Chương 56 - Sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao, cảm thấy mình nghe lầm sao? Quả thật, ta đang gọi người đo, mẫu thân đại nhân–" Quan Khóe miệng Thủy Manh hơi hơi cong lên, nhưng trong mắt không hề có chút tình cảm nào. "Nữ nhi giả trang như thế này, có giống mẫu thân khi còn trẻ không?"

"Ngươi, ngươi là ai?"

Lãnh Hinh Đông không khỏi lui về sau hai bước, đứa trẻ kia, rõ ràng là ở ngàn dặm ngoài Phù Tang, sao lại biến thành đồ nhi sống cùng mình nhiều năm trong cung chứ? Điều này là không có khả năng –

"Mẫu thân đại nhân không biết ta là ai sao? Nhưng ngay từ đầu, ta đã vì người mà đến đó–" Quan Thủy Manh nhìn nàng không chớp mắt, nắm tay dần siết chặt. Khuôn mặt ở bên hơn mười năm kia, mỗi một lần tinh tế quan sát, đều khiến nàng cảm thấy đáng hận như thế –

Tất cả ngày hôm nay, đều là nhờ ngươi ban tặng. Lãnh Hinh Đông, ngươi đừng trách ta.

"Ngươi không nhớ rõ ta là ai, chẳng lẽ ngươi cũng không nhớ rõ ngươi là ai sao? Năm đó ở Phù Tang quốc, Nhã công chúa cao cao tại thượng, gả cho quý tộc Cát Xuyên Tuấn dũng mãnh thiện chiến. Ngươi mặc xiêm y đỏ tươi đi ra khỏi hoàng thành, ngồi trên chiến mã của Cát Xuyên Tuấn, mọi người khắp thiên hạ đều hoan hô hò hét. Ai cũng nói các ngươi là một đôi trai tài gái sắc–"

"Không được nói nữa!" Trong mắt Lãnh Hinh Đông hiện lên một tia hoảng sợ, giống như đang trải qua cơn ác mộng đó một lần nữa.

Cô cô không muốn đứa trẻ kia hiện tại đang ở đâu sao? Cô cô chưa từng nghĩ tới phải đi về nhìn xem mấy năm nay nàng sống như thế nào sao? Cô cô chưa từng nghĩ tới phải đi tìm thử, nàng đang ở nơi nào sao?

Nàng nhớ lại những lời An Quân Nguyệt nói khi trước, đúng là hàm chứa một tầng thâm ý khác. Thì ra những năm này, nó vẫn luôn ở cạnh mình.

Nhìn trong mắt nàng ngưng kết hàn băng, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng hốt hoảng của mình. Biết thân phận thật sự của người trước mắt nhân, Lãnh Hinh Đông phát hiện bản thân không còn giữ được vẻ bình tĩnh trầm ổn nữa.

"Vì sao lại dùng mắt đó nhìn ta chứ?" Quan Thủy Manh nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt đau thương. "Những năm gần đây, ta vẫn luôn nghĩ, trong lòng ngươi, có phải thật sự ngay cả một chút vị trí cũng không có thể cho ta không? Ta đối với ngươi mà nói, thật là đáng giận đáng ghét, cho nên mới khiến ngươi vứt bỏ không hề lưu luyến sao?"

Nàng từng bước một tới gần Lãnh Hinh Đông: "Nếu không hề có tình cảm, vì sao lúc trước lại sinh ra ta? Lúc ngươi mang theo cừu hận, đâm chủy thủ vào ngực hắn, rồi hốt hoảng đào tẩu có từng nghĩ tới, cuộc đời của ta sẽ biến thành thế nào không? Cảm giác ăn nhờ ở đậu, chịu đựng châm chọc cùng nguyền rủa, ngươi có thể thấu hiểu không? Ngươi trốn tránh ác mộng của ngươi, ngươi kết thúc sự thống khổ của ngươi, có từng nghĩ tới nữ nhi của ngươi không. Mất đi phụ thân cùng mẫu thân, nàng sẽ sống như thế nào khi biết rằng phía trước chắc chắn là những ngày thảm hại?"

Lãnh Hinh Đông lắc đầu: "Không phải, không phải ta, ta không có giết hắn — là hắn tự ngã tới–"

An Quân Nguyệt đứng tại chỗ, yên lặng nhìn nàng, lập tức, nhẹ nhàng nói: "Cô cô đại nhân không biết đi, sau khi cô cô đi, mẫu hậu sống không được mấy năm, liền qua đời –"

Tin này giống như ngũ lôi oanh đỉnh, làm cho trong đầu Lãnh Hinh Đông xoay vù vù.

