Chương 54 - Thù hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Thủy Manh không ngờ Đằng Như Yên lại đột ngột xuất hiện, còn nghe thấy đoạn nói chuyện của các nàng, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, sửng sờ tại chỗ.

An Quân Nguyệt trầm mặt: "Sao lại có con chuột lẻn vào đây thế này?"

Nàng búng tay vài cái, bên ngoài thủy các chợt xuất hiện mấy võ sĩ bịt mặt mặc đồ đen mang đao bay tới. Bọn họ quỳ trước mặt An Quân Nguyệt, thấp giọng nói: "Công chúa đại nhân."

"Công chúa đại nhân?" Đằng Như Yên nhìn An Quân Nguyệt, lại nhìn qua Quan Thủy Manh, siết chặt hai tay, oán hận nói: "Rốt cuộc quan hệ của các ngươi là thế nào?"

An Quân Nguyệt khó chịu nhìn Đằng Như Yên, nói với võ sĩ quỳ trước mình: "Lệnh các người canh nơi này, sao nàng ta có thể vào được?"

Người bịt mặt chần chờ quét mắt nhìn Quan Thủy Manh, một tay đặt trước ngực trả lời: "Bẩm công chúa đại nhân, là Thủy Manh tiểu thư báo trước cho bọn thuộc hạ, trong Hồng Hoa Cung, duy độc vị tiểu thư này là không thể đụng vào."

"Ồ?" An Quân Nguyệt nhướn mày, liếc liếc nhìn Quan Thủy Manh: "Sao trước giờ ta không thấy ngươi đề cập tới? Nàng là loại người nào?"

"Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc Vu Mục Thiền có phải ngươi giết hay không?" Đằng Như Yên chỉ nhìn Quan Thủy Manh, thân mình run run không ngừng. "Là vì ngôi vị cung chủ sao? Quan Thủy Manh, quyền lực đối với ngươi mà nói thật sự quan trong đến thế sao! Dù đó là tỷ muội đồng môn lớn lên cùng ngươi, vẫn có thể hạ thủ được sao?"

"Ha ha, người tâm ngoan thủ lạt, mới có thể thành châu báu." An Quân Nguyệt ôm cằm đánh giá Đằng Như Yên. "Quá mức trọng tình trọng nghĩa, sẽ vì thế mà nhọc thân. Hôm nay ngươi cũng lớn mật, thì ra là một mình lại đây. Không sợ đi vào được, đi ra không được sao?"

Đằng Như Yên cắn răng: "Ta giết ngươi báo thù cho Mục Thiền trước!"

Nàng tấn công tới chỗ An Quân Nguyệt, người bịt mặt bên cạnh lập tức hộ An Quân Nguyệt phía sau, rút võ sĩ đao ngăn chặn công kích của Đằng Như Yên. Lúc này Quan Thủy Manh như mới giật mình tỉnh táo lại, lập tức tiến lên đẩy mấy người kia ra.

"Dừng tay!"

Trường kiếm trong tay Đằng Như Yên không ngừng, lập tức đấm tới Quan Thủy Manh. Quan Thủy Manh vội vàng né tránh, bắt lấy cổ tay nàng.

"Như Yên! Ngươi đừng xúc động! Ngươi hãy nghe ta nói!"

"Ta và ngươi không có gì để nói! Ngươi giết Mục Thiền, ta muốn báo thù cho muội muội!" Nàng tránh khỏi trói buộc của Thủy Manh, vung kiếm đâm tới. An Quân Nguyệt hất mặt, mấy người bịt mặt liền vây lên, đầu ngón tay nâng lên bắn ra mấy phi tiêu. Đằng Như Yên cuốn thân kiếm đánh rơi hết chúng. Nào ngờ sau lưng vụt lên đám khói, liền xuất hiện thêm một người. Hắn tung chướng đánh lên lưng Đằng Như Yên. Đằng Như Yên bất ngờ không kịp phòng, lảo đảo về phía trước vài bước. Quan Thủy Manh nhíu mi, đạp chân nhún người, nhảy vào vòng vây, dùng tay chém vào cần cổ Đằng Như Yên. Người nọ liền mềm nhũn ngã xuống, ngã vào trong lòng nàng.

