Chương 65 - Cái bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thanh Vũ đẩy cửa ra, phát hiện Tần Mặc Phi không có trong phòng. Nàng xoay người đi về phía hành lang, và tìm thấy nàng đang rồi trong sân.

"Tỉnh rồi à?"

"Ừm." Tần Mặc Phi ngồi trên băng đá, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu lại đang xoay chuyển cân nhắc đối sách. Trong Ngự Kiếm trong sơn trang thủ vệ sâm nghiêm, khắp nơi đều có hộ viện canh gác, nhất là nơi Thanh Vũ và Sóc Nguyệt ở. Khó trách An Quân Nguyệt muốn tự mình đến làm chuyện này, nếu không phải có được sự tin tưởng của Diệp Thanh Vũ, chắc chắn nàng còn chưa vào được trong này thì đã bị hộ viện phát hiển rồi.

Mạng của Đường Vũ Tuyền còn đang ở trong tay An Quân Nguyệt, càng kéo dài, tình huống càng bất lợi với nàng hơn. Mộ Dung Vũ của Ngự Kiếm sơn trang, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, tâm tư kín đáo, nếu để hắn biết được người của Hồng Hoa Cung ở đây, sẽ càng khó đối phó. Nếu chuyển đám hộ viện đi, lại có vẻ càng không tưởng hơn. Nên nghĩ biện pháp gì ổn thỏa, để dẫn Diệp Sóc Nguyệt tới nơi khác –

Diệp Thanh Vũ thấy nàng mãi không nói lời nào, tưởng vết thương của nàng đang đau, liền mở miệng hỏi: "Có phải đang khó chịu không? Ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều."

"Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có trở ngại." Tần Mặc Phi sờ sờ thắt lưng sườn, lạnh lùng cười. Nếu không phải nàng cố ý, cỡ đám người kia, sao có thể làm nàng bị thương được?

"Ừm— Nếu vậy, ngươi có thể nói cho ta biết một việc không?"

Tần Mặc Phi nâng mắt nhìn nàng,"Ngươi muốn biết chuyện gì?"

Diệp Thanh Vũ ngồi xuống cạnh nàng, có chút không yên. Nàng điều hòa hơi thở, nói: "Lần trước lúc ở Lân Châu, ta cũng đã hỏi ngươi rồi, chính là xuất sứ của cái mặt hồ lô ấy. Lúc đó ngươi cũng nói rằng, nếu là muốn ngươi về sống ở Hách Liên tiêu cục, thì phải cho ngươi một lý do thuyết phục."

"Nếu ta nhớ không lầm, khi ấy, ngươi nói mặt ngọc này là ngươi tự tay làm cho muội muội ngươi." Tần Mặc Phi liễm mi: "Mà nếu thứ này là của Diệp Sóc Nguyệt, thì làm sao lại tới tay ta? Trước kia chúng ta chưa từng gặp mặt."

Diệp Thanh Vũ lắc đầu: "Sóc Nguyệt nàng, không phải là muội muội ruột của ta."

"Cái gì?" Tần Mặc Phi kinh ngạc, nhớ đến yêu cầu của An Quân Nguyệt, càng cảm thấy kỳ lạ: "Vậy nàng là ai?"

Nghĩ đến tình cảnh của Diệp Sóc Nguyệt hiện tại, Diệp Thanh Vũ quyết định giấu thân phận của Sóc Nguyệt: "Trước kia, cha ta là hộ vệ của một võ tướng, Sóc Nguyệt con gái của vị võ tướng ấy. Vị võ tướng kia có ân với cha ta, nên cha ta nguyện một lòng trung thành với ông ta. Nhưng võ tướng bị kẻ thù vây công, phủ viện bị thiêu rụi, khói lửa ngập trời, dường như bị cháy sạch. Lúc ấy cha ta chỉ kịp cứu được Sóc Nguyệt, mà nương cùng muội muội của ta, đều bị vùi thân trong đám cháy, ngay cả thi thể cũng không tìm được."

Nàng khẽ thở dài: "Sau đó cha ta dẫn ta và Sóc Nguyệt tìm đến Liễu Xanh sơn trang. Cha vẫn luôn giữ kín chuyện của Sóc Nguyệt, để nàng sống ở tiêu cục với thân phận Diệp nhị tiểu thư. Khi đó ngươi hỏi ta, ta không có nói cho ngươi, là vì sợ Sóc Nguyệt sẽ biết, sẽ làm Sóc Nguyệt tổn thương. Nhiều năm qua, ta vẫn luôn nuôi hy vọng, ta không tin nương và muội muội đã chết thât. Và rồi ta trùng hợp gặp được ngươi khi đưa tiêu ở Hoài huyện."

