Chương 64 - Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sóc Nguyệt tiểu thư, cô dậy rồi à?"

Diệp Sóc Nguyệt mở to đôi mắt nhập nhèm, gật gật đầu: "Ừ, cô có thấy tỷ tỷ không?"

"Dạ, Thanh Vũ tiểu thư mới ra ngoài, dặn chúng ta phải chăm cô thật tốt. Nếu cô hỏi, thì nói cho rằng nàng một lát rồi về, để cô yên tâm."

Mới sáng sớm, đi ra ngoài làm gì chứ? Diệp Sóc Nguyệt hơi nghi hoặc, đi ra cổng lớn Ngự Kiếm sơn trang chờ nàng trở lại. Mới vừa đi tới nửa đường, đã nhìn thấy Diệp Thanh Vũ ôm một người vội vàng chạy vào.

"Thanh Vũ!"

Diệp Sóc Nguyệt vui mừng chào đón, lại ngạc nhiên phát hiện người Diệp Thanh Vũ đang ôm trong lòng là Tần Mặc Phi.

Gặp lại kẻ thù, tất nhiên hết sức đỏ mắt. Diệp Sóc Nguyệt còn nhớ nỗi nhục bị ăn roi lần trước, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nàng nghiến răng hỏi:"Tần Mặc Phi? Sao nàng ta lại ở đây?!"

"Sóc Nguyệt, nàng bị thương, ta muốn đưa nàng vào phòng. Lát nữa sẽ giải thích với muội."

Diệp Thanh Vũ lo lắng cho thương thế của Tần Mặc Phi, cũng không rảnh giải thích với Sóc Nguyệt. Nàng ôm Tần Mặc Phi vào phòng, thả nàng nằm xuống giường, xé lớp áo trên thắt lưng của nàng, thật cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Cũng may chỉ bị thương ngoài da, chắc là do bôn ba nhiều ngày, thể lực cạn kiệt mới té xỉu.

Diệp Sóc Nguyệt theo vào phòng, nhìn bộ dạng lo lắng của Diệp Thanh Vũ thì cực kỳ mất hứng: "Thanh Vũ, sao ngươi lại cứu nàng ta?"

"Nàng bị người đuổi giết, ta nào có thể bỏ mặc. Hơn nữa, lại nói, nàng cũng từng cứu ta một mạng." Diệp Thanh Vũ ngẩng đầu. "Mặt khác, ta còn có việc muốn hỏi nàng."

Khi nói chuyện, Tần Mặc Phi đã từ từ tỉnh lại, Diệp Sóc Nguyệt nhìn thấy nàng mở mắt, lập tức bước lại. "Tần Mặc Phi!"

"Sóc Nguyệt, đừng như vậy!"

Diệp Thanh Vũ ngăn nàng lại: "Muội ra ngoài trước đi, được không?"

"Tại sao?" Diệp Sóc Nguyệt không phục: "Lúc trước nàng ta đả thương ta, còn lừa gạt ngươi, món nợ này, ta nhất định tính sổ với nàng ta!"

Đôi mắt Tần Mặc Phi lạnh đi: "Ta đả thương ngươi khi nào?"

"Ngươi còn giả bộ? Ở ngoài thành Thanh Châu hôm đó, nếu ngươi không nhân lúc ta ở trong rừng một mình, thừa cơ đánh lén ta, ta còn không biết chân diện mục của ngươi đấy! Ngươi cái đồ nữ nhân dối trá này, bây giờ đến đây là vì mục đích gì hả?"

Tần Mặc Phi nhớ ra, cái đêm Diệp Sóc Nguyệt cưỡi ngựa bỏ đi, là do bị thương sao? Tám chín phần mười, là Ảnh Tử bị Nam Cung Tử Yến sai sử cải trang thành mình, đả thương Diệp Sóc Nguyệt, giá họa cho mình rồi.

"Khi đó ta vẫn luôn ở trong phòng, Thanh Vũ đứng ngoài cửa viện chờ ngươi về, nếu ta có đi ra ngoài, sao nàng lại không biết? Là có người giả mạo ta đả thương ngươi, mượn chuyện này châm ngòi khiến ngươi bỏ đi."

"Ngươi nói bậy! Ta mới không tin, giọng nói kia, gương mặtkia, rõ ràng chính là ngươi!"

"Ta nói, kẻ đó không phải ta, ngươi muốn tin hay không thì tùy."

"Tần Mặc Phi!"

"Sóc Nguyệt, đừng nói nữa." Diệp Thanh Vũ giữ chặt tay Diệp Sóc Nguyệt, quay đầu nhìn Tần Mặc Phi: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chốc nữa ta lại đến thăm."

