Chương 59 - Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"An tiểu thư, đã dẫn người tới."

"Ừ, đưa nàng vào đi."

An Quân Nguyệt ngồi trên ghế, nhướn mày nhìn chằm chằm phía cửa. Sau một lát, hai hồng y thủ vệ kéo theo Tần Mặc Phi ướt nhẹp bước vào phòng. Bởi vì bị ngâm lâu trong nước lạnh, bước chân của nàng có chút khập khiễng.

Lúc bốn mắt đối nhau, An Quân Nguyệt nhìn thấy thù hận dồn nén trong mắt Tần Mặc Phi, không khỏi nở nụ cười.

"Lục tiểu thư ở thủy lao mấy ngày, có khỏe không?"

Tần Mặc Phi không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt đó, lại làm An Quân Nguyệt nhớ tới Đường Vũ Tuyền. Nàng dựa vào gối mềm, nhàn nhã nhấp ngụm trà, cau mày nói: "Không biết sao bình thường cô cô lại thích loại trà này, so với của Phù Tang, thật là kéọaxa."

Người trước mặt vẫn trầm mặc.

"Sao hôm nay ngươi lại không đòi người ở chỗ ta nữa." An Quân Nguyệt quét mắt nhìn nàng: "Bây giờ có phải đang hận không thể rút gân ta, lột da ta không?"

"Nàng ở đâu?"

"So với chuyện này, ngươi không muốn biết rốt cuộc Hồng Hoa Cung đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao, ta lại hợp mưu với Quan Thủy Manh, đoạt Hồng Hoa Cung của cô cô–"

Thấy mi giác nàng run rẩy, An Quân Nguyệt buông tách trà xuống, cười khẽ: "Quan Thủy Manh, không chỉ muốn Hồng Hoa Cung của Lãnh Hinh Đông, còn muốn tất cả của nàng. Vu Mục Thiền là nàng giết, Kỉ Như Sương cũng là nàng đuổi đi. Lúc trước, khi người đến Lân Châu tìm kiếm Tư Đồ An Nam, có phải còn bị người ám toán không? Ha ha, đều là nàng làm đó. Ngươi có thể nói là may mắn hơn mấy kẻ kia rồi, còn có thể sống mà quay về –"

Tần Mặc Phi cắt lời nàng: "Máu mủ tình thâm, ngươi lại giúp người ngoài hãm hại cô ruột của mình. An Quân Nguyệt, lương tâm của ngươi ở đâu?"

"Ha ha, quả thật, máu mủ tình thâm." An Quân Nguyệt nhướn mày. "Nhưng thân với nàng nhất, chẳng phải ta. Mà là Quan Thủy Manh."

Tần Mặc Phi kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm: "Cái gì?"

"Nếu từ khi ngươi ra đời đã bị vứt bỏ, ngươi sẽ không oán hận mẫu thân của mình chút nào sao? Huống chi, giết phụ thân của nàng, khiến nàng không nhà để về, cũng là người đã vứt bỏ nàng–" An Quân Nguyệt không nhanh không chậm nói: "Hơn hai mươi năm qua, không ngày nào nàng không mang hận trong lòng, cho nên nàng rời Phù Tang, đến đây tìm mẫu thân của nàng, sửa tên đổi họ, chỉ là vì có thể ở lại bên cạnh nàng — Nhưng mà người kia, lại chẳng mảy may nhớ đến nàng. Ngươi nói xem, kẻ đáng thương nọ làm sao không hận cho được?"

"Cho nên nàng ta thiết kế hết thảy, cướp đi Hồng Hoa Cung, chỉ là vì trả thù sư tôn?"

"Đúng vậy. Mẫu thân đại nhân của nàng càng sống thoải mái, Quan Thủy Manh lại càng hận. Cho nên nàng muốn hủy hoại nàng ta, hủy diệt hết mọi thứ nàng ta quan tâm. Đương nhiên, cũng bao gồm đám đệ tử các ngươi, cùng hộ vệ bên cạnh các ngươi. Toàn bộ người trong cung này, một tên cũng không trốn thoát." An Quân Nguyệt nâng cằm, trên mặt mang vẻ nghiền ngẫm, gằn từng tiếng nói: "Ngươi cũng rõ ràng, nước trong thủy lao, mỗi ngày đều dâng cao. Nếu Quan Thủy Manh không đợi được Lãnh Hinh Đông, các ngươi, đều sẽ trả giá vì nhưng chuyện Lãnh Hinh Đông làm khi xưa –"

"Vậy vì sao ngươi giúp nàng ta? Có nói thế nào, sư tôn cũng là cô cô của ngươi. An Quân Nguyệt, sao ngươi có thể ra tay làm tổn thương nàng? Sao có thể trơ mắt nhìn các nàng mẹ con tương tàn?"