"Hừ, Lãnh cung chủ Hồng Hoa Cung, trên tay dính máu nhiều người như thế, còn có thể kiêng kị năm đó giết chết một người sao? Là ngươi phá hủy ta –" Trong mắt Quan Thủy Manh lộ ra thù hận khắc cốt. "Ta sống trên đời này, chưa bao giờ cảm nhận được một chút ấm áp. Là ngươi, khiến ta vừa sinh đã gánh chịu thù hận, là ngươi khiến ta trắng tay. Vì thế, ta cũng sẽ không cho ngươi được tốt lành! Vì sao lại trốn tránh ta như thế, ngươi đang sợ hãi cái gì? Sợ sự tồn tại của ta khơi dậy những thống khổ ngươi từng chịu, hay là sợ nỗi hận của ta với ngươi? Dựa vào cái gì, ngươi có thể quên đi quá khứ bắt đầu một lần nữa, dựa vào cái gì mà bỏ lại ta một mình?"

Nàng bỗng nhiên rút một thanh chủy thủ từ trong tay áo ra, với tốc độ như trong chớp mắt, liền đâm vào mạn sườn của Lãnh Hinh Đông. Toàn thân Lãnh Hinh Đông cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Quan Thủy Manh, hoàn toàn quên mất trốn tránh.

Cơn đau từ bên mạn sườn truyền tới, máu nóng chảy ra làm bộ đồ càng thêm đỏ chót. Lãnh Hinh Đông như không còn cảm nhận được đau đớn, đôi mắt trống rỗng như mất hồn, chỉ biêt nhìn chằm chằm người mang vẻ mặt đầy thù hận trước mắt.

"Ta chẳng qua chỉ— muốn ngươi quan tâm tới ta dù chỉ là một chút — Ta đã cho người nhiều thời gian như thế, nhưng ánh mắt của ngươi, cho tới bây giờ đều ở trên người người khác. Mẫu thân đại nhân, nữ nhi thực không đáng để người lo lắng dù chỉ một chút sao?" Quan Thủy Manh gằn từng tiếng cực ác độc. Nàng cười, lại vung chủy thủ: "Ta muốn hủy diệt hết mọi thứ của ngươi, bởi vì là ngươi nợ ta –"

Quan Thủy Manh lại đâm chủy thủ về phía ngực Lãnh Hinh Đông, chợt hổ khẩu(*) chấn động, chủy thủ bị đánh ra thật xa, mu bàn tay truyền đến cơn đau nhói. Ngay sau đó, trước mặt đã thấy một bóng xanh vụt qua, bảo vệ Lãnh Hinh Đông trong lòng.

Giản Khuynh Mặc ngưng mi nhìn Lãnh Hinh Đông, đường đường đứng đầu một cung, lại biến mình thê thảm đến nông nỗi này.

"Quan Thủy Manh! Ngươi đồ súc sinh này!"

Nhan Sở Ca từ trên trời giáng xuống, thấy Lãnh Hinh Đông trong lòng Giản Khuynh Mặc mặt mũi tái nhợt, bên hông còn chảy máu, phẫn nộ trừng Quan Thủy Manh: "Sư tôn nàng dưỡng dục ngươi hơn mười năm, ngươi lại dám đối nàng như thế! Thật sự là lang tâm cẩu phế!"

"Hôm nay thật đúng là náo nhiệt." An Quân Nguyệt liễm mi, khóe mắt mang theo ý cười như có như không, thấp giọng nói: "Bắt lại hai người kia luôn cho ta."

Võ sĩ che mặt bên cạnh lập tức rút võ sĩ đao ra vây quanh hai người, nào biết trong tay áo Giản Khuynh Mặc bỗng nhiên giũ ra một làn khói trắng, cay nóng gắt mũi, cản trở tầm nhìn. Chờ bọn hắn ho khan tản hết sương khói xong, làm gì còn thấy bóng dáng hai người kia?

"Nữ nhân này, đúng là giảo hoạt," An Quân Nguyệt hơi bất ngờ, nàng quay sang nhìn Quan Thủy Manh. "Nàng chạy thoát, muốn đuổi theo không?"

Trên mặt Quan Thủy Manh không có một tia biểu tình, nàng rút ra ngân châm trên mu bàn tay, cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trên vạt áo.

"Nàng sẽ quay lại."

Giản Khuynh Mặc cùng Nhan Sở Ca mang theo Lãnh Hinh Đông một đường xuống núi. Chung quanh không thấy truy binh, liền vội vàng tiến vào một gian khách điếm để xử lý vết thương của Lãnh Hinh Đông.

