muốn đi, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên tiến vào lỗ tai.

"Chuyện tiếp theo, ngươi định làm thế nào?"

Là An Quân Nguyệt? Đằng Như Yên nâng mắt, không phải nàng luôn ở trong Đệ Lục cung à, sao lại tới chỗ này của Quan Thủy Manh?

Lụa trắng vây quanh thủy các, người đứng dựa vào cột gỗ kia, đúng là An Quân Nguyệt. Nàng khoanh tay, tiếp tục nói với người bên cạnh: "Ngươi cần làm gì, thì làm rõ ràng chút, vị trí cung chủ Hồng Hoa Cung này, không phải ai cũng có thể ngồi được."

"Trong lòng ta tự có chừng mực. Thay vào đó, ngươi hẳn nên quan tâm chuyện mà phụ hoàng ngươi phân phó đi?"

"Chẳng qua chỉ là con nhóc, bắt nó có gì khó? Vì vùng đất trù phú này, phụ hoàng đã trù tính kế hoạch từ lâu. Mấy vạn đại quân Phù Tang quốc sớm đóng quân xong, phá tan biên giới kia, cũng chỉ là vấn đề một ngày hai ngày. Ta niệm tình quen biết nhiều năm, mới muốn giúp ngươi một phen. Ha ha, trò chơi này, so với hành quân đánh giặc có vẻ còn thú vị hơn. Ta thấy, ngươi đừng có kéo dài nữa, thời gian càng lâu, lại càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Có thể làm cung chủ nơi này, không phải chỉ có một mình ngươi."

Đằng Như Yên kinh ngạc hai người trong thủy các kia, Quan Thủy Manh cùng An Quân Nguyệt đã sớm quen biết sao?

Quan Thủy Manh hừ nhẹ: "Nếu ta muốn, không ai có thể ngăn được ta. Nhưng thật ra ngươi, vì sao muốn thả Kỉ Như Sương đi?"

"Ai nha nha, ngươi là vì thế mà giận ta sao?" An Quân Nguyệt nhướn mày: "Còn không phải là vì ta muốn phân tán lực chú ý của các nàng sao? Những thủ cung thánh nữ đó, cũng không phải là bài trí, nếu muốn trừ bỏ, vẫn là mượn tay Lãnh Hinh Đông thì ổn thỏa một ít. Hơn nữa, ta tin tưởng, chỉ cần các nàng rời nơi này, ngươi vẫn có biện pháp xuống tay. Vu Mục Thiền không phải là minh chứng sao?"

Quan Thủy Manh trầm ngâm, bỗng nhiên nghe được phía sau có động tĩnh, hai mắt chợt tắt, quát khẽ: "Ai!?"

Chỉ thấy Đằng Như Yên bước ra từ dưới tàng cây, dung nhan tú lệ đã không còn chút huyết sắc.

Quan Thủy Manh ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Đằng Như Yên không trả lời, nàng nhìn chằm chằm Quan Thủy Manh, run run hỏi: "Vu Mục Thiền không phải chết trong tay Phích Lịch đường, mà là ngươi giết sao?"

-------

Editor có lời muốn nói: nhân dịp đại lễ, tặng 2 chương~ ヾ(^ω^ )ゞ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net