"Cô cô?" An Quân Nguyệt cười đến cực lãnh: "Năm đó khi nàng ta bỏ đi, ta chỉ mới 4 tuổi, ngươi nói ta sẽ có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với một kẻ đã mất tích hơn hai mươi năm? Huống chi, mẫu thân của ta cũng vì nàng ta mà chết. Ta giúp Quan Thủy Manh, thứ nhất là vì trả thù, thứ hai, cũng xem như chơi trò chơi thôi. Tần Mặc Phi, lời giải thích này ngươi vừa lòng sao?"

Tần Mặc Phi phẫn nộ nhìn nàng, cố gắng dằn xuống cơn tức: "Các ngươi hận là sư tôn, muốn giận chó đánh mèo, cũng nên giận chó đánh mèo lên đám đệ tử chúng ta đây. Nhưng với những cũng nhận kia, có phải quá mức oan uổng không? Chuyện này chẳng có chút can hệ gì tới các nàng, nếu các ngươi muốn trả thù, hãy chỉa mũi dùi về chúng ta đi. Những người còn lại, hãy thả họ đi đi. "

"Ồ?" An Quân Nguyệt mím môi, như có chút đăm chiêu hỏi: "Nếu ta không hiểu sai, Tần Mặc Phi, người còn lại trong lời của ngươi, là chỉ Đường Vũ Tuyền sao?"

"A, nàng đối với ta mà nói, cũng chỉ là một tên tùy tùng mà thôi. Ta chỉ không đành lòng nhìn nhiều người chịu khổ oan, mới hy vọng các ngươi có thể buông tha các nàng."

"Thật không? Nhưng ta nhớ, mấy ngày trước, Lục tiểu thư quan tâm nàng lắm mà, ngay cả ta dùng trăm mỹ nhân Phù Tang đến đổi, cũng không chịu cơ mà. Hơn nữa, Lục tiểu thư không phải là người không thích quản chuyện bao đồng sao, lòng đồng tình bộc phát từ khi nào thế?"

Trong mắt Tần Mặc Phi lướt qua một tia do dự, khẽ hừ: "Nàng là người của ta, ta đương nhiên để ý. Đối đãi thuộc hạ tốt một chút, sẽ khiến nàng càng thêm trung thành, không phải sao? Nếu người không đề cập tới, ta còn không phát hiện, có lẽ, là bị người bên cạnh ảnh hưởng rồi."

"Là bị Đường Vũ Tuyền ảnh hưởng?" An Quân Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, ánh mắt như của tên thợ săn đang chờ con mồi mắc câu: "Tần Mặc Phi, ta thật hiếu kỳ, rốt cuộc Đường Vũ Tuyền ở trong lòng ngươi, chiếm bao nhiêu phân lượng?"

"Phân lượng?" Tần Mặc Phi nhíu mày, lập tức lại giãn ra, thờ ơ nói:"Nàng đối với ta mà nói, chỉ là một tên hạ nhân mà thôi. Từ nhỏ, chức trách của nàng là bảo vệ thủ cung thánh nữ, là thứ mà sư tôn ban cho chúng ta. Nếu tùy tiện đưa nàng cho người khác, chẳng phải là bất kính với sư tôn sao?"

"Ý của ngươi là, cho dù người đó không phải là Đường Vũ Tuyền, ngươi cũng sẽ không đáp ứng cho ta phải không?"

"Đúng vậy, đối với các ngươi mà nói, nàng chẳng qua là người không quan trọng, ngươi cần gì phải khó xử nàng? Cho dù ghi hận ta, không muốn ta được dễ chịu, cũng không cần dùng nàng đến uy hiếp ta. Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ thương tiếc nàng sao?"