"Cho nên lúc ấy ngươi vừa thấy mặt ngọc hồ lô trên người ta, liền cảm thấy có thể sẽ dò tìm được tung của muội muội ngươi từ ta, phải không? Và đây cũng là lý do ngươi đồng ý hộ tống ta đến Lân Châu lý do, đúng không?"

Diệp Thanh Vũ gật đầu: "Ngươi nói không sai. Ta mong ngươi hãy nhớ lại kỹ một chút, mặt ngọc này, có phải có phải của chính ngươi hay không?"

Tần Mặc Phi nhíu mày, mặt ngọc này xuất hiện trên người nàng vào một ngày nào đó, chớ không phải của nàng. Chuyện này có thể khẳng định, muội muội của Diệp Thanh Vũ rất có thể là người trong Hồng Hoa Cung, nhất rốt cuộc là ai đây?

"Muội muội của ngươi — trên người có thể đặc điểm gì, hay là có thói quen gì không?"

"Ta chỉ nhớ rõ, trên ngực của nàng có một nốt ruồi son, là có bẩm sinh."

Đầu ngón tay Tần Mặc Phi run lên, nàng khiếp sợ quay qua nhìn Diệp Thanh Vũ:"Ngươi nói cái gì? Nốt ruồi son? Ngươi xác định sao?"

"Chắc chắn. Trước đây nương vẫn luôn dặn dò ta, nếu muội muội mà đi lạc, thì dựa vào nốt ruồi son này mà đi tìm. Cho nên ta nhớ rất rõ."

Nốt ruồi son— Tần Mặc Phi siết chặt nắm tay, chuyện này, sao có thể chứ –

Diệp Thanh Vũ có chút chờ mong hỏi: "Ngươi — có biết gì không?"

Tần Mặc Phi bỗng cảm thấy thực châm chọc. Nốt ruồi son, ha ha, nàng quả thật đã từng thấy, nốt ruồi đỏ như máu kia, chính là điểm trên ngực Đường Vũ Tuyền. Các nàng làm bạn mấy năm, Tần Mặc Phi đã mơn trớn vô số lần, đương nhiên sẽ không nhớ lầm. Một cô nhi được lão tỳ mang về nuôi nấng, thế mà lại là muội muội thất lạc nhiều năm của Diệp Thanh Vũ. Mà mục đích nàng đến đây lúc này, là muốn mang đi một người Diệp Thanh Vũ quan tâm, để đổi về muội muội của nàng.

Chẳng lẽ những chuyện này đều là định mệnh sao? Đường Vũ Tuyền vốn nên chết trong đám cháy, lại bị đưa đến Hồng Hoa Cung, đưa đến bên cạnh mình, dùng sự trầm mặc cùng dịu ngoan của nàng đổi lấy tình cảm vĩnh cữu. Có lẽ liên quan tới những chuyện từng trải, Đường Vũ Tuyền là người rất sợ cô đơn, nàng chịu nhiều cực khổ như thế, nhưng lại không được quý trọng –

Mặt hồ lô này, là Đường Vũ Tuyền cho mình sao?

Nhớ tới ánh mắt lạ lùng của Đường Vũ Tuyền khi ấy, Tần Mặc Phi lại cảm thấy đau lòng. Khó trách, khó trách nàng dùng ánh mắt đó nhìn mình, làm sao mình có thể quên được chứ?

"Mặc Phi?"

Xem cảm xúc phức tạp trên mặt nàng, Diệp Thanh Vũ có chút lo lắng: "Ngươi làm sao vậy?"

"Ta không sao." Tần Mặc Phi nhếch khóe miệng, như là đang cười khổ. Nàng đứng dậy, siết chặt nắm đấm, lại buông ra. "Diệp Thanh Vũ, ta không phải muội muội của ngươi. Nhưng ta biết, chủ nhân của mặt hồ lô này ở đâu."

"Ngươi nói thật sao?" Mặt mày Diệp Thanh Vũ toát lên vẻ vui sướng không thôi. "Muội ấy còn sống không?"

"Còn, còn sống."

"Thật tốt quá, như vậy thì tốt rồi –" Giờ phút này Diệp Thanh Vũ lại luống cuống chẳng biết làm sao, tâm sự chôn dấu trong lòng hơn mười năm trời, hôm nay rốt cuộc có tin tức. Chỉ cần muội ấy còn sống, thì đó chính đã là ân huệ lớn nhất rồi.

"Vậy muội ấy đang ở đâu?" Diệp Thanh Vũ thật rất muốn gặp muội muội. Đứa trẻ này đã lạc mình nhiều năm, giờ đã lớn thế nào rồi?

