Chương 66 - Chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng rút kiếm đâm về phía Tần Mặc Phi. Tần Mặc Phi đứng yên không nhúc nhích, nhìn Diệp Thanh Vũ, ánh mắt sâu thẳm nói: "Diệp Thanh Vũ, không phải ngươi đã nói vì muội muội ngươi có thể trả giá hết thảy sao?"

Diệp Thanh Vũ sửng sốt, động tác trên tay chững lại, nhưng vì tốc độ quá nhanh, mũi kiếm bị lệch đi, vẫn đâm vào vai trái Tần Mặc Phi. Thân mình Tần Mặc Phi chấn động, mày hơi nhíu lại, trên chỗ vết thương đã thấm máu.

"Ngươi có ý gì?"

"Vừa rồi không phải ngươi đã nói rằng, ngươi có thể vì muội muội ngươi mà trả giá hết thảy, cho dù là thứ quan trọng nhất sao?" Tần Mặc Phi mỉm cười. "Như vậy, bây giờ nàng đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, ngươi lại không nỡ dùng Diệp Sóc Nguyệt đổi lấy tính mạng của nàng sao?"

Ánh mắt Diệp Thanh Vũ lạnh xuống: "Muội muội của ta rốt cuộc đang ở đâu?"

"Còn nhớ ở Lân Châu đã xảy ra chuyện gì sao? Người đã liều mạng cứu ngươi từ trong tay Phích Lịch đường, đưa ngươi trở lại Hách Liên tiêu cục, chính là muội muội thân sinh mà Diệp Thanh Vũ ngươi chưa từng gặp lại hơn mười năm qua."

Thanh kiếm rơi xuống đất, mũi kiếm vẫn còn dính máu Tần Mặc Phi. Diệp Thanh Vũ không thể tin nổi nhìn nàng: "Ngươi nói, là Đường Vũ Tuyền, nàng là muội muội của ta sao?"

Tần Mặc Phi đè hõm vai, gật gật đầu, nhìn máu chảy từ cánh tay nhiễu xuống đất. "Mặt ngọc hồ lô kia là nàng tặng cho ta. Trên ngực của nàng, quả thật cũng có một nốt ruồi son. Diệp Thanh Vũ, muội muội ngươi, cùng Diệp Sóc Nguyệt, rốt cuộc ngươi coi trọng ai hơn?"

"Ta......" Diệp Thanh Vũ chần chờ, cho tới nay, nàng vẫn luôn tìm tung tích của Vũ Nhi, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày, muội ấy sẽ đứng cùng Diệp Sóc Nguyệt trên một bàn cân. Đường Vũ Tuyền, hoặc là Diệp Sóc Nguyệt, một người là muội muội của nàng, một người là người yêu của nàng, muốn nàng phải lựa chọn như thế nào đây?

"Sao không nói, vì sao không trả lời ta, ngươi quan tâm đến Vũ Tuyền, hay là Sóc Nguyệt?"

"Chuyện này khác, sao có thể giống nhau được?!" Cảm xúc của Diệp Thanh Vũ có chút mất kiểm soát. Hai mắt nàng đỏ bừng, nhìn Tần Mặc Phi đăm đăm: "Ngươi sao có thể dùng Sóc Nguyệt đi đổi chứ?"

"Ý của ngươi là, ngươi chỉ quan tâm tới Diệp Sóc Nguyệt, không thèm để ý tới muội muội ngươi sao? Ha ha, vừa rồi không phải đã nói là nợ nàng rất nhiều sao? Những lời đó đều là giả sao?"

"Vũ Tuyền là muội muội của ta, Sóc Nguyệt cũng là muội muội của ta, các nàng ai cũng là người mà ta yêu thương. Ta không muốn thấy ai trong hai người họ bị tổn thương cả!" Diệp Thanh Vũ bắt lấy bả vai của Tần Mặc Phi: "Ngươi nói cho ta biết, nàng bị bắt đi đâu rồi? Ngươi thả Sóc Nguyệt ra, rồi ta và ngươi cùng đi cứu Vũ Tuyền!"

Sắc mặt Tần Mặc Phi âm trầm: "Ngươi quan tâm Diệp Sóc Nguyệt, ta thì để ý tới Đường Vũ Tuyền, vì nàng, ta chỉ có thể làm như vậy!"

Nàng đẩy Diệp Thanh Vũ ra, nhảy lên nóc nhà: "Diệp Thanh Vũ, một kiếm này coi như là ta nợ ngươi. Chờ ta cứu Vũ Tuyền ra, ta sẽ dẫn nàng tới gặp ngươi!"

"Tần Mặc Phi!"

Diệp Thanh Vũ ngơ ngác nhìn nóc nhà đã trống không, tim như bị dao cắt. Nàng suy sụp ngồi bệt xuống, ngẩn người, sau đó xách kiếm vội càng đuổi theo.

Tần Mặc Phi cưỡi ngựa vội vàng chạy đi. Diệp Sóc Nguyệt bị nàng nhét trong bao tải đẻ phía trước, ý thức còn chưa khôi phục, dọc đường đi đều không hề phản kháng.

Lúc này, rất có khả năng Diệp Thanh Vũ đã phát động đệ tử trong Ngự Kiếm sơn trang đi ra ngoài tìm kiếm Diệp Sóc Nguyệt, nàng phải mau rời đi. Phía trước là một rừng cây, từ nơi này đi ra, vòng lên sơn đạo, hẳn là có thể tránh khỏi truy binh của Ngự Kiếm sơn trang.

Giữa hàng mày của nàng mang vẻ ngưng trọng, tay vung roi da, quất ngựa phóng nhanh hơn. Bụi cây phía trước bỗng tản ra làn khói, lập tức xuất hiện bốn năm võ sĩ che mặt.

Đột ngột siết chặt dây cương, Tần Mặc Phi ngừng ngựa lại. Nàng biết những người này là An Quân Nguyệt phái tới, một đường theo đuôi, nói là hiệp trợ, chẳng bằng nói là giám thị.

"Làm sao?"

"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, giao Diệp Sóc Nguyệt cho chúng ta, công chúa đại nhân đang chờ ngươi ở Hồng Hoa Cung."

Sắc mặt Tần Mặc Phi trầm xuống:"Không phải nói do tự ta đưa đến Thanh Châu sao?"

"Tần Mặc Phi, ngươi chỉ có lựa chọn làm hoặc không làm, mà không phải ở đây hỏi tại sao. Giao Diệp Sóc Nguyệt cho chúng ta, ngươi rời đi, hoặc là, ngươi mang Diệp Sóc Nguyệt rời đi, để Đường Vũ Tuyền –"

"Ta biết rồi." Tần Mặc Phi cố dằn xuống lửa giận trong lồng ngực, nhảy xuống ngựa, lui về phía sau vài bước, nhìn một tên trong số đó nhảy lên ngựa mang theo Diệp Sóc Nguyệt chạy đi mất. Rõ ràng biết An Quân Nguyệt không có ý tốt, khả lại không thể không làm theo lời nàng ta. Loại tình cảnh buộc phải làm thịt cả cho người ta chém giết này khiến Tần Mặc Phi giận sôi. Nhưng vì Đường Vũ Tuyền, nàng chỉ có thể nhẫn nại.

Nhìn đồng bọn đã mang Diệp Sóc Nguyệt đi, mấy tên còn lại xoay lưng, đi về phía Tần Mặc Phi, trong mắt toát ra sát khí.

Tần Mặc Phi híp mắt, ngón tay đã sờ tới roi giắt ngang hông. Ánh mắt lạnh lẽo của nàng lia qua đám người kia: "Các ngươi muốn gì?"

"Công chúa đại nhân có lệnh, sau khi làm thỏa đáng công chuyện, sẽ đưa ngươi đi."

---

Xoảng!

Cái chén rớt xuống đất, nát tan.

An Quân Nguyệt lạnh lùng nhìn Đường Vũ Tuyền mang vẻ mặt đạm mạc ngồi bên cạnh bàn: "Như thế nào, ngay cả thứ này cũng không chịu ăn sao?"

Đường Vũ Tuyền không nói lời nào, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày nay, nàng rất ít nói chuyện, cũng không ăn gì, cả ngày chỉ ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Nhìn nàng càng ngày càng yếu ớt, ốm o gầy mòn, An Quân Nguyệt hiểu, đây là sự chống đối không tiếng động. Trong lòng nàng, trong mắt nàng toàn là bóng hình của Tần Mặc Phi, cho dù Tần Mặc Phi ở trước mặt nàng, chính miệng nói không cần, Đường Vũ Tuyền vẫn sẽ không chịu tin tưởng.

An Quân Nguyệt rất tức giận, chẳng lẽ Tần Mặc Phi đã cho Đường Vũ Tuyền ăn bùa mê thuốc lú gì rồi sao, nàng đã làm đến cỡ này, mà vẫn không được Đường Vũ Tuyền để ý tới dù chỉ một chút ít!

"Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, mới chịu ăn đây?"

Ánh mắt Đường Vũ Tuyền run lên, chậm rãi nhìn sang, dừng trên khuôn mặt An Quân Nguyệt. Trên gương mặt tái nhợt kia, đầy vẻ hoang mang mờ mịt. Nàng nhìn chằm chằm An Quân Nguyệt hồi lâu, như là xác định nàng ta đang nói chuyện với mình, rồi nhẹ giọng trả lời: "Ta muốn gặp Tần Mặc Phi."

"Tần Mặc Phi Tần Mặc Phi, ngươi chỉ biết Tần Mặc Phi thôi hả!" An Quân Nguyệt nổi trận lôi đình, nàng túm lấy bả vai Đường Vũ Tuyền: "Ta đã nói với ngươi rồi, Tần Mặc Phi không cần ngươi, nàng ta đã chán ngươi rồi! Ngươi đừng đợi nàng ta nữa, nàng ta sẽ không trở về đâu!"

Sắc mặt Đường Vũ Tuyền không hề thay đổi, không có phản ứng gì. An Quân Nguyệt hít sâu một hơi, áp chế lửa giận, ngữ khí dịu đi ôn nhu nói với nàng: "Ngươi nghe lời ta, ăn một chút đi, được không? Ngươi cứ như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi. Đừng đợi nàng ta nữa, hay để ta chăm sóc ngươi, được không?"

"Ta không xứng với công chúa đại nhân, hảo ý của ngươi, Vũ Tuyền xin nhận." Đường Vũ Tuyền gỡ tay nàng ra. "Nếu ngươi không làm được, như vậy xin ngươi đi ra ngoài đi. Ta mệt rồi, muốn ở một mình."

"Ngươi!" An Quân Nguyệt siết chặt nắm tay: "Đường Vũ Tuyền, rốt cuộc ngươi thích Tần Mặc Phi ở điểm nào, thích nàng ta vô tình vô nghĩa, hay thích sự ích kỷ lạnh lùng của nàng ta? Cớ sao lại muốn tự rước nhục vào thân chứ hả? Bộ dạng này của ngươi, sẽ không khiến nàng ta đau lòng đâu. Nếu quan tâm ngươi, nàng ta sẽ không đồng ý dùng sự tự do của ngươi đổi lấy tự do cho mình đâu!"

Đường Vũ Tuyền dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Đó là chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi hết."

"Ngươi là hận ta nhốt ngươi ở đây sao? Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể mang ngươi rời khỏi đây. Vũ Tuyền, chỉ cần ngươi gật đầu, dù thế nào ta cũng có thể mang ngươi đi!"

"Mang ta đi gặp Tần Mặc Phi."

An Quân Nguyệt cứng họng, Đường Vũ Tuyền vẫn như thế mỗi ngày. Ngày nào cũng nhớ mong, ngoài Tần Mặc Phi ra, thì vẫn là Tần Mặc Phi. Nàng càng để ý Tần Mặc Phi như thế, An Quân Nguyệt lại càng tức giận. Nếu nàng biết hành động của mình, nếu biết mình hạ lệnh tru sát Tần Mặc Phi, Đường Vũ Tuyền sẽ thực sự làm theo lời nàng từng nói, cùng chết với Tần Mặc Phi sao?

Nàng thong thả đi qua lại trong phòng vài bước, thấy người nọ vẫn quay lưng về phía mình, bóp bóp nắm tay, vung tay áo, đen mặt bỏ ra ngoài.

"Nô tỳ bái kiến An tiểu thư."

"Cút, cút, cút hết cho ta!"

An Quân Nguyệt nổi giận đùng đùng đuổi nữ tì đi hết, mặt mày dần dần trở nên âm trầm.

"Đường Vũ Tuyền, ta đường đường là công chúa một nước, đưa cả trái tim chân thành đến trước mặt ngươi, ngươi lại chẳng thèm liếc nhìn một cái. Được, được lắm, nếu sự nhẫn nại của ta không thể đổi được sự chú ý của ngươi, ta cần gì phải ở đây chờ đợi ngu ngốc?"

Miệng nàng nhếch lên nụ cười lạnh: "Thứ mà An Quân Nguyệt ta muốn, đều phải có được bằng bất cứ giá nào."

Đường Vũ Tuyền nghe động tĩnh sau lưng biến mất, vươn tay, bấu lên cạnh cửa sổ. Năm ngón tay dùng sức bấu chặt, lún sâu vào lớp gỗ, đã có vết máu thấm ra. Nàng đã không còn biết, vì sao phải chờ đợi nữa rồi. Muốn gặp được Tần Mặc Phi, rốt cuộc là hy vọng biết nàng còn mạnh khỏe hay không, hay là, muốn nghe được một câu trả lời từ nàng đây.

Trái tim từ từ chết lặng đã sớm không còn thấy đau nữa rồi. Đường Vũ Tuyền cũng bắt đầu dần dao động. Tần Mặc Phi, thật sự bỏ lại mình mà đi sao? Tình cảm của nàng với mình, thật sự là bởi vì cảm động sao? Nhưng lời này, nàng không thể nói với An Quân Nguyệt được.

Mặt hồ lô giắt bên hông Tần Mặc Phi, là đồ vật mà mình đã mang theo từ nhỏ, là thứ duy nhất mà vú nuôi để lại cho nàng. Nàng là đứa trẻ được bà ấy cứu từ trong đống phế tích, sau khi được mang về cung, sốt cao một ngày một đêm, lại có thể sống sót. Vú nuôi vẫn nói đó là phúc khí trời ban.

Phải, nếu nàng cứ như vậy mà chết đi, có lẽ nàng sẽ không cần phải đợi cái người quan trọng nhất trong đời ở Hồng Hoa Cung này. Đường Vũ Tuyền vẫn nhớ rõ, buổi đêm năm mười bốn tuổi ấy, nàng bị Quan Thủy Manh tính tình bất thường đuổi đi, một đường thất tha thất thểu, đã ngủ quên ở lùm cỏ lau trong Thủy Uyển.

Tần Mặc Phi tìm được nàng, cũng ở lại với nàng cả đêm. Cũng chính lúc đó, trước khi Tần Mặc Phi tỉnh mở mắt, nàng đã cột thứ quý giá nhất của mình vào người Tần Mặc Phi.

Nhiều năm trôi qua, Tần Mặc Phi vẫn mang mặt ngọc đó ở trên người, còn tưởng rằng là do nàng để ý, thì ra, Tần Mặc Phi chưa bao giờ nhớ rằng, mặt ngọc đó là do mình tặng

Cảm giác đau khổ cũng hoang mang lúc này, cũng đều là bởi vì mình còn sống. Nàng đã không còn là Đường Vũ Tuyền có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng Tần Mặc Phi nữa, nàng cũng không còn là Đường Vũ Tuyền chỉ chịu chiếm một góc nhỏ trong trái tim Tần Mặc Phi nữa. Nàng bắt đầu tham lam hơn, mẫn cảm hơn, cũng mất đi dũng khí của thuở ban đầu rồi.

Đường Vũ Tuyền chán ghét bản thân như thế, nàng không hiểu vì sao mình lại thay đổi như vậy.

Nàng chầm chậm ngồi xuống bên cửa sổ, vươn tay ôm chặt chính mình. Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra, nhiễu xuống sàn nhà. Đường Vũ Tuyền nhắm hai mắt lại, khắc chế sự run rẩy của thân thể, tựa đầu lên bờ tường như tìm kiếm thứ để chống đỡ. Một ngày như vầy, nàng chịu đủ rồi.

Tần Mặc Phi, cầu xin ngươi, hãy mau xuất hiện đi. Ta thật sự sắp chịu không nổi rồi –

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, Đường Đường cũng có hận Tần Mặc Phi, cái gọi là yêu càng sâu hận càng nhiều đó. Cho nên khi nỗi hận này dồn nén đến một mức độ nào đó thì bùng nổ, sẽ có vẻ phi thường cực đoan. Hừm, không hù dọa các ngươi đâu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net