Dứt lời, nàng kéo Diệp Sóc Nguyệt đang giận dỗi rời đi.

Ánh mắt Tần Mặc Phi hiện lên vẻ do dự, nàng xoa xoa mi tâm, rồi lại nằm xuống. Hai tỷ muội này đã hòa hảo rồi sao? Diệp Thanh Vũ lại một lần nữa tin mình, là vì cái mặt ngọc hồ lô kia đi? Nhưng nàng tới là vì muốn mang Diệp Sóc Nguyệt đi –

Diệp Thanh Vũ kéo Diệp Sóc Nguyệt đi thẳng về phòng, rồi đóng cửa phòng lại. Diệp Sóc Nguyệt hất tay nang ra, thở phì phì hỏi: "Tại sao không cho ta nói?"

"Đêm đó quả thật ta luôn ở ngoài cửa viện chờ muội, nếu Tần Mặc Phi đi ra ngoài, tất nhiên phải đi ngang qua chỗ ta. Cho nên đêm đó người tập kích muội, không phải nàng."

Diệp Sóc Nguyệt ngẩn người, lập tức bĩu môi ngồi vào bên bàn.

"Ngươi lại thiên vị nàng."

"Sóc Nguyệt, ta chỉ nói thế thôi." Diệp Thanh Vũ xoa mặt nàng. "Đừng giận nữa, được không?"

"Hừ, ngươi tính làm như thế nào, để nàng ta ở lại đây sao? Nữ nhân này nhất định đã làm chuyện thiếu đạo đức gì đó, mới bị người ta đuổi giết như vậy."

"Nàng là thủ cung thánh nữ của Hồng Hoa Cung, bị người hãm hại, dính dáng tới cái chết của đường chủ Phích Lịch đường và thiếu thành chủ Khôi Nham thành. Bởi vậy mới bị giang hồ truy sát."

"Cái gì?!" Diệp Sóc Nguyệt nhảy dựng lên: "Nói như vậy, nàng ta là người tà cung? Thanh Vũ, sao ngươi có thể cứu một kẻ như thế về chứ? Nếu để những người kia biết, nhất định sẽ chém giết đến Ngự Kiếm sơn trang mất!"

"Sóc Nguyệt, muội bình tĩnh một chút đi." Diệp Thanh Vũ ấn nàng xuống ghế: "Sau khi muội đi, đã xảy ra một chuyện, và nàng đã cứu mạng ta. Ta không thể thấy chết mà không cứu được. Chuyện này không thể để thúc thúc biết, nếu không, Tần Mặc Phi khó mà giữ mạng được."

Diệp Sóc Nguyệt thấy ê ẩm trong lòng, nàng giữ chặt tay áo Thanh Vũ: "Ngươi hãy nói thật cho ta biết, ngươi — ngươi có phải là còn thích nàng không?"

Diệp Thanh Vũ bị lời của nàng làm cho sửng sốt: "Sóc Nguyệt, muội nói gì thế?"

"Khi đó, ngươi lúc nào cũng bảo vệ nàng ta, quan tâm nàng ta đủ điều, quả thực là cẩn thận hết lòng, không phải thích thì là gì?" Diệp Sóc Nguyệt càng nói càng ấm ức: "Từ nhỏ đến lớn, ngươi có bao giờ đối xử với ta như vậy đâu?"

"Khi đó nàng là phiêu chủ, bảo vệ nàng là trách nhiệm của tiêu sư, đương nhiên ta phải quan tâm nàng cẩn thận rồi, nhưng không phải là thích. Huống hồ, ta vẫn rất hoài nghi thân thế của nàng –"

"Bây giờ ngươi biết rồi đó, nàng ta chính là một nữ nhân hư hỏng làm đủ chuyện xấu xa!"

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Ta là hoài nghi, nàng chính là muội muội đã mất năm đó của ta."

"A?" Sóc Nguyệt bất ngờ nhìn Diệp Thanh Vũ chằm chằm. Nàng có nghe lầm không, Tần Mặc Phi, yêu nữ đó, có thể là muội muội Thanh Vũ sao?

"Muội muội ngươi lúc đó không phải đã— Sao ngươi còn –"

"Lúc đó phủ Vương gia chỗ nào cũng bị thiêu cháy đen thui, thi thể cũng bị thiêu rụi biến hình. Ta vốn chỉ hận cha, ôm hy vọng, cho rằng không có thấy thi thể của nương và muội muội, thì không thể nói rằng họ đã chết. Và rồi ngày ấy khi gặp Tần Mặc Phi ở huyện Hoài, ta càng khẳng định phán đoán của mình. Bởi vì, ta phát hiện trên người nàng có một cái mặt ngọc hồ lô, đó vật mà năm đó ta đã tự tay làm cho Vũ Nhi. Trên đời này sẽ không có cái thứ hai đâu."