"Nàng đang ở gần đây thôi, lần này, ta vốn định hội hợp với nàng, không ngờ trên đường bị người tập kích, được ngươi cứu về." Tần Mặc Phi nhìn con ngươi của Diệp Thanh Vũ chằm chằm, trong giọng nói nghe không ra buồn vui: "Ta có thể dẫn ngươi đi gặp nàng. Nhưng mà, nàng cũng bị thương."

"Vậy ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy một ít thuốc mang theo."

Diệp Thanh Vũ xoay lại liền va phải một người, là Diệp Sóc Nguyệt. Nàng nhìn thấy ánh mắt sáng bừng của Diệp Thanh Vũ, kinh ngạc hỏi: "Thanh Vũ, ngươi sao vậy, muốn làm gì đó?"

"Sóc Nguyệt, đã có tung tích của muội muội rồi, ngươi ngoan ngoãn ở đây đợi, ta phải đi ra ngoài với Mặc Phi một chuyến."

"Nhưng, ai –" Diệp Sóc Nguyệt còn chưa nói xong, người nọ đã vội vã đi rồi, rõ ràng là gấp lắm mà, nàng có chút ganh tỵ, than thở một câu: "Không phải là gặp muội muội thôi à, có cái gì ghê –"

"A, thất lạc nhiều năm, nay biết được tung tích của nàng, Thanh Vũ tất nhiên là vui vẻ." Tần Mặc Phi khẽ cười khinh, trong mắt đầy trào phúng: "Ta chưa bao giờ thấy nàng cao hứng như hôm nay. Xem ra, địa vị của cô muội muội này ở trong lòng nàng hẳn là rất cao. Không biết so với ngươi, có quan trọng hơn không nhỉ?"

Mặt Diệp Sóc Nguyệt trầm xuống: "Tần Mặc Phi, ngươi thật sự biết muội muội của nàng ở nơi nào sao?"

"Nếu ta không biết, mặt hồ lô này sao có thể ở trong tay ta? Chẳng lẽ ta lại giết muội muội nàng, sau đó đoạt lấy mặt hồ lô này, giữ trong người hơn mười năm sao?" Tần Mặc Phi đi vài bước đến bên người nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: "Đến tận bây giờ, vẫn còn chưa trường thành cơ à, tính tình trẻ con như thế, làm sao có thể ở bên Thanh Vũ, thay nàng phân ưu giải nạn đây?"

Diệp Sóc Nguyệt khó thở: "Liên quan gì tới ngươi?"

Tần Mặc Phi nhún nhún vai: "Đúng là không liên quan gì tới ta. Nhưng ta cảm thấy, nàng ấy cần, là một người có thể san sẻ với nàng ấy, mà không phải là kẻ chỉ biết làm nũng."

"Ngươi cũng không phải nàng, dựa vào đâu mà nói như vậy?" Diệp Sóc Nguyệt hung tợn trừng nàng: "Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng Thanh Vũ giúp ngươi, thì ta sẽ nhịn ngươi. Từ nào tới giờ ta vẫn luôn chán ghét ngươi! Sau khi lành thương, ngươi cũng nên mau chóng rời khỏi Ngự Kiếm sơn trang đi, nơi này không chào đón ngươi!"

"Ta chỉ nói với ngươi mấy câu thôi, ngươi kích động như vậy làm gì?" Tần Mặc Phi mím môi cười khẽ. "Ngươi nói xem, nếu một ngày kia ngươi và muội muội của nàng cùng rơi vào hiểm cảnh, Thanh Vũ sẽ cứu ai đây?"

"Ngươi!"

"Mặc Phi, chúng ta có thể đi rồi."

"Thanh Vũ!" Diệp Sóc Nguyệt giữ chặt tay áo của nàng: "Ta đi với các ngươi. Ai biết nàng nói là thật hay giả chứ?"

Diệp Thanh Vũ không đồng ý: "Không được, ngươi đi ra ngoài rất nguy hiểm. Nghe lời, ngoan ngoãn đợi ở nhà."

"Nhưng ta lo cho ngươi. Yêu nữ này chẳng phải hạng tốt lành gì, có chuyện xấu gì nàng ta không làm được đâu?"

"Hại ta có ích lợi gì cho nàng đâu?"

Diệp Sóc Nguyệt cứng họng, dừng một chút lại nói: "Ngươi thật sự tin tưởng lời của nàng ta sao?"

"Người có thể lừa bịp, nhưng đồ vật sẽ không nói dối. Mặt hồ lô kia quả thật là của Vũ Nhi, ta hy vọng có thể mau chóng nhìn thấy muội ấy. Sóc Nguyệt, muội nghe lời ta, ngoan ngoãn chờ ta trở lại, được không?"

Diệp Thanh Vũ trấn an Diệp Sóc Nguyệt, liền cùng Tần Mặc Phi vội vàng ra ngoài cổng lớn sơn trang, Diệp Sóc Nguyệt đứng tại chỗ một lát, cũng vội vàng lén theo sau.

"Ai, Sóc Nguyệt tiểu thư, cô không thể ra ngoài."

"Vì sao?" Diệp Sóc Nguyệt hổn hển, mắt thấy hai người bọn họ đi rồi, còn mình lại bị chặn ở cửa: "Không phải các nàng cũng đi ra ngoài à, dựa vào đâu ta không thể, ai cho các ngươi cái quyền đó?"

"Là trước khi đi, Thanh Vũ tiểu thư đã phân phó. Chúng ta cũng lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư thôi, xin hãy trở về đi."

Ánh mắt Diệp Sóc Nguyệt vòng vo xoay chuyển trên người hai hộ viện, làm bộ như thực uể oải quay về. Mới đi mấy bước thì bỗng xoay người, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

"Ai! Tiểu thư!"

---

Đường đi càng chạy càng hẻo lánh, Diệp Thanh Vũ dần dần nổi lòng nghi ngờ. Nàng đánh giá căn phòng bốn phía rách nát: "Muội muội của ta thật sự ở đây sao?"

"Như thế nào, ngươi không tin?" Tần Mặc Phi không quay đầu lại: "Nếu không tin, hiện tại trở về cũng còn kịp. Bây giờ Hồng Hoa Cung bị người giang hồ đuổi giết, đương nhiên phải tránh né hành tung. Nàng lại bị thương, chỉ có thể ở chỗ này chờ ta."

Diệp Thanh Vũ nhìn Tần Mặc Phi, dừng một chút, hỏi: "Muội muội của ta, nàng tên là gì?"

Tần Mặc Phi không trả lời, hỏi lại nàng: "Nếu là có một ngày, muội muội ngươi rơi vào hiểm cảnh, ngươi sẽ cứu nàng sao?"

"Đương nhiên rồi." Diệp Thanh Vũ rũ mắt: "Mấy năm nay, chúng ta nợ muội ấy nhiều lắm, cũng không biết muội ấy sống như thế nào, nếu có thể bù lại, ta có thể sẽ không tiếc giá nào."

"Cho dù là thứ quan trọng nhất của ngươi sao?"

"Tất nhiên."

Đôi mắt Tần Mặc Phi xoay chuyển, sau đó ngừng lại: "Đến rồi."

Đẩy cửa phòng ra, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, Diệp Thanh Vũ phẩy phẩy bụi trước mặt, nơi này tối om, không thể nhìn rõ.

Diệp Thanh Vũ đi lên trước mấy bước, thấy Tần Mặc Phi chặn cửa phía sau, chợt cảnh giác hơn: "Muội ấy đâu?"

Ngoài phòng, bỗng vang mấy tiếng kêu hô.

"Tiểu thư, cô đừng chạy, mau cùng chúng ta trở về!"

"Ta không muốn, a!"

"Ai đó?! Đứng lại!"

Sóc Nguyệt? Diệp Thanh Vũ sợ hãi, đẩy Tần Mặc Phi rồi chạy ra khỏi phòng. Nhưng lại bị Tần Mặc Phi bắt được cổ tay, Diệp Thanh Vũ lập tức hiểu ra: "Là ngươi làm?!"

"Thanh Vũ, ta không muốn làm ngươi bị thương. " Tần Mặc Phi nhìn nàng: "Chỉ cần ngươi an phận một chút, sẽ không có việc gì."

Sắc mặt Diệp Thanh Vũ lạnh xuống, nàng ra sức đẩy Tần Mặc Phi, chạy đi, chỉ thấy trên mặt đất có hai ba thi thể, là hộ vệ của Ngự Kiếm sơn trang, mà Diệp Sóc Nguyệt chẳng biết đi đâu rồi.

"Ngươi đưa nàng đi đâu rồi?!" Diệp Thanh Vũ phẫn hận trừng Tần Mặc Phi: "Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Ngươi gạt ta nói muội muội ta ở trong này, vì muốn bắt Sóc Nguyệt đi sao?"

"Đúng vậy." Tần Mặc Phi cất giọng bình thản: "Tiểu nha đầu đó cũng ngốc, bị ta nói hai ba câu châm ngòi, đã lén chạy theo rồi. Mà cũng tại ngươi qua mong muốn gặp muội muội, mà buông lỏng cảnh giác."

"Ta thật không ngờ, ngươi thế mà lại cùng một ruột với đám người đó. Uổng công ta hảo tâm cứu ngươi, đây lại là cái bẫy ngươi tự biên tự diễn." Gương mặt Diệp Thanh Vũ dần dần hiện lên sự phẫn nộ. Mặt mày nàng âm trầm, gằn từng tiếng nặng nề nói: "Tần – Mặc – Phi, ta giết ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net