Nữ nhân khi xưa cao ngạo xinh đẹp giờ, phút này nhắm chặt hai mắt, trên trán thấm mồ hôi lạnh, hai gò má tái nhợt không còn chút máu. Giản Khuynh Mặc nhìn dáng vẻ không còn chút sức sống của nàng, ngực chợt thấy có chút buồn bực.

"Sư tôn, sư tôn." Nhan Sở Ca lo lắng gọi nàng. "Người thế nào rồi?"

"Ngươi đi mang nước tới đây. Ta muốn băng vết thương cho nàng."

"Được, vậy để ta đi lấy."

Giản Khuynh Mặc đặt Lãnh Hinh Đông lên giường, chần chờ một chút, rồi kéo vạt áo của nàng ra, lộ ra vết thương bên sườn. Quan Thủy Manh xuống tay thật nhẫn tâm, một đao này đâm vào khá sâu, hẳn là đã tổn thương tới nội tạng rồi. May mắn vừa rồi đã phong bế huyệt đạo của nàng, nếu không máu đã chảy hết luôn rồi. Đau đớn như thế, Lãnh Hinh Đông lại không rên một tiếng. Rốt cuộc là chuyện gì đã đả kích nàng đến thế, bị người tập kích, nhưng ngay cả trốn cũng không trốn. Quan Thủy Manh kia, rốt cuộc là ai?

"Tiên sinh, nước đây."

"Ừm." Giản Khuynh Mặc đưa tay nhận khăn, lau khô vết máu bên hông của Lãnh Hinh Đông, rồi rắc thuốc bột lên miệng vết thương của nàng, sau đó nhanh chóng dùng vải mỏng băng bó lại. Lúc quấn băng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, rồi xoay lưng qua, Giản Khuynh Mặc rũ mắt, ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ quanh người nàng, nhíu nhíu mày. Mùi hương này, không giống với hương thơm của nàng trước kia, hình như là — hoa Phù Tang?

"Nhan cô nương, trong cung các ngươi gần đây có trồng hoa Phù Tang sao?"

Nhan Sở Ca lắc đầu. "Nhưng thật ra có người như là người Phù Tang xuất hiện trong cung. Nàng kia là cháu của sư tôn, quan hệ của hai người, dường như không tệ–"

Cháu? Giản Khuynh Mặc lại sửng sốt, cúi đầu nhìn Lãnh Hinh Đông, vậy thứ này, tám chín phần mười là nàng ta mang tới. Vậy Lãnh Hinh Đông cũng là người Phù Tang sao? Nàng vì sao lại ở trong Hồng Hoa Cung nhiều năm như thế.

"Tên hỗn đản Quan Thủy Manh kia, thế mà lại dám làm sư tôn bị trọng thương! Nàng rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, mà có thể làm cho cả Hồng Hoa Cung đều nghe lệnh của nàng chứ."

"Nếu ta đoán không sai, hẳn là do hoa Phù Tang, đã khống chế sư phụ của ngươi. Cho nên mới khiến nàng cảm thấy đau đầu, hành vi khác thường." Giản Khuynh Mặc lại để nàng nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng. "Mùi của hoa Phù Tang có thể khiến thần trí người ta không tỉnh táo, nhiễu loạn tâm trí. Người thi độc mượn nó điều khiên ngôn hành của người bị trúng độc. Thời gian lâu, độc nhập ba phần, thẩm thấu gân cốt, người trúng phải sẽ cảm thấy đau nhức đầu óc, cả người vô lực. Nếu không phải chúng ta mang nàng đi, hôm nay sư phụ của ngươi không chết, ngày khác cũng sẽ thành phế nhân thần chí không rõ."

"Đó là An Quân Nguyệt cùng Quan Thủy Manh cấu kết hãm hại sư tôn sao?" Nhan Sở Ca khó hiểu: "Nhưng, vì cái gì muốn giúp một ngoại nhân hại cô cô của mình –"

"Việc này, chỉ sợ chỉ có trong lòng sư phụ ngươi hiểu rõ nhất." Giản Khuynh Mặc nhìn Lãnh Hinh Đông nằm trên giường không nhúc nhích, thở dài một hơi. "Lần trước Hồng Hoa Cung cùng Phích Lịch đường chiến nhau, giang hồ đã ầm ĩ một trận. Thẩm Phách chết bất đắc kỳ tử, Hồng Hoa Cung các ngươi bị Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường hạ Liên Giác lệnh truy sát. Nếu để người ta biết cung chủ Hồng Hoa Cung ở đây, chắc chắn sẽ tới lấy mạng nàng. Giờ vẫn nên về Thúy Vũ Sơn trước đã, ở chỗ của ta, bọn họ không dám xằng bậy."