Nhớ tới chuyện xưa, Diệp Thanh Vũ cảm thấy khổ vô ngần. Nàng vỗ về gò má rạng rỡ của Diệp Sóc Nguyệt: "Chuyện tới nay, ta cũng không muốn giấu diếm muội nữa, chỉ không muốn muội hiểu lầm gì cả. Sau khi muội giận dỗi cưỡi Đạp Tuyết bỏ đi, chúng ta tiếp tục lên đường đến Lân Châu. Ta còn tới phân bộ của tiêu cục hỏi thăm tin tức của muội, nhưng không thu hoạch được gì. Cũng chính ở đó, ta bị một người thần bí tập kích. Nàng ta giả trang thành Đường Vũ Tuyền, bây giờ nghĩ lại, chắc chính là người đã đả thương muội. Ta bị nàng ta đả thương, trúng độc, là Tần Mặc Phi cùng Đường Vũ Tuyền đã cứu ta. Nhưng khi ta tỉnh lại, đã không thấy các nàng đâu. Ta cũng đi ra ngoài tìm, nhưng trong biển người rộng lớn, muốn tìm một người nói dễ hơn làm. Cơ duyên xảo hợp, nàng lại xuất hiện ngay lúc này, có lẽ, thật là thiên ý."

"Nhưng Thanh Vũ này, ngươi khẳng định hồ lô kia là của muội muội ngươi, là của Tần Mặc Phi sao?" Diệp Sóc Nguyệt đau lòng ôm lấy nàng, lo lắng hỏi: "Vạn nhất là do nàng ta nhặt được, hoặc là đoạt được từ tay người khác thì sao, không phải sẽ uổng cong sao?"

"Cho nên ta mới muốn hỏi Tần Mặc Phi rõ ràng, hỏi thử xem, hồ lô kia rốt của có phải của nàng hay không. Bây giờ nàng đang bị thương, lại đi đường nhiều ngày rồi, để nàng nghỉ ngơi trước đã. Nhưng muội đó, đừng vì xúc động nhất thời mà gây họa gì nghen."

"Ta biết rồi." Diệp Sóc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng: "Nếu như vậy, ta sẽ không tìm nàng ta gây gỗ là được chứ gì. Nhưng còn ngươi –"

"Làm sao?" Thấy nàng ấp a ấp úng, Diệp Thanh Vũ nghi hoặc hỏi: "Muội muốn nói cái gì?"

"Nếu nàng ta thật là muội muội của ngươi, ngươi sẽ bảo vệ nàng ta, cho nàng ta ở lại sao?"

Diệp Thanh Vũ gật gật đầu, ao ước nói: "Nếu nàng thật sự là Vũ Nhi, tất nhiên ta phải bảo vệ nàng rồi. Nếu cha biết Vũ Nhi còn sống, nhất định cũng sẽ rất mừng. Nói không chừng, năm đó nương cũng được người ta cứu –"

"Vậy ngươi, quan tâm muội muội ngươi hơn, hay là quan tâm ta hơn?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Ta biết, mấy năm nay, ngươi vẫn không bỏ xuống chuyện của nương và muội muội của ngươi được–" Giọng Diệp Sóc Nguyệt trầm thấp, còn xen lẫn mất mát: "Sự xuất hiện của ta, chính là ngoài ý muốn mà thôi. Nếu ngươi tìm được muội muội rồi, ngươi còn có thể quan tâm ta như bây giờ sao?"

Diệp Thanh Vũ cười cười: "Muội muội là muội muội, muội là muội, ta lo cho nàng, lại rất quan tâm tới muội."

Ánh mắt Sóc Nguyệt sáng lên:"Thật vậy sao?"

"Muội không tin?" Diệp Thanh Vũ nhướn mày, sắc mặt hơi lạnh xuống. Diệp Sóc Nguyệt biết mình nói sai rồi, sao có thể không tin tưởng nàng chứ, các nàng rõ ràng cũng đã –

"Là ta nghĩ nhiều, Thanh Vũ, ngươi đừng giận." Diệp Sóc Nguyệt dán lên ngực nàng. "Sau này ta sẽ không như vậy nữa. Nếu ngươi có thể tìm được muội muội, tất nhiên ta cũng rất vui."

