Chương 63 - Cứu giúp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình rượu ngã bên chân, hương lê hoa nhưỡng tràn ngập khắp gian phòng.

Đằng Như Yên lạnh mặt nhìn kẻ cả ngày chìm trong men rượu trước mặt, đứng dậy đi mở cửa sổ ra, xua tan bớt hương rượu nồng nặc. Từ khi nào mà nàng ta lại bắt chước con ma men Trì Mộ, cả ngày uống đến say khướt như thế chứ.

Quan Thủy Manh đỡ trán ngồi bên bàn, hai gò má đỏ hồng. Nàng nhắm mắt, tay vẫn cầm ly rượu nốc liên hồi. Cuối cùng, Đằng Như Yên không chịu được nữa, bực bội đi qua giữ chặt tay nàng: "Đừng uống nữa, ngươi đã uống rất nhiều rồi!"

"Thế nào, ngươi đang quan tâm ta sao?" Quan Thủy Manh khẽ nhấc mi mắt, ánh mắt tà tà nhìn nàng. Mặt Đằng Như Yên đỏ lên, mất tự nhiên quay đi: "Ta chỉ là ghét mùi rượu thôi. Nếu ngươi muốn uống, đi nơi khác uống đi, đừng ở chỗ này. Ta không muốn nhìn thấy ngươi."

"Ta quả thật khiến ngươi chán ghét đến thế sao?"Quan Thủy Manh đứng lên, đè bả vai Đằng Như Yên, rồi lại tự giễu cười cười: "Cũng phải, loại người như ta, quả thật làm người ta chán ghét, không ai thích ta cả–"

"Quan Thủy Manh, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Đằng Như Yên hất tay nàng ra, hung tợn lườm nàng: "Ngươi giam cầm ta, vì sao cứ lượn lờ trước mặt ta cả ngày? Ngươi muốn đoạt Hồng Hoa Cung, ngươi muốn trả thù sư tôn, ngươi không muốn buông tha mọi người, thì cứ làm đi! Nhưng ngươi nhốt ta ở đây là có ý gì? Là đang khoe khoang với ta những hành động điên rồ của ngươi sao?"

"Ta có thể ngoan tâm đối đãi người khác, nhưng đối với ngươi — ta không xuống tay –" Quan Thủy Manh đỡ cái bàn: "Ở đây không tốt sao? Như thế nào, hay là muốn, cùng các nàng ngâm mình trong thủy lao lạnh như băng kia –"

Đằng Như Yên cả kinh, phẫn nộ túm áo Quan Thủy Manh: "Quan Thủy Manh, ngươi đối đãi với đồng môn tỷ muội như vậy sao? Rốt cuộc các nàng có thâm cừu đại hận với ngươi, mà khiến ngươi tàn nhẫn như thế! Ngươi hại chết Mục Thiền, còn muốn loại trừ họ nữa sao? Ngươi đã có được Hồng Hoa Cung, như vậy còn chưa đủ sao?"

"Không đủ, đương nhiên không đủ!" Ánh mắt Quan Thủy Manh trở nên ngoan lệ, nàng bóp chặt cổ tay Đằng Như Yên: "Một ngày Lãnh Hinh Đông chưa lộ diện, ta sẽ không cho các nàng sống tốt. Là nàng ta hủy hoại nhân sinh của ta, ta muốn khiến nàng ta hối hận, khiến nàng ta thống khổ, làm nàng ta mất đi tất cả! Đừng nói với ta tình nghĩa tỷ muội gì, ta không hiểu đâu! Trên đời này, không có bất cứ kẻ nào đáng để ta trả giá, ta cũng sẽ không tin tưởng bất kỳ ai hết!"

"Có lẽ năm đó sư tôn có nỗi khổ riêng, mới bất đắc dĩ bỏ ngươi lại. Làm gì có người mẹ nào lại thật lòng hận con mình đâu?"