An Quân Nguyệt khép hờ mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng. Nàng nâng tay đỡ trán, tay còn lại gõ lên bàn hai cái, nhìn như lơ đãng nhịp nhịp.

Buồng trong, người đang lặng lặng đứng cạnh cửa, đưa tay bấm chặt vào cửa, tạo ra dấu vết sâu hoắm.

Mỗi một câu Tần Mặc Phi nói, đều giống như cây đinh găm sâu trong lòng nàng.

Võ sĩ Phù Tang phía sau nàng nghe thấy tiếng An Quân Nguyệt gõ bàn, bắt lấy cánh tay Đường Vũ Tuyền, thấp giọng nói: "Đi."

An Quân Nguyệt nhìn đầu ngón tay của mình, ngừng lại một chút, sâu kín nói: "Như vậy, ta muốn làm gì Đường Vũ Tuyền, ngươi cũng không quan tâm, đúng không? Cũng tốt, lần đầu tiên gặp, ta đã vô cùng yêu thích món đồ này của ngươi rồi. Ta thưởng thức lòng trung thành của nàng đối với ngươi, nếu ta đem nàng về Phù Tang dạy dỗ. Qua vài năm, hẳn là cũng có thể biến thành sủng vật một lòng vì ta rồi."

"An Quân Nguyệt!" Tần Mặc Phi cắn môi, âm u nói: "Đường Vũ Tuyền không phải là sủng vật gì hết, mời ngươi tôn trọng nàng."

"Ta nói không đúng sao? Ngươi đã không thèm để ý, vì sao lại tức giận như thế? Vì một kẻ không liên quan mà tổn thương tâm phế thì không đáng đâu." An Quân Nguyệt chậm rãi vuốt vạt áo, sóng mắt lưu chuyển: "Ngươi không phải muốn ta buông tha nàng sao? Nếu ta thật sự muốn giết nàng, ngươi còn có thể nhẹ nhàng nói ngươi không cần sao? Tần Mặc Phi, ta không phải kẻ ngu."

Nàng đứng lên, chắp tay đi đến bên cạnh Tần Mặc Phi, nắm lấy vai nàng, lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo nơi đó.

"Ngươi cũng là người thông minh, hẳn là biết ta kêu người mang ngươi tới đây là vì cái gì."

Tần Mặc Phi tùy ý An Quân Nguyệt giữ chặt, nàng vẫn đứng không nhúc nhích, đầu ngón tay buông thỏng bên người run nhè nhẹ.

"Giúp ta làm một chuyện, ta sẽ bỏ qua cho Đường Vũ Tuyền."

Nghe câu đó, thần sắc trên mặt Tần Mặc Phi biến đổi. An Quân Nguyệt tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi đem một người đến Thanh Châu cho ta, ta sẽ khuyên Quan Thủy Manh, làm cho nàng thả Đường Vũ Tuyền."

"Quan Thủy Manh sẽ bỏ qua cho Đường Vũ Tuyền, vậy ngươi thì sao? Làm sao ta biết lời ngươi nói có chắc chắn không đây."

"Tần Mặc Phi, ngươi cảm thấy ngươi còn có tư cách cò kè mặc cả với ta sao?" An Quân Nguyệt vỗ nhẹ má của nàng. "Thế cục hiện tại đều là bất lợi với các ngươi, ngươi cùng các nàng, đều là kẻ tù tội mà thôi, không lựa chọn đâu. À, không đúng, ngươi có thể lựa chọn, mang ngươi ta muốn đến Thanh Châu, ta trả Đường Vũ Tuyền cho ngươi, hoặc là cự tuyệt giao dịch của ta, cùng chết với Đường Vũ Tuyền. Tin, hoặc là không tin, đều tùy ngươi."

Nắm tay siết chặt rồi lại thả lỏng, Tần Mặc Phi nhắm hai mắt lại: "Người ngươi muốn là ai?"

"Muội muội của Diệp Thanh Vũ, Nhị tiểu thư của Hách Liên tiêu cục, Diệp Sóc Nguyệt."