Nhan Sở Ca gật gật đầu, lo lắng nói: "Như thế, làm phiền tiên sinh."

---

"Sóc Nguyệt."

Diệp Thanh Vũ gõ cửa phòng: "Muội có trong đó không?"

Trong phòng im ắng không có một chút động tĩnh. Nàng kinh ngạc đẩy cửa vào, nhìn khắp nơi, nhận ra Diệp Sóc Nguyệt không ở trong phòng.

"Nha đầu kia, chạy đi đâu rồi."

Diệp Thanh Vũ xoay người đến giáo trường, nơi đó ngoài mấy đệ tử của Ngự Kiếm sơn trang, cũng không có phát hiện bóng dáng Sóc Nguyệt đâu cả. Nàng lại tìm một vòng ở hậu viện, vẫn không tìm thấy. Diệp Thanh Vũ bắt đầu lo lắng, một mình nàng chạy đi đâu chứ?

"Diệp tiểu thư."

"Các ngươi tuần tra ở đây, có nhìn thấy Sóc Nguyệt không?"

"Sáng nay có gặp qua một lần, Diệp Nhị tiểu thư hình như đã ra ngoài rồi."

"Nàng đi một mình sao?" Diệp Thanh Vũ ngạc nhiên, không khỏi khẩn trương, rõ ràng đã dặn nàng không được tự ý ra ngoài rồi, sao nàng có thể trốn mình đi như thế chứ?

"Diệp tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?"

"Ngươi mang thêm mấy người theo ta ra ngoài tìm nàng."

Diệp Thanh Vũ vội vàng ra sơn trang, vào trong thành tìm người. Trên con phố nhộn nhịp, vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy đâu. Nàng cau mày dừng lại trước con hẻm đầu phố, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, thấy một thiếu nữ mặc áo hồng phấn đứng trên một quầy hàng.

Sóc Nguyệt vẫn chưa phát giác phía sau có người nhìn, giờ phút này nàng đưa lưng về phía Diệp Thanh Vũ, đang rất hăng hái nghe chủ quầy nói gì đó. Diệp Thanh Vũ chỉ có thể nhìn thấy một nửa sườn mặt của nàng.

Huyền tâm cuối cùng thả xuống, Diệp Thanh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi đi tới gần Sóc Nguyệt.

"Sóc Nguyệt."

Diệp Sóc Nguyệt nghe thấy có người gọi, kinh ngạc xoay người, nhìn thấy là Diệp Thanh Vũ đến, cao hứng phấn chấn chạy tới.

"Thanh Vũ!"

Nàng nhất thời vui sướng, hoàn toàn không nhìn trái phỉa, trùng hợp lúc này có chiếc xe kéo đang băng qua. Mắt thấy nó sẽ tông trúng nàng, con ngươi Diệp Thanh Vũ lạnh đi, phi thân lên, đá mạnh một cái, khiến xe kéo ngã qua một bên, tiểu nhị đẩy xe cũng ngã xuống đất.

"Ai u! Ngươi làm gì đó hả!"

Tiểu nhị ngã nhe răng trợn mắt, còn chưa kịp tức giận, một thanh trường kiếm đã gác ngay cổ, làm hắn sợ tới mức hét rầm lên: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng a!"

Diệp Thanh Vũ bảo vệ Sóc Nguyệt sau người, lạnh mặt đánh giá hắn một phen, vừa cẩn thận nhìn nhìn xe đẩy của hắn, không thấy có gì khả nghi. Diệp Sóc Nguyệt cũng bị hành động khác thường của Diệp Thanh Vũ làm hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo nàng: "Thanh Vũ, là ta đi đường không cẩn thận, ngươi đừng trách hắn –"

Xem ra, là chính mình đa tâm. Đã nhiều ngày tinh thần nàng luôn khẩn trương cao độ, thấy người nào khả nghi cũng sinh cảnh giác. Diệp Thanh Vũ thu kiếm, liếc mắt nhìn tên tiểu nhị sợ tới mức run lên, cảm thấy thật có lỗi, liền thả cho hắn mấy nén bạc.

Diệp Sóc Nguyệt nhìn một loạt động tác mạc danh kỳ diệu của nàng càng thêm buồn bực, nghi hoặc hỏi: "Thanh Vũ, ngươi làm sao vậy?"

Diệp Thanh Vũ liếc mắt nhìn nàng, ngữ điệu còn mang chút hờn giận: "Ai cho muội tự tiện ra ngoài?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net