Chương 61 - Truy sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thanh Vũ cắn chặt răng, phát ra tiếng nỉ non đứt quảng, kích thích màng tai Sóc Nguyệt. Nàng bắt chước hành động của Diệp Thanh Vũ, bàn tay sờ soạng trên người nàng, thân thể nóng lên, bứt rứt cọ lên ngực của nàng, nhưng muốn nhờ vào nó để tìm an ủi.

Phần da thịt lồ lộ bên ngoài làm Diệp Sóc Nguyệt miệng khô lưỡi khô, nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ Diệp Thanh Vũ quyến rũ đến thế.

"Thanh Vũ –"

Diệp Sóc Nguyệt cắn chóp mũi của nàng, nhìn vào hai mắt nàng. Y phục của Diệp Thanh Vũ lộ ra hơn phân nữa, vai phải lệch ra, để lộ đầu vai trơn bóng, quả nhiên là tú sắc khả xán.

(*) đại khái là sắc đẹp có thể làm no bụng.

Diệp Thanh Vũ đưa tay nâng người đang đè ở phía trên mình dậy, dịu dàng vuốt ve hai má của nàng, tình cảm lay động trong mắt, chan chứa sự cưng chiều.

Tay Diệp Sóc Nguyệt tiếp tục lướt xuống, len vào trong tiết khố của nàng, ở nơi nào đó chạm phải thứ ấm nóng y hệt như của mình.

Bất giác, người dưới thân khẽ run lên. Diệp Sóc Nguyệt phát hiện hai mắt nàng dần trở nên mê ly, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên, hệt như bản thân mình.

Nửa phần ngây thơ, nửa phần khát vọng, áp sát nàng vuốt ve qua lại. Nàng thích nghe tiếng rên vụn vỡ từ miệng của Diệp Thanh Vũ, thích xem dáng vẻ ẩn nhẫn thẹn thùng của nàng.

Tay vừa trượt tới, Diệp Sóc Nguyệt cảm thấy như đã đâm phải gì đó.

Cơ thể Diệp Thanh Vũ đột nhiên căng cứng, nàng hô nhỏ một tiếng, gắt gao ôm lấy Sóc Nguyệt.

"Thanh Vũ, ngươi làm sao vậy? Ta làm đau ngươi sao?" Diệp Sóc Nguyệt khẩn trương định lấy tay ra, bị Diệp Thanh Vũ giữ chặt: "Đừng nhúc nhích, cứ như vậy, ôm ta là được rồi –"

Diệp Sóc Nguyệt gật gật đầu, không dám động đậy nữa. Nàng ôm Diệp Thanh Vũ vào lòng, nghe tiếng tim nàng đập từ cấp tốc dần bình ổn lại, thân thể cứng ngắc cũng từ từ thả lỏng.

Ngẩng đầu thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Diệp Thanh Vũ, Sóc Nguyệt muốn giúp nàng lau, thì thấy có giọt mồ hồi trượt xuống cánh mũi mình, thấm lên áo của Diệp Thanh Vũ. Lúc này, Diệp Sóc Nguyệt mới phát giác bản thân mình cũng đổ một thân mồ hôi.

"Thanh Vũ, ngươi đã đỡ chút nào chưa?"

Diệp Thanh Vũ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu. Diệp Sóc Nguyệt liền cực kỳ cẩn thận, rút tay ra từng chút một, ngạc nhiên khi thấy trên đầu ngón tay mình dính máu đỏ sẫm.

"Thanh Vũ, ta làm ngươi bị thương–" Nàng áy náy vạn phần, Diệp Thanh Vũ mở mắt ra, cầm đầu ngón tay của nàng, mỉm cười, kéo nàng lại gần mình, ôm vào trong lòng. Một lần lại một lần vuốt mái tóc bên tai nàng.

"Không sao cả, là ta tự nguyện tặng cho muội."

Diệp Sóc Nguyệt có chút không hiểu: "Ngươi tặng ta cái gì?"