Tần Mặc Phi mở to mắt, không thể tin nhìn An Quân Nguyệt. An Quân Nguyệt híp mắt: "Làm sao vậy, nghe tới cái tên quen thuộc, cảm thấy vui mừng lắm sao? Thủy Manh nói cho ta biết, hai người các ngươi là người quen, cho nên ta nghĩ, khả năng ngươi có thể bắt Diệp Sóc Nguyệt, cũng sẽ lớn nhất."

"Ngươi vì sao muốn ta bắt nàng?"

"Ta làm như vậy, tự nhiên có lý do của ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có đồng ý hay không, mà không cần hỏi ta vì sao gì hết. Đến Ngự Kiếm sơn trang, đưa Diệp Sóc Nguyệt đến Thanh Châu, nơi đó tất sẽ có người tiếp ứng, rất đơn giản. Sao, do dự, không biết nên lựa chọn thế nào? Khiến Diệp Thanh Vũ hận ngươi, hay là làm Đường Vũ Tuyền chịu tội, bên khinh bên trọng, ngươi suy nghĩ không thông sao?"

"Lời ngươi nói, đều là sự thật sao? Chỉ cần ta đưa Diệp Sóc Nguyệt đến Thanh Châu, ngươi sẽ thả Đường Vũ Tuyền?"

"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Nói như thế nào, ta cũng là công chúa một nước, sao có thể nói không giữ lời chứ."

"Công chúa một nước–" Tần Mặc Phi bình tĩnh nhìn nàng. "Nói vậy, sư tôn cũng là người hoàng tộc."

"Trước kia thì là thế, hiện tại, chỉ là một tiền nhiệm cung chủ nghèo túng thôi." An Quân Nguyệt ngẩng đầu: "Thế nào, ta nói, ngươi có bằng lòng hay không?"

"Ta đáp ứng ngươi." Tần Mặc Phi đáp, lạnh lùng nói: "Chuyện đã đáp ứng, ta sẽ làm. Cũng mời ngươi, có thể tuân thủ hứa hẹn của ngươi. Nếu sau này ngươi nuốt lời, dù ta có mất mạng, cũng nhất định khiến ngươi trả giá đại giới!"

"Được, tốt lắm, người tới, đem roi của nàng trả lại cho nàng, đưa Lục tiểu thư xuất cung."

Tần Mặc Phi nhận roi sắt, nhìn lướt qua An Quân Nguyệt, xoay người rời đi.

An Quân Nguyệt bước ra cửa, nhìn bóng nàng đi xa, khẽ phất tay, bên cạnh liền xuất hiện hai võ sĩ Phù Tang.

"Thuộc hạ bái kiến công chúa đại nhân, công chúa đại nhân có điều gì muốn phân phó ạ?"

"Tìm người phóng tin ra ngoài, báo cho giang hồ biết, yêu nữ Tần Mặc Phi đã xuất cung. Mặt khác, phái người đi theo nàng ta, nếu nàng ta không làm theo lời ta nói, lập tức giết."

Nàng đạm mạc nói, nhếch khóe miệng lên. Vì Đường Vũ Tuyền, Tần Mặc Phi nhất định sẽ dùng hết toàn lực. Nhưng nếu biết được của hành tung Tần Mặc Phi, tất sẽ có một số đông người vì tiền thưởng mà đuổi giết nàng. Vạn nhất gặp phải người của Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường, kết cục chắc chắn sẽ càng thảm hại hơn. Tảng đá lớn này, nàng có thể phá được sao?

Tần Mặc Phi, ta nói sẽ bỏ qua Đường Vũ Tuyền, chứ không nói, sẽ bỏ qua ngươi.

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ nhóm bạn đọc kiên trì lâu như vậy, mẹ kế cũng luôn luôn cố gắng tinh tiến cách hành văn của mình, gắng đạt tới tiến bộ. Tóm lại, cám ơn mọi người cổ vũ cùng duy trì. [*__*]

Quá trình thì có chút tàn nhẫn, nhưng cuối cùng hai cặp chính vẫn sẽ ở cùng nhau. Về phần khi nào và bằng cách gì thì.... [nói sang chuyện khác] Sắp đến kết cục rồi, ta muốn hảo hảo nổi lên nổi lên nổi lên nổi lên...... Mẹ kế thật sự rất thương Đường Đường nha~~ hôn nhẹ (^3^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net