"A, nàng ta có nỗi khổ riêng? Nàng ta rõ ràng là hận ta, hận nam nhân đã xâm phạm nàng ta. Nàng ta chẳng qua là muốn để bản thân sống tốt hơn, cho nên mới vứt bỏ ta. Ta là nỗi sĩ nhục lớn nhất trong cuộc đời nàng ta!" Quan Thủy Manh nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, cảm xúc bắt đầu kích động hơn: "Ngươi không phải cũng hận ta sao? Ngươi cũng hận ta, bởi vì ta giết người muội muội ngươi quan tâm nhất. Ta đã giết Vu Mục Thiền, bây giờ, chúng ta ở đây, ngươi có thể một kiếm giết chết ta!"

Cổ tay bị nàng bóp đến đau, Đằng Như Yên nhăn mày, ra sức đẩy nàng ra: "Phải đó, ta hận ngươi! Hận không thể giết ngươi báo thù cho Mục Thiền!"

Mắt nàng dừng ở trên bàn, bội kiếm của Quan Thủy Manh đang nằm bên cạnh ly rượu. Đằng Như Yên cắn răng, vươn tay rút kiếm ra, kề lên cần cổ Quan Thủy Manh. Ngón tay lại run run, chậm chạp không có xuống tay.

Mũi kiếm đè lên làn da trên cổ Quan Thủy Manh, dần dần kéo ra một vết rách, máu đỏ chảy ra. Mắt Quan Thủy Manh lờ đờ mê ly, cười hỏi nàng: "Động thủ đi, ngươi chỉ cần hơi dùng sức, thì lập tức có thể đưa ta vào chỗ chết. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội này, sao ngươi lại không chịu động thủ? Chớ không phải là, không nỡ giết ta?"

Đôi mắt Đằng Như Yên lóe lóe, nhìn thẳng vào mắt nàng, cổ tay run lên. Cuối cùng, đành ảo não quăng xuống đất. Rõ ràng là hận nàng, hận nàng tâm ngoan thủ lạt hại chết Mục Thiền, hận nàng làm náo loạn cả Hồng Hoa Cung, nhưng cớ sao lại không thể ra tay giết nàng?

Nàng trừng Quan Thủy Manh, chỉ ra ngoài cửa:"Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy đến ngươi!"

Quan Thủy Manh lảo đảo bước tới phía trước, bỗng nhiên tiến lên ôm lấy nàng. Đằng Như Yên bất ngờ không kịp phòng, đang định phản kháng, đôi môi mang theo hương vị rượu lê hoa đã áp tới.

Thân thể đụng phải cửa gỗ, bị Quan Thủy Manh ngăn chặn, Đằng Như Yên kinh hãi mở to hai mắt. Nụ hôn của Quan Thủy Manh bá đạo và nồng nhiệt, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến nàng hô hấp hỗn loạn, đầu óc choáng váng.

"Ngươi điên rồi!"

Đằng Như Yên dùng sức đẩy nàng ra, phản xạ tát Quan Thủy Manh một bạt tai. Nàng che môi kinh ngạc nhìn Quan Thủy Manh, hai má đỏ bừng, trái tim đập nhanh vô cùng.

Bên má dần hiện ra dấu bàn tay đỏ hồng, Quan Thủy Manh xoa xoa mặt, cười lạnh vài tiếng:"Người ngươi thích là ai, là Trì Mộ sao?"

"Ta thích ai có liên quan gì tới ngươi. Ngươi không cần quản, ta cũng không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi." Đằng Như Yên bình tĩnh nói. "Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

"Ha ha, đúng vậy, ngươi ghét ta thế kia mà, tất nhiên là không muốn nhìn thấy ta." Quan Thủy Manh ngoắc ngoắc khóe miệng, với tay lấy bình rượu ném thẳng xuống đất, vỡ tung tóe thành từng mảnh nhỏ văng khắp nơi. "Ta tuyệt đối, sẽ không để các nàng sống thoải mái."

Nàng nhặt kiếm lên, nghiêng ngả đi ra ngoài. Đằng Như Yên nhìn bóng dáng lảo đảo của nàng, dựa vào cửa gỗ rồi chậm rãi trượt xuống, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cuộn người lại, mệt mỏi gục đầu, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Sau một lúc lâu sau, nàng thì thào: "Quan Thủy Manh, vì sao ngươi lại biến thành như thế này–"

*****************.

Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người muốn tìm kia, giờ phút này đang nghiêng người nằm trên giường, đá chăn lung tung, trong lòng còn ôm một cái gối đầu. Nàng nhắm mắt ngủ say, thỉnh thoảng còn chắc chắc lưỡi, như là đang gặp giấc mơ rất ngọt ngào nào đó.