"Là thứ quan trọng nhất, trong cuộc đời một nữ tử." Giọng Diệp Thanh Vũ rất nhỏ, nàng tựa cằm lên vai Sóc Nguyệt. "Sau khi nàng gặp người trong lòng, cảm thấy có thể phó thác chung thân, sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên tất cả của mình."

Diệp Sóc Nguyệt nghe thấy thì hốc mắt đỏ lên, giật mình, sơ sơ hiểu được rốt cuộc mình đã lấy đi cái gì của Diệp Thanh Vũ. Nàng cũng ôm lấy Diệp Thanh Vũ, nhớ lại khi còn nhỏ, dịp hôn lễ Mộ Dung Vũ. Khi đó tân lang cùng tân nương đều mặc hỉ phục màu đỏ, bọn họ dắt nhau đi vào chính đường, cử hành nghi thức bái đường thành thân dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Tiếng pháo vang đinh tai nhức óc.

Lúc đó, mình còn nói, sau này phải gả cho tỷ tỷ. Diệp Thanh Vũ cũng không nguyện ý, vì vậy, hai người còn cãi nhau một phen.

"Cha nói nếu gặp người yêu thích, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, là có thể thành thân, ngươi còn nhớ không. Lúc Mộ Dung thúc thúc thành thân, ta hâm mộ vô cùng, hy vọng mình cũng có một ngày có thể được mặc hỉ phục, gả cho ngươi — Lúc ấy, ngươi nói với ta rằng, hai nữ tử không thể thành thân. Nhưng, tuy chúng ta đều là nữ tử, ta vẫn không thể kìm lòng mà thích ngươi, luôn thích ngươi, cho dù ngươi hờ hững với ta, ta vẫn không kìm chế được — Thanh Vũ, ngươi tặng ta thứ quý giá nhất, có phải ý nói ngươi đã thay đổi suy nghĩ, nguyện ý ở bên ta?"

Diệp Thanh Vũ gật đầu, còn hơi hờn dỗi nói: "Muội đừng quên, muội phải phụ trách."

Diệp Sóc Nguyệt liên tục đáp ứng, vui mừng đến nỗi rơi nước mắt. Nàng cười tủm tỉm ghé vào trên người Diệp Thanh Vũ.

"Ta nhớ rõ, ta nhất định sẽ phụ trách. Chờ sau khi về tiêu cục, ta sẽ nói với cha, để ông ấy không gả ngươi cho người khác!"

"Ừm, được."

Diệp Thanh Vũ vồ về tấm lưng nhỏ gầy của nàng, ý cười trên khóe môi dần mở rộng. Ngay tại lúc này, hạnh phúc tới rõ ràng đến thế. Nàng biết mình đã làm hành động điên cuồng nhất, đem thứ quý giá nhất của nữ tử, giao cho đứa trẻ thậm chí còn chưa thông hiểu tình sự trước mắt này. Nhưng nàng không hối hận. Từ ngày chính nàng dễ dàng bị đánh bại, để cho người khác bắt được Diệp Sóc Nguyệt ấy, nàng lại càng sợ hãi có một ngày, Diệp Sóc Nguyệt sẽ thật sự biến mất không thấy, làm nàng không thể nào tìm được, sợ hãi có một ngày nàng ấy thực sự sẽ nghe lời mê hoặc của kẻ khác đi báo thù nhà.

Nếu có thể làm cho Diệp Sóc Nguyệt bởi vì trách nhiệm đối với mình, mà càng biết tự bảo vệ bản thân, nàng nguyện ý làm như vậy.

"Sóc Nguyệt, hãy mau mạnh mẽ lên –"

---

Tần Mặc Phi kéo ngựa đi trên đường, dư quang khóe mắt lại để ý phía sau.

Từ lúc bắt đầu, nàng đã nhận ra phía sau luôn có người đi theo. Nàng đi nhanh hơn, những người đó cũng đi nhanh theo, nàng đi chậm lại, những người đó cũng bước đi chậm lại. Thực rõ ràng, mục tiêu chính là nàng, có vẻ, là đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay.

Nàng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi, nhìn thấy ven đường có quán trà, liền ngừng lại.

"Chủ quán, cho một bình trà ngon."

"Được rồi, xin tiểu thư chờ một lát."

Tần Mặc Phi cột ngựa vào thân cây ven đường, chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Đôi mắt quét qua, mấy người theo dõi nàng đã tìm chỗ ngồi xuống, là vài hán tử cao lớn thô kệch. Trong tay họ đều mang vũ khí nặng.

"Tiểu thư, trà của cô đây."

"Ừ."

Nàng bất động thanh sắc rót cho mình chén trà, nhìn trà nóng tỏa ra nhiệt khí, khóe mắt liếc nhìn những người kia một cái.

Chỉ thấy một kẻ trong đó lấy ra một tấm da dê, mấy người vây quanh tấm da vàng vàng, còn thỉnh thoảng còn đánh mắt về phía nàng.

"Thấy rõ chưa, có phải ả hay không?"

"Giống, ánh mắt giống, cái mũi cũng giống, nhất định chính là yêu nữ kia!"

"Ha ha, huynh đệ chúng ta thật là may mắn, tìm được ả ta trước một bước! Chỉ cần đem ả —mười vạn lượng hoàng kim kia chính là của chúng ta!"

Tần Mặc Phi híp mắt lại. Ban đầu nàng chỉ nghĩ những kẻ đó là tặc phỉ thèm hơi tiền, lại không ngờ là cố ý tìm đến mình. Mắt thấy mấy kẻ ngu xuẩn tự cho là thần không biết quỷ không hay đang chậm rãi thấy thế vây công đi tới, cũng không động. Chờ một tên trong đó hét lớn xách đao chém tới, cổ tay nàng run lên, một chén trà nóng đều tạt lên hắn.

"Ai cha!"

Hán tử nghĩ là bị độc vật ám toán, sợ tới mức hét rầm lên, đại đao trong tay quơ loạn xạ. Lòng bàn tay bỗng nhiên thấy đau nhức, là bị Tần Mặc Phi phóng chiếc đũa đâm xuyên qua. Hắn tru lên đánh rớt đại đao: "Đại ca nhị ca, các ngươi mau lên a! Giết ả đi!"

"Bằng công phu mèo quào của các ngươi, cũng dám đến trêu chọc ta sao?" Trong mắt Tần Mặc Phi lộ sát ý, từ sau khi rời Hồng Hoa Cung, tâm tình nàng vẫn không thoải mái. Nay thấy mấy kẻ muốn chết tự động tới cửa, sao có thể phụ "ý tốt" của bọn chúng, vừa lúc được xả giận!

Nàng tung một cước đá trúng mi tâm kẻ kia, khiến hắn ngã nhào, lại thẳng ngừoi đứng dậy, cơ hồ là trong nháy mắt đã đi tới tên được gã hán tử kia gọi là đại ca.

Gã chưa kịp phản kích, đã bị Tần Mặc Phi bắt được cổ tay. Nàng hung hăng vặn ngược, cả cánh tay đều rã rời. Gã kia kêu lên thảm thiết. Khóe miệng Tần Mặc Phi khẽ cong lên, cầm cánh tay còn lại của gã vặn ra sau. Cả hai cánh tay đều bị phế, tấm da dê trong tay cũng rớt xuống, lăn đến bên chân. Mà trên đó, đúng là phác họa khuôn mặt nàng.

Gã đau đến mức nước mũi nước mắt đều chảy ra, khóc nức nở quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Tha mạng a tha mạng a! Đừng vặn nữa!"

"Nói! Là ai sai các ngươi đến?!"

Vừa dứt lời, tên gọi là nhị ca vọt lên. Lông mày Tần Mặc Phi khẽ nhếch, chỉ nhẹ nhàng run lên, một chiếc đũa đã đâm vào cổ họng hắn.

Dòng máu phụt ra, hắn trợn to mắt nhìn Tần Mặc Phi, thẳng tắp quỳ xuống, phịch trên nên đất, bất động.

"Nhị ca! Nhị ca!"

Hán tử mới bị tạt trà vào mặt thấy huynh đề của mình chết, sợ hãi gầm lên. Hắn phẫn hận trừng Tần Mặc Phi: "Yêu nữ tà giáo ngươi, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt!"

"Hừ, nếu các ngươi không mác tà ý, sao ta lại phải giết hắn?" Con ngươi Tần Mặc Phi lạnh lùng: "Nói, là ai phái các ngươi đến?"

"Ha ha ha ha!!" Hán tử cười to. "Yêu nữ tà giáo Tần Mặc Phi, người người đều muốn tru sát! Ngươi giết thiếu thành chủ Khôi Nham thành, lại hại chết lão đường chủ Phích Lịch đường, hại chết Thẩm Uyển Nhi, Tư Đồ Thuần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Giang hồ hào kiệt cũng sẽ không buông tha ngươi! Yêu tinh Hồng Hoa Cung các ngươi, họa loạn giang hồ, trên tay đều dính máu tươi của võ lâm hào kiệt. Cả lũ các ngươi, toàn bộ đều đáng chết!"

Tần Mặc Phi giận dữ: "Vậy ta liền lấy mạng chó của ngươi trước!"

Nàng rút roi sắt bên hông ra, lập tức tước đầu hai kẻ nọ xuống. Máu đỏ sẫm văng ra, chủ quán trà sợ tới mức mặt trắng bệch. Hắn hét lên, quăng cả trà cụ, vừa bỏ chạy vừa thét: "Tà giáo giết người! Tà giáo giết người!"

Bởi vì trận náo loạn này, xung quanh đã có rất nhiều người vây xem, trong đó cũng có mấy kẻ cầm đao kiếm, tựa hồ là nóng lòng muốn thử. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí của Tần Mặc Phi, đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đứng trong đám đông ngóng nhìn.

Tần Mặc Phi âm trầm liếc nhìn bọn họ, lấy khăn tay ra lau vết máu trên thân roi, kéo ngựa tiếp tục đi về phía trước. Đám người lập tức chừa ra con đường, sợ roi của nàng roi sẽ tước đầu của mình.

Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, tay trái bỗng nhiên bị bàn tay lạnh ngắt chộp lấy. Tần Mặc Phi liễm mi, nghĩ rằng lại là người tập kích mình, ngón tay cong lại vung thẳng tới ngực đối phương. Người nọ đỡ lấy, vội vàng mở miệng: "Mặc Phi tỷ tỷ, là ta!"

Giọng nói này hơi quen quen, nhất thời không nhớ nổi là ai, nàng lại che mặt, chỉ nhìn thấy hai con mắt. Tần Mặc Phi nghi hoặc nhìn nàng: "Ngươi là ai?"

"Mau đi theo ta."

Nữ tử không giải thích mà kéo Tần Mặc Phi vào ngõ nhỏ. Hai người tìm được góc khuất, Tần Mặc Phi đang muốn hỏi nàng phát sinh chuyện gì, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới.

"Nhanh lên, nhanh lên, ả ta đi về phía bên kia!"

"Có phải ả đã phát hiện chúng ta không, ngựa cũng bỏ lại? Các ngươi chậm một chút a, vội vàng đi chịu chết sao? Không thấy vừa rồi lúc ả giết người cỡ nào dọa người sao! Đó là yêu nữ, không có tâm đâu!"

"Ngươi câm miệng cho ta! Có ai như ngươi đề cao kẻ khác diệt uy phong của mình không?! Ngũ chu phái chúng ta làm sao giống mấy bao cỏ kia, chạy nhanh, không thể để ả ta trốn thoát!"

Tần Mặc Phi nghe thế thì tức giận cực, tay nắm chặt roi sắt bên hông. Nữ tử bên cạnh đè tay nàng lại, nhắc nhở nàng không nên cử động. Chờ những người đó đi mất, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lòng còn sợ hãi nói: "Mặc Phi tỷ tỷ, tỷ có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm không. Nếu để người khác biết tỷ ở đây, bọn họ nhất định sẽ đuổi giết tỷ! Vì sao tỷ cũng xuất cung, có phải Hồng Hoa Cung đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ngươi là — Như Sương?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net