Nhưng trong tiềm thức của nàng, nàng vẫn không thấy Tần Mặc Phi giống như là người có chung dòng máu với Diệp Thanh Vũ. Tính cách của hai người khác biệt lớn như vậy, Tần Mặc Phi lại giảo hoạt đa đoan, cứ nghĩ đến chuyện nữ nhân xấu xa đó có khả năng là muội muội của Diệp Thanh Vũ, Diệp Sóc Nguyệt liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vạn nhất nàng ta có ý với Thanh Vũ, không quản luân lý mà tranh với mình thì phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, mặt Diệp Sóc Nguyệt đỏ lên, nói lên luân lý, mình với Thanh Vũ, không phải đã sớm làm trái sao, còn –

"Muội suy nghĩ gì đó?"

Diệp Thanh Vũ phát hiện mặt nàng đỏ lên, khó hiểu xoa bóp cằm của nàng. Diệp Sóc Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Không có gì, không có nghĩ gì hết á!"

"Ta chỉ hỏi thử thôi, muội khẩn trương như thế làm gì?"

"Ai, ai khẩn trương chứ." Diệp Sóc Nguyệt càng thêm xấu hổ, dư quang khóe mắt bất giác rơi xuống xương quai xanh của nàng, mượt mà giống như ngọc, nhẵn bóng như thạch trắng. Đưa ánh mắt lần xuống nữa, xuống dưới cổ áo đang khép hờ của nàng.

Diệp Thanh Vũ theo ánh mắt của nàng nhìn đến ngực mình, lập tức hiểu ra cái đầu nhỏ của Diệp Sóc Nguyệt đang nghĩ đến cái gì. Nàng cong cong khóe miệng, cố nín cười, áp sát qua đỡ lấy cần cổ nàng, cúi đầu ôn nhu nói bên tai nàng: "Mắt muội tốt lên từ khi nào thế?"

"Hử?" Diệp Sóc Nguyệt nghi hoặc nâng mi lên, gặp ý cười trong mắt Diệp Thanh Vũ, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ bừng, đang muốn tìm lấy cớ qua loa, môi của Diệp Thanh Vũ đã áp lên.

Nàng chuẩn xác cắn xuống môi trên của Diệp Sóc Nguyệt, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng của nàng, Diệp Sóc Nguyệt luống cuống tay chân tiếp nhận nụ hôn bất ngờ của nàng. Ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng theo.

Nụ hôn này không ôn nhu lưu luyến như xưa, mà trở nên ngọt ngào nồng nhiệt hơn. Diệp Thanh Vũ ôm chặt nàng, không cho nàng có cơ hội phản kháng. Diệp Sóc Nguyệt chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, trời đất quay cuồng, hô hấp dồn dập phả bên tai.

Tay nàng áp lên ngực, dịu dàng xoa nắn. Đầu gối thì chặn giữa đùi, cọ qua cọ lại, khiêu khích những tế bào thần kinh mẫn cảm của Diệp Sóc Nguyệt. Nàng nhịn không được hừ nhẹ, Diệp Thanh Vũ là đang đáp lại hành vi làm bậy của nàng sao?

Ngay lúc nàng đang hòa nhịp vào cơn mê say, Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên thả nàng ra. Cơn lạnh lẽo cùng sự hụt hẫng xen ngang, khiến người ta thật khó chịu. Diệp Sóc Nguyệt thở hồng hộc nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ai oán. Nàng lại dừng giữa chừng như hai lần trước, rốt cuộc là vì sao chứ?

"Đây là sự trừng phạt đối với hành vi nghi ngờ ta của muội." Diệp Thanh Vũ cố bình ổn hơi thở, đè vai nàng lại, một ngón tay chọc má nàng. "Ta đã nói rồi, đừng trêu chọc ta, bằng không ta thật sự nhịn không được đâu."

"Tại sao lại không muốn ta?" Diệp Sóc Nguyệt bĩu môi: "Ta cũng muốn tặng người thứ trân quý nhất. Trên đời này, ta thích nhất chính là ngươi –"

"Coi như ra vẻ như thế trước đã, sau này ta tới lấy, được không?" Diệp Thanh Vũ khẽ hôn lên vành tai của nàng, trấn an sự mất mát của người đối diện. "Bây giờ còn không phải lúc thích hợp."

Trừ phi mình đủ nắm chắc, nếu không, nhất định không thể bởi vì nhất thời xúc động mà muốn nàng. Diệp Thanh Vũ không hề suy nghĩ đường lui cho mình, lại khắp nơi lo lắng cho Diệp Sóc Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net