"Sóc Nguyệt."

Diệp Thanh Vũ đi đến, vươn tay nhéo chóp mũi của nàng. Diệp Sóc Nguyệt bất mãn hừ vài tiếng, lại ôm chặt gối đầu, tiếp tục ngủ.

"Đã giờ nào rồi, còn tham ngủ nữa." Diệp Thanh Vũ buồn cười lắc đầu, kéo tay chân nàng thẳng ra, đắp chăn lại cho nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, rồi rón rén bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Nghĩ đến giày của Diệp Sóc Nguyệt đã hơi cũ, Diệp Thanh Vũ định ra chợ mua một đôi mới cho nàng. Vì thế nhắn với hộ viện Ngự Kiếm sơn trang một tiếng, rồi cầm theo kiếm ra ngoài.

Lúc tới chợ, bỗng nhiên Diệp Thanh Vũ nghe thấy một trận ồn ào, chỉ thấy trên cây cầu đá cách mình mấy chục thước, có một đám người cầm đao cầm kiếm chạy rầm rầm tới. Hình như bọn họ đang truy đuổi ai đó.

Xảy ra chuyện gì?

Diệp Thanh Vũ cảnh giác đè lại chuôi kiếm, nheo mắt lại. Hơn mười người kia đá đổ sạp hàng bên đường ngã trái ngã phải, rốt cuộc đã có thể chặn người kia lại ngay góc đường.

"Ha ha ha, Tần Mặc Phi, ta xem ngươi còn trốn được đường nào!"

"Hừ, lá gan ngươi cũng lớn lắm. Công nhiên khiêu khích võ lâm hào kiệt, ngươi chán thở rồi chăng!"

"A, lấy nhiều địch ít, đây cũng là chuyện mà mấy tên hào kiệt các ngươi sẽ làm sao?"

Tần Mặc Phi? Diệp Thanh Vũ nắm được mấy chữ này, chẳng lẽ là nàng ấy? Nàng vội vã tiến lại gần. Quả nhiên, trong vòng vây kia là một nữ tử khoác áo choàng, nàng tay không đứng giữa đám người, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên nụ cười lạnh: "Cũng chỉ là một đám tiểu nhân ti bỉ."

"Với mà đầu như ngươi, nói cái gì ti bỉ không ti bỉ? Hôm nay, chúng ta sẽ lặt đầu ngươi xuống!"

"Dừng tay!"

Diệp Thanh Vũ bật người, nhảy vào giữa đám người, bảo vệ Tần Mặc Phi ở sau người. Thấy nàng hiện thân, khóe môi Tần Mặc Phi giật giật, siết chặt hai tay.

"Mười mấy đại nam nhân các ngươi vây công một nữ tử tay không tấc sắt, truyền ra đi ngoài thì không sợ người chê cười sao?"

"Nữ tử tay không tấc sắt? Tiểu cô nương, cô có biết ả là loại người nào không? Yêu nữ Hồng Hoa Cung này giết đường chủ Phích Lịch đường Thẩm Phách cùng nữ nhi của ông ta, và thiếu thành chủ Khôi Nham thành Tư Đồ An Nam, ngoài ra còn có một số đông nghĩa sĩ giang hồ hào kiệt. Trên tay ả đã dính máu của không biết bao nhiêu người, rõ ràng là một nữ ma đầu. Cô lại thấy ả là một nữ tử nhu nhược sao? Giang hồ đã hạ lệnh truy sát, yêu nữ Hồng Hoa Cung , người người đều muốn tru sát!"

Mấy người thấy nàng che chở Tần Mặc Phi, liền hung tợn quát: "Chúng ta khuyên cô mau tránh ra, đao kiếm không có mắt đâu!"