An Quân Nguyệt nhàn nhã ngồi xuống ghế: "Không phải ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt hết mấy kẻ trong cung này à, sao lại thủ hạ lưu tình như thế? Xem ra, người này đối với ngươi thật đặc biệt."

Quan Thủy Manh nhìn người đã ngất xỉu trong lòng, hừ lạnh một tiếng.

"Các nàng là phải chết, nhưng riêng người này, ta muốn giữ đến cuối cùng. Nói cho thủ hạ của ngươi, ai cũng không được động tới nàng. Mạng của nàng, chỉ có thể là của ta."

"Ngươi còn chưa nhận ra bài học? Nếu không phải ngươi kêu bọn họ tha nàng, nàng ta sao có thể phát hiện quan hệ của ta và ngươi?" An Quân Nguyệt nhìn Quan Thủy Manh đăm đăm. "Chẳng lẽ— ngươi thích nữ nhân này?"

"Ta không có nghĩa vụ trả lời ngươi."

An Quân Nguyệt cười khinh: "Như vậy, ngươi tính xử lý nàng như thế nào đây? Có vẻ, nàng quan hệ với Vu Mục Thiền tốt lắm. Ngươi giết muội muội nàng, nàng chắc chắn rất hận ngươi. Đừng nói với ta, ngươi sẽ lấy tình cảm thuần hóa lòng thù hận của nàng nhé? Vừa rồi hai ta cũng thấy, ngươi muốn giúp nàng, mà nàng vẫn muốn giết người đấy, từng chiêu kiếm đều muốn lấy mạng của ngươi. Người như vậy, giữ lại thì hay ho gì? Còn không bằng một đao cho nàng chết được thống khoái."

Quan Thủy Manh lạnh lùng liếc nang, cúi xuống bế bổng Đằng Như Yên lên, đứng dậy rời đi.

Người bịt mặt nhìn An Quân Nguyệt: "Công chúa đại nhân, chúng ta có nên –"

"Không cần, nàng không cho các ngươi động thủ, thì để tự nàng xử lý." An Quân Nguyệt nghiền ngẫm nhìn bóng lưng Quan Thủy Manh rời đi. "Một kẻ lớn lên trong thù hận, còn có thể hiểu được cái gì là yêu sao?"

Lúc Đằng Như Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát giác bản thân đang ở một gian phòng xa lạ. Đầu óc choáng váng, sau cổ vẫn còn cảm giác đau nhức. Nàng xoa huyệt thái dương ngồi dậy, không biết như thế nào, tứ chi cũng nặng trịch không có chút sức lực.

"Tỉnh rồi sao?"

Giọng nói trầm thấm tiến vào lỗ tai, Đằng Như Yên mở to đôi mắt mông lung, mới chú ý tới người đứng bên cửa sổ. Cơn phẫn nộ lập tức bốc lên trong lồng ngực. Nàng nhìn trái phải, rồi cầm mũi tên đồng trên bàn hướng vai Quan Thủy Manh đâm tới. Nào biết vừa nhấc chân đã mềm nhũn, ngã xuống đất, mũi tên trong tay cũng rớt xuống văng ra xa. Mặt Quan Thủy Manh vẫn không đổi sắc, ngồi xuống đỡ nàng. Đằng Như Yên vùng vằng né ra, muốn bóp cổ nàng.

"Quan Thủy Manh, ngươi làm gì ta rồi?!"

"Chỉ cho ngươi ăn vài thứ, để ngươi thả lỏng một chút mà thôi." Quan Thủy Manh dễ dàng tứm được hai tay nàng kiềm chặt. "Ngươi không giết ta được đâu, nên để dành chút sức lực đi."

"Tại sao lại giết nàng? Vì sao ngươi lại giết nàng?" Đằng Như Yên hận không thể xé xác kẻ trước mặt, khi nói chuyện hốc mắt đã đỏ lên: "Nàng chỉ là đứa trẻ, sao ngươi có thể nhẫn tâm đến mức đi giết nàng chứ! Quan Thủy Manh, rốt cuộc ngươi có trái tim không hả?"

"Chẳng vì sao cả." Quan Thủy Manh lạnh lùng nhìn nàng. "Ta chỉ là muốn nàng ta chết, liền làm."

"Quan Thủy Manh!" Đằng Như Yên trừng nàng. "Sao ngươi có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ? Đó là một mạng người, sao ngươi lại có thể thản nhiên đến vậy hả?"

"Nàng quan trọng với ngươi lắm sao?"

"Ta đã sớm nói với ngươi, nếu ngươi động đến nàng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nước mắt đảo quanh hốc mắt. Đôi mắt Đằng Như Yên bịt kín một tầng sương mù. "Ngươi muốn làm cung chủ, Mục Thiền tuyệt đối sẽ không tranh với ngươi, vì sao ngươi lại hại nàng mất mạng? Nàng cũng là muội muội của ngươi mà— Quan Thủy Manh, lọng dạ ngươi thật độc ác!"

"A, sự tồn tại của các nàng, đối với ta mà nói chính là một loại uy hiếp. Cho dù hiện tại chưa từng cản trở ta, cũng khó nói về sau sẽ không. Cho nên, vì đạt được mục đích, ta sẽ không tiếc trả giá đại giới nào." Quan Thủy Manh ôm nàng bước tới giường. "Ngươi cũng không phải mới biết ta ngày một ngày hai, không phải sao?"

"Nhưng thật không ngờ ngươi tâm ngoan thủ lạt như thế –" Nước mắt rơi xuống, tim Đằng Như Yên như bị đao cắt. "Người đến Hồng Hoa Cung khiêu khích ngày đó đều không phải là đệ tử Phích Lịch đường, mà là người ngươi tìm đến diễn trò, đúng không? Vì bịt miệng, ngươi thậm chí đuổi tận giết tuyệt hết bọn họ— Ta thật sự là không ngờ, ha ha — Đầu tiên là Mục Thiền, sau đó là Như Sương, kế tiếp thì sao? Ngươi muốn giết chết tất cả bọn ta để độc chiếm ngai vàng của ngươi, phải không?"

"Ha ha, đúng vậy, các ngươi — cũng không nên sống–" Khóe miệng Quan Thủy Manh lộ ra nụ cười tàn khốc. Nàng vươn tay vuốt ve hai má lạnh lẽo của Đằng Như Yên. "Ngay cả những kẻ không có quan hệ với nàng như các ngươi, đều có thể được nàng quan tâm đến. Nhưng ta, từ nhỏ đã vì thù hận mà bị vứt bỏ, nàng thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta được một cái! Ta muốn hủy hoại các ngươi, hủy diệt Hồng Hoa Cung, hủy diệt tất thảy của nàng! Cũng làm cho nàng biết, hai bàn tay trắng là tư vị như thế nào–"

Đằng Như Yên phẫn hận, nàng trào phúng cười: "Tốt, vậy ngươi giết ta ngay lúc này đi!"

Động tác trên tay Quan Thủy Manh chững lại. Nàng nhìn ánh mắt Đằng Như Yên, trên mặt lướt qua tia phiền muộn.

"Ngươi thật hận ta đến thế sao? Tại sao lại quan tâm nàng như thế? Ngươi thích nàng?"

"Một kẻ không có tim phổi, sẽ hiểu cái gì là vướng bận sao? Sẽ hiểu được cái gì là tình nghĩa tỷ muội sao?" Đằng Như Yên khinh miệt nhìn nàng. "Ngươi đã từng quan tâm ai chưa? Ngươi có có yêu ai chưa? Ta cần gì phải giải thích với ngươi! Quan Thủy Manh, ta vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi! Kẻ vô tình vô nghĩa, nhất định cô độc cả đời! Ha ha, ngươi muốn giết ta, cứ việc xuống tay đi. Bằng không, nếu hôm nay ta ra khỏi nơi này được, ngày khác nhất định sẽ lấy đầu ngươi!"

"Ta đây sẽ như ngươi mong muốn!" Trong mắt Quan Thủy Manh lộ ra âm ngoan, tay nàng bỗng tăng lực, siết chặt cổ Đằng Như Yên. Đằng Như Yên nhắm chặt mắt lại, chỉ trong chốc lát mặt liền đỏ bừng, hơi thở bắt đầu dồn dập. Nàng cắn môi không chịu cầu xin tha thứ, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống mu bàn tay của Quan Thủy Manh.

Quan Thủy Manh như bị phỏng mà buông tay ra. Đằng Như Yên vô lực ngã trên giường, kịch liệt ho khan. Nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng, ngực Quan Thủy Manh ẩn ẩn đau. Nàng muốn đưa tay đỡ nàng, nhưng khi sắp chạm tới đầu vai nàng thì chợt rút về.

"Kẻ vô tình vô nghĩa, nhất định cô độc cả đời— A, có lẽ, sẽ như lời của ngươi, cả đời này, ta thật sự gắn liền với cô độc. Từ ngày ta sinh ra, nó vẫn chưa từng rời khỏi ta!"

Quan Thủy Manh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, trong ánh mắt toát vẻ mê man.

"Ngươi có hiểu sự cô độc này không? Không có ai để dựa vào, không có ai quan tâm, thậm chí không rõ, mình vì sao lại sinh ra trên đời này. Cảm giác bị người thân nhất thù hận, ngươi làm sao có thể hiểu được? Đúng là ta không có quan tâm thứ gì, đúng là ta chưa từng yêu, bởi vì cho tới bây giờ, không có ai dạy ta yêu là gì! Cái gì là thân tình?! Vì sao, vì sao ta chẳng làm gì, mà phải chịu sự nguyền rủa đó, chịu sự cô trừng phạt độc cả đời chứ?!"

Nàng quay đầu lại nhìn Đằng Như Yên, khóe miệng vẽ lên tia châm biếm.

"Cho nên ta hận, ta hận nàng, hận các ngươi, những kẻ có liên quan tới nàng, được nàng quan tâm. Ta muốn đem tất cả thống khổ ta đã chịu đựng, trả lại hết cho nàng! Ta tồn tại trong Hồng Hoa Cung này, là vì muốn tận mắt nhìn nàng thống khổ khi mất đi tất cả!"

Đằng Như Yên ôm cổ họng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng. Nàng không rõ Quan Thủy Manh rốt cuộc đang nói gì nữa.

"Ha ha, ít nhất, ngươi còn quan tâm đến gì đó, thật tốt." Nàng đi đến bên giường, cúi người nắm cằm Đằng Như Yên, từ trong con ngươi của nàng nhìn thấy bóng dáng của mình.

"Mà ta có gì đâu? Cho tới bây giờ, nàng cũng không biết đến sự tồn tại của ta. Có lẽ, là vì căn bản không cần. Ta lại từng mộng tưởng, hy vọng có một ngày nàng có thể quay đầu nhìn ta. Nhưng tận sau này, ta mới phát hiện bản thân lúc trước có bao nhiêu ngu xuẩn!" Quan Thủy Manh tăng lực tay, cười đến lãnh khốc: "Ở sâu trong nội tâm của nàng, ta là nỗi sợ hãi cùng sỉ nhục của nàng! Nàng ước gì ta chết đi, thì làm gì mong muốn ta xuất hiện chứ? Dứt bỏ thân phận công chúa Phù Tang, nàng có thể đến nơi này mai danh ẩn tích, bắt đầu một lần nữa, làm một cung chủ đại nhân cao cao tại thượng. Mà ta, vĩnh viễn là hai bàn tay trắng, không người yêu thương, vĩnh viễn đều chỉ có thể giống con kiến, ti tiện tồn tại! Loại thống khổ này, loại thù hận này, ngươi thể hội được bao nhiêu?"

Đằng Như Yên kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi — ngươi cùng sư tôn nàng –"

Bên môi Quan Thủy Manh vẫn ôm lấy nụ cười lạnh. Nàng nhìn chằm chằm Đằng Như Yên, gằn từng tiếng thong thả nói: "Thực kinh ngạc phải không? Ha ha ha, ngay cả chính nàng cũng không biết đâu. Nàng cho ta chỗ trú nắng mưa, dạy ta võ nghệ, cũng khiến ta hận thù hơn hai mươi năm, cho ta sinh mệnh, lại vứt bỏ ta như cỏ rác, mẫu thân đại nhân–"

-------

Editor có lời muốn nói: chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ~~

(~˘▾˘)~ (~‾⌣‾)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net