Yêu nữ Hồng Hoa Cung? Lệnh truy sát? Diệp Thanh Vũ kinh ngạc nhìn Tần Mặc Phi, còn chưa mở miệng, hơn mười người kia đã xông lên, thề phải lấy mạng Tần Mặc Phi. Diệp Thanh Vũ không kịp nghĩ nhiều, đánh trả từng sát chiêu của họ, kéo Tần Mặc Phi bỏ chạy về phía đám đông trên phố.

Đám truy binh kia làm sao có thể tha cho các nàng, tất cả đều hô to đuổi theo.

Diệp Thanh Vũ dựa vào ưu thế quen thuộc đường sá, kéo Tần Mặc Phi trốn vào một cái ngõ nhỏ, cua trái quẹo phải mấy lượt đã ra tới con đường khác. Quay lại nhìn sau lưng, những người đó có vẻ không đuổi kịp.

Nàng thở phào một hơi, rồi lại nhìn qua Tần Mặc Phi: "Ngươi thật là người của Hồng Hoa Cung?"

Tần Mặc Phi gật đầu: "Phải, ta là chủ nhân Đệ Lục cung của Hồng Hoa Cung, Tần Mặc Phi."

"Cho nên, ngươi biết võ công, đúng không?" Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lạnh đi, xem ra khi đó Sóc Nguyệt đều nói sự thật, là nàng hiểu lầm muội ấy rồi.

Tần Mặc Phi vẫn gật đầu: "Đúng."

"Vì sao lại gạt ta? Còn có, lệnh truy sát là chuyện gì nữa? Những người đó thật là ngươi giết sao?"

"Ta chỉ là giấu diếm thân phận của ta, và chuyện võ công của ta thôi. Tiêu cục các ngươi hành tẩu giang hồ, có bao giờ hỏi tìm hiểu chi tiết về người nhờ chuyển tiêu, không phải sao? Nói như vậy, cũng không tính là ta lừa gạt. Khi đó, ta đến Lân Châu, quả thật là có chuyện rất quan trọng cần làm. Về lời của bọn người kia, Tư Đồ An Nam không phải chết trong tay ta, ta là bị tặc nhân hãm hại. Phích Lịch đường cố ý tìm ta báo thù, vì tự bảo vệ mình, ta bất đắc dĩ mới ngộ sát nữ nhi của Thẩm Phách. Trong tình huống sống còn đó, ta tin dù là ai cũng sẽ phản kích theo bản năng thôi."

Trong lòng Diệp Thanh Vũ là ngàn vạn suy nghĩ: "Vậy vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Hồng Hoa Cung bị tặc nhân tính kế, ta bất đắc dĩ phải trốn đi. Biết Khôi Nham thành cùng Phích Lịch đường hạ lệnh truy sát, tặc nhân kia liền tung tin ta xuất cung ra ngoài. Ta là bị bọn họ đuổi giết suốt dọc đường, không còn chỗ trốn, nên mới chạy đến đây." Giọng Tần Mặc Phi càng ngày càng nhỏ, sắc mặt nàng tai tái, hơi khom lưng, bộ dạng có vẻ như rất thống khổ.

"Ngươi bị sao vậy?"

Diệp Thanh Vũ lo lắng nhìn nàng, tay vừa đụng tới khuỷu tay của nàng, Tần Mặc Phi bỗng nhiên mềm nhũn ngã xuống. Diệp Thanh Vũ vội vàng ôm lấy nàng, người trong lòng đã ngất đi. Mà bên thắt lưng của nàng, máu đang ồ ạt thấm ra ngoài.

Là bị người đả thương sao? Diệp Thanh Vũ nhăn mày, liếc mắt nhìn thấy mặt ngọc hồ lồ ngang hông nàng, hàng mi run rẩy. Nàng ngó xung quanh, rồi bế ngang Tần Mặc Phi lên, vội vàng đi về Ngự Kiếm sơn trang.

-------

Editor có lời muốn nói: Tự nhiên thấy hoàn cảnh của Quan Thủy Manh và Lãnh cung chủ có hơi giống giống với của Bạch Mạt Trừng và Trì Thanh (trong bộ 'Thiếu nữ tình hoài tổng thị thi' của Hiểu Bạo, có bạn nào đọc chưa? – hay lắm~), cơ mà diễn biến tình cảm và kết cục thì 1 trời 1